Gió nhẹ thổi qua rừng cây, phát ra tiếng “xào xạc”
Từ xa một nam tử bước tới, y phong độ vô cùng, trên tay cầm một bó hoa tươi màu trắng đi về phía này.
Dung mạo y thật quen thuộc, lại giống như đã cách xa cả thế kỷ.
Y đứng lại, hoài nghi nhìn phần mộ phía trước. Trên bia khảm một tấm hình, tấm hình một thiếu nữ mười sáu tuổi, nụ cười hồn nhiên, đôi mắt thanh khiết, nghịch ngợm nhưng cũng tự nhiên, trên khuôn mặt tinh tế không có chút ưu phiền.
“Thiên Vẫn”
Y lẩm bẫm nói, hạ thân thể xuống, đặt bó hoa trước tấm bia.
Nghĩa trang này chỉ có một mình y đứng trong gió. Gió thổi lên mái tóc mềm mại trước trán của y. Y khẽ nheo mắt.
“Em cảm thấy yên tĩnh chứ ?”
Màn đêm buông xuống, không có ánh trăng soi rọi, rất trống trải.
“Em ngủ ở đây, không ai làm phiền em…nhất định rất yên tĩnh”
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cứng cỏi không cho nước mắt rơi xuống.
“Anh vẫn còn nhớ, khi em mười sáu tuổi, em cùng bác trai bác gái đi công viên trò chơi chơi, rất vui, nụ cười trên gương mặt thanh khiết tự nhiên. Khi em mười bảy tuổi, nắm tay Lăng Sở, ương ngạnh và mạnh mẽ đứng trong lễ táng bác trai bác gái, khi em mười tám tuổi, rời xa Lăng Sở. Anh biết, em đã khóc, bởi vì em đã giết Lăng Chí Dư, giây phút đó, anh rất hi vọng anh đã không đưa em khẩu súng đó, khi em mười chín tuổi, thu lại tất cả nụ cười và sự yếu đuối mà em có, giả vờ kiên cường và sắt đá”
Y vẫn không nhịn được nước mắt tuôn rơi, y cười, “Em xem, anh lại khóc rồi. Nếu bị em nhìn thấy…em sẽ lại cười chế giễu anh…” Y ngừng lại, “Thiên Vẫn…khi anh tìm thấy em bên bờ hồ, nhìn thấy em yên lặng nằm đó, anh tưởng rằng, em lại trở về thời điểm em mười sáu tuổi. Nhưng, em rất lạnh, không có độ ấm…còn có máu chảy…em biết không ? Khi đó anh đã giải quyết Hải Kình bang, đang chuẩn bị nói với em…”
Ánh mắt y tối sầm lại, “Anh biết…là Tây Môn Báo…cho nên…” Ánh mắt y lóe lên tia nham hiểm, “Anh đã giết hắn ! Anh tìm hắn bốn năm, luyện tập bắn súng trong bốn năm, luyện tập mưu mô trong bốn năm, anh đã thành công. Hắn đối với em thế nào, anh đối với hắn thế đó. Anh bắn một pháp ngay tim hắn, hắn chết rồi…nhưng, giây phút đó anh mới biết, hắn đã chết, em cũng không quay trở lại, phải không ?”
“Em vĩnh viễn ngủ tại đây, không còn ai đến làm phiền em, em vô cùng an tĩnh…Bên ngoài hắc đạo đã không còn là thiên hạ của họ Mộ nữa, Thiên Vẫn, em không vui sao ? Có lẽ em đã nhìn thấu tất cả, không còn tranh giành trong vòng xoáy đó nữa, phải không ?
“Thiên Vẫn, anh biết, anh và em là hai loại người, giống như người của hai thế giới vậy. Nhưng, anh lại yêu em, không thể khống chế được. Em không biết, em vĩnh viễn không biết…”
“Xin lỗi…anh không thể bảo vệ cho em…”
“Thiên Vẫn, anh còn muốn nói với em một chuyện, Lăng Sở đến tìm anh…”
“Anh ta ốm đi. Em biết không ? Nếu em biết, chắc sẽ lại đau lòng…” Y hạ giọng nói, “Anh ta đọc báo nhìn thấy một tin tức, tập đoàn Mộ thị đã giải tán, hắc đạo cũng không còn là thiên hạ của em. Anh ta đến tìm anh, hỏi anh em đi đâu. Anh nói, em đã chết… anh ta sửng sốt, em biết không ? Anh ta khóc…là thật đó, không phải giả…anh ta rất đau khổ…anh ta nói anh ta không nên rời xa em, không nên hận em, mấy năm qua anh ta vẫn không quên được em…em sẽ khóc, em sẽ không tin…nhưng em biết không ? Anh ta mất tích rồi…”
“Bắt đầu từ ngày đó, anh cũng không gặp lại anh ta nữa…em có biết không ? Rất nhiều tờ báo đưa tin, người thừa kế của gia tộc Lăng thị Lăng Sở mất tích, không rõ tin tức. Anh nên sớm nói với em…không phải sao ?”
“Trên đời này, vẫn còn có người yêu em…Sao em lại bỏ đi ?”
Gió vẫn đang thổi.
Y rõ ràng rất đau khổ, “Thiên Vẫn…đừng cô đơn…cũng đừng bi thương…anh hi vọng nhìn thấy em…em khi mười sáu tuổi, em cười với anh, em xinh đẹp như vậy…”
Đêm rất tối, bao bọc lấy hình bóng y.
Khuôn mặt của Tô Cách, vẫn còn lưu lại nước mắt.
Gió nhẹ thổi qua rừng cây, phát ra tiếng “xào xạc”
Từ xa một nam tử bước tới, y phong độ vô cùng, trên tay cầm một bó hoa tươi màu trắng đi về phía này.
Dung mạo y thật quen thuộc, lại giống như đã cách xa cả thế kỷ.
Y đứng lại, hoài nghi nhìn phần mộ phía trước. Trên bia khảm một tấm hình, tấm hình một thiếu nữ mười sáu tuổi, nụ cười hồn nhiên, đôi mắt thanh khiết, nghịch ngợm nhưng cũng tự nhiên, trên khuôn mặt tinh tế không có chút ưu phiền.
“Thiên Vẫn”
Y lẩm bẫm nói, hạ thân thể xuống, đặt bó hoa trước tấm bia.
Nghĩa trang này chỉ có một mình y đứng trong gió. Gió thổi lên mái tóc mềm mại trước trán của y. Y khẽ nheo mắt.
“Em cảm thấy yên tĩnh chứ ?”
Màn đêm buông xuống, không có ánh trăng soi rọi, rất trống trải.
“Em ngủ ở đây, không ai làm phiền em…nhất định rất yên tĩnh”
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cứng cỏi không cho nước mắt rơi xuống.
“Anh vẫn còn nhớ, khi em mười sáu tuổi, em cùng bác trai bác gái đi công viên trò chơi chơi, rất vui, nụ cười trên gương mặt thanh khiết tự nhiên. Khi em mười bảy tuổi, nắm tay Lăng Sở, ương ngạnh và mạnh mẽ đứng trong lễ táng bác trai bác gái, khi em mười tám tuổi, rời xa Lăng Sở. Anh biết, em đã khóc, bởi vì em đã giết Lăng Chí Dư, giây phút đó, anh rất hi vọng anh đã không đưa em khẩu súng đó, khi em mười chín tuổi, thu lại tất cả nụ cười và sự yếu đuối mà em có, giả vờ kiên cường và sắt đá”
Y vẫn không nhịn được nước mắt tuôn rơi, y cười, “Em xem, anh lại khóc rồi. Nếu bị em nhìn thấy…em sẽ lại cười chế giễu anh…” Y ngừng lại, “Thiên Vẫn…khi anh tìm thấy em bên bờ hồ, nhìn thấy em yên lặng nằm đó, anh tưởng rằng, em lại trở về thời điểm em mười sáu tuổi. Nhưng, em rất lạnh, không có độ ấm…còn có máu chảy…em biết không ? Khi đó anh đã giải quyết Hải Kình bang, đang chuẩn bị nói với em…”
Ánh mắt y tối sầm lại, “Anh biết…là Tây Môn Báo…cho nên…” Ánh mắt y lóe lên tia nham hiểm, “Anh đã giết hắn ! Anh tìm hắn bốn năm, luyện tập bắn súng trong bốn năm, luyện tập mưu mô trong bốn năm, anh đã thành công. Hắn đối với em thế nào, anh đối với hắn thế đó. Anh bắn một pháp ngay tim hắn, hắn chết rồi…nhưng, giây phút đó anh mới biết, hắn đã chết, em cũng không quay trở lại, phải không ?”
“Em vĩnh viễn ngủ tại đây, không còn ai đến làm phiền em, em vô cùng an tĩnh…Bên ngoài hắc đạo đã không còn là thiên hạ của họ Mộ nữa, Thiên Vẫn, em không vui sao ? Có lẽ em đã nhìn thấu tất cả, không còn tranh giành trong vòng xoáy đó nữa, phải không ?
“Thiên Vẫn, anh biết, anh và em là hai loại người, giống như người của hai thế giới vậy. Nhưng, anh lại yêu em, không thể khống chế được. Em không biết, em vĩnh viễn không biết…”
“Xin lỗi…anh không thể bảo vệ cho em…”
“Thiên Vẫn, anh còn muốn nói với em một chuyện, Lăng Sở đến tìm anh…”
“Anh ta ốm đi. Em biết không ? Nếu em biết, chắc sẽ lại đau lòng…” Y hạ giọng nói, “Anh ta đọc báo nhìn thấy một tin tức, tập đoàn Mộ thị đã giải tán, hắc đạo cũng không còn là thiên hạ của em. Anh ta đến tìm anh, hỏi anh em đi đâu. Anh nói, em đã chết… anh ta sửng sốt, em biết không ? Anh ta khóc…là thật đó, không phải giả…anh ta rất đau khổ…anh ta nói anh ta không nên rời xa em, không nên hận em, mấy năm qua anh ta vẫn không quên được em…em sẽ khóc, em sẽ không tin…nhưng em biết không ? Anh ta mất tích rồi…”
“Bắt đầu từ ngày đó, anh cũng không gặp lại anh ta nữa…em có biết không ? Rất nhiều tờ báo đưa tin, người thừa kế của gia tộc Lăng thị Lăng Sở mất tích, không rõ tin tức. Anh nên sớm nói với em…không phải sao ?”
“Trên đời này, vẫn còn có người yêu em…Sao em lại bỏ đi ?”
Gió vẫn đang thổi.
Y rõ ràng rất đau khổ, “Thiên Vẫn…đừng cô đơn…cũng đừng bi thương…anh hi vọng nhìn thấy em…em khi mười sáu tuổi, em cười với anh, em xinh đẹp như vậy…”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gió nhẹ thổi qua rừng cây, phát ra tiếng “xào xạc”
Từ xa một nam tử bước tới, y phong độ vô cùng, trên tay cầm một bó hoa tươi màu trắng đi về phía này.
Dung mạo y thật quen thuộc, lại giống như đã cách xa cả thế kỷ.
Y đứng lại, hoài nghi nhìn phần mộ phía trước. Trên bia khảm một tấm hình, tấm hình một thiếu nữ mười sáu tuổi, nụ cười hồn nhiên, đôi mắt thanh khiết, nghịch ngợm nhưng cũng tự nhiên, trên khuôn mặt tinh tế không có chút ưu phiền.
“Thiên Vẫn”
Y lẩm bẫm nói, hạ thân thể xuống, đặt bó hoa trước tấm bia.
Nghĩa trang này chỉ có một mình y đứng trong gió. Gió thổi lên mái tóc mềm mại trước trán của y. Y khẽ nheo mắt.
“Em cảm thấy yên tĩnh chứ ?”
Màn đêm buông xuống, không có ánh trăng soi rọi, rất trống trải.
“Em ngủ ở đây, không ai làm phiền em…nhất định rất yên tĩnh”
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, cứng cỏi không cho nước mắt rơi xuống.
“Anh vẫn còn nhớ, khi em mười sáu tuổi, em cùng bác trai bác gái đi công viên trò chơi chơi, rất vui, nụ cười trên gương mặt thanh khiết tự nhiên. Khi em mười bảy tuổi, nắm tay Lăng Sở, ương ngạnh và mạnh mẽ đứng trong lễ táng bác trai bác gái, khi em mười tám tuổi, rời xa Lăng Sở. Anh biết, em đã khóc, bởi vì em đã giết Lăng Chí Dư, giây phút đó, anh rất hi vọng anh đã không đưa em khẩu súng đó, khi em mười chín tuổi, thu lại tất cả nụ cười và sự yếu đuối mà em có, giả vờ kiên cường và sắt đá”
Y vẫn không nhịn được nước mắt tuôn rơi, y cười, “Em xem, anh lại khóc rồi. Nếu bị em nhìn thấy…em sẽ lại cười chế giễu anh…” Y ngừng lại, “Thiên Vẫn…khi anh tìm thấy em bên bờ hồ, nhìn thấy em yên lặng nằm đó, anh tưởng rằng, em lại trở về thời điểm em mười sáu tuổi. Nhưng, em rất lạnh, không có độ ấm…còn có máu chảy…em biết không ? Khi đó anh đã giải quyết Hải Kình bang, đang chuẩn bị nói với em…”
Ánh mắt y tối sầm lại, “Anh biết…là Tây Môn Báo…cho nên…” Ánh mắt y lóe lên tia nham hiểm, “Anh đã giết hắn ! Anh tìm hắn bốn năm, luyện tập bắn súng trong bốn năm, luyện tập mưu mô trong bốn năm, anh đã thành công. Hắn đối với em thế nào, anh đối với hắn thế đó. Anh bắn một pháp ngay tim hắn, hắn chết rồi…nhưng, giây phút đó anh mới biết, hắn đã chết, em cũng không quay trở lại, phải không ?”
“Em vĩnh viễn ngủ tại đây, không còn ai đến làm phiền em, em vô cùng an tĩnh…Bên ngoài hắc đạo đã không còn là thiên hạ của họ Mộ nữa, Thiên Vẫn, em không vui sao ? Có lẽ em đã nhìn thấu tất cả, không còn tranh giành trong vòng xoáy đó nữa, phải không ?
“Thiên Vẫn, anh biết, anh và em là hai loại người, giống như người của hai thế giới vậy. Nhưng, anh lại yêu em, không thể khống chế được. Em không biết, em vĩnh viễn không biết…”
“Xin lỗi…anh không thể bảo vệ cho em…”
“Thiên Vẫn, anh còn muốn nói với em một chuyện, Lăng Sở đến tìm anh…”
“Anh ta ốm đi. Em biết không ? Nếu em biết, chắc sẽ lại đau lòng…” Y hạ giọng nói, “Anh ta đọc báo nhìn thấy một tin tức, tập đoàn Mộ thị đã giải tán, hắc đạo cũng không còn là thiên hạ của em. Anh ta đến tìm anh, hỏi anh em đi đâu. Anh nói, em đã chết… anh ta sửng sốt, em biết không ? Anh ta khóc…là thật đó, không phải giả…anh ta rất đau khổ…anh ta nói anh ta không nên rời xa em, không nên hận em, mấy năm qua anh ta vẫn không quên được em…em sẽ khóc, em sẽ không tin…nhưng em biết không ? Anh ta mất tích rồi…”
“Bắt đầu từ ngày đó, anh cũng không gặp lại anh ta nữa…em có biết không ? Rất nhiều tờ báo đưa tin, người thừa kế của gia tộc Lăng thị Lăng Sở mất tích, không rõ tin tức. Anh nên sớm nói với em…không phải sao ?”
“Trên đời này, vẫn còn có người yêu em…Sao em lại bỏ đi ?”
Gió vẫn đang thổi.
Y rõ ràng rất đau khổ, “Thiên Vẫn…đừng cô đơn…cũng đừng bi thương…anh hi vọng nhìn thấy em…em khi mười sáu tuổi, em cười với anh, em xinh đẹp như vậy…”