Editor: Tieen
Cửu Thiên Tuế không chịu thỏa hiệp, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cửu Thiên Tuế muốn khóc, vì sao cuối cùng đều tự mình tìm phiền phức...
Không thể dễ dàng từ bỏ như vậy, Cửu Thiên Tuế nó nói như thế nào cũng là hệ thống cao cấp.
Nó nhất định phải chứng minh, bản thân mạnh hơn ký chủ!
【 Ký chủ, năm tích phân, không thể nhiều hơn. 】
Năm tích phân, đều là cắt thịt nó a.
“ tích phân.”
【 Chỉ năm tích phân. 】
“Không.”
Trầm mặc...
Cửu Thiên Tuế lại trộm hỏi một câu: 【 Ký chủ, bổn hệ thống rất có nguyên tắc, cô muốn giao dịch hay không? 】
“ tích phân, toàn bộ.” Tô Mộc không hề nhả ra.
【 Bổn hệ thống rất có nguyên tắc, thật sự, chỉ năm tích phân, ký chủ nói hay không? 】
“.”
Trái tim nhỏ của Cửu Thiên Tuế như bị bóp lấy, tích phân, nó cũng luyến tiếc, vẫn là nhẫn nhịn đi.
Nhịn lại, nó liền thắng!
-
Sau khi thân thể Vân Linh tốt lên, tướng quân hy vọng có thể tăng cường tố chất thân thể của nàng, cho nên bảo Vân Lâm mỗi ngày đều dẫn theo nàng cưỡi ngựa bắn tên, thời điểm Vân Lâm dạy nàng, nhân tiện cũng dạy cho Tô Mộc.
“Tiểu Thu, không cần cậy mạnh, có thể kéo bao nhiêu liền kéo bấy nhiêu…”
“Tạch ——” Vân Lâm còn chưa nói xong, liền thấy được mũi tên trúng ngay hồng tâm.
Vân Lâm: "…"
“Tiểu Thu thật lợi hại.” Vân Linh bên cạnh ngay cả vòng cung cũng chưa kéo ra kinh hô.
Vân Lâm sửng sốt, hắn đứng rất gần Tô Mộc, bởi vì dạy cô, cho nên hai tay từ phía sau vòng qua thân hình cô, càng giống như đang ôm lấy cô.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy nốt ruồi đỏ sau tai cô, nghi hoặc dưới đáy mắt tản ra.
Là Tiểu Thu không thể nghi ngờ.
Chỉ Tiểu Thu học bắn tên khi nào?
“Thiếu tướng quân, ngài có thể buông ta ra rồi.” Cô nghiêng đầu mở miệng.
Theo động tác của cô, hương thơm thiếu nữ đột nhiên chui vào chóp mũi tim Vân Lâm đập nhanh, liền buông cô ra.
Lại luyện tập trong chốc lát, Vân Linh và Tô Mộc mồ hôi đầy người ngồi nghỉ ngơi.
Vân Linh thật cẩn thận dò hỏi: “Tiểu Thu, đó là lựa chọn của Lê ma ma, muội hẳn nên hiểu rõ.”
Lê ma ma chính là người lúc trước ôm nguyên chủ về.
Sau khi tướng quân phu nhân ly thế, bà tuổi đã lớn hy vọng lá rụng về cội, cho nên trở về quê quán, từ biệt lần này, khó ngày gặp lại.
Vân Linh vẫn luôn cho rằng Tô Mộc bởi vì chuyện này nên gần đây đã không còn hoạt bát như trước kia.
Một sự hiểu lầm đẹp dẽ.
Vân Lâm ở bên cạnh nghe được, làm một tia nghi hoặc cuối cùng của hắn cũng tản ra, là do hắn nghĩ nhiều.
“Tiểu Thu tỷ, bên ngoài có mấy hài tử ăn mày nói muốn tìm tỷ.” Thủ vệ vội vàng tìm tới, hô.
Nhìn thấy Vân Linh cùng Vân Lâm đều ở đây, vội nói, “Tiểu thư, thiếu tướng quân.”
“Tiểu thư, thiếu tướng quân, ta tạm thời rời đi trước.”
“Ừ, đi thôi, có yêu cầu gì thì nói với chúng ta.” Vân Lâm nói.
Tô Mộc vừa ra cửa liền thấy, là ba hài tử kia.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, xin tỷ cứu Thất gia gia, cứu Thất gia gia.” Ba hài tử vừa thấy Tô Mộc đến vội vây quanh lại, sốt ruột đến độ mang theo tiếng khóc nức nở.
“Dẫn đường.” Tô Mộc nhíu mày, nhìn bộ dáng ba hài tử, biết là có đại sự xảy ra.
Vội vàng dẫn Tô Mộc ra khỏi thành, vào một miếu hoang.
Người xa lạ xuất hiện, làm những người ăn mày trong miếu đều cảnh giác lên, Tô Mộc bị ngăn lại.
“Người kia là ai?”
“Là tỷ tỷ mỗi ngày mang đồ ăn cho chúng ta.” Hài tử giải thích nói.
“Mang nàng lại đây làm cái gì?”
“Tới cứu Thất gia gia.”
“Dẫn nàng lại đây.” Là giọng nói của Tỉnh Ngộ.
Người ngăn cản Tô Mộc lập tức cho đi.
Tô Mộc đi về phía Tỉnh Ngộ bên kia.
Nhìn thấy Tỉnh Ngộ sắc mặt trắng bệch, khóe môi còn dính vết máu.
Người nằm phía sau đống cỏ khô kia… Là Thất lão.
Đôi mắt khôn khéo ngày thường tựa hồ phủ kín một tầng xám xịt, từ từ xoay chuyển, nhìn Tô Mộc.
_______________
Tieen: Mị đang ôn thi nên ra chương chậm chạp, mong các nàng thông cảm. Đầu tháng mị thi xong bạo chương mạnh luôn. ≧◡≦ “