Editor: Tieen
Trì Vũ cảm nhận được Lục Sâm không tín nhiệm, nhưng cô ta tuyệt đối sẽ không buông Lục Sâm, cô ta tin tưởng, thêm một chút thời gian, Lục Sâm sẽ hiểu được tấm lòng của cô ta.
Trì Vũ trở lại trên xe mình, nghe được cuộc nói chuyện của những người thường ở ghế sau, ngực nghẹn muốn hộc máu, đỏ cả một khuôn mặt.
"Không gian của Trì tỷ có thể chứa người, về sau chúng ta gặp nguy hiểm, cô ấy đem chúng ta cất vào, không phải sẽ được an toàn sao?"
"Ha ha... Nếu cô ta thật sự đối xử tốt với chúng ta, lúc trước vì sao không làm như vậy? Còn trơ mắt nhìn nhiều người bị tang thi cắn."
"Không gian của Trì tỷ có thể chứa người, khẳng định có rất nhiều đồ ăn."
"Có hay không tôi không biết, nhưng cô ta không cho chúng ta ăn no mặc ấm, chính là không có lương tâm!"
"Đúng vậy, nói không chừng cô ta một mình ăn ngon uống tốt, nhìn chúng ta bị đói, còn luôn giả bộ đem tặng đồ ăn của mình, chính là sợ chúng ta đoạt đồ ăn chứ gì."
...
"Câm miệng!" Trì Vũ nhìn về phía sau xe tức giận nói, "Không muốn đi theo thì cút xuống!"
Đám người ngay lập tức câm miệng, đáy mắt lại tỏ ra khó chịu.
Nếu không có cô, hiện tại liệu bọn họ có thể sống sót hay không, còn ở sau lưng cô nói bậy, mơ ước không gian của mình.
Cô mang theo những người này lâu như vậy, tất cả đều là bạch nhãn lang!
Đáy mắt hung ác, những người này, sớm hay muộn cũng phải xử lý!
Nhưng hiện tại quan trọng, vẫn là xóa bỏ ngăn cách của Lục Sâm đối với mình, còn có...
Tìm cơ hội hoàn toàn xử lý Chu Tử Nghiên!
Nhưng mà Trì Vũ nhìn thấy Tô Mộc đem Chu Tử Nghiên đang hôn mê giao cho Lục Sâm vào ngày hôm sau.
"Tô Mộc tiểu thư? Cô có ý gì?" Lục Sâm nhìn nhân nhi trong lòng ngực, khuôn mặt nhỏ trắng bệch không có chút máu, hai mắt nhắm chặt, trong miệng lúc đóng lúc mở không biết đang nói cái gì? Trái tim hơi đau đớn.
Tô Mộc vẫn luôn đi theo phía sau đội ngũ, làm người đội ngũ trong lòng run sợ.
Nhưng đuổi theo hai ngày đường, không chỉ có cô không động đến bọn họ, tang thi trên đường cũng không công kích bọn họ, hắn biết rõ, đều này là do Tô Mộc đi theo phía sau, không rõ tại sao cô muốn đi theo mình.
Nhưng hiện tại...
Chẳng lẽ chính là muốn giao Tử Nghiên cho hắn?
"Cô ấy tìm ngài." Tô Mộc nói xong câu khó hiểu này, Lục Sâm càng ngơ ngác.
"À, đúng rồi, Trì Vũ tiểu thư, làm phiền cô tránh xa Tử Nghiên, nếu không giây tiếp theo cô sẽ trở thành đồ ăn của Husky." Cô nghiêng đầu, đối với Trì Vũ đang trộm nhìn lén từ chiếc xe phía trước.
Trì Vũ chưa kịp thu hồi tầm mắt, từ trong đáy mắt nhìn thấy nguy hiểm.
Cắn chặt răng, không nói gì, nhìn bóng dáng Tô Mộc xoay người rời đi, hận ý chen chúc tràn ra.
Tô Mộc!
Lục Sâm ngơ ngác kêu người dọn chỗ, thật cẩn thận đặt Chu Tử Nghiên xuống, khi cúi người nghe rõ miệng cô ấy lúc đóng lúc mở phun ra hơi thở, đang nói gì đó.
Cô nói: "Lục Sâm, tại sao anh đối xử với tôi như vậy, tại sao..."
Trái tim Lục Sâm đột nhiên co rút, đau đớn lan tràn, hắn nhẹ nhàng chạm vào má cô gái, nhẹ giọng nói: "Anh ở đây, Tử Nghiên, anh ở đây..."
Rõ ràng hai người trước đó không có bất kỳ liên quan nào, nhưng vì sao cảm thấy quen thuộc như vậy, giống như số mệnh sắp đặt, lẽ ra cô nên xuất hiện trong sinh mệnh của hắn, lấp đầy những khoảng trống trong nội tâm hắn.
-
Tô Mộc trở lại trên xe, Tư Khế mỉm cười nghiêng đầu: "Tô Mộc tiểu thư, làm bạn trai, còn không được em quan tâm như thế."
Cô lên tiếng, muốn hắn đem Chu Tử Nghiên từ bờ vực sinh tử kéo lại; nghe được trong miệng Chu Tử Nghiên gọi Lục Sâm, cô liền đem người tặng cho Lục Sâm...
Cô đối với Chu Tử Nghiên, đặc biệt chiếu cố, hơn cả bạn trai là hắn đây.
☆☆☆☆☆