Mộ Dung Thiện đã bị bắt. Vào đêm tung ra tin tức hung thủ là Mộ Dung Thiện, Mộ Dung Thiện chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Khúc trang. Tôi nghĩ nếu diệt môn, như vậy có thể chứng minh hung thủ là hắn. Vậy là tôi bảo Khúc Vô Loan, Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ ngồi đó chờ đợi, chuẩn bị bắt hắn. Tôi không muốn có người nhìn thấy, cho nên sau khi thấy họ bắt Mộ Dung Thiện tôi rời khỏi Khúc trang.
Sống chết của Mộ Dung Thiện, để nhân sĩ trong võ lâm quyết định.
Nửa tháng sau, trong một quán trà nhỏ tôi nghe được tin Mộ Dung Thiện đã chết. Trước lúc chết hắn luôn hét lên tên của tôi. Cuối cùng hắn chết trong ngọn lửa mà mọi người châm.
Bị lửa thiêu chết hình như rất đau khổ. Mộ Dung Thiện, thật là dễ dàng cho ngươi. Nếu như là ta, ta sẽ đem ngươi thiên đao vạn trảm, ngũ mã phanh thây !
“Nàng đang nghĩ gì vậy ?” Huyền Thần Y hỏi tôi. Chúng tôi đang ngồi uống trà trong quán trà nhỏ đó.
“Không có gì” Tôi cúi đầu kéo khăn che mặt lên uống trà.
“Ta không thích ở đây cho lắm. Ở đây thật huyên náo” Huyền Thần Y nhìn khắp nơi, “Sở, nàng hẹn ta dùng trà sao lại thích đến đây ?”
“Ngay cả điều này ngươi cũng không biết ? Muốn nghe chuyện trên võ lâm, thì phải đến nơi có nhiều nhân sĩ võ lâm, lại là nơi ồn ào. Nơi yên tĩnh chỉ thích hợp dùng trà bình thường. Đây là mục đích của ta”
“Nàng muốn nghe thấy cái gì ?” Huyền Thần Y ôn nhu cười hỏi, “Tin Mộ Dung Thiện chết sao ?”
Tôi không trả lời thẳng, chỉ nghiêng đầu nhìn y nói, “Ngươi nói xem ? Mộ Dung Thiện và ta, không có quan hệ gì. Ta chỉ là muốn nghe xem gần đây có chuyện lớn gì xảy ra không thôi”
“Chuyện lớn thì cứ cách một khoảng thời gian sẽ xảy ra. Võ lâm và triều đình đều như nhau” Y lạnh nhạt nói, không có biểu hiện gì.
“Khách quan, có muốn nếm thử bánh xốp của tiểu điếm không ?” Tiểu nhị đi lên cười hỏi.
Tôi vừa muốn cự tuyệt, Huyền Thần Y liền mở miệng, “Vậy lấy một dĩa” Tiểu nhị đi xuống lầu, y quay đầu nhìn tôi, “Ta vẫn rất thích ăn điểm tâm, đây là một dạng thói quen. Còn nàng ?”
“Không thích” Tôi thẳng thắn nói, “Bởi vì sẽ rất dẻo, ăn cái đó tốn rất nhiều thời gian của ta. Ngươi không giống, ngươi có nhiều thời gian để dùng”
“Vậy sao ta xem nàng có vẻ rất nhàn hạ ?”
“Ngoài mặt nhàn hạ, khiến người khác cảm thấy ta không có phòng bị, mà kì thực lúc nào ta cũng phòng bị, để người khác mất cảnh giác”
Bánh xốp đã được đem lên, tiểu nhị cẩn thận đứng một bên, hai tay chắp lại nhìn tôi và y. Thị vệ hôm nay cũng không có đến.
Y chính tay cầm một miếng đưa cho tôi, “Nếm thử đi, có thể nàng sẽ thích”
Tôi không tiện cự tuyệt, cầm lấy thì thấy y đang cười, lúc thu hồi ánh mắt thì vô tình nhìn thấy một tia sáng dị thường trong mắt tiểu nhị, đó là ánh mắt đang chờ con mồi mắc câu.
Tôi không nhịn được cười mỉa mai, muốn giết chúng tôi, đâu có dễ dàng vậy. Tôi giả vờ như chưa có việc gì xảy ra cắn nhẹ một miếng, Hắc ám linh ngọc phát ra sức nóng một lần. Tôi giống như chuyện gì cũng không biết để miếng bánh vào trong dĩa, nói, “Không ngon”
Miếng bánh xốp Huyền Thần Y đang định ăn vào thì dừng đột ngột. “Không ngon sao ?” Tôi gật đầu, “Thật đúng là khó ăn, ngươi cũng đừng ăn”
“Thật sao ?” Y có chút nghi ngờ, đem miếng bánh bỏ lại vào dĩa. “Vậy thì không ăn”
Tiểu nhị vội vã nói, “Khách quan, điểm tâm của tiểu điếm chúng tôi thật rất ngon. Người xem xét cho phận của chúng tôi cũng không dễ dàng gì ăn một miếng đi ! Vị cô nương bên cạnh người cũng đã ăn một miếng rồi”
Hừ, dùng khổ nhục kế sao ?
Tâm tình của Huyền Thần Y rất tốt, bị hắn làm cảm động.
“Vậy đi, tiền vẫn tính, nhưng thứ khó ăn này thực sự không thể ăn được, ngươi tự mình nếm thử đi, xem coi ngon không” Tôi cố ý lộ vẻ giận dữ.
Tiểu nhị ậm ừ, “Thức ăn ngon như vậy chúng tôi không dám ăn…”
“Bỏ đi, Sở, nàng đừng làm khó hắn”.
Mộ Dung Thiện đã bị bắt. Vào đêm tung ra tin tức hung thủ là Mộ Dung Thiện, Mộ Dung Thiện chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Khúc trang. Tôi nghĩ nếu diệt môn, như vậy có thể chứng minh hung thủ là hắn. Vậy là tôi bảo Khúc Vô Loan, Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ ngồi đó chờ đợi, chuẩn bị bắt hắn. Tôi không muốn có người nhìn thấy, cho nên sau khi thấy họ bắt Mộ Dung Thiện tôi rời khỏi Khúc trang.
Sống chết của Mộ Dung Thiện, để nhân sĩ trong võ lâm quyết định.
Nửa tháng sau, trong một quán trà nhỏ tôi nghe được tin Mộ Dung Thiện đã chết. Trước lúc chết hắn luôn hét lên tên của tôi. Cuối cùng hắn chết trong ngọn lửa mà mọi người châm.
Bị lửa thiêu chết hình như rất đau khổ. Mộ Dung Thiện, thật là dễ dàng cho ngươi. Nếu như là ta, ta sẽ đem ngươi thiên đao vạn trảm, ngũ mã phanh thây !
“Nàng đang nghĩ gì vậy ?” Huyền Thần Y hỏi tôi. Chúng tôi đang ngồi uống trà trong quán trà nhỏ đó.
“Không có gì” Tôi cúi đầu kéo khăn che mặt lên uống trà.
“Ta không thích ở đây cho lắm. Ở đây thật huyên náo” Huyền Thần Y nhìn khắp nơi, “Sở, nàng hẹn ta dùng trà sao lại thích đến đây ?”
“Ngay cả điều này ngươi cũng không biết ? Muốn nghe chuyện trên võ lâm, thì phải đến nơi có nhiều nhân sĩ võ lâm, lại là nơi ồn ào. Nơi yên tĩnh chỉ thích hợp dùng trà bình thường. Đây là mục đích của ta”
“Nàng muốn nghe thấy cái gì ?” Huyền Thần Y ôn nhu cười hỏi, “Tin Mộ Dung Thiện chết sao ?”
Tôi không trả lời thẳng, chỉ nghiêng đầu nhìn y nói, “Ngươi nói xem ? Mộ Dung Thiện và ta, không có quan hệ gì. Ta chỉ là muốn nghe xem gần đây có chuyện lớn gì xảy ra không thôi”
“Chuyện lớn thì cứ cách một khoảng thời gian sẽ xảy ra. Võ lâm và triều đình đều như nhau” Y lạnh nhạt nói, không có biểu hiện gì.
“Khách quan, có muốn nếm thử bánh xốp của tiểu điếm không ?” Tiểu nhị đi lên cười hỏi.
Tôi vừa muốn cự tuyệt, Huyền Thần Y liền mở miệng, “Vậy lấy một dĩa” Tiểu nhị đi xuống lầu, y quay đầu nhìn tôi, “Ta vẫn rất thích ăn điểm tâm, đây là một dạng thói quen. Còn nàng ?”
“Không thích” Tôi thẳng thắn nói, “Bởi vì sẽ rất dẻo, ăn cái đó tốn rất nhiều thời gian của ta. Ngươi không giống, ngươi có nhiều thời gian để dùng”
“Vậy sao ta xem nàng có vẻ rất nhàn hạ ?”
“Ngoài mặt nhàn hạ, khiến người khác cảm thấy ta không có phòng bị, mà kì thực lúc nào ta cũng phòng bị, để người khác mất cảnh giác”
Bánh xốp đã được đem lên, tiểu nhị cẩn thận đứng một bên, hai tay chắp lại nhìn tôi và y. Thị vệ hôm nay cũng không có đến.
Y chính tay cầm một miếng đưa cho tôi, “Nếm thử đi, có thể nàng sẽ thích”
Tôi không tiện cự tuyệt, cầm lấy thì thấy y đang cười, lúc thu hồi ánh mắt thì vô tình nhìn thấy một tia sáng dị thường trong mắt tiểu nhị, đó là ánh mắt đang chờ con mồi mắc câu.
Tôi không nhịn được cười mỉa mai, muốn giết chúng tôi, đâu có dễ dàng vậy. Tôi giả vờ như chưa có việc gì xảy ra cắn nhẹ một miếng, Hắc ám linh ngọc phát ra sức nóng một lần. Tôi giống như chuyện gì cũng không biết để miếng bánh vào trong dĩa, nói, “Không ngon”
Miếng bánh xốp Huyền Thần Y đang định ăn vào thì dừng đột ngột. “Không ngon sao ?” Tôi gật đầu, “Thật đúng là khó ăn, ngươi cũng đừng ăn”
“Thật sao ?” Y có chút nghi ngờ, đem miếng bánh bỏ lại vào dĩa. “Vậy thì không ăn”
Tiểu nhị vội vã nói, “Khách quan, điểm tâm của tiểu điếm chúng tôi thật rất ngon. Người xem xét cho phận của chúng tôi cũng không dễ dàng gì ăn một miếng đi ! Vị cô nương bên cạnh người cũng đã ăn một miếng rồi”
Hừ, dùng khổ nhục kế sao ?
Tâm tình của Huyền Thần Y rất tốt, bị hắn làm cảm động.
“Vậy đi, tiền vẫn tính, nhưng thứ khó ăn này thực sự không thể ăn được, ngươi tự mình nếm thử đi, xem coi ngon không” Tôi cố ý lộ vẻ giận dữ.
Tiểu nhị ậm ừ, “Thức ăn ngon như vậy chúng tôi không dám ăn…”
“Bỏ đi, Sở, nàng đừng làm khó hắn”.