...Mẹ cô liền chạy nhanh về phía con gái yêu vỗ về: "Con gái ngoan đừng khóc...ngoan nha...ngoan"Cô ngước lên nhìn mẹ mình rồi thút thít nhỏ dần ôm lấy mẹ....!Có mẹ ở đây thật tốt, cảm xúc dư thừa của nguyên chủ cũng dần nhẹ ra mà tan biến hết......Quân Niệm bị chặn ở ngoài cửa liền lo lắng cả buổi nhưng cũng đành bất lực quay về...Ha! Thật tồi tệ....!hắn đúng là kẻ tồi tệ mà.
Để giờ hắn thấy hối hận vì sao lại ko tin Khuynh Hạ của hắn, nhớ lại những lúc cô bất lực nhìn hắn mà giải thích nhưng hắn lại chả thèm nghe...Hắn đành cười khổ mà bất lực đi về nhà...!hắn ko có tư cách gì mà oán trách cô cả...Để rồi bây giờ, tất cả đều là do hắn gây ra...!đều là sai lầm của hắn...Nặng nề từng bước về nhà, hắn liền bắt gặp bóng dáng người bên cạnh khiến tâm hắn càng thêm mệt mỏi.[Tinh tinh~ Hảo cảm nam chủ dành cho nữ chủ giảm -, hiện tại còn ]Mộc Nhi nhỏ giọng nũng nịu: "Quân Niệm, cậu đi đâu vậy làm mình đợi thật lâu nha!!"Ánh mắt hắn càng thêm âm trầm....!hắn nhớ tới Khuynh Hạ cũng từng đợi hắn rất lâu...[Tinh tinh~ Hảo cảm nam chủ dành cho kí chủ tăng +, hiện tại là ]Hắn thờ ơ bước thẳng vào nhà không quên nói câu cho người phía sau: "Cậu thấy ổn rồi thì mau chóng về nhà đi!"Nghe thấy vậy cô ta càng hoảng hốt, chạy vội kéo cánh tay hắn giọng càng uất ức: "Cậu sao thế, mình làm gì sai à?"Nội tâm cô ta ko khỏi bàng hoàng...!hắn là lí tưởng của cô ta, ko thể buông tha dễ vậy được!Hắn nhìn rồi chán ghét giũ khoảng cách giữa hai người giọng lại càng trầm lại: "Chẳng làm sao cả, giờ tôi mệt mỏi rồi ...cậu tự về đi!"Mộc Nhi càng khóc, kéo tay hắn lại nói: "Không phải thế! Cậu giận mình phải không, trách mình bị tên khốn nhà giàu kia lợi dụng phải không...!cậu chính là muốn bỏ mặc mình ư?"Đến đây hắn ko hiểu sao nhìn Mộc Nhi lại nhớ đến Khuynh Hạ, chắc hẳn cô đã khóc vì hắn rất nhiều chăng...?Hắn cười khẽ lộ ra vài phần mỉa mai rồi giật tay mình ra: "Cậu nghĩ nhiều rồi, chúng ta chỉ là bạn hoc....!chuyện của cậu lại càng không liên quan đến tôi!"Vừa nói xong liền ra lệnh bảo vệ kéo cô đi, bỏ mặc tiếng khóc thất thanh của Mộc Nhi...!hắn chẳng chút bận lòng mà thẳng bước lên phòng úp mặt xuống gối mở dài...Tại sao trước kia hắn lại coi trọng Mộc Nhi nhỉ? Có lẽ là vì gương mặt thanh thuần kia hay hắn thấy cô ta lương thiện, dịu dàng trái ngược với vẻ năng động quen thuộc của Khuynh Hạ...?Khuynh Hạ tốt với hắn như vậy...!vì hắn làm nhiều chuyện như vậy cuối cùng hắn trả cô ra sao?Sự lạnh nhạt...!Vô tâm...!Hờ hững...!Ích kỉ....!đủ mọi cảm xúc xấu hắn đều dành cho côHa! Giờ hắn lấy tư cách gì đòi cô ấy tha thứ chứ?Hắn tự nhiên nhớ tới cơm hộp của cô...!Nhớ sự nhiệt tình không che giấu của cô khi nhìn hắn...!Giờ thì mất hết rồi....!Cô ấy không cần hắn nữa...Nghĩ đến đây tự nhiên nước mắt hắn cứ thế rơi ra.......Sáng hôm sao, hắn thức dậy rất sớm làm món cô thích ăn nhất, làm đi làm lại rất nhiều lần cuối cùng cũng thành công...Hắn đứng cách nhà cô một khoảng chờ cô ra rồi nhẹ nhàng đi theo sau...!Mắt cô sưng lên rồi...!Cô ấy ko vui...!hắn thấy khó xử khi nhìn cô.Rất muốn lại bắt chuyện với cô nhưng lại sợ cô nhìn thấy hắn lại tức giận đau buồn....!Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực thế này!Bỗng hắn thấy đằng trước xuất hiện một chàng trai vui vẻ chào hỏi cô, còn tỏ vẻ thân thiết với cô nữa chứ?Hình như tên đó là Phong Hàn lớp kế bên mà gửi thư tỏ tình với cô lần trước...Thấy vậy hắn không khỏi tức giận, ai cho anh ta lại gần Khuynh Hạ của hắn chứ?Đã vậy Khuynh Hạ còn cười và kéo tay anh ta chứ....!cô thật quá đáng, không được cười và nắm tay nữa....!chỉ làm với hắn thôi được không...?Trong lòng hắn nhức nhói, khó chịu, đè nén như muốn nổ tung lên ...!hắn hối hận rồi....!Khuynh Hạ, em đừng bỏ anh có được không?.....