Hạ Tử Hiên thấy khuôn mặt của Mộc Tuấn Phong đỏ lên thì thấy có gì đó không đúng, cậu bỏ que củi trong tay xuống đi đến gần Mộc Tuấn Phong. Hạ Lan Nhã thấy Hạ Tử Hiên đi qua thì cũng nhìn đến chỗ Mộc Tuấn Phong. Hạ Tử Hiên đưa tay sờ trán Mộc Tuấn Phong thì thấy rất nóng, cậu nhanh tay tìm kiếm vết thương trên người đứa trẻ này, vạch áo trên vai của Mộc Tuấn Phong thì khiến Hạ Tử Hiên hít vào một hơi. Trên vai Mộc Tuấn Phong một vết thương sâu đến tận xương bên trong, chảy rất nhiều máu, máu thịt đều lẫn lộn. Hạ Tử Hiên lục lọi tay nải của mình tìm thuốc trị thương mà Hạ Tịnh Đình đã chuẩn bị cho cậu trước đó tạm thời rắc lên vết thương cho Mộc Tuấn Phong. Nhưng thấy tình trạng của Mộc Tuấn Phong không khả quan lắm nên Tử Hiên quyết định trở về nhà một chuyến.
Hạ Tử Hiên chạy một mạch về nhà, lúc này đã tối rồi nên trong nhà chỉ có một phòng nhỏ sáng đèn. Hạ Tử Hiên nhẹ chân đi đến bên cửa sổ đưa tay gõ.
Hạ Tịnh Đình đang ngửi dược liệu thì nghe tiếng gõ cửa, nàng rón rén đi ra, áp tai vào cửa nhỏ giọng hỏi: " Ai vậy?"
" Là huynh đây!"
"Nhị ca, sao huynh không đi vào bằng cửa chính?" Vừa nói nàng vừa mở cửa sổ.
"Huynh có việc cần muội giúp, nhanh chóng lấy thuốc trị thương đi với huynh."
Hạ Tịnh Đình sau khi nhìn nhị ca mình một thân y phục có dính máu nhưng không có rách hay vết thương nên cũng yên tâm, nàng nhanh tay lấy thuốc trị thương mà Lưu thúc thúc đã chế tạo cho nàng cùng vải sạch và kéo, tất cả gói vào một mảnh vải lớn.
Hạ Tử Hiên đón đồ từ tay muội muội rồi mới đưa tay ôm Hạ Tịnh Đình đang bám trên cửa sổ. Khi đi ngang qua phòng bếp, Hạ Tịnh Đình còn tiện tay lấy một cái nồi nhỏ.
Vì trời tối, lại sợ Hạ Tịnh Đình té nên Tử Hiên cõng nàng men theo ánh trăng đi đến chỗ sơn động.
Hai huynh muội đi vào động thì trực tiếp đến bên cạnh Mộc Tuấn Phong. Hạ Tử Hiên lấy nồi đi sâu vào trong sơn động lấy nước, bắt lên trên lửa để đun sôi nước.
Hạ Tịnh Đình đem kéo cắt xuống lớp quần áo đã thấm máu của Mộc Tuấn Phong, sau đó tiếp lấy vải sạch đã được đun sôi khử trùng, nàng lau máu quanh vết thương của Mộc Tuấn Phong. Có lẽ do đau nên trong khi mê man Mộc Tuấn Phong vẫn nhíu chặt chân mày. Hạ Tịnh Đình rắc thuốc lên vết thương rồi lấy vải băng bó lại cho Mộc Tuấn Phong.
Hạ Lan Nhã cũng bị thương nhưng nhẹ hơn nên Hạ Tịnh Đình cũng giúp hắn băng bó. Cả bốn người ngồi nhìn Mộc Tuấn Phong nhưng nửa canh giờ trôi qua mà hắn vẫn không có dấu hiệu hạ sốt.
"Có lẽ vết thương bị nhiễm trùng rồi. Chúng ta phải đưa huynh ấy tới chỗ Lưu thúc thúc thôi." Hạ Tịnh Đình sau khi sờ trán Mộc Tuấn Phong thì nói với ba người còn lại.
"Vậy..." Cả Hạ Lan Nhã lẫn A Toàn đều hơi ngập ngừng. Nhưng thấy tình trạng của Mộc Tuấn Phong nên cả hai gật đầu.
Hạ Tử Hiên cõng Hạ Tịnh Đình, A Toàn cõng Mộc Tuấn Phong, cả bốn người lại lần nữa men theo ánh trăng đi đến cuối thôn nơi nhà của Lưu Minh cũng là Lưu thúc thúc trong lời của Hạ Tịnh Đình.
"Cốc cốc!"
Lưu Minh khoác áo đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy Hạ Tử Hiên trên y phục có máu đang cõng Hạ Tịnh Đình, y nhanh chóng đưa tay ôm Hạ Tịnh Đình xuống kiểm tra trên dưới một lượt mới thở hắt ra. Cũng may là đứa nhỏ Tịnh Đình này không bị gì.
"Lưu thúc thúc, con đâu có bị gì, thúc không cần lo lắng vậy đâu. Người bị thương là một vị bằng hữu của bọn con." Hạ Tịnh Đình nói rồi ra hiệu cho Hạ Lan Nhã và A Toàn đi vào.
Khi nhìn thấy Hạ Lan Nhã, Lưu Minh đứng đờ trong giây lát.
Hạ Lan Nhã khi nhìn rõ vị Lưu thúc thúc mà Hạ Tịnh Đình nhắc đến thì cũng ngạc nhiên.
Hạ Tử Hiên chạy một mạch về nhà, lúc này đã tối rồi nên trong nhà chỉ có một phòng nhỏ sáng đèn. Hạ Tử Hiên nhẹ chân đi đến bên cửa sổ đưa tay gõ.
Hạ Tịnh Đình đang ngửi dược liệu thì nghe tiếng gõ cửa, nàng rón rén đi ra, áp tai vào cửa nhỏ giọng hỏi: " Ai vậy?"
" Là huynh đây!"
"Nhị ca, sao huynh không đi vào bằng cửa chính?" Vừa nói nàng vừa mở cửa sổ.
"Huynh có việc cần muội giúp, nhanh chóng lấy thuốc trị thương đi với huynh."
Hạ Tịnh Đình sau khi nhìn nhị ca mình một thân y phục có dính máu nhưng không có rách hay vết thương nên cũng yên tâm, nàng nhanh tay lấy thuốc trị thương mà Lưu thúc thúc đã chế tạo cho nàng cùng vải sạch và kéo, tất cả gói vào một mảnh vải lớn.
Hạ Tử Hiên đón đồ từ tay muội muội rồi mới đưa tay ôm Hạ Tịnh Đình đang bám trên cửa sổ. Khi đi ngang qua phòng bếp, Hạ Tịnh Đình còn tiện tay lấy một cái nồi nhỏ.
Vì trời tối, lại sợ Hạ Tịnh Đình té nên Tử Hiên cõng nàng men theo ánh trăng đi đến chỗ sơn động.
Hai huynh muội đi vào động thì trực tiếp đến bên cạnh Mộc Tuấn Phong. Hạ Tử Hiên lấy nồi đi sâu vào trong sơn động lấy nước, bắt lên trên lửa để đun sôi nước.
Hạ Tịnh Đình đem kéo cắt xuống lớp quần áo đã thấm máu của Mộc Tuấn Phong, sau đó tiếp lấy vải sạch đã được đun sôi khử trùng, nàng lau máu quanh vết thương của Mộc Tuấn Phong. Có lẽ do đau nên trong khi mê man Mộc Tuấn Phong vẫn nhíu chặt chân mày. Hạ Tịnh Đình rắc thuốc lên vết thương rồi lấy vải băng bó lại cho Mộc Tuấn Phong.
Hạ Lan Nhã cũng bị thương nhưng nhẹ hơn nên Hạ Tịnh Đình cũng giúp hắn băng bó. Cả bốn người ngồi nhìn Mộc Tuấn Phong nhưng nửa canh giờ trôi qua mà hắn vẫn không có dấu hiệu hạ sốt.
"Có lẽ vết thương bị nhiễm trùng rồi. Chúng ta phải đưa huynh ấy tới chỗ Lưu thúc thúc thôi." Hạ Tịnh Đình sau khi sờ trán Mộc Tuấn Phong thì nói với ba người còn lại.
"Vậy..." Cả Hạ Lan Nhã lẫn A Toàn đều hơi ngập ngừng. Nhưng thấy tình trạng của Mộc Tuấn Phong nên cả hai gật đầu.
Hạ Tử Hiên cõng Hạ Tịnh Đình, A Toàn cõng Mộc Tuấn Phong, cả bốn người lại lần nữa men theo ánh trăng đi đến cuối thôn nơi nhà của Lưu Minh cũng là Lưu thúc thúc trong lời của Hạ Tịnh Đình.
"Cốc cốc!"
Lưu Minh khoác áo đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy Hạ Tử Hiên trên y phục có máu đang cõng Hạ Tịnh Đình, y nhanh chóng đưa tay ôm Hạ Tịnh Đình xuống kiểm tra trên dưới một lượt mới thở hắt ra. Cũng may là đứa nhỏ Tịnh Đình này không bị gì.
"Lưu thúc thúc, con đâu có bị gì, thúc không cần lo lắng vậy đâu. Người bị thương là một vị bằng hữu của bọn con." Hạ Tịnh Đình nói rồi ra hiệu cho Hạ Lan Nhã và A Toàn đi vào.
Khi nhìn thấy Hạ Lan Nhã, Lưu Minh đứng đờ trong giây lát.
Hạ Lan Nhã khi nhìn rõ vị Lưu thúc thúc mà Hạ Tịnh Đình nhắc đến thì cũng ngạc nhiên.