“Ai !” Vũ Văn Thích lại kêu một tiếng.
Lại một trận ngân châm bay thẳng tới cổ họng của Vũ Văn Thích. Hắn đã chuẩn bị từ sớm, tránh được loạt ngân châm đoạt mạng đó.
“Thân thủ các hạ thật tốt” Một giọng nói sắc sảo truyền tới.
Chúng nhân ma giáo tự động tách ra một con đường, một bạch y nữ tử tuyệt sắc cả người tản ra khí thế áp người chầm chậm bước lên đài.
“Mộ Thiên Vẫn !” Mộ thanh âm trầm thấp truyền đến bên tai tôi. Tôi nhìn về phía sau Vũ Văn Thích, nhìn thấy vị thiếu niên Thiều Li áo xanh mang kiếm kia. Trong mắt hắn tràn ngập kinh ngạc.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, có rất nhiều gương mặt đã từng thấy ở Đại hội võ lâm lần trước. “ ‘Bạch y Tu La’ ! Ả là ‘Bạch y Tu La’” Có rất nhiều người sợ hãi kêu lên.
Đám người Hoài An Môn đều sững sờ, bao gồm cả Vũ Văn Thích.
“Đúng, là ta” Tôi niểng người, trào phúng nhìn bọn họ.
“Ngươi chính là “Bạch y Tu La” mà trên giang hồ đồn đãi ?” Vũ Văn Thích đánh giá tôi. Tôi mỉm cười. Ánh mắt hắn theo tay tôi nhìn thấy Huyền Minh kiếm, đồng tử của hắn đột nhiên mở to, loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa vẻ khó hiểu.
“Cha !” Thiều Li vội vã chạy đến đỡ y. Vũ Văn Thích phẩy tay. Đoạt lấy thanh kiếm trên tay Thiều Li, đứng vững trở lại. Hắn hạ giọng nói với tôi : “Xem ra trận chiến này, ta định chắc là phải thua rồi. Ta trước nay chưa từng xem nhẹ Huyền Minh kiếm và Huyền Minh kiếm pháp”
“Ngươi sai rồi, hôm nay ta không dùng Huyền Minh kiếm pháp” Tôi bình tĩnh cười, “Hoài An Môn định trước sẽ bại”
Vũ Văn Thích nhẹ nhàng dùng lực, hắn nắm chắc chuôi kiếm, phát ra tiếng vỡ tan. Hắn rút kiếm ra : “Cho dù thế nào, ta đều sẽ toàn lực ứng phó, sợ gì sẽ thua chắc”
“Rất tốt” Tôi nhẹ nhàng nói, cũng rút Huyền Minh kiếm ra. “Để mọi người nhìn thấy thảm bại mười năm sau của Hoài An Môn”
Thanh kiếm mà Vũ Văn Thích cầm có chút run rẩy. “Bắt đầu từ hôm nay, Vũ Văn Thiều Li sẽ là Môn chủ Hoài An Môn” Hắn trầm giọng tuyên bố, không quan tâm sự kinh ngạc của mọi người, “Lên đi ! ‘Bạch y Tu La’ !”
Khóe miệng tôi lộ ra tia cười lạnh, Vũ Văn Thích, đến đây thử kiếm pháp ta mới luyện đi.
Tôi cầm kiếm hướng về Vũ Văn Thích. Trong ánh mắt hắn nhìn tôi có thể đọc ra vẻ tìm hiểu “Đã không dùng Huyền Minh kiếm pháp, ta cũng không có gì phải e dè”. Nói xong hắn nắm chặt kiếm đâm về phía tôi, tôi tránh được một kiếm hung hăn đó, chuyển tay đâm vào tay trái của hắn, hắn dùng kiếm đỡ được, mũi kiếm của tôi vừa chuyển, hướng về bụng của hắn, hắn tránh không kịp, bị tôi rạch một đường máu.Vũ Văn Thích dường như không có cảm giác gì, hắn ngồi xuống dùng chân quét một vòng, muốn hất ngã tôi, tôi nhảy lên đâm kiếm xuống, hắn lại dùng kiếm đỡ được, mấy lần hợp lại, Vũ Văn Thích rõ ràng dần dần mất đi thể lực, chỉ ứng phó một cách khó khăn. Bộ kiếm pháp quỷ dị này làm loạn hết toàn bộ chiêu thức của hắn. Tôi nhằm thẳng tim hắn mà đâm, hắn nhanh chóng tránh đi, một kiếm đâm hụt, kiếm thế lập tức thay đổi, đâm ngang chém dọc, nhanh chóng mà độc ác, tâm của Vũ Văn Thích chấn động, tránh được tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhưng sau lưng cũng bị rạch một đường, máu tuôn ào ào, nhuộm đỏ cả lưng hắn.
“Cha !” Giọng nói gấp gáp của Vũ Văn Thiều Li vang lên. Vũ Văn Thích đã không có thời gian để ý, hoang mang né tránh mũi kiếm ác độc của tôi.
Hắn nhấc kiếm muốn đánh nữa, lại bị tôi nhắm đúng thời cơ, một kiếm đâm vào hông trái của hắn. Hắn phun ra một nhụm máu tươi. Tôi lạnh lùng thu kiếm về. Hắn vô lực ngã trên mặt đất.
“Cha !”
“Môn chủ !”
Người của Hoài An Môn và Vũ Văn Thiều Li vội vã chạy lên. Vũ Văn Thích khó khăn nhìn tôi : “ ‘Bạch y Tu La’…quả nhiên… danh bất hư truyền…dùng loại kiếm pháp…ác độc…này…”
Tôi liếc nhìn hắn “Ngươi đã đánh giá cao Hoài An Môn bại trận của mình, đánh giá thấp thực lực của ta, thực lực của Ma giáo” Tôi khinh miệt bỏ lại câu nói xoay người rời đi.
Người của Hoài An Môn ba chân bốn cẳng chạy lên nâng Vũ Văn Thích dậy, chuẩn bị chữa trị cho hắn. Chúng nhân Ma giáo kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt chỉ có cung kính.
Đúng lúc này, một con chim bồ câu bay tới, Lâm Hiến Thường bắt lấy nó, lấy mảnh giấy buộc trên chân nó ra, sau khi xem xong nghiêm túc nói với tôi : “Giáo chủ, có người tập kích giáo ta !”
“Ai !” Vũ Văn Thích lại kêu một tiếng.
Lại một trận ngân châm bay thẳng tới cổ họng của Vũ Văn Thích. Hắn đã chuẩn bị từ sớm, tránh được loạt ngân châm đoạt mạng đó.
“Thân thủ các hạ thật tốt” Một giọng nói sắc sảo truyền tới.
Chúng nhân ma giáo tự động tách ra một con đường, một bạch y nữ tử tuyệt sắc cả người tản ra khí thế áp người chầm chậm bước lên đài.
“Mộ Thiên Vẫn !” Mộ thanh âm trầm thấp truyền đến bên tai tôi. Tôi nhìn về phía sau Vũ Văn Thích, nhìn thấy vị thiếu niên Thiều Li áo xanh mang kiếm kia. Trong mắt hắn tràn ngập kinh ngạc.
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, có rất nhiều gương mặt đã từng thấy ở Đại hội võ lâm lần trước. “ ‘Bạch y Tu La’ ! Ả là ‘Bạch y Tu La’” Có rất nhiều người sợ hãi kêu lên.
Đám người Hoài An Môn đều sững sờ, bao gồm cả Vũ Văn Thích.
“Đúng, là ta” Tôi niểng người, trào phúng nhìn bọn họ.
“Ngươi chính là “Bạch y Tu La” mà trên giang hồ đồn đãi ?” Vũ Văn Thích đánh giá tôi. Tôi mỉm cười. Ánh mắt hắn theo tay tôi nhìn thấy Huyền Minh kiếm, đồng tử của hắn đột nhiên mở to, loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt ẩn chứa vẻ khó hiểu.
“Cha !” Thiều Li vội vã chạy đến đỡ y. Vũ Văn Thích phẩy tay. Đoạt lấy thanh kiếm trên tay Thiều Li, đứng vững trở lại. Hắn hạ giọng nói với tôi : “Xem ra trận chiến này, ta định chắc là phải thua rồi. Ta trước nay chưa từng xem nhẹ Huyền Minh kiếm và Huyền Minh kiếm pháp”
“Ngươi sai rồi, hôm nay ta không dùng Huyền Minh kiếm pháp” Tôi bình tĩnh cười, “Hoài An Môn định trước sẽ bại”
Vũ Văn Thích nhẹ nhàng dùng lực, hắn nắm chắc chuôi kiếm, phát ra tiếng vỡ tan. Hắn rút kiếm ra : “Cho dù thế nào, ta đều sẽ toàn lực ứng phó, sợ gì sẽ thua chắc”
“Rất tốt” Tôi nhẹ nhàng nói, cũng rút Huyền Minh kiếm ra. “Để mọi người nhìn thấy thảm bại mười năm sau của Hoài An Môn”
Thanh kiếm mà Vũ Văn Thích cầm có chút run rẩy. “Bắt đầu từ hôm nay, Vũ Văn Thiều Li sẽ là Môn chủ Hoài An Môn” Hắn trầm giọng tuyên bố, không quan tâm sự kinh ngạc của mọi người, “Lên đi ! ‘Bạch y Tu La’ !”
Khóe miệng tôi lộ ra tia cười lạnh, Vũ Văn Thích, đến đây thử kiếm pháp ta mới luyện đi.
Tôi cầm kiếm hướng về Vũ Văn Thích. Trong ánh mắt hắn nhìn tôi có thể đọc ra vẻ tìm hiểu “Đã không dùng Huyền Minh kiếm pháp, ta cũng không có gì phải e dè”. Nói xong hắn nắm chặt kiếm đâm về phía tôi, tôi tránh được một kiếm hung hăn đó, chuyển tay đâm vào tay trái của hắn, hắn dùng kiếm đỡ được, mũi kiếm của tôi vừa chuyển, hướng về bụng của hắn, hắn tránh không kịp, bị tôi rạch một đường máu.Vũ Văn Thích dường như không có cảm giác gì, hắn ngồi xuống dùng chân quét một vòng, muốn hất ngã tôi, tôi nhảy lên đâm kiếm xuống, hắn lại dùng kiếm đỡ được, mấy lần hợp lại, Vũ Văn Thích rõ ràng dần dần mất đi thể lực, chỉ ứng phó một cách khó khăn. Bộ kiếm pháp quỷ dị này làm loạn hết toàn bộ chiêu thức của hắn. Tôi nhằm thẳng tim hắn mà đâm, hắn nhanh chóng tránh đi, một kiếm đâm hụt, kiếm thế lập tức thay đổi, đâm ngang chém dọc, nhanh chóng mà độc ác, tâm của Vũ Văn Thích chấn động, tránh được tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nhưng sau lưng cũng bị rạch một đường, máu tuôn ào ào, nhuộm đỏ cả lưng hắn.
“Cha !” Giọng nói gấp gáp của Vũ Văn Thiều Li vang lên. Vũ Văn Thích đã không có thời gian để ý, hoang mang né tránh mũi kiếm ác độc của tôi.
Hắn nhấc kiếm muốn đánh nữa, lại bị tôi nhắm đúng thời cơ, một kiếm đâm vào hông trái của hắn. Hắn phun ra một nhụm máu tươi. Tôi lạnh lùng thu kiếm về. Hắn vô lực ngã trên mặt đất.
“Cha !”
“Môn chủ !”
Người của Hoài An Môn và Vũ Văn Thiều Li vội vã chạy lên. Vũ Văn Thích khó khăn nhìn tôi : “ ‘Bạch y Tu La’…quả nhiên… danh bất hư truyền…dùng loại kiếm pháp…ác độc…này…”
Tôi liếc nhìn hắn “Ngươi đã đánh giá cao Hoài An Môn bại trận của mình, đánh giá thấp thực lực của ta, thực lực của Ma giáo” Tôi khinh miệt bỏ lại câu nói xoay người rời đi.
Người của Hoài An Môn ba chân bốn cẳng chạy lên nâng Vũ Văn Thích dậy, chuẩn bị chữa trị cho hắn. Chúng nhân Ma giáo kinh ngạc nhìn tôi, trong mắt chỉ có cung kính.
Đúng lúc này, một con chim bồ câu bay tới, Lâm Hiến Thường bắt lấy nó, lấy mảnh giấy buộc trên chân nó ra, sau khi xem xong nghiêm túc nói với tôi : “Giáo chủ, có người tập kích giáo ta !”