Sáng sớm, tôi ngủ dậy trên cây. Hôm nay là ngày cử hành Đại hội võ lâm. Người của Ma giáo rất bận rộn, một vài người vội vã mặc y phục, mang đao kiếm, chuẩn bị tập hợp xuất phát đến địa điểm Đại hội võ lâm.
Một chân tôi đạp trên cành cây, tay phải nắm kiếm quỳ trên đầu gối, vô cùng thích thú nhìn bọn họ bận rộn.
“Két” một tiếng, cửa phòng giáo chủ đã đóng rất lâu cũng mở ra. Gian Tập Lũng bước ra ngoài. Từ sau buổi tối ngày hôm đó, hắn luôn ở trong phòng không ra ngoài, mọi việc trong giáo cũng không hỏi một tiếng. Tôi còn tưởng rằng hôm nay hắn sẽ không đi đến Đại hội võ lâm, cuối cùng thì hắn cũng ra ngoài.
Thần sắc Gian Tập Lũng suy nhược, đã ốm đi thấy rõ, trạng thái tinh thần cũng rất không tốt. Hắn đứng ở cử phòng, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần. Hắn nắm chặt kiếm trong tay, vẻ mặt kiên quyết đi đến trước mặt trưởng lão Hà Lẫm, cúi đầu nói bên tai lão mấy câu. Người trước mặt chấn động trắng bệch mặt, người phía sau hoang mang không thôi, nhưng cũng gật đầu.
Lúc mặt trời lên cao ba sào, những người trong Ma giáo đã xuất phát, Gian Tập Lũng đi cuối cùng, giống như đang do dự cái gì. Tôi bất giác thầm phỏng đoán mối quan hệ giữa hắn, Chu Lâm Phong và Minh Sát, tại sao đêm hôm đó hắn lại lộ ra biểu hiện như vậy. Tôi cười khổ, đoán thế nào cũng đoán không ra, hôm nào khác đi hỏi Minh Sát là được rồi. Sau khi xác định chủ ý, tôi nhún chân bay xuống núi. Đại hội võ lâm, Mộ Thiên Vẫn ta làm sao có thể bỏ lỡ chứ ? Nghe nói giao tình giữa Khúc Kinh Thiên và Chu Lâm Phong rất tốt, thường qua lại trao đổi võ nghệ, vậy hắn có ra mặt quản chuyện giữa tôi và Khúc Kinh Thiên không ?
Đường phố hôm nay yên tĩnh hơn rất nhiều so với ngày thường, mũi chân tôi điểm nhẹ trên mặt đất bay lên nóc nhà. Trừ một vài lão bá tính ra thậm chí cả nhân sĩ võ lâm cũng ít thấy, nếu thấy cũng chỉ là bộ dạng vội vội vã vã của họ. Tôi cười trào phúng, xem ra Chu Lâm Phong cũng không phải là kẻ ăn chay. Xem ra cũng rất khó đối phó, nhưng Minh Sát đã giao nhiệm vụ này cho tôi, cho thấy tôi vẫn có thể hoàn thành.
Tôi không biết địa điểm đại hội võ lâm ở đâu, đành phải ngồi trên nóc nhà đi cùng với những người phía sau.
Đại hội võ lâm cử hành tại biệt trang của Chu Lâm Phong. Tôi tiếp tục ngồi trên cái cây trước cửa đánh giá bố cục. Cửa lớn điêu khắc kim long uy nghiêm, tiến vào phía sau là một khoảng đất rộng lớn có thể nhìn thấy hết tất cả, lớn đến nỗi có thể chứa được hơn mấy ngàn người. Phòng ốc trong biệt trang dành cho những nhân vật hiển hách đến tham gia đại hội võ lâm ở và nghị sự, đều tập trung phân bố ở phía sau khoảng sân.
Hiện tại ở khoảng sân đầy người, trước mặt là một đài cao, trên đài đặt một chiếc ghế thái sư. Phía dưới có rất nhiều chưởng môn các môn các phái dẫn theo đệ tử đứng ở vị trí trung tâm phía dưới. Rải rác hai bên là những nhân sĩ giang hồ không giống nhau.
Trước cửa vẫn còn rất nhiều người tấp nập đi vào. Mấy đệ tử của Chu Lâm Phong đứng ở trước cửa chào đón khách nhân.
Lúc này tôi nhìn thấy Khúc Diệp Thương một thân bạch y và bên cạnh y là một nữ tử cũng một thân bạch y, đó chắc chắn là thê tử của hắn. Phía sau Khúc Diệp Thương là Khúc Nghiên Nhi một thân tố lục, mà Khúc Vô Loan lại là tím sậm. Ngoài trừ Khúc Vô Loan, trên mặt bọn họ đều là biểu hiện tiều tụy. Khúc Diệp Thương cung kính chấp tay với những người đứng trước cửa, “Gia phụ vừa mới tạ thế, có điểm nào sơ sót, thỉnh các vị bỏ qua”
“Không dám Khúc thiếu gia, sư phụ chúng tôi có nói, mời các vị sang bên kia thương nghị” Một vị đệ tử dẫn bọn họ xuyên qua đám đông đến phòng nghị sự.
Tôi bồn chồn, tôi rõ ràng không giết Khúc Kinh Thiên, hắn làm sao mà chết. Suy nghĩ lại, chết rồi càng tốt ! Đỡ để tôi phải ra tay ! Tôi lại nhìn vào đám người đó, không nhìn thấy Khúc Tỉ Phong. Thật kì lạ, lần trước Khúc gia đại hôn tôi cũng không thấy bóng dáng Khúc Tỉ Phong, y đi đâu ?
Tôi thầm tính toán, nhẹ nhàng bay vòng qua biệt trang của Chu Lâm Phong, không ai phát hiện ra tôi. Tôi trấn định tinh thần, dừng lại trên nóc phòng nghị sự, cẩn thận gỡ một miếng ngói ra.
“Gia phụ chịu sỉ nhục nặng nề của yêu nữ kia, bi thương tạ thế, vẫn mong Chu minh chủ trả lại công đạo cho gia phụ, trừng trị Mộ Thiên Vẫn ! Khúc gia ghi nhớ đại ân của minh chủ, gia phụ dưới cửu tuyền cũng sẽ thanh thản”
“Việc của lệnh tôn Chu mỗ tự sẽ nghĩ cách. Hôm nay ta sẽ chiêu cáo với các vị võ lâm đồng đạo, vì Khúc gia báo thù !”
……
Tôi đóng mái ngói lại, âm thầm cười lạnh : “Khúc Diệp Thương ngươi muốn đòi công đạo sao ? Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ cho Khúc gia của ngươi công đạo !”
Tôi vẫn ngồi trên cành cây. Bởi vì cái cây mà tôi ngồi ở bên cạnh đại hội võ lâm, cũng khá cao, lá cây đã che đi tầm nhìn của họ, nhưng không che tầm nhìn của tôi, tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Chu Lâm Phong đã ngồi xuống, y cũng là một người đàn ông trung niên cứng cáp. Ngồi bên trái y là một nam tử trung niên khí khái bất phàm, xem dáng vẻ chắc là một cao thủ. Phía sau lưng y là Mộ Dung Sở và một nam tử trẻ tuổi đứng hai bên, chắc chắn là Mộ Dung Lệnh. Bên phải Chu Lâm Phong là Khúc Diệp Thương, đây chắc là chỗ thường ngồi của Khúc Kinh Thiên. Bên cạnh Khúc Diệp Thương là Lệnh Thục Thiên, mà vị trí bên cạnh Mộ Dung Lệnh lại bỏ trống.
Chu Lâm Phong nhẹ nhàng dùng lực, khiến âm thanh của mình mỗi một người đều có thể nghe thấy : “Các vị võ lâm đồng đạo, Chu mỗ rất vui khi các vị đến tham gia đại hội lần này. Do những năm gần đây ta thường nghe nói rất nhiều việc liên quan đến những hành vi của Ma giáo, cả võ lâm tiếng oán khắp nơi, người làm minh chủ như ta không thể trốn tránh, cho nên mở đại hội võ lâm, hi vọng cùng mọi người thương lượng chuyện thảo phạt Ma giáo.”
“Chu minh chủ anh minh, ta đợi nghe sự sai khiến của Chu minh chủ !” Những người các môn các phái, giang hồ nhàn hạ đồng thanh đồng khí nói.
Tôi âm thầm cười, đây là Đại hội võ lâm sao ? Còn không bằng được những tọa đàm bí mật mà tôi cử hành lúc trước.
“Chu mỗ còn có một việc muốn các vị giúp đỡ” Chu Lâm Phong vẫy tay, áp chế những thanh âm của mọi người. “Tin chắc các vị đều đã nghe qua Khúc trang trang chủ…”
“Chu Lâm Phong !” Tiếng hét kinh thiên động địa kéo ánh mắt của chúng tôi về phía đại môn. Tôi nheo mắt nhìn, người của Ma giáo đã đến. Gian Tập Lũng đứng trước cửa lớn, phía sau là một dám chúng nhân của Ma giáo.
Những người có mặt đều đã biến sắc.
“Chu Lâm Phong ngươi đang làm gì sau lưng ta ! Muốn diệt giáo của ta sao ? Muốn giết ta ư ? Ngươi ra đây ! Gian Tập Lũng ta ở đây !”
“Hay cho một tên ngông cuồng !”
Lại là một âm thanh trầm đục. Một thân ảnh từ trong không trung vẽ ra một hình cung màu trắng.
Sáng sớm, tôi ngủ dậy trên cây. Hôm nay là ngày cử hành Đại hội võ lâm. Người của Ma giáo rất bận rộn, một vài người vội vã mặc y phục, mang đao kiếm, chuẩn bị tập hợp xuất phát đến địa điểm Đại hội võ lâm.
Một chân tôi đạp trên cành cây, tay phải nắm kiếm quỳ trên đầu gối, vô cùng thích thú nhìn bọn họ bận rộn.
“Két” một tiếng, cửa phòng giáo chủ đã đóng rất lâu cũng mở ra. Gian Tập Lũng bước ra ngoài. Từ sau buổi tối ngày hôm đó, hắn luôn ở trong phòng không ra ngoài, mọi việc trong giáo cũng không hỏi một tiếng. Tôi còn tưởng rằng hôm nay hắn sẽ không đi đến Đại hội võ lâm, cuối cùng thì hắn cũng ra ngoài.
Thần sắc Gian Tập Lũng suy nhược, đã ốm đi thấy rõ, trạng thái tinh thần cũng rất không tốt. Hắn đứng ở cử phòng, hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần. Hắn nắm chặt kiếm trong tay, vẻ mặt kiên quyết đi đến trước mặt trưởng lão Hà Lẫm, cúi đầu nói bên tai lão mấy câu. Người trước mặt chấn động trắng bệch mặt, người phía sau hoang mang không thôi, nhưng cũng gật đầu.
Lúc mặt trời lên cao ba sào, những người trong Ma giáo đã xuất phát, Gian Tập Lũng đi cuối cùng, giống như đang do dự cái gì. Tôi bất giác thầm phỏng đoán mối quan hệ giữa hắn, Chu Lâm Phong và Minh Sát, tại sao đêm hôm đó hắn lại lộ ra biểu hiện như vậy. Tôi cười khổ, đoán thế nào cũng đoán không ra, hôm nào khác đi hỏi Minh Sát là được rồi. Sau khi xác định chủ ý, tôi nhún chân bay xuống núi. Đại hội võ lâm, Mộ Thiên Vẫn ta làm sao có thể bỏ lỡ chứ ? Nghe nói giao tình giữa Khúc Kinh Thiên và Chu Lâm Phong rất tốt, thường qua lại trao đổi võ nghệ, vậy hắn có ra mặt quản chuyện giữa tôi và Khúc Kinh Thiên không ?
Đường phố hôm nay yên tĩnh hơn rất nhiều so với ngày thường, mũi chân tôi điểm nhẹ trên mặt đất bay lên nóc nhà. Trừ một vài lão bá tính ra thậm chí cả nhân sĩ võ lâm cũng ít thấy, nếu thấy cũng chỉ là bộ dạng vội vội vã vã của họ. Tôi cười trào phúng, xem ra Chu Lâm Phong cũng không phải là kẻ ăn chay. Xem ra cũng rất khó đối phó, nhưng Minh Sát đã giao nhiệm vụ này cho tôi, cho thấy tôi vẫn có thể hoàn thành.
Tôi không biết địa điểm đại hội võ lâm ở đâu, đành phải ngồi trên nóc nhà đi cùng với những người phía sau.
Đại hội võ lâm cử hành tại biệt trang của Chu Lâm Phong. Tôi tiếp tục ngồi trên cái cây trước cửa đánh giá bố cục. Cửa lớn điêu khắc kim long uy nghiêm, tiến vào phía sau là một khoảng đất rộng lớn có thể nhìn thấy hết tất cả, lớn đến nỗi có thể chứa được hơn mấy ngàn người. Phòng ốc trong biệt trang dành cho những nhân vật hiển hách đến tham gia đại hội võ lâm ở và nghị sự, đều tập trung phân bố ở phía sau khoảng sân.
Hiện tại ở khoảng sân đầy người, trước mặt là một đài cao, trên đài đặt một chiếc ghế thái sư. Phía dưới có rất nhiều chưởng môn các môn các phái dẫn theo đệ tử đứng ở vị trí trung tâm phía dưới. Rải rác hai bên là những nhân sĩ giang hồ không giống nhau.
Trước cửa vẫn còn rất nhiều người tấp nập đi vào. Mấy đệ tử của Chu Lâm Phong đứng ở trước cửa chào đón khách nhân.
Lúc này tôi nhìn thấy Khúc Diệp Thương một thân bạch y và bên cạnh y là một nữ tử cũng một thân bạch y, đó chắc chắn là thê tử của hắn. Phía sau Khúc Diệp Thương là Khúc Nghiên Nhi một thân tố lục, mà Khúc Vô Loan lại là tím sậm. Ngoài trừ Khúc Vô Loan, trên mặt bọn họ đều là biểu hiện tiều tụy. Khúc Diệp Thương cung kính chấp tay với những người đứng trước cửa, “Gia phụ vừa mới tạ thế, có điểm nào sơ sót, thỉnh các vị bỏ qua”
“Không dám Khúc thiếu gia, sư phụ chúng tôi có nói, mời các vị sang bên kia thương nghị” Một vị đệ tử dẫn bọn họ xuyên qua đám đông đến phòng nghị sự.
Tôi bồn chồn, tôi rõ ràng không giết Khúc Kinh Thiên, hắn làm sao mà chết. Suy nghĩ lại, chết rồi càng tốt ! Đỡ để tôi phải ra tay ! Tôi lại nhìn vào đám người đó, không nhìn thấy Khúc Tỉ Phong. Thật kì lạ, lần trước Khúc gia đại hôn tôi cũng không thấy bóng dáng Khúc Tỉ Phong, y đi đâu ?
Tôi thầm tính toán, nhẹ nhàng bay vòng qua biệt trang của Chu Lâm Phong, không ai phát hiện ra tôi. Tôi trấn định tinh thần, dừng lại trên nóc phòng nghị sự, cẩn thận gỡ một miếng ngói ra.
“Gia phụ chịu sỉ nhục nặng nề của yêu nữ kia, bi thương tạ thế, vẫn mong Chu minh chủ trả lại công đạo cho gia phụ, trừng trị Mộ Thiên Vẫn ! Khúc gia ghi nhớ đại ân của minh chủ, gia phụ dưới cửu tuyền cũng sẽ thanh thản”
“Việc của lệnh tôn Chu mỗ tự sẽ nghĩ cách. Hôm nay ta sẽ chiêu cáo với các vị võ lâm đồng đạo, vì Khúc gia báo thù !”
……
Tôi đóng mái ngói lại, âm thầm cười lạnh : “Khúc Diệp Thương ngươi muốn đòi công đạo sao ? Vậy thì tốt, hôm nay ta sẽ cho Khúc gia của ngươi công đạo !”
Tôi vẫn ngồi trên cành cây. Bởi vì cái cây mà tôi ngồi ở bên cạnh đại hội võ lâm, cũng khá cao, lá cây đã che đi tầm nhìn của họ, nhưng không che tầm nhìn của tôi, tôi có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Chu Lâm Phong đã ngồi xuống, y cũng là một người đàn ông trung niên cứng cáp. Ngồi bên trái y là một nam tử trung niên khí khái bất phàm, xem dáng vẻ chắc là một cao thủ. Phía sau lưng y là Mộ Dung Sở và một nam tử trẻ tuổi đứng hai bên, chắc chắn là Mộ Dung Lệnh. Bên phải Chu Lâm Phong là Khúc Diệp Thương, đây chắc là chỗ thường ngồi của Khúc Kinh Thiên. Bên cạnh Khúc Diệp Thương là Lệnh Thục Thiên, mà vị trí bên cạnh Mộ Dung Lệnh lại bỏ trống.
Chu Lâm Phong nhẹ nhàng dùng lực, khiến âm thanh của mình mỗi một người đều có thể nghe thấy : “Các vị võ lâm đồng đạo, Chu mỗ rất vui khi các vị đến tham gia đại hội lần này. Do những năm gần đây ta thường nghe nói rất nhiều việc liên quan đến những hành vi của Ma giáo, cả võ lâm tiếng oán khắp nơi, người làm minh chủ như ta không thể trốn tránh, cho nên mở đại hội võ lâm, hi vọng cùng mọi người thương lượng chuyện thảo phạt Ma giáo.”
“Chu minh chủ anh minh, ta đợi nghe sự sai khiến của Chu minh chủ !” Những người các môn các phái, giang hồ nhàn hạ đồng thanh đồng khí nói.
Tôi âm thầm cười, đây là Đại hội võ lâm sao ? Còn không bằng được những tọa đàm bí mật mà tôi cử hành lúc trước.
“Chu mỗ còn có một việc muốn các vị giúp đỡ” Chu Lâm Phong vẫy tay, áp chế những thanh âm của mọi người. “Tin chắc các vị đều đã nghe qua Khúc trang trang chủ…”
“Chu Lâm Phong !” Tiếng hét kinh thiên động địa kéo ánh mắt của chúng tôi về phía đại môn. Tôi nheo mắt nhìn, người của Ma giáo đã đến. Gian Tập Lũng đứng trước cửa lớn, phía sau là một dám chúng nhân của Ma giáo.
Những người có mặt đều đã biến sắc.
“Chu Lâm Phong ngươi đang làm gì sau lưng ta ! Muốn diệt giáo của ta sao ? Muốn giết ta ư ? Ngươi ra đây ! Gian Tập Lũng ta ở đây !”
“Hay cho một tên ngông cuồng !”
Lại là một âm thanh trầm đục. Một thân ảnh từ trong không trung vẽ ra một hình cung màu trắng.