“Ta sợ nàng sẽ xa lánh ta. Nàng suy cho cùng cũng là người trong võ lâm, mà ta lại là vương gia cao cao tại thượng, nàng có thể sẽ không thích hợp” Huyền Thần Y thở dài, “Lần này chúng ta ra ngoài là bí mật, lại bị Trương Khánh Đông biết được, chỉ sợ không có gì tốt lành. Từng cao thủ mà hắn phái tới, chúng ta đều sẽ rất khó đối phó”
“Lăng cô nương võ công cao cường, lần này may nhờ có nàng”
“Nàng là một người bình thường, nhưng lại có một khí chất áp người. Tuy rằng có thể khuấy đảo tâm trí người khác, nhưng luôn có một loại khí tức không biết nói như thế nào”
“Vương gia có muốn đi tra xem nàng là ai không ?”
“Không cần đâu, nếu nàng biết sẽ tức giận. Suy cho cùng điều này đối với nàng cũng không có gì tốt”
“Phía Trương Khánh Đông có cần nàng giúp đỡ ứng phó không ?” Thị vệ khéo léo nhắc nhở.
“Bỏ đi, chúng ta không cần làm phiền nàng, tự mình nghĩ cách đi”
Trong bóng đêm, bóng lưng người ngựa của họ dần biến mất. Tôi vẫn ngồi dựa trên cành cây, thì ra là một vị vương gia.