Tôi vừa mới lên núi, nhìn thấy Hà Lẫm ở đằng xa đang ngóng nhìn trời.
Đột nhiên, lão xoay đầu lại, trông thấy tôi.
“Giáo chủ, người về rồi ?” Hà Lẫm nhìn bộ dạng tôi bị dọa sợ hãi.
“Bộ dạng của ta, có gì không ổn sao ? Sao Hà Trưởng lão lại sợ hãi vậy ?” Tôi cười lạnh một tiếng, ẩn chứa từng trận sát khí trong đó.
“Không phải, thuộc hạ chỉ lấy làm lạ, lúc Giáo chủ đi trên người không có sát khí đằng đằng và mãnh liệt như vậy…” Hà Lẫm cẩn thật dè dặt vừa đi vừa nói.
“Vậy sao ?” Tôi hừ lạnh, bước vào đại đường, “Có chuyện gì ? Hà Trưởng lão ?”
“Không có gì không có gì…Uy danh của Giáo chủ vang danh tứ hải, những môn phái cần quy phục đều đã quy phục, môn phái chưa quy phục vẫn chưa xuất hiện…”
“A ? Vậy ta làm sao lại cảm thấy một ngày không giết người, trong lòng lại trống trải như vậy, Hà Trưởng lão, ngươi biết là ý gì chứ ?”
Hà Lẫm sao lại không biết ? Lão chỉ ậm ừ nói : “Thuộc hạ ngu muội, không hiểu ý của Giáo chủ”
“Thật không ?” Tôi sắc bén liếc lão, Hà Lẫm không dám nhìn thẳng tôi, chỉ đành nhìn nơi khác, như ngồi trên đống lửa.
Cuối cùng, mồ hôi lạnh của Hà Lẫm không ngừng tuôn ra, tôi độc ác cười lớn lên : “Ha ha ha ! Hà Trưởng lão ngươi nếu không biết, vậy Giáo chủ ta cũng không tiện phân phó nhiều ! Ha ha, ngươi chỉ cần làm tốt mọi việc là được, những cái khác, không cần nói nhiều !”
Hà Lẫm vội vã quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất : “Phải phải phải…Giáo chủ nói rất đúng…Thuộc hạ nhất định tuân thủ…”
Tôi chán ghét phất tay : “Ngươi cút cho ta ! Sau này, ngươi đừng để ta nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của ngươi nữa ! Nếu không đừng trách ta không niệm tình công lao của ngươi đối với bổn giáo, móc hai mắt của ngươi ra !”
Hà Lẫm cả kinh, lúng ta lúng túng rời đi.
Tôi hờ hững ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ hồng gảy móng tay, móng tay bởi vì thường xuyên cầm kiếm, ngón tay trở nên rất có sức, lại để lại vài vết chai sần, hệt như lúc trước cầm súng vậy.
Tôi lạnh lùng cười, ánh mắt âm hiểm mà sắc bén.
Nếu dùng súng, tôi một phát là có thể lấy đi tính mạng người khác, mà hiện tại lại phải dùng kiếm để đánh nhau.
“Bạch y Tu La” là thần thoại, không ai có thề đánh lại thần thoại.
Mộ Thiên Vẫn tôi sau khi mượn xác hoàn hồn lại tạo nên thần thoại.
Nụ cười lạnh của tôi dần dần lớn hơn, tiếng cười vang khắp đại đường, lại lan khắp cả ngọn núi, vang xa không dứt.
Tôi đột nhiên lại cảm thấy trống rỗng và tiếc nuối.
Rốt cuộc đâu mới thực sự là tôi ?
Nụ cười nào mới thực sự là nụ cười của tôi ?
Tôi hoang mang.
Tôi vừa mới lên núi, nhìn thấy Hà Lẫm ở đằng xa đang ngóng nhìn trời.
Đột nhiên, lão xoay đầu lại, trông thấy tôi.
“Giáo chủ, người về rồi ?” Hà Lẫm nhìn bộ dạng tôi bị dọa sợ hãi.
“Bộ dạng của ta, có gì không ổn sao ? Sao Hà Trưởng lão lại sợ hãi vậy ?” Tôi cười lạnh một tiếng, ẩn chứa từng trận sát khí trong đó.
“Không phải, thuộc hạ chỉ lấy làm lạ, lúc Giáo chủ đi trên người không có sát khí đằng đằng và mãnh liệt như vậy…” Hà Lẫm cẩn thật dè dặt vừa đi vừa nói.
“Vậy sao ?” Tôi hừ lạnh, bước vào đại đường, “Có chuyện gì ? Hà Trưởng lão ?”
“Không có gì không có gì…Uy danh của Giáo chủ vang danh tứ hải, những môn phái cần quy phục đều đã quy phục, môn phái chưa quy phục vẫn chưa xuất hiện…”
“A ? Vậy ta làm sao lại cảm thấy một ngày không giết người, trong lòng lại trống trải như vậy, Hà Trưởng lão, ngươi biết là ý gì chứ ?”
Hà Lẫm sao lại không biết ? Lão chỉ ậm ừ nói : “Thuộc hạ ngu muội, không hiểu ý của Giáo chủ”
“Thật không ?” Tôi sắc bén liếc lão, Hà Lẫm không dám nhìn thẳng tôi, chỉ đành nhìn nơi khác, như ngồi trên đống lửa.
Cuối cùng, mồ hôi lạnh của Hà Lẫm không ngừng tuôn ra, tôi độc ác cười lớn lên : “Ha ha ha ! Hà Trưởng lão ngươi nếu không biết, vậy Giáo chủ ta cũng không tiện phân phó nhiều ! Ha ha, ngươi chỉ cần làm tốt mọi việc là được, những cái khác, không cần nói nhiều !”
Hà Lẫm vội vã quỳ xuống, dập đầu trên mặt đất : “Phải phải phải…Giáo chủ nói rất đúng…Thuộc hạ nhất định tuân thủ…”
Tôi chán ghét phất tay : “Ngươi cút cho ta ! Sau này, ngươi đừng để ta nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của ngươi nữa ! Nếu không đừng trách ta không niệm tình công lao của ngươi đối với bổn giáo, móc hai mắt của ngươi ra !”
Hà Lẫm cả kinh, lúng ta lúng túng rời đi.
Tôi hờ hững ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ hồng gảy móng tay, móng tay bởi vì thường xuyên cầm kiếm, ngón tay trở nên rất có sức, lại để lại vài vết chai sần, hệt như lúc trước cầm súng vậy.
Tôi lạnh lùng cười, ánh mắt âm hiểm mà sắc bén.
Nếu dùng súng, tôi một phát là có thể lấy đi tính mạng người khác, mà hiện tại lại phải dùng kiếm để đánh nhau.
“Bạch y Tu La” là thần thoại, không ai có thề đánh lại thần thoại.
Mộ Thiên Vẫn tôi sau khi mượn xác hoàn hồn lại tạo nên thần thoại.
Nụ cười lạnh của tôi dần dần lớn hơn, tiếng cười vang khắp đại đường, lại lan khắp cả ngọn núi, vang xa không dứt.
Tôi đột nhiên lại cảm thấy trống rỗng và tiếc nuối.
Rốt cuộc đâu mới thực sự là tôi ?
Nụ cười nào mới thực sự là nụ cười của tôi ?
Tôi hoang mang.