Edit: Điềm Điềm
Dung Ngọc đi theo Hoa Tự Cẩm trở lại nơi nghỉ ngơi, Hoa Tự Cẩm nhìn chằm chằm môi cậu, đầu óc đột nhiên đau đớn: ” Cái miệng này của cậu thật sự là bị muỗi cắn?”
Dung Ngọc nghe thấy lời này của hắn, trợn mắt, hừ một tiếng: ” Nếu không thì sao?”
Là một con muỗi lớn!
Lời này cũng không có cách nào nói ra.
” Tôi tìm đá đắp cho cậu, bằng không lát nữa quay phim như thế nào đây?”
Dung Ngọc ngồi xuống, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, tạo nghiệt mà!
Cậu nghĩ như vậy bỗng cảm nhận cách đó không xa có ánh mắt rơi vào trên người mình, nghiêng đầu nhìn lại ánh mắt tràn ngập thăm dò của La Kỳ Sinh.
Hắn giả vờ không thấy rồi dời ánh mắt đi.
Sau khi Thẩm Bằng Lan trở về, phát hiện Hạ Kinh Hồng thoạt nhìn có chút hoảng hốt, trên thực tế y cũng rất hoảng hốt.
Thử hỏi, như thế nào lại thay đổi thành một người tốt. Ngay cả quá trình chuyển đổi cũng không có, điều này quá là nhanh đi.
Cùng Hạ Kinh Hồng liếc mắt nhìn nhau, Thẩm Bằng Lan tiến lại gần nói: ” Thoạt nhìn cậu hình như rất nghiêm túc, việc này đã nói với bà chưa?”
” Lần trước nói qua một tiếng, nhưng cậu hình như không muốn để cho người nhà biết sớm như vậy, có thể là muốn chờ mọi việc thành công đi.”
Thẩm Bằng Lan nghe vậy trong lòng có chút phức tạp, theo bản năng nhìn về phía Dung Ngọc cách đó không xa, nghĩ đến môi đối phương sưng lên, trong lòng nhảy dựng lên dời ánh mắt.
Một số người nhìn đứng đắn, không nghĩ rằng có thể làm việc như vậy.
Hình tượng có chút sụp đổ, trong lúc nhất thời khó có thể chịu đựng được.
Hoa Tự Cẩm tìm túi đá đắp lên môi cho cậu, nói đến cũng thảm, cái mũi và miệng này của cậu từ khi gặp Cố Triều Từ cũng không tốt, trước sau hai lần rồi.
Nguyên Tắc cùng Cố Triều Từ lên xe, liền nghe Cố Triều Từ nói: ” Trở về công ty.”
Trong thanh âm lộ ra cái loại này nhẹ nhàng khó che dấu, làm trợ lý lớn nhất bên cạnh Cố Triều Từ, số lần đối mặt với loại chuyện này thật sự quá nhiều, hiện giờ cho dù Cố Triều Từ có thay đổi gì, cũng không còn kinh tâm động phách như lúc trước.
Chỉ muốn nói một câu, đều là người trần, ai cũng không thể tránh khỏi ái tình lục dục, không phải là đại boss chỉ muốn nói chuyện yêu đương sao, có cái gì phải ngạc nhiên!
Tim ơi bình tĩnh, tim ơi bình tĩnh.
Cố Triều Từ vừa đi, Bạch Nguyệt Bán liền chịu không nổi, quay đầu nhìn ánh mắt Trần Thị Kim: ” Lão Kim, có phải anh có chuyện gạt tôi không, sao tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng vậy chứ?”
” Đâu ra không đúng?” Cố Triều Từ rời khỏi, Trần Thị Kim cũng thả lỏng, cũng không có ý định giấu gã nữa, dù sao với tư cách là phó đạo diễn của đoàn làm phim, rất nhiều chuyện còn cần gã.
” Cái nào cũng không đúng, Cố tiên sinh đột nhiên xuất hiện là chuyện gì xảy ra, đừng nói hắn thật sự là nhà đầu tư gì đó chứ, mặt khác anh an bài Dung Ngọc là cố ý đi, người này hướng về phía cậu ấy phải không? Lão Kim không phải tôi nói anh, sao anh có thể như vậy, đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi, anh làm như vậy lương tâm sẽ không đau sao?”
Bạch Nguyệt Bán đối với tên nhóc Dung Ngọc này vừa yêu vừa hận, trước kia khi cậu không quay phim mỗi ngày cho tốt, gã liền hận sắt không thành thép, bối cảnh gia thế tốt như vậy không biết quý trọng, liền tức muốn chết, làm cho gã muốn đi lên cho cậu hai cái tát, để cho cậu tỉnh táo một chút, về sau cậu nhóc sửa lỗi, người ngoan phim cũng diễn tốt, gã nhìn cũng thuận mắt.
Gã không cho phép hắn thay đổi, Trần Là Kim tìm Cố tiên sinh gì đó cũng không được?
Trong lòng gã vô cùng khó chịu, tựa như bắp cải vừa mới mọc tốt của mình, chính mình còn chưa có chạm, đã bán cho người khác.
Tức giận nha.
Trần Thị Kim nghe lời này của gã, nói đùa: ” Không nghĩ tới bây giờ cậu bắt đầu nói chuyện cho cậu ta nha, không phải lúc trước đuổi cậu ta đi sao?”
Bạch Nguyệt Bán người nghẹn một cái, trừng mắt: ” Anh, việc này tôi có thể không nói sao, nhóc con hiện tại thế nào tôi cũng không mù!”
” Cố tiên sinh là vị Cố thị kia, đêm qua…”
Đem sự tình cùng Bạch Nguyệt Bán nói xong, chỉ thấy thân thể mập mạp của gã lay động một chút, đưa tay bắt lấy tay áo hắn: ” Anh Trần, thật sự là người giàu nhất kia hả?”
” Tôi còn có thể lừa cậu sao.”
Nói xong vỗ vỗ tay gã, xem như vừa đơn giản lại an ủi qua loa.
Bạch Nguyệt Bán thu tay lại, quay đầu nhìn về phía Dung Ngọc cách đó không xa dùng túi đá đắp môi, trong lòng nhảy dựng, nghĩ đến lời mình nói lúc trước, chỉ muốn cho mình hai cái tát, cái gì mà muỗi, ban ngày có thể cắn ở ngoài miệng sao, có muỗi lớn như vậy sao!
Bất quá nói người giàu nhất quả nhiên không phải người bình thường a!
Dung Ngọc cảm giác được ánh mắt rơi vào trên người, ngước mắt cùng Bạch Nguyệt Bán đối diện, sửng sốt một chút sau đó cong hai mắt nở nụ cười.
Làm cho Bạch Nguyệt Bán lòng chua xót, quay đầu nói với Trần Thị Kim: ” Tôi vẫn có chút không thể tiếp nhận, Cố tiên sinh đã bao nhiêu tuổi, Dung Ngọc chúng ta mới bao nhiêu tuổi?”
Trần Thị Kim có chút ngoài ý muốn, gã để ý chuyện này như vậy: ” Chuyện này cậu có thể quản hay là tôi có thể quản, đừng bận tâm, Dung Ngọc thân phận cũng không đơn giản, hắn muốn làm cái gì vẫn là phải đắn đo, huống chi ai quy định rõ ràng, lớn tuổi không thể tìm người nhỏ tuổi, Cố tiên sinh cũng là một nhân tài!”
” Ai biết có phải là vừa nhìn không vừa dùng hay không.”
Tóm lại Bạch Nguyệt Bán cảm thấy bắp cải bọn họ thật vất vả mới tốt lên, cứ như vậy để cho heo nhớ thương, rất không vui.
Bên này Dung Ngọc đắp đá một hồi, cảm thấy tốt hơn nhiều, trả lại túi nước đá cho Hoa Tự Cẩm rồi đứng lên: ” Tôi đi toilet.”
” Được, cậu đi đi.”
Nhìn cậu đứng lên, Cổ Lộ Trần trong lòng chua xót, nhịn không được nghĩ chuyện tốt, người tốt đều có thể để cho Dung Ngọc đụng phải, lúc trước còn nói thích Hạ Kinh Hồng, bảo gã hỗ trợ bày mưu tính kế, đoạt người từ trong tay Thẩm Bằng Lan tới, nhưng mấy ngày nay, Hạ Kinh Hồng tới vài lần, cũng không thấy Dung Ngọc có hành động gì, còn không bằng trước kia, chẳng lẽ tối hôm đó cái gì cũng không phát sinh?
Gã không tin điều đó.
Nhưng Cố tiên sinh đột nhiên xuất hiện là ai?
Nếu thật sự có quan hệ với Dung Ngọc, vậy có thể giải thích vì sao Dung Ngọc không nhiệt tình với Hạ Kinh Hồng, bởi vì có lựa chọn tốt hơn!!!!!
Tại sao chuyện tốt gì cũng tới tay Dung Ngọc?!!!!
Quả thực chua chết người!
Dung Ngọc không biết Cổ Lộ Trần ở bên này ghen tị sắp lên men, từ toilet đi ra, liền loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở.
Cậu không có thói quen nghe góc tường, chỉ là theo bản năng đi qua, nhìn thấy một cô bé đứng ở phía sau chậu cây gọi điện thoại nghẹn ngào nói: ” Con biết, con sẽ chú ý thân thể, mẹ bảo ba nhất định phải đi bệnh viện, không cần bởi vì không có tiền mà không trị, con không muốn hơn hai mươi tuổi không có ba, mẹ, mẹ cũng chú ý thân thể…”
Dung Ngọc đi ra ngoài nhớ tới cô gái nhỏ này hình như là trợ lý của Cổ Lộ Trần.
Lau sạch nước trên tay từ bên trong đi ra, vừa vặn đến giờ cơm, nghe thấy bên kia hét lên: ” Hôm nay bữa trưa là Cố tiên sinh mời mọi người, nói mọi người quay phim vất vả, mọi người không cần khách khí, không đủ bên này vẫn còn! ”
Dung Ngọc có chút ngoài ý muốn, Cố Triều Từ cư nhiên cũng sẽ làm loại chuyện này.
Đi qua, từ trong tay Hoa Tự Cẩm nhận lấy hộp cơm mở ra, chợt nghe Hoa Tự Cẩm nói: ” Là đồ ăn của Cẩm Ngọc Lâu, cũng chỉ Cố tiên sinh mới nỡ lấy đồ ăn từ nhà hàng năm sao mời đoàn làm phim.”
Dung Ngọc cũng không cảm thấy cái này có là gì, dù sao thân phận Cố Triều Từ bày ra ở đó, huống chi cho dù là cơm hộp từ nhà hàng năm sao, còn không phải đều là cơm hộp sao?
Cổ Lộ Trần nhìn chằm chằm Dung Ngọc nửa ngày, ghen tị trong lòng vẫn rất khó đi qua, đem hộp cơm trong tay buông xuống, lấy điện thoại di động ra giơ lên, từ góc độ này của gã vừa vặn có thể đem Dung Ngọc đang nghiêng người ăn cơm chụp vào, điều chỉnh tốt biểu tình của mình chụp lại, trở về đặc biệt phóng to ảnh nhìn thấy rõ ràng ai đó đang “làm nền” cho mình, gửi lên Weibo ——
Cổ Lộ Trần V: Đây là phúc lợi của ngày hôm nay, cùng nhau cố lên nha mua ~ [ảnh]…
Điện thoại di động Dung Ngọc đặt trên mặt bàn, truyền đến một tiếng ting, Dung Ngọc quét mắt không để ở trong lòng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm, ngược lại Hoa Tự Cẩm đem điện thoại di động của mình móc ra, mở lên, sau khi nhìn thấy tin tức đẩy, mở hình ảnh ra.
Chỉ thấy dưới ánh mặt trời, âm nhu công tử vẽ eyeliner đen cười với ống kính, mới đầu Hoa Tự Cẩm đối với một tấm ảnh bình thường như vậy không để ý lắm, nếu luận về đẹp mắt, mười Cổ Lộ Trần cũng so ra kém một Dung Ngọc, nhưng với tư cách là nghệ sĩ, thường xuyên gửi vài tấm ảnh làm phúc lợi cho người hâm mộ, là chiêu bình thường.
Chỉ là khi hắn theo thói quen phóng to hình ảnh xem chi tiết, liền nhìn thấy Dung Ngọc ngồi phía sau Cổ Lộ Trần, miệng nhét đồ ăn ngẩng lên: ” Đệt!”
Dung Ngọc bị tiếng này ảnh hưởng ngẩng đầu nhìn hắn: ” Làm sao vậy, có tin tức gì lớn sao?”