“Ta muốn ra ngoài đi dạo. Không muốn tiếp tục ở lại Ma giáo nữa” Tôi đột ngột thốt ra câu nói này.
“Cũng tốt, ngươi nên ra ngoài thư giãn” Minh Sát nhìn tôi, “Có điều thời gian cũng đừng lâu quá”
“Ừ,” Tôi gật đầu, “Nếu có chuyện gì đột ngột phát sinh ta sẽ trở về. Có điều ngươi cũng phải giúp ta tìm vài hộ pháp để giúp đỡ, đừng chỉ giao cho Hà Lẫm”
“Có cần người đi với ngươi không ?”
“Không cần đâu. Ta quen đi một mình” Tôi đứng dậy. Cười với Minh Sát, “Ta đi đây, tạm biệt”
“Ngươi cẩn thận”
“Ừ, biết rồi”
“Lần này ngươi ra ngoài, nếu có đến Hoàng thành, ta muốn ngươi giúp ta giết chết Đương kim Thánh thượng Huyền Thần Giả. Đây là người thứ sáu ta muốn ngươi giết”
“Được”
“Đây là ta đã hứa với y. Không thể hối hận. Đó cũng là lí do vì sao khi ta nghe nói ngươi là Huyền Thần Y thì hoài nghi ngươi không phải là một quan viên thông thường đơn giản như vậy”
“Minh Sát là ai” Y hỏi tôi.
“Là người đã đốt sạch người trong biệt trang của Trương Khánh Đông. Ta từng nói với ngươi không phải ta đốt”
Thanh âm của Huyền Thần Y trở nên kì lạ, “Hắn rất để ý nàng”
“Có lẽ” Tôi thở dài. “Đáng tiếc hắn đi rồi”
Huyền Thần Y nghĩ, “Nàng giết hắn đi, ta không ngăn cản nàng. Đã có người muốn nàng giết, mà nàng cũng không phản kháng lại mệnh lệnh của hắn, thì cứ giết đi. Có điều cả Hoàng thành và thiên hạ đều rơi vào đại loạn”
Tôi cũng cười một cách kì lạ : “Cái Mộ Thiên Vẫn ta muốn chính là kết quả này, sau đó từng bước thu phục”
“Giống như nàng làm Giáo chủ Ma giáo ?”
“Giống như ta làm Giáo chủ Ma giáo” Tôi không phủ nhận.
Huyền Thần Y giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Vậy được, nàng giết đi. Thiên Vẫn, ta vĩnh viễn cũng không phản đối nàng”
Tôi cười cười, chĩa kiếm xông về phía thân ảnh đang đang được bao bọc kia. Người hộ giá xung quanh vừa nhìn thấy khí thế như vậy liên tục tránh ra.
“Đừng giết hắn” Một giọng nói như gió mát vang lên bên tai tôi. Tôi dừng kiếm lại, quay đầu nhìn.
“Vũ Văn Thiều Li, không ngờ ngươi cũng ở đây” Tôi trào phúng cười nói.
“Phải, ta cũng ở đây” Hắn vẫn bình tĩnh, “Ta ở đây không giống với đại ca. Huynh ấy là thị vệ, nhưng ta thì không”
Tôi quét mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn. “Hoài An Môn đã diệt vong, Môn chủ ngươi không nghĩ làm sao khôi phục lại ư ?”
“Không cần. Nó diệt vong là đã định trước rồi. Ta cũng không phải Môn chủ. Ta ở đây…”Hắn ngừng lại, để tôi có thể nghe được
“Ta muốn ra ngoài đi dạo. Không muốn tiếp tục ở lại Ma giáo nữa” Tôi đột ngột thốt ra câu nói này.
“Cũng tốt, ngươi nên ra ngoài thư giãn” Minh Sát nhìn tôi, “Có điều thời gian cũng đừng lâu quá”
“Ừ,” Tôi gật đầu, “Nếu có chuyện gì đột ngột phát sinh ta sẽ trở về. Có điều ngươi cũng phải giúp ta tìm vài hộ pháp để giúp đỡ, đừng chỉ giao cho Hà Lẫm”
“Có cần người đi với ngươi không ?”
“Không cần đâu. Ta quen đi một mình” Tôi đứng dậy. Cười với Minh Sát, “Ta đi đây, tạm biệt”
“Ngươi cẩn thận”
“Ừ, biết rồi”
“Lần này ngươi ra ngoài, nếu có đến Hoàng thành, ta muốn ngươi giúp ta giết chết Đương kim Thánh thượng Huyền Thần Giả. Đây là người thứ sáu ta muốn ngươi giết”
“Được”
“Đây là ta đã hứa với y. Không thể hối hận. Đó cũng là lí do vì sao khi ta nghe nói ngươi là Huyền Thần Y thì hoài nghi ngươi không phải là một quan viên thông thường đơn giản như vậy”
“Minh Sát là ai” Y hỏi tôi.
“Là người đã đốt sạch người trong biệt trang của Trương Khánh Đông. Ta từng nói với ngươi không phải ta đốt”
Thanh âm của Huyền Thần Y trở nên kì lạ, “Hắn rất để ý nàng”
“Có lẽ” Tôi thở dài. “Đáng tiếc hắn đi rồi”
Huyền Thần Y nghĩ, “Nàng giết hắn đi, ta không ngăn cản nàng. Đã có người muốn nàng giết, mà nàng cũng không phản kháng lại mệnh lệnh của hắn, thì cứ giết đi. Có điều cả Hoàng thành và thiên hạ đều rơi vào đại loạn”
Tôi cũng cười một cách kì lạ : “Cái Mộ Thiên Vẫn ta muốn chính là kết quả này, sau đó từng bước thu phục”
“Giống như nàng làm Giáo chủ Ma giáo ?”
“Giống như ta làm Giáo chủ Ma giáo” Tôi không phủ nhận.
Huyền Thần Y giống như hạ quyết tâm thật lớn, “Vậy được, nàng giết đi. Thiên Vẫn, ta vĩnh viễn cũng không phản đối nàng”
Tôi cười cười, chĩa kiếm xông về phía thân ảnh đang đang được bao bọc kia. Người hộ giá xung quanh vừa nhìn thấy khí thế như vậy liên tục tránh ra.
“Đừng giết hắn” Một giọng nói như gió mát vang lên bên tai tôi. Tôi dừng kiếm lại, quay đầu nhìn.
“Vũ Văn Thiều Li, không ngờ ngươi cũng ở đây” Tôi trào phúng cười nói.
“Phải, ta cũng ở đây” Hắn vẫn bình tĩnh, “Ta ở đây không giống với đại ca. Huynh ấy là thị vệ, nhưng ta thì không”
Tôi quét mắt nhìn gương mặt bình tĩnh của hắn. “Hoài An Môn đã diệt vong, Môn chủ ngươi không nghĩ làm sao khôi phục lại ư ?”
“Không cần. Nó diệt vong là đã định trước rồi. Ta cũng không phải Môn chủ. Ta ở đây…”Hắn ngừng lại, để tôi có thể nghe được