Bên ngoài Tiệc Cocktail Howard Johnson, các nhóm chị em plastic đang ngồi tán gẫu cùng nhau, thực tế là họ đang đứng ở cổng để xem hôm nay đến đây rốt cuộc là có những người nào.Diệp Nhiên và tiểu đội của cô ta phóng đôi mắt sắc bén như tia X quang, quét sạch mọi vị khách đang đến gần.Nhưng vẫn ko tìm được bóng dáng của Diệp Phi.Cô gái bên cạnh ngán ngẩm, “Tôi nghĩ cô ta chỉ trêu chọc cô thôi.
Diệp Phi đã nhiều năm không tham gia mấy yến tiệc kiểu này rồi.
Trong lòng chị ta không phải là thấy mất mặt xấu hổ sao?”“Đúng vậy, Diệp Nhiên, gần đây cô đã bị những tài khoản marketing đó đó tẩy não đúng không? Tôi thực sự rất sợ bà chị họ ngu ngốc kia của cô.”Trong lòng Diệp Nhiên không đồng ý, là người có liên quan, cô ta biết chính xác bây giờ Diệp Phi đáng sợ như thế nào.Nhưng trước mặt những người bạn này, cô ta không muốn tỏ ra yếu thế.Nhìn thấy tiệc chiêu đãi sắp bắt đầu, ngoài cửa không còn ai, những người khác đều đã mất kiên nhẫn.
“Cô có vào hay ko, chúng tôi ko muốn chờ nữa đâu.
Tôi còn phải đi chọn bạn nhảy cho phần khiêu vũ mở màn nữa.Có lẽ chị ta thật sự không tới.Diệp Nhiên tâm sự nặng nề, nhưng vẫn đi theo đám người bước vào sảnh tiệc.Howard Johnson Cocktail Party nói thẳng ra là một buổi tụ họp một nhóm những người trẻ tuổi muốn tìm những đối tượng có giá thế tốt để xuống tay, cho nên trong buổi tiệc này ai cũng ngấm ngầm chọn lựa mục tiêu tốt cho mình.Diệp Nhiên cũng bị lây nhiễm bởi bầu không khí cạnh tranh này, cô tạm thời quáng Diệp Phi ra sau đầu và nhìn những người đàn ông có mặt ở đây, giống như chọn một chiếc túi xách hàng hiệu được trưng bày trong trung tâm thương mại, xem ai là người có giá trị cao nhất để dựa dẫm làm thân.Cùng lúc đó ở tầng Diệp Phi đứng bên cạnh Hoắc Tuần, mắt to trừng mắt bé với nhân viên an ninh chịu trách nhiệm kiểm tra thiệp mời.“Hoắc tiên sinh, chuyện này …” Người mặc đồng phục nhỏ giọng ý tứ muốn xin quyết định từ ông chủ lớn.Là nhà tài trợ lớn nhất của bữa tiệc kinh doanh tối nay, lời nói của anh ta thực sự chính là mệnh lệnh.Hoắc Tuần nắm chặt một tay đưa tay lên miệng ho khan, “Cô ấy đang đi cùng tôi, chỉ cần ghi tên cô ấy vào phần thông tin của tên tôi là được.”VO là buổi dạ tiệc kinh doanh quy mô lớn được tổ chức bởi một tạp chí kinh doanh kỳ cựu do Hoắc thị tài trợ hàng năm.
Những người có thể được mời tham gia là những người thành công từ nhiều ngành nghề khác nhau.
Chỉ cần vài giờ ở đây sẽ có thể chứng kiến những hoạt động của hơn phân nửa huyết mạch kinh tế đất nước.Diệp Phi cảm thấy đó không phải là cửa nữa, đó là một con đường thành công trải đầy hoa.Cô cười đến đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, ngoan ngoãn nói: “Chúng ta đi vào rồi sẽ chia tay, tôi thề, sẽ không bao giờ quấy rầy anh.”Nhìn thấy cô đang chuẩn bị qua cầu rút ván, Hoắc Tuần trầm mặt.Sau đó quay đầu đi, “Tốt nhất là như vậy.”VO là một bữa tiệc kinh doanh nghiêm túc.
Ngoại trừ hai lời nhận xét lịch sự của người chủ trì buổi khai mạc, không hề có nhạc chào mừng hay tiếng huýt sáo vỗ tay.
Mọi người đều là một doanh nhân khôn ngoan, không cần những kẻ nịnh hót hạ bút thành văn chen chân vào.Và Diệp Phí đúng là nói được làm được, khi vừa bước vào đại sảnh, cô giống như một con chạch trượt xuống sông, biến mất trong chớp mắt.Cô tò mò nhìn xung quanh, người phục vụ bưng khay mời rượu cho cô nhưng bị từ chối, “Chà, có nước trái cây không?”“Có, xin chờ một lát.”Chờ người phục vụ đi, Diệp Phi hiếm khi cảm thấy lo lắng, đối mặt với những người đàn ông tai to mặt lớn mặc vest và giày da này, danh thiếp trong túi thật sự không biết nên bắt đầu phân phát từ đâu, hấp tấp quá thành ra sẽ có chút tùy tiện.“Diệp tiểu thư?”Có tiếng gọi vang lên từ bàn dài để sâm panh bên cạnh, Diệp Phi híp mắt nhìn lại, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục màu xám tiến tới.Người này diện mạo hào hoa phong nhã, khí chất bất đồng với sự sắc bén công kích của Hoắc Tấn, ngược lại có vẻ ngoài hiền lành, chất phác hiếm có trong giới doanh nhân, nhìn rất dễ hòa đồng.Diệp Phi đã cẩn thận tìm kiếm trong ký ức của mình, chắc như đinh đóng cột rằng cả hai không hề biết nhau.Cô vươn ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mặt mình, “Ngài gọi tôi?”Người đàn ông không khỏi cười khúc khích, “Xin lỗi, tôi có hơi đường đại.
Tôi là Bách Sùng Lâm, đây là danh thiếp của tôi.
Tôi cũng tình cờ nhìn thấy ảnh cô Diệp trên mạng, nên có thể nhận ra.”Danh thiếp của đối phương được làm bằng vân gỗ, với dòng chữ màu đen, trông rất trang nghiêm và khí thế.Diệp Phi ngượng ngùng lấy ra một danh thiếp từ trong túi của mình,màu vàng rực rỡ, tương phản rõ rệt với bên đối diện, không khác gì nhà giàu mới nổi.“Xin chào, đây là danh thiếp của tôi.
Không biết anh Bách đây gọi tôi có chuyện gì?”Bách Sùng Lâm ngẩn người, cầm danh thiếp của mình nhìn trái nhìn phải, “À không, tôi không ngờ cô Diệp cũng mở công ty.
Tôi thật là lạc hậu.
Vì không dùng Internet nhiều, tin tức luôn chậm hơn những người khác một chút.
““Không thành vấn đề, dù sao trước đây tôi cũng khá nổi tiếng,” Diệp Phi rất bình tĩnh, đã dần dần tiếp nhận phần lịch sử bôi đen đó, “Chỉ là không ngờ ngàu lại quan tâm đến những lời bàn tán này.”Bách Sùng Lâm ngượng ngùng sờ đầu mình, thoáng có chút hơi trẻ con, anh ta thấy xấu hổ khi nói rằng thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy em gái của mình ở nhà hay mở lên xem.Hóa ra nữ hoàng trong lời đồn bên ngoài lại diễm lệ như thế.Anh ta chủ động đưa qua một ly nước cam: “Nghe nói cô có thai nên tôi giúp cô lấy một ly nước trái cây.
Nơi này chủ yếu đều là anh hùng luận rượu.
Cô hẳn là không quen mấy.”Đột nhiên được người lạ quan tâm, có lẽ Diệp Phi đã trải qua quá nhiều ác ý sau khi xuyên qua, giờ đây có người xa lạ đối tốt với mình tự nhiên có phần hơi bối rối.Cô cũng vô thức mà thu hồi nanh vuốt, lễ phép nhận lấy, “Cảm ơn, anh gọi tôi là có chuyện gì sao?”“Tôi vốn dĩ muốn hỏi cô có muốn hợp tác quảng cáo mỹ phẩm của chúng tôi không,” Bách Sùng Lâm vội vàng nói, “nhưng tôi không ngờ cô đã thành lập công ty rồi.”Tại sao lại tìm đến có? Các nữ minh tinh đều mong chờ những tài nguyên bậc này, tùy tiện liên hệ với một vài đại lưu lượng có vẻ thích hợp hơn rất nhiều?Diệp Phi khóe mắt giật giật, đôi mắt dưới ánh đèn lấp lánh nước vô cùng sinh động, làm cho đối phương nhịn ko được đỏ mặt.Sau đó, cô hỏi rõ ràng: “Mỹ phẩm của bên anh chủ yếu là thành phần tự nhiên cho phụ nữ mang thai?”Bách Sùng Lâm trong mắt lộ ra một tia tán thưởng, “Xem ra những lời đồn đãi bên ngoài đều là vô căn cứ, Diệp tiểu thư thông minh hơn rất nhiều người ở đây.”“Có thể suy xét, nhưng điều tôi muốn là hợp tác công ty không phải là hợp đồng cá nhân.” Diệp Phi gật đầu, tự nhiên sẽ không từ chối công việc kinh doanh trời cho này.Không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, Bách Sùng Lâm cười thành thật, nâng ly chúc mừng: “Vậy thì tôi sẽ chờ tin vui.”Sau khi sản phẩm mới ra mắt, họ đã vướng vào vấn đề người phát ngôn, hiện tại các nữ minh tinh trong làng giải trí đang trong thời kỳ mang thai và có lượng truy cập đáng kể đều đã mang đại ngôn cả rồi.
Sau khi suy nghĩ, cấp dưới đề nghị thử liên hệ với Diệp Phi xem sao.Tin tức về việc cô ấy mang thai đã thu hút nhiều sự chú ý, gần đây lại càng thường xuyên được tìm kiếm và thu hút sự quan tâm của mọi người, cho nên đặc biệt thích hợp để hợp tác quảng bá sản phẩm.Nghĩ đến đây, Bách Sùng Lâm càng thêm thoải mái, nhất thời nở nụ cười sâu thêm mấy phần, muốn nâng ly chúc mừng Diệp Phi.Tình huống ở đây đã không thể vượt qua ánh mắt của ai đó đang đứng trong đám đông.Hoắc Tuần nói xin lỗi khách sáo rồi sải bước rời đi.(Truyện được edit và đăng tại omeomupnhe.com)–“Tôi chuẩn bị trở về.”Giọng nam ảm đạm mất hứng thú trái ngược với bầu không khí dễ chịu sau khi uống hết nửa ly nước cam và nói chuyện vui vẻ với Bách Sùng Lâm, âm thấy ấy khiến Diệp Phi sửng sốt khi nghe vào tai.Tuy nhiên, Bách Sùng Lâm không hề kinh ngạc, thậm chí có chút vui mừng, “Hoắc tổng, thật hiếm thấy.”“Tháng trước vừa mới gặp qua,” Hoắc Tuần thái độ không quá ôn hòa, nhưng đã quen với lạnh lùng xa cách này của hắn, người khác cũng không cảm thấy quá đột ngột.
Hắn nghiêng đầu lặp lại, “Tôi chuẩn bị trở về.
“Diệp Phi chớp chớp mắt, “À … tạm biệt? Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi tới đây.”Trợ lý Hàn ở bên cảnh lén lút quan sát sắc mặt ông chủ lớn nhà mình theo bản năng.Quả nhiên càng thúi.Diệp tiểu thư dạo này luôn không nhận được tín hiệu của ông chủ, khiến bọn họ là cấp dưới cũng phải ôm khổ theo sau.Hắn ta thở dài một hơi, nhận mệnh giải thích: “Cũng đã muộn rồi.
Không bằng để chúng tôi đưa cô trở về nhà, như vậy cũng dễ dàng ăn nói với ngài Diệp bên kia.”Diệp Phi nghiêng đầu, khóe miệng bẹp ra có chút đáng yêu, “Nhưng tôi đã có xe rồi, còn có trợ lý cùng vệ sĩ.
Tôi không cần các anh phụ trách đâu.
Nếu như các anh có việc bận, mau đi đi.
Đừng trì hoãn việc kiếm tiền “Bầu không khí đột nhiên muốn nổi giông tố.Tuy rằng mọi người đều không biết tại sao Hoắc Tuần lại đột nhiên khó chịu.Nhưng hắn bình thường cũng đã là một bộ âm tình bất định, Diệp Phi ko để trong lòng, cô quay đầu tiếp tục cười nói cùng Bách Sùng Lâm: “Anh nói muốn giới thiệu cho tôi vài người, ở đâu vậy, chúng ta nhanh đi qua đó đi, đỡ phải để cho mọi người chờ đợi.”“Ok ok, chỗ đằng kia, để tôi dẫn cô đến giới thiệu.”Hai người sóng vai rời, không thèm nhìn Hoắc Tuần lấy một cái.Hình ảnh của hắn lúc này trong mắt Trợ lý Hàn ——Cao lớn, cô độc, mong manh.Đúng là một người đàn ông thê thảm, giống như các nam thần trong tất cả các bộ phim truyền hình thần tượng, giả bộ rụt rè từ chối vài lần, không nghĩ đến người ta thật sự buông tay.Một bộ phim của ba người, hắn không còn xứng có được cái tên.“Uhm…Hoắc tổng, chúng ta có về ko?”Hoắc Tuần đáy mắt đen kịt nhìn theo hướng Diệp Phi rời đi, nhìn cô vui vẻ nói chuyện phiếm với một đám doanh nhân, làn da trắng như tuyết của cô rất bắt mắt trong biển tây trang sẫm màu, khó mà có thể không chú ý tới.Hắn đột nhiên có chút khó hiểu.Tại sao trong trí nhớ của hắn, Diệp Phi trước kia không bình thường như bây giờ, mỗi lần gặp hắn không phải la lối khóc lóc lăn lộn thì cũng là đối chọi gay gắt với người khác, thậm chí còn rình rập theo dõi hắn.Chỉ ngắn ngủi trong một tháng, một người có thể thay đổi đến nghiêng trời lệch đất như vậy sao?Một mảnh nghi vấn bao phủ toàn thân hắnSau đó, Hoắc Tuần quay đầu lại, chậm rãi nói: “Đợi lát nữa rồi về.
Nhân tiện hỏi qua tập đoàn có dự án nhỏ nào không quan trọng mở rộng tuyên truyền, đem mấy tư liệu kiểu đó tới cho tôii.”Mà Diệp Phi ở bên này không hề hay biết sự dao động kịch liệt trong nội tâm của bên kia.
Cô đang theo bách Sùng Lâm làm quen với các ông chủ của nhiều công ty khác nhau, thực phẩm, may mặc, mỹ phẩm…tất kể đều là phạm vị kết giao trọng điểm của cô lúc này.Cô cũng dần hết lo lắng và run rẩy ban đầu, bắt đầu cảm thấy mình như cá gặp nước.
Chẳng qua là một nhóm người đứng với nhau và giả vờ nói chuyện về núi non, không ngại khoe khoang, chẳng sợ gió lớn thổi qua.Uống hết hai ly nước trái cây, cô cảm thấy hơi khó chịu nên dừng lại, chào hỏi một rồi rồi đi vào nhà vệ sinh để điều chỉnh lại.Nhìn xung quanh, phát hiện An Hỉ cũng đang thực hiện nhiệm vụ làm thân với dàn trợ lý, có vẻ cũng nắm không ít chuyện bát quái của tuyến đầu.Diệp Phi vừa lòng mà cười cười, không kêu cô bé mà tự mình rời đi.Không ngờ lại thấy một bóng đen xẹt qua góc.Cô vô thức lấy tay che bụng của mình, theo bản năng mà bị mất thăng bằng khi né tránh.Hồi lâu, chấn động trong tưởng tượng cũng không xảy ra, thay vào đó, cô ngã vào một mảnh ấm áp, gương mặt cọ lên lớp tây trang mềm mại.Đỉnh đầu truyền đến ý cười của đàn ông.Khó khăn đỡ lấy cô: “Sau bao nhiêu năm nỗ lực muốn nhào vào lòng tôi, rốt cuộc hôm nay cô cũng thành công một lần.