Tôi cảm thấy rất vui, nhưng lại lộ ra biểu hiện trào phúng. Nàng đáp trả lại tôi cũng là biểu tình như vậy. Nàng đến cuối cùng là người như thế nào, sẽ tạo nên kì tích gì ?
Khi Khúc Nghiên Nhi nói với tôi muốn thị uy với nàng, tôi đã nghĩ đến nàng sẽ phản kích. Nàng là người tinh tường như vậy, làm sao dễ để Khúc Nghiên Nhi nắm được, nhưng phản ứng của nàng lại đẹp hơn dự liệu của tôi. Nàng bình tĩnh nhìn tôi nói một câu : “Ngươi cũng vậy”. Tôi chưa từng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy câu nói này là ân huệ nàng ban cho tôi.
Năm năm rồi, tôi chỉ đứng từ xa nhìn nàng, nàng mỗi ngày một lớn, mỗi ngày một xinh đẹp, tôi không muốn đến quan tâm nàng. Nàng tự có phương hướng của mình, tôi không thích hợp với nàng, nàng là người trời sinh cao quý, một ánh mắt một nụ cười đều có thể khống chế trái tim người khác. Nàng chắc chắn sẽ tạo nên kì tích, từ trong xương cốt nàng là bản chất kiêu ngạo không phục. Tuy không có bất cứ võ công gì, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy rất khó đánh bại được nàng.
Về sau nàng lại mất tích, nghe nói bị Mộ Dung Sở mang về Mộ Dung Sơn trang, nhưng lại không thấy. Trong lòng tôi có sự hoang mang không rõ. Tam nương phát điên vì muốn tìm nàng nhưng lại tìm không thấy. Tỉ Phong cũng lo lắng cho nàng. Tỉ Phong cũng giống như tôi, đối với nàng có một cảm giác không rõ ràng, nhưng kẻ luôn có quy củ như Khúc Diệp Thương, không quen nhìn bản chất từ trong xương tủy của nàng, cũng không quen nhìn vẻ tà khí của tôi. Chỉ có tôi không quá lo lắng, người như nàng, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.
Tỉ Phong bị Khúc Kinh Thiên đưa đến Đông Doanh để học võ công ở đó, sau này phát dương quang đại Khúc trang. Y trước khi đi luôn nhìn về phía Thanh Phong các. Tuy rằng trong năm năm giữa bọn tôi và nàng không nói gì nhiều với nhau, nhưng trong lòng đối với nàng rất có cảm tình.
Cứ như vậy, tôi đã trải qua hai năm. Khúc Diệp Thương lấy Giang Nam vọng môn Thủy Tố Linh. Hôm đó cả Khúc trang đểu náo nhiệt vui mừng, đặc biệt là Khúc Kinh Thiên. Tôi nghĩ đến nàng, trong vô thức đã đi ra ngoài Khúc trang. Tôi luôn nghĩ, nàng rốt cuộc có đến hay không, bất tri bất giác đã đi về phía Thanh Phong các, tôi không đi tiếp nữa. Vào lúc này, tôi nhìn thấy một bóng trắng bay từ ngoài vào, trong lòng tôi bỗng dưng lại đau nhói. Tôi hét một tiếng, nàng quay người rút kiếm tấn công tôi, tôi dùng bao kiếm đỡ lấy, nhanh chóng rút kiến đánh với nàng. Nàng mang khăn che mặt, nhìn không rõ khuôn mặt. Thân ảnh nhanh chóng chuyển động, đánh bay kiếm của tôi
Khi nàng hạ khăn che mặt xuống, tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, thời khắc đó tôi trở nên ý loạn tình mê. Nàng xinh như vậy đẹp như vậy, tôi áp chế môt tiếng kêu, sợ nàng sẽ lại biến mất. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng cười, vẫn là đôi mắt thanh khiết đó. Nàng đã cao lớn hơn, cao ngang cằm tôi.
Sau đó nàng và Khúc Kinh Thiên đánh nhau, tôi không biết đã nghĩ cái gì, lại đi ngăn cản Khúc Kinh Thiên, tôi không biết nàng có phải là đối thủ của Khúc Kinh Thiên không. Nhung lúc nàng vung kiếm, khí tức lập tức chuyển biến, là loại áp chế lạnh lẽo như thế, trầm luân như thế, mái tóc nàng tung bay, tà áo phiêu dật, sử dụng loại kiếm pháp cổ quái độc ác trong chớp mắt đã không chế được Khúc Kinh Thiên, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hồn khiếp đảm.
Khí chất tàn ác như vậy, ánh mắt ngoan độc như vậy. Đây chính là bộ mặt khác của người đạm mạc như nàng sao.
Khúc Kinh Thiên chết đi, từ lần đó về sau mỗi ngày một suy yếu, hắn chết đi trong đau khổ. Khúc Diệp Thương và Khúc Nghiên Nhi căm hận nàng, lại không thể làm gì được. Khúc Diệp Thương muốn nhờ Chu Lâm Phong hiệu triệu võ lâm đối đầu với nàng. Hắn thật quá ngây thơ, chỉ sợ thêm vào cả võ lâm cũng không phải là đối thủ của nàng. Đây chính là kì tích mà nàng đã tạo ra.
Nàng nhanh chóng giết chết Chu Lâm Phong và Gian Tập Lũng đã chấn động cả võ lâm, Khúc Nghiên Nhi cũng đau khổ chết dưới kiếm của nàng. Nàng không hề nhìn tôi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn tôi đến nửa con mắt, nàng cũng không động kiếm với tôi. Tôi có một ý nghĩ, hi vọng thương thể của Khúc Diệp Thương là do tôi nhận lấy, một kiếm đó của nàng xuyên qua người tôi thì hay quá.
“Bạch y Tu La” thật đúng là thích hợp với nàng. Kì thật tôi luôn muốn nói với nàng, tôi nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì, bất cứ chuyện gì.
Tôi cảm thấy rất vui, nhưng lại lộ ra biểu hiện trào phúng. Nàng đáp trả lại tôi cũng là biểu tình như vậy. Nàng đến cuối cùng là người như thế nào, sẽ tạo nên kì tích gì ?
Khi Khúc Nghiên Nhi nói với tôi muốn thị uy với nàng, tôi đã nghĩ đến nàng sẽ phản kích. Nàng là người tinh tường như vậy, làm sao dễ để Khúc Nghiên Nhi nắm được, nhưng phản ứng của nàng lại đẹp hơn dự liệu của tôi. Nàng bình tĩnh nhìn tôi nói một câu : “Ngươi cũng vậy”. Tôi chưa từng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy câu nói này là ân huệ nàng ban cho tôi.
Năm năm rồi, tôi chỉ đứng từ xa nhìn nàng, nàng mỗi ngày một lớn, mỗi ngày một xinh đẹp, tôi không muốn đến quan tâm nàng. Nàng tự có phương hướng của mình, tôi không thích hợp với nàng, nàng là người trời sinh cao quý, một ánh mắt một nụ cười đều có thể khống chế trái tim người khác. Nàng chắc chắn sẽ tạo nên kì tích, từ trong xương cốt nàng là bản chất kiêu ngạo không phục. Tuy không có bất cứ võ công gì, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy rất khó đánh bại được nàng.
Về sau nàng lại mất tích, nghe nói bị Mộ Dung Sở mang về Mộ Dung Sơn trang, nhưng lại không thấy. Trong lòng tôi có sự hoang mang không rõ. Tam nương phát điên vì muốn tìm nàng nhưng lại tìm không thấy. Tỉ Phong cũng lo lắng cho nàng. Tỉ Phong cũng giống như tôi, đối với nàng có một cảm giác không rõ ràng, nhưng kẻ luôn có quy củ như Khúc Diệp Thương, không quen nhìn bản chất từ trong xương tủy của nàng, cũng không quen nhìn vẻ tà khí của tôi. Chỉ có tôi không quá lo lắng, người như nàng, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.
Tỉ Phong bị Khúc Kinh Thiên đưa đến Đông Doanh để học võ công ở đó, sau này phát dương quang đại Khúc trang. Y trước khi đi luôn nhìn về phía Thanh Phong các. Tuy rằng trong năm năm giữa bọn tôi và nàng không nói gì nhiều với nhau, nhưng trong lòng đối với nàng rất có cảm tình.
Cứ như vậy, tôi đã trải qua hai năm. Khúc Diệp Thương lấy Giang Nam vọng môn Thủy Tố Linh. Hôm đó cả Khúc trang đểu náo nhiệt vui mừng, đặc biệt là Khúc Kinh Thiên. Tôi nghĩ đến nàng, trong vô thức đã đi ra ngoài Khúc trang. Tôi luôn nghĩ, nàng rốt cuộc có đến hay không, bất tri bất giác đã đi về phía Thanh Phong các, tôi không đi tiếp nữa. Vào lúc này, tôi nhìn thấy một bóng trắng bay từ ngoài vào, trong lòng tôi bỗng dưng lại đau nhói. Tôi hét một tiếng, nàng quay người rút kiếm tấn công tôi, tôi dùng bao kiếm đỡ lấy, nhanh chóng rút kiến đánh với nàng. Nàng mang khăn che mặt, nhìn không rõ khuôn mặt. Thân ảnh nhanh chóng chuyển động, đánh bay kiếm của tôi
Khi nàng hạ khăn che mặt xuống, tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, thời khắc đó tôi trở nên ý loạn tình mê. Nàng xinh như vậy đẹp như vậy, tôi áp chế môt tiếng kêu, sợ nàng sẽ lại biến mất. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng cười, vẫn là đôi mắt thanh khiết đó. Nàng đã cao lớn hơn, cao ngang cằm tôi.
Sau đó nàng và Khúc Kinh Thiên đánh nhau, tôi không biết đã nghĩ cái gì, lại đi ngăn cản Khúc Kinh Thiên, tôi không biết nàng có phải là đối thủ của Khúc Kinh Thiên không. Nhung lúc nàng vung kiếm, khí tức lập tức chuyển biến, là loại áp chế lạnh lẽo như thế, trầm luân như thế, mái tóc nàng tung bay, tà áo phiêu dật, sử dụng loại kiếm pháp cổ quái độc ác trong chớp mắt đã không chế được Khúc Kinh Thiên, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hồn khiếp đảm.
Khí chất tàn ác như vậy, ánh mắt ngoan độc như vậy. Đây chính là bộ mặt khác của người đạm mạc như nàng sao.
Khúc Kinh Thiên chết đi, từ lần đó về sau mỗi ngày một suy yếu, hắn chết đi trong đau khổ. Khúc Diệp Thương và Khúc Nghiên Nhi căm hận nàng, lại không thể làm gì được. Khúc Diệp Thương muốn nhờ Chu Lâm Phong hiệu triệu võ lâm đối đầu với nàng. Hắn thật quá ngây thơ, chỉ sợ thêm vào cả võ lâm cũng không phải là đối thủ của nàng. Đây chính là kì tích mà nàng đã tạo ra.
Nàng nhanh chóng giết chết Chu Lâm Phong và Gian Tập Lũng đã chấn động cả võ lâm, Khúc Nghiên Nhi cũng đau khổ chết dưới kiếm của nàng. Nàng không hề nhìn tôi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn tôi đến nửa con mắt, nàng cũng không động kiếm với tôi. Tôi có một ý nghĩ, hi vọng thương thể của Khúc Diệp Thương là do tôi nhận lấy, một kiếm đó của nàng xuyên qua người tôi thì hay quá.
“Bạch y Tu La” thật đúng là thích hợp với nàng. Kì thật tôi luôn muốn nói với nàng, tôi nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì, bất cứ chuyện gì.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi cảm thấy rất vui, nhưng lại lộ ra biểu hiện trào phúng. Nàng đáp trả lại tôi cũng là biểu tình như vậy. Nàng đến cuối cùng là người như thế nào, sẽ tạo nên kì tích gì ?
Khi Khúc Nghiên Nhi nói với tôi muốn thị uy với nàng, tôi đã nghĩ đến nàng sẽ phản kích. Nàng là người tinh tường như vậy, làm sao dễ để Khúc Nghiên Nhi nắm được, nhưng phản ứng của nàng lại đẹp hơn dự liệu của tôi. Nàng bình tĩnh nhìn tôi nói một câu : “Ngươi cũng vậy”. Tôi chưa từng cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy câu nói này là ân huệ nàng ban cho tôi.
Năm năm rồi, tôi chỉ đứng từ xa nhìn nàng, nàng mỗi ngày một lớn, mỗi ngày một xinh đẹp, tôi không muốn đến quan tâm nàng. Nàng tự có phương hướng của mình, tôi không thích hợp với nàng, nàng là người trời sinh cao quý, một ánh mắt một nụ cười đều có thể khống chế trái tim người khác. Nàng chắc chắn sẽ tạo nên kì tích, từ trong xương cốt nàng là bản chất kiêu ngạo không phục. Tuy không có bất cứ võ công gì, nhưng cũng khiến người khác cảm thấy rất khó đánh bại được nàng.
Về sau nàng lại mất tích, nghe nói bị Mộ Dung Sở mang về Mộ Dung Sơn trang, nhưng lại không thấy. Trong lòng tôi có sự hoang mang không rõ. Tam nương phát điên vì muốn tìm nàng nhưng lại tìm không thấy. Tỉ Phong cũng lo lắng cho nàng. Tỉ Phong cũng giống như tôi, đối với nàng có một cảm giác không rõ ràng, nhưng kẻ luôn có quy củ như Khúc Diệp Thương, không quen nhìn bản chất từ trong xương tủy của nàng, cũng không quen nhìn vẻ tà khí của tôi. Chỉ có tôi không quá lo lắng, người như nàng, chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành.
Tỉ Phong bị Khúc Kinh Thiên đưa đến Đông Doanh để học võ công ở đó, sau này phát dương quang đại Khúc trang. Y trước khi đi luôn nhìn về phía Thanh Phong các. Tuy rằng trong năm năm giữa bọn tôi và nàng không nói gì nhiều với nhau, nhưng trong lòng đối với nàng rất có cảm tình.
Cứ như vậy, tôi đã trải qua hai năm. Khúc Diệp Thương lấy Giang Nam vọng môn Thủy Tố Linh. Hôm đó cả Khúc trang đểu náo nhiệt vui mừng, đặc biệt là Khúc Kinh Thiên. Tôi nghĩ đến nàng, trong vô thức đã đi ra ngoài Khúc trang. Tôi luôn nghĩ, nàng rốt cuộc có đến hay không, bất tri bất giác đã đi về phía Thanh Phong các, tôi không đi tiếp nữa. Vào lúc này, tôi nhìn thấy một bóng trắng bay từ ngoài vào, trong lòng tôi bỗng dưng lại đau nhói. Tôi hét một tiếng, nàng quay người rút kiếm tấn công tôi, tôi dùng bao kiếm đỡ lấy, nhanh chóng rút kiến đánh với nàng. Nàng mang khăn che mặt, nhìn không rõ khuôn mặt. Thân ảnh nhanh chóng chuyển động, đánh bay kiếm của tôi
Khi nàng hạ khăn che mặt xuống, tôi nhìn thấy gương mặt tươi cười của nàng, thời khắc đó tôi trở nên ý loạn tình mê. Nàng xinh như vậy đẹp như vậy, tôi áp chế môt tiếng kêu, sợ nàng sẽ lại biến mất. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nàng cười, vẫn là đôi mắt thanh khiết đó. Nàng đã cao lớn hơn, cao ngang cằm tôi.
Sau đó nàng và Khúc Kinh Thiên đánh nhau, tôi không biết đã nghĩ cái gì, lại đi ngăn cản Khúc Kinh Thiên, tôi không biết nàng có phải là đối thủ của Khúc Kinh Thiên không. Nhung lúc nàng vung kiếm, khí tức lập tức chuyển biến, là loại áp chế lạnh lẽo như thế, trầm luân như thế, mái tóc nàng tung bay, tà áo phiêu dật, sử dụng loại kiếm pháp cổ quái độc ác trong chớp mắt đã không chế được Khúc Kinh Thiên, khiến cho tất cả mọi người đều kinh hồn khiếp đảm.
Khí chất tàn ác như vậy, ánh mắt ngoan độc như vậy. Đây chính là bộ mặt khác của người đạm mạc như nàng sao.
Khúc Kinh Thiên chết đi, từ lần đó về sau mỗi ngày một suy yếu, hắn chết đi trong đau khổ. Khúc Diệp Thương và Khúc Nghiên Nhi căm hận nàng, lại không thể làm gì được. Khúc Diệp Thương muốn nhờ Chu Lâm Phong hiệu triệu võ lâm đối đầu với nàng. Hắn thật quá ngây thơ, chỉ sợ thêm vào cả võ lâm cũng không phải là đối thủ của nàng. Đây chính là kì tích mà nàng đã tạo ra.
Nàng nhanh chóng giết chết Chu Lâm Phong và Gian Tập Lũng đã chấn động cả võ lâm, Khúc Nghiên Nhi cũng đau khổ chết dưới kiếm của nàng. Nàng không hề nhìn tôi, từ đầu đến cuối cũng không nhìn tôi đến nửa con mắt, nàng cũng không động kiếm với tôi. Tôi có một ý nghĩ, hi vọng thương thể của Khúc Diệp Thương là do tôi nhận lấy, một kiếm đó của nàng xuyên qua người tôi thì hay quá.
“Bạch y Tu La” thật đúng là thích hợp với nàng. Kì thật tôi luôn muốn nói với nàng, tôi nguyện vì nàng làm bất cứ chuyện gì, bất cứ chuyện gì.