“Đi tra xem hai người đó là ai” Tôi phân phó Lâm Hiến Thường. Luôn cảm thấy nam tử áo xanh đen có chút quen mặt.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh”
Tôi hờ hững nhìn bọn họ thanh lý những người đã chết, nhanh chóng bước ra khỏi đó.
Từ sau trận đấu giữa tôi và Vũ Văn Thích, những người đó đều biết “Bạch y Tu La” lại là vị Giáo chủ Ma giáo thần bí kia, họ mới hoang mang vỡ lẽ, chẳng trách Ma giáo càng lúc càng ngoan độc, chẳng trách “Bạch y Tu La” biệt tăm biệt tích hai tháng.
“Giáo chủ” Lâm Hiến Thường vội vã chạy đến.
Tôi đang ở trong vườn thưởng thức hoa anh đào, đây là nơi đẹp nhất trong Ma giáo. Anh đào tuy rằng rất đẹp, nhưng những nhân sĩ giang hồ bình thường đều cho rằng nó là thực vật âm tính, dùng máu và thi hài càng nuôi dưỡng sẽ càng có màu tươi đẹp.
Tôi ngắt một cành hoa, “Có chuyện gì ?”
“Giáo chủ, người kêu thuộc hạ tra lai lịch của hai người kia, thuộc hạ đã tra ra” Lâm Hiến Thường hạ giọng nói, “ Người áo vàng là Thiếu môn chủ đã đào thoát của Giang Nam vọng môn Thủy Ninh Dực, hiện đã đổi tên là Ninh Diệc Vũ. Còn người áo xanh đen kia là võ sĩ từ Đông Doanh tới…là đứa con mà Khúc trang Khúc Kinh Thiên gửi đến đó, tên là Khúc Tỉ Phong”
“Sao ? Thì ra có quan hệ với Khúc gia sao. Vậy thì càng hay” Tôi hừ một tiếng, “Một người là ca ca của thê tử Trang chủ Khúc trang, một người là thân đệ đệ của hắn. Ngươi biết làm sao rồi chứ ?”
“Thuộc hạ sẽ “không cẩn thận” đem tin tức truyền đến tai Khúc Diệp Thương” Lâm Hiến Thường cười cười, “Khúc Tỉ Phong hình như vẫn chưa biết chuyện của Khúc trang”
Tôi cười nhẹ, không nói gì cả, ném cành hoa trên đất rồi bỏ đi.
Tôi không hề lưu ý đến Lâm Hiến Thường ở đằng sau đã nhặt cành hoa anh đào lên, trong mắt thoáng vẻ đau khổ. (lẽ nào lại là….)
Lúc chiều, có người vào báo Khúc trang Trang chủ đến. Tôi đã biết Khúc Diệp Thương sẽ đến.
Tôi ngồi trên vị trí Giáo chủ uống trà, nghe một trận tiếng bước chân chậm chạp truyền đến.
Khúc Diệp Thương ngày càng tiều tụy, Thủy Tố Linh đứng bên cạnh dìu hắn. Hắn không cam tâm tình nguyện cúi người “Tại hạ thỉnh cầu giáo chủ đại nhân đại lượng thả đệ đệ ta và ca ca của Tố Linh”
“Ngươi làm sao xác định là ta bắt bọn họ ? Vừa mở miệng đã muốn thả người ?”
Khúc Diệp Thương sững người một lát, căm hận nói, “Giáo chủ không phải đã phái người đến nói với ta sao ? Lẽ nào hắn báo sai ?”
“Không có” Tôi đứng thẳng dậy, đi xuống trước mặt Khúc Diệp Thương, “Nhưng ta cũng không đại nhân đại lượng như vậy buông tha kẻ đã giết rất nhiều thuộc hạ trong giáo ta.”
“Ngươi…Vậy Giáo chủ muốn sao mới chịu thả người” Khúc Diệp Thương bất đắc dĩ không thể không lấy lễ đối đãi.
“Được thôi. Phía trên Khúc trang có một phần mộ, là của nghĩa mẫu ta Tống Diệc Nhu, ngươi chỉ cần trùng tu nó, làm lễ táng, nhất định phải lớn hơn cả Khúc Kinh Thiên, phần mộ cũng phải tu sửa cho có phong thái, ngày kị và thanh minh đều phải dâng hương, không thể di chuyển vị trí. Lạc khoản trên bia mộ ngươi chỉ cần viết Mộ Thiên Vẫn là được”
“Chỉ vậy thôi ?” Khúc Diệp Thương dường như không dám tin.
“Đúng, chỉ vậy thôi. Ngươi không phải là làm không được đó chứ” Tôi nhìn hắn châm chọc.
“Được, Mộ…Giáo chủ, ngươi có thể thả hai người họ được chứ ?”
“Đợi khi nào ngươi làm xong thì khi đó ta thả người”
Khúc Diệp Thương thở ra một hơi. Gật đầu.
“Các ngươi về đi”
“Được, Giáo chủ” Thủy Tố Linh trả lời một tiếng, cùng Khúc Diệp thương đi ra.
“Tướng công, chúng ta lấy đâu ra tiền…” Thanh âm của Thủy Tố Linh nhẹ nhàng nhưng dễ nghe.
Mà Khúc Diệp Thương chỉ nặng nề thở ra.
“Lâm Hiến Thường” Tôi nói.
Lâm Hiến Thường bước lên, “Giáo chủ, có chuyện gì ?”
“Ngươi lấy ba ngàn hai trăm lượng hoàng kim gửi đến Khúc trang”
“Ba ngàn hai ! Nhiều vậy sao ! Giáo chủ, đủ để bọn họ làm được rất nhiều táng lễ !” Lâm Hiến Thường không hiểu.
“Ta muốn Khúc Diệp Thương tu sửa lại Khúc trang, tìm thêm vài nha hoàn và hạ nhân. Đặc biệt là Thanh Phong các”. Tôi nói, cũng nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Tôi cũng không hi vọng nghĩa mẫu nhìn thấy một Khúc trang lụn bại như vậy. Có lẽ đây là tôi nợ Khúc trang bọn họ.
“Nói với bọn họ, nếu tu sửa phần mộ của Khúc Kinh Thiên và Khúc Nghiên Nhi, vậy Khúc trang cũng sẽ giống như Tụy Linh Cung” Tôi lạnh nhạt nói.
Lâm Hiến Thường hít một ngụm khí.
“Đi tra xem hai người đó là ai” Tôi phân phó Lâm Hiến Thường. Luôn cảm thấy nam tử áo xanh đen có chút quen mặt.
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh”
Tôi hờ hững nhìn bọn họ thanh lý những người đã chết, nhanh chóng bước ra khỏi đó.
Từ sau trận đấu giữa tôi và Vũ Văn Thích, những người đó đều biết “Bạch y Tu La” lại là vị Giáo chủ Ma giáo thần bí kia, họ mới hoang mang vỡ lẽ, chẳng trách Ma giáo càng lúc càng ngoan độc, chẳng trách “Bạch y Tu La” biệt tăm biệt tích hai tháng.
“Giáo chủ” Lâm Hiến Thường vội vã chạy đến.
Tôi đang ở trong vườn thưởng thức hoa anh đào, đây là nơi đẹp nhất trong Ma giáo. Anh đào tuy rằng rất đẹp, nhưng những nhân sĩ giang hồ bình thường đều cho rằng nó là thực vật âm tính, dùng máu và thi hài càng nuôi dưỡng sẽ càng có màu tươi đẹp.
Tôi ngắt một cành hoa, “Có chuyện gì ?”
“Giáo chủ, người kêu thuộc hạ tra lai lịch của hai người kia, thuộc hạ đã tra ra” Lâm Hiến Thường hạ giọng nói, “ Người áo vàng là Thiếu môn chủ đã đào thoát của Giang Nam vọng môn Thủy Ninh Dực, hiện đã đổi tên là Ninh Diệc Vũ. Còn người áo xanh đen kia là võ sĩ từ Đông Doanh tới…là đứa con mà Khúc trang Khúc Kinh Thiên gửi đến đó, tên là Khúc Tỉ Phong”
“Sao ? Thì ra có quan hệ với Khúc gia sao. Vậy thì càng hay” Tôi hừ một tiếng, “Một người là ca ca của thê tử Trang chủ Khúc trang, một người là thân đệ đệ của hắn. Ngươi biết làm sao rồi chứ ?”
“Thuộc hạ sẽ “không cẩn thận” đem tin tức truyền đến tai Khúc Diệp Thương” Lâm Hiến Thường cười cười, “Khúc Tỉ Phong hình như vẫn chưa biết chuyện của Khúc trang”
Tôi cười nhẹ, không nói gì cả, ném cành hoa trên đất rồi bỏ đi.
Tôi không hề lưu ý đến Lâm Hiến Thường ở đằng sau đã nhặt cành hoa anh đào lên, trong mắt thoáng vẻ đau khổ. (lẽ nào lại là….)
Lúc chiều, có người vào báo Khúc trang Trang chủ đến. Tôi đã biết Khúc Diệp Thương sẽ đến.
Tôi ngồi trên vị trí Giáo chủ uống trà, nghe một trận tiếng bước chân chậm chạp truyền đến.
Khúc Diệp Thương ngày càng tiều tụy, Thủy Tố Linh đứng bên cạnh dìu hắn. Hắn không cam tâm tình nguyện cúi người “Tại hạ thỉnh cầu giáo chủ đại nhân đại lượng thả đệ đệ ta và ca ca của Tố Linh”
“Ngươi làm sao xác định là ta bắt bọn họ ? Vừa mở miệng đã muốn thả người ?”
Khúc Diệp Thương sững người một lát, căm hận nói, “Giáo chủ không phải đã phái người đến nói với ta sao ? Lẽ nào hắn báo sai ?”
“Không có” Tôi đứng thẳng dậy, đi xuống trước mặt Khúc Diệp Thương, “Nhưng ta cũng không đại nhân đại lượng như vậy buông tha kẻ đã giết rất nhiều thuộc hạ trong giáo ta.”
“Ngươi…Vậy Giáo chủ muốn sao mới chịu thả người” Khúc Diệp Thương bất đắc dĩ không thể không lấy lễ đối đãi.
“Được thôi. Phía trên Khúc trang có một phần mộ, là của nghĩa mẫu ta Tống Diệc Nhu, ngươi chỉ cần trùng tu nó, làm lễ táng, nhất định phải lớn hơn cả Khúc Kinh Thiên, phần mộ cũng phải tu sửa cho có phong thái, ngày kị và thanh minh đều phải dâng hương, không thể di chuyển vị trí. Lạc khoản trên bia mộ ngươi chỉ cần viết Mộ Thiên Vẫn là được”
“Chỉ vậy thôi ?” Khúc Diệp Thương dường như không dám tin.
“Đúng, chỉ vậy thôi. Ngươi không phải là làm không được đó chứ” Tôi nhìn hắn châm chọc.
“Được, Mộ…Giáo chủ, ngươi có thể thả hai người họ được chứ ?”
“Đợi khi nào ngươi làm xong thì khi đó ta thả người”
Khúc Diệp Thương thở ra một hơi. Gật đầu.
“Các ngươi về đi”
“Được, Giáo chủ” Thủy Tố Linh trả lời một tiếng, cùng Khúc Diệp thương đi ra.
“Tướng công, chúng ta lấy đâu ra tiền…” Thanh âm của Thủy Tố Linh nhẹ nhàng nhưng dễ nghe.
Mà Khúc Diệp Thương chỉ nặng nề thở ra.
“Lâm Hiến Thường” Tôi nói.
Lâm Hiến Thường bước lên, “Giáo chủ, có chuyện gì ?”
“Ngươi lấy ba ngàn hai trăm lượng hoàng kim gửi đến Khúc trang”
“Ba ngàn hai ! Nhiều vậy sao ! Giáo chủ, đủ để bọn họ làm được rất nhiều táng lễ !” Lâm Hiến Thường không hiểu.
“Ta muốn Khúc Diệp Thương tu sửa lại Khúc trang, tìm thêm vài nha hoàn và hạ nhân. Đặc biệt là Thanh Phong các”. Tôi nói, cũng nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Tôi cũng không hi vọng nghĩa mẫu nhìn thấy một Khúc trang lụn bại như vậy. Có lẽ đây là tôi nợ Khúc trang bọn họ.
“Nói với bọn họ, nếu tu sửa phần mộ của Khúc Kinh Thiên và Khúc Nghiên Nhi, vậy Khúc trang cũng sẽ giống như Tụy Linh Cung” Tôi lạnh nhạt nói.
Lâm Hiến Thường hít một ngụm khí.