Màn đêm đã lan tỏa, cô dến bên bờ sông, gió đêm lướt trên y phục của cô, cảnh đêm bên sông rất đẹp. Cô đứng bên sông, người khác kính sợ nhìn cô gái khiến người cảm thấy sợ hãi. Bên sông có rất nhiều tình lữ dựa vào nhau đi qua, cô nhắm mắt lại.
“Thiên Vẫn, anh rất hi vọng chúng ta cứ bên nhau như vậy, vĩnh viễn”.
“Thật không? Sở Sở, anh sẽ luôn yêu em chứ?”
“Ừ, Thiên Vẫn, anh sẽ luôn yêu em, mãi không rời xa”
……
“ Mộ Thiên Vẫn ! Tại sao cô lại giết bác tôi ! Cô đúng là lòng dạ độc ác !”
“Vì ông ta không nên gạt em. Sở Sở emkho6ng biết đó là bác của anh, anh tha thứ cho em được không ? Em rất yêu anh !”
“Yêu? Người như cô cũng biết nói yêu sao ? Người như cô nên xuống đại ngục đi !”
“Sở…”
“Đừng gọi tôi là Sở Sở ! Mộ Thiên Vẫn, đừng cho rằng trên đời này chỉ có cô là chúa tể, sẽ có một ngày có người sẽ giết chết cô ! Chỉ trách tôi lúc trước có mắt như mù, ở bên cạnh một kẻ lòng dạ độc ác như cô !”
Gió vẫn cứ thổi, dần dần lớn hơn. Thổi tung mái tóc của cô.
Xung quanh đột nhiên xuất hiện một sự tịch mịch đặc biệt. Tuy rằng người ta vẫn đang huyên náo, nhưng cô vẫn cảm thấy một trận sát khí và tịch mịch rất lớn.
Cô liếc nhìn xung quanh, không phát hiện thấy người lạ. Gió thổi qua, phía sau dường như có cái gì đó. Cô bình tĩnh xoay người lại, trước mắt xuất hiện một khẩu súng. Sau đó là người cầm súng.
Y phục đen, bao tay đen, đeo kính đen.
“Họ thật coi trọng tôi, lại thuê Tây Môn Ngạo đến giết tôi. Mã Lục cho anh bao nhiêu tiền?” Cô nở nụ cười chế giễu.
Nếu không phải nhớ đến Lăng Sở, Tây Môn Ngạo căn bản không làm gì được cô.
“Năm mươi vạn” Anh ta nói nhẹ nhàng “ Ông chủ Mã trả trước 3 tháng. Cô nên đi gặp cha cô rồi. Ông ta không bằng cô, ý thức phòng bị koh6ng nhiều, mà cô, tôi khó khăn lắm mới tìm ra sơ hở”.
“Tôi sớm biết ba tôi là do anh giết. Ha ha, Tây Môn Ngạo”.
Mộ Thiên Vẫn nhắm mắt lại. Một phát đạn đã xuyên qua người cô.
“Mộ Thiên Vẫn, đừng cho rằng trên đời này chỉ có cô là chúa tể, sẽ có một ngày có người sẽ giết chết cô ! Chỉ trách tôi lúc trước có mắt như mù, ở bên cạnh một kẻ lòng dạ độc ác như cô !”
Phải, Lăng Sở anh nói rất đúng, có người đã giết chết em rồi….
Màn đêm đã lan tỏa, cô dến bên bờ sông, gió đêm lướt trên y phục của cô, cảnh đêm bên sông rất đẹp. Cô đứng bên sông, người khác kính sợ nhìn cô gái khiến người cảm thấy sợ hãi. Bên sông có rất nhiều tình lữ dựa vào nhau đi qua, cô nhắm mắt lại.
“Thiên Vẫn, anh rất hi vọng chúng ta cứ bên nhau như vậy, vĩnh viễn”.
“Thật không? Sở Sở, anh sẽ luôn yêu em chứ?”
“Ừ, Thiên Vẫn, anh sẽ luôn yêu em, mãi không rời xa”
……
“ Mộ Thiên Vẫn ! Tại sao cô lại giết bác tôi ! Cô đúng là lòng dạ độc ác !”
“Vì ông ta không nên gạt em. Sở Sở emkhong biết đó là bác của anh, anh tha thứ cho em được không ? Em rất yêu anh !”
“Yêu? Người như cô cũng biết nói yêu sao ? Người như cô nên xuống đại ngục đi !”
“Sở…”
“Đừng gọi tôi là Sở Sở ! Mộ Thiên Vẫn, đừng cho rằng trên đời này chỉ có cô là chúa tể, sẽ có một ngày có người sẽ giết chết cô ! Chỉ trách tôi lúc trước có mắt như mù, ở bên cạnh một kẻ lòng dạ độc ác như cô !”
Gió vẫn cứ thổi, dần dần lớn hơn. Thổi tung mái tóc của cô.
Xung quanh đột nhiên xuất hiện một sự tịch mịch đặc biệt. Tuy rằng người ta vẫn đang huyên náo, nhưng cô vẫn cảm thấy một trận sát khí và tịch mịch rất lớn.
Cô liếc nhìn xung quanh, không phát hiện thấy người lạ. Gió thổi qua, phía sau dường như có cái gì đó. Cô bình tĩnh xoay người lại, trước mắt xuất hiện một khẩu súng. Sau đó là người cầm súng.
Y phục đen, bao tay đen, đeo kính đen.
“Họ thật coi trọng tôi, lại thuê Tây Môn Ngạo đến giết tôi. Mã Lục cho anh bao nhiêu tiền?” Cô nở nụ cười chế giễu.
Nếu không phải nhớ đến Lăng Sở, Tây Môn Ngạo căn bản không làm gì được cô.
“Năm mươi vạn” Anh ta nói nhẹ nhàng “ Ông chủ Mã trả trước tháng. Cô nên đi gặp cha cô rồi. Ông ta không bằng cô, ý thức phòng bị kohng nhiều, mà cô, tôi khó khăn lắm mới tìm ra sơ hở”.
“Tôi sớm biết ba tôi là do anh giết. Ha ha, Tây Môn Ngạo”.
Mộ Thiên Vẫn nhắm mắt lại. Một phát đạn đã xuyên qua người cô.
“Mộ Thiên Vẫn, đừng cho rằng trên đời này chỉ có cô là chúa tể, sẽ có một ngày có người sẽ giết chết cô ! Chỉ trách tôi lúc trước có mắt như mù, ở bên cạnh một kẻ lòng dạ độc ác như cô !”
Phải, Lăng Sở anh nói rất đúng, có người đã giết chết em rồi….