Edit: Điềm Điềm
Sáng sớm hôm sau, Dung Ngọc cùng Cố Triều Từ liền lái xe trở lại nhà cũ Dung gia, trên đường Dung Ngọc nhịn không được vụng trộm quan sát phản ứng của người đàn ông, liên tiếp mấy lần, Cố Triều Từ quay đầu nhìn cậu: ” Làm sao vậy, trên mặt anh có thứ gì sao?”
Dung Ngọc lắc đầu: ” Không có, chỉ muốn xem anh có khẩn trương hay không thôi.
”
Nghe thấy cậu nói như vậy, Cố Triều Từ cười cười: ” Cũng may không phải đặc biệt khẩn trương.
”
” Đó là có chút khẩn trương sao?” Dung Ngọc dường như rốt cục tìm được chút lý do, ôm lấy tay Cố Triều Từ, an ủi, ” Đừng lo lắng em sẽ ở bên cạnh anh.
”
Nghĩ đến trạng thái lúc mới bắt đầu đến Cố gia, cậu rất hiểu tâm tình Cố Triều Từ, đồng cảm sâu sắc.
Bị lời nói của đứa nhỏ chọc cười, Cố Triều Từ gật gật đầu: ” Anh tốt hơn nhiều rồi, cám ơn đã an ủi.
”
Dung Ngọc nhếch khóe môi lên, có chút vui vẻ.
Lúc xuống xe, Dung Ngọc hít sâu một hơi, Cố Triều Từ thấy thế cười nói: ” Đừng lo lắng, anh có thể mà.
”
Dung Ngọc cũng tin tưởng năng lực của Cố Triều Từ, từ trên xe đi xuống, liền nhìn thấy Cố Triều Từ trên tay cầm một cái túi tài liệu, có chút kinh ngạc anh đã chuẩn bị đồ đạc.
Chỉ là không đợi cậu hỏi, Dung Phi liền từ bên trong mở cửa ra: ” Chào buổi sáng.
”
” Chào buổi sáng, anh cả, ba mẹ đang làm gì vậy?”
” Vừa mới dùng bữa sáng, đang ở phòng khách uống trà.
”
Dung Phi nghênh đón hai người tới, Dung Ngọc đổi giày, nhịn không được nói: ” Anh hai anh ba không có ở đây sao?”
” Hai người bọn nó họ đại khái không nghĩ hai người về sớm như vậy.
”
Dung Phi nói xong đảo qua đồ vật trong tay Cố Triều Từ: ” Đây là cái gì?”
Nghe Dung Phi nói, Dung Ngọc cũng quay đầu nhìn đồ vật trong tay Cố Triều Từ.
” Là thành ý của tôi.
”
Dung Phi còn muốn hỏi lại, Liễu Trần Yên và Dung Hào Kiệt liền đi tới, nhìn thấy Dung Ngọc, Liễu Trần Yên lập tức duỗi cánh tay ôm lấy cậu: ” Tiểu Bảo, nhớ mẹ không, mẹ nhớ con muốn chết.
”
Từ sau khi Dung Phi tiếp quản việc làm ăn của Dung gia, Liễu Trần Yên cùng Dung Hào Kiệt một năm thì có hơn nửa năm đều ở bên ngoài du lịch, số lần nhìn thấy hai người một tay cũng có thể đếm hết.
Bị ôm vào trong ngực, trong hơi thở quanh quẩn mùi hương độc đáo dễ ngửi trên người Liễu Trần Yên, Dung Ngọc nhẹ giọng kêu lên: ” Mẹ.
”
Sau đó ngẩng đầu nhìn Dung Hào Kiệt đứng phía sau Liễu Trần Yên: ” Ba.
”
Cố Triều Từ đi theo phía sau gọi một tiếng: ” Chú, dì.
”
Liễu Trần Yên nghe vậy thở dài một tiếng: ” Cố Triều Từ cậu thật sự được lắm, chúng ta mới rời đi mấy tháng, cậu liền bắt cóc Tiểu Bảo nhà chúng ta!”
” Xin lỗi, kìm lòng không được.
”
Dung Ngọc nghe vậy hai má nóng lên, chỉ là bị Liễu Trần Yên kéo tay dẫn ra phía sau, không tiện thay Cố Triều Từ nói cái gì.
Cũng may Dung Hào Kiệt không làm khó anh:” Đi vào rồi nói.
”
Sau khi đoàn người ngồi xuống, Liễu Trần Yên lôi kéo Dung Ngọc ngồi bên cạnh, trong mắt tràn đầy cưng chiều của người mẹ hiền đối với con trai: ” Tiểu Bảo, làm sao mẹ cảm thấy con gầy đi rồi?”
” Đợt trước quay phim nên cần vậy ạ, mấy ngày nay đã tốt hơn nhiều rồi.
” Dung Ngọc vội vàng giải thích, sợ Liễu Trần Yên hiểu lầm là Cố Triều Từ không chăm sóc tốt cho cậu.
Liễu Trần Yên đem vẻ mặt con trai ruột nhà mình thu vào trong mắt, quay đầu nhìn Dung Hào Kiệt đã cùng Cố Triều Từ nói chuyện, nhẹ nhàng ho một tiếng, Dung Hào Kiệt rời đi ngẩng đầu nhìn về phía vợ mình, vẻ mặt hơi nghiêm túc: ” Triều Từ à, chúng ta cũng tương đối quen thuộc, hôm nay cậu tới đây là có ý gì, chúng ta cũng đều rõ ràng, chỉ là cậu cũng biết Dung Ngọc còn nhỏ, nhóc con mới lớn như nó, tính tình thất thường, cậu cũng không sợ qua một thời gian nữa, sau khi cảm giác mới mẻ của nó đi qua, liền đối với cậu không còn hứng thú sao?”
Những lời này Dung Hào Kiệt nói phi thường trực tiếp, Dung Ngọc ngồi ở một bên, muốn mở miệng giải thích, mình không phải tâm huyết dâng trào, liền nhìn thấy Dung Phi cho cậu một ánh mắt, được rồi, biết các người đang tiến hành khảo hạch Cố Triều Từ, nhưng có thể không nói cậu như vậy được không?
Cố Triều Từ ôn nhu nhìn cậu một cái: ” Con tin tưởng, Dung Ngọc đối với con không phải tâm huyết dâng trào, nhất thời mới mẻ, điểm này của chú có thể yên tâm.
”
Liễu Trần Yên thấy một quyền này của Dung Hào Kiệt vung ra ngoài không có tác dụng, ngược lại còn đánh vào trong đống bông, lập tức nói: ” Triều Từ, cậu là ai ta đều rất rõ ràng, người như Dung Ngọc nhà chúng ta cũng không phải không có, cậu có thể cam đoan, tương lai cả đời đều đối tôt với Tiểu Bảo nhà chúng ta được không?”
” Con biết dì đang lo lắng cái gì, con đối với Dung Ngọc là thật lòng, con tin tưởng Dung Ngọc đối với con cũng như thế, con biết nói như vậy ngài có thể không tin được, đây là toàn bộ tài sản của con, đây cũng là bảo đảm duy nhất con có thể cho Dung Ngọc.
”
Nhìn Cố Triều Từ đem văn kiện mở ra đặt lên bàn, Dung Ngọc trong lòng nhảy dựng, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Cố Triều Từ mang đến đồ đạc lại là thứ trọng yếu như vậy.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều không mở miệng, cuối cùng Dung Ngọc hơi đỏ hốc mắt nhìn về phía Liễu Trần Yên cùng Dung Hào Kiệt: ” Mẹ ba…”
Liễu Trần Yên thở dài một hơi, nâng tay vỗ bả vai Dung Ngọc một cái: ” Được rồi, khảo nghiệm thông qua.
”
Dung Hào Kiệt gật đầu: ” Triều Từ, cậu phải hiểu chúng ta lo lắng cho Dung Ngọc, dù sao nhóc con này cũng còn nhỏ.
”
” Con biết, phần tài sản này chuyển cho em ấy là nghiêm túc.
”
Dung Ngọc nhìn bút Cố Triều Từ đưa tới lắc đầu: ” Em không ký, nếu như tình cảm giữa em và anh thật sự không có vấn đề, em lấy mấy thứ này của anh có ích lợi gì, anh mau thu hồi đi!”
Dung Hào Kiệt cười gật đầu: ” Triều Từ, cầm về đi, chỉ cần Dung Ngọc vui vẻ, nó thật sự thích ở cùng một chỗ với cậu, chúng ta sẽ chúc phúc cho nó.
”
” Cảm ơn ba mẹ!”
” Được rồi, may là người hôm nay con mang về là Cố Triều Từ, quen biết nhiều năm như vậy, chúng ta tin tưởng phẩm chất của hắn.
”
Dung Hào Kiệt tuy rằng nói như vậy, nhưng kỳ thật hoàn toàn khen ngợi Cố Triều Từ.
Dung Ngọc sao có thể nghe không ra, cười ngoan ngoãn gật đầu.
” Nếu đã trở về, hôm nay ở nhà ăn cơm đi.
”
Liễu Trần Yên nói một câu, liền đem chuyện của hai người chính thức xác định.
Dung Ngọc nghe vậy lập tức nói: ” Bữa cơm hôm nay con sẽ làm, ba mẹ cũng nếm thử tay nghề của con đi.
”
” Con còn có thể nấu cơm, là chuyện khi nào?” Liễu Trần Yên nghe vậy đặc biệt kinh ngạc nhìn cậu.
” Quay phim cần phải biết, con đã học được một chút, không nghĩ tới con còn rất có thiên phú, lần trước anh cả đã ăn qua, hương vị không tệ, đúng không, anh cả.
”
” Đúng là không tệ.
”
” Được rồi, hôm nay nếm thử tay nghề của Tiểu Bảo nhà chúng ta.
” Liễu Trần Yên nói xong, bảo với Dung Phi, ” Gọi điện thoại cho thằng hai thằng ba, hỏi bọn nó khi nào trở về?”
” Vừa mới gọi xong ạ, hẳn là đang trên đường.
”
……
Cố Triều Từ đi theo Dung Ngọc vào phòng bếp, Dung Ngọc tiện tay đóng cửa lại kéo cổ áo người đàn ông, hơi ngửa đầu nhìn anh: ” Mấy thứ đó anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”
” Rất sớm.
” Cố Triều Từ không nhúc nhích, mặc cho bé con hung dữ trừng mắt nhìn anh, anh đã sớm nghĩ đến sẽ như vậy, chỉ là anh ngoại trừ mấy thứ này, cũng không biết còn có cái gì có thể cho người trước mắt.
” Em không cần những thứ kia của anh, lần sau anh không cần như vậy, em cùng anh ở cùng một chỗ cũng không phải là vì kế thừa gia sản của anh, hơn nữa em cũng không thiếu tiền, anh có nghe thấy hay không, anh nhanh chóng đem đồ đạc thu hồi đi, bằng không em sẽ tức giận, sẽ trừng phạt anh.
”
Cố Triều Từ nhếch khóe môi, trong mắt mang theo sung sướng: ” Muốn trừng phạt anh như thế nào?”
Dung Ngọc hai má nóng lên: ” Anh bớt suy nghĩ lung tung đi, phạt anh không được lên giường, đi ngủ trên sô pha, khi nào anh nguyện ý nhận sai thì trở về.
”
” Thật sự muốn làm như vậy sao?”
” Đúng vậy.
”
” Vậy được rồi.
” Cố Triều Từ nói xong, chỉ thấy Dung Ngọc nở nụ cười, ” Cũng không phải làm quá gì.
”
Lời nói dừng lại, bên môi anh hạ xuống một nụ hôn: ” Nếu sau này tình cảm của chúng ta thật sự không còn nữa, em cũng hy vọng anh có thể thật tốt, vẫn là Cố tiên sinh trong lòng em.
”
” Chúng ta sẽ không tách ra, anh sẽ không cho em cơ hội này.
”
Nghe người đàn ông ở bên tai cậu bá đạo tuyên bố, Dung Ngọc cười ôm lấy cổ anh, gật đầu nói: ” Em cũng vậy, cho nên anh tốt nhất phải luôn luôn thích em như bây giờ, có nghe thấy không?”
” Nghe thấy rồi, phu nhân.
”
Đột nhiên bị gọi là phu nhân gì đó, Dung Ngọc có chút ngượng ngùng, nhưng lại không cự tuyệt xưng hô này.
Lúc này ba người ở lại phòng khách, Liễu Trần Yên thở dài: ” Em đến bây giờ vẫn cảm thấy có chút không thể tin được, Cố Triều Từ cư nhiên đối với Tiểu Tứ chúng ta được như thế.
”
Hiển nhiên là đang nói vừa rồi Cố Triều Từ đem giấy tờ chuyển nhượng phần tài sản kia.
Liễu Trần Yên nói thêm cũng không có ý nghĩ gì.
” Anh đã sớm nói qua, Cố Triều Từ người này không tệ, Tiểu Bảo có thể ở cùng một chỗ với hắn, là phúc khí của Tiểu Bảo.
” Dung Hào Kiệt hiển nhiên phi thường tán thành Cố Triều Từ.
Liễu Trần Yên nhìn cửa phòng bếp nửa kín: ” Hy vọng bọn nó có thể cứ tốt như vậy mãi.
”
” Người Cố gia đều tương đối một lòng, chút này mẹ có thể yên tâm.
”
” Mẹ không phải lo về hắn, mẹ thật sự lo lắng nhóc con Dung Ngọc này sẽ vứt bỏ người ta.
”
Dung Phi: “…………” không nói sẽ tốt hơn nhỉ.