Cho phép tôi viế thêm vào đoạn nhỏ này, là liên quan đến Di Đinh xuất hiện không nhiều kia, để thể hiện Minh Sát đẹp đến nhường nào. Thuận tiện cũng thể hiện sự chuyển biến của nữ chính trước và sau khi thành quỷ…(Lời tác giả)
Trong hồi ức của tôi, có một nam tử đẹp như vậy, hắn hồng y tung bay, tóc đen như dòng suối buông xõa tới gót chân. Hắn có một dung nhan tuấn mỹ tinh tế như họa lại mang vẻ tà khí, còn có khí chất ngông nghênh bất phục từ trong xương cốt.
Hắn rất lạnh. Thân thể hắn lạnh lẽo không có độ ấm. Có lúc, tôi dường như có thể xác định tâm của hắn cũng lạnh giống như người của hắn. Nhưng, tôi biết, trong tim hắn thực ra cũng không lạnh, bởi vì có nàng – Mộ Thiên Vẫn.
Khi tôi hồ đồ rời xa cha để lưu lạc giang hồ, tôi đã nghe đến tên Mộ Thiên Vẫn, nàng “Bạch y Tu La” này, đi đến đâu cũng gieo rắc ác mộng. Có lúc, tôi cũng hi vọng được giống như nàng,đứng trên đỉnh cao nhất của võ lâm, lãnh đạm nhìn xuống những cao thủ võ lâm quy phục nàng.
Tôi cho rằng, nàng rất có hiệp khí, võ công siêu quần, khí chất tự nhiên, thậm chí, còn có chút xấu xí, cho nên mới mang khăn che mặt, mới tàn nhẫn và cực đoan giết người như vậy.
Tôi biết tuổi của nàng, mười lăm. Nhỏ hơn tôi ba tuổi. Tôi ở trên Nga Mi học võ, nhưng không được bao lâu, Ma giáo kéo một đám người đến, khí thế bứng bừng bao vây Nga Mi. Tôi nhảy lên một cái cây, hoảng sợ nhìn những người bên dưới chém giết. Vậy nên, tôi nhìn thấy “Bạch y Tu La” Mộ Thiên Vẫn trong truyền thuyết. Thì ra nàng là Giáo chủ Ma giáo.
Nàng một thân bạch y đứng bên cạnh đám người đang chém giết nhau, lạnh lùng nhìn máu đổ ra. Giống như tất cả mọi việc đều không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Nàng vứt bỏ tất cả mọi người, tất cả mọi đau khổ bên ngoài mình, cả thế giới giống như chỉ còn lại nàng, một động tác, thì đã có rất nhiều rất nhiều chúng nhân Ma giáo xông vào hủy diệt Nga Mi.
Nàng hoàn toàn không có đáng sợ như lời đồn trong Đại hội võ lâm. Còn nhớ khi Đại hội võ lâm, tôi không có đi, chỉ lưu lại trấn giữ bổn phái, cho nên không nhìn thấy nàng. Lúc đó tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, bóng lưng đó khiến tôi nghĩ đến không phải là Tu La, không phải là ma quỷ, mà khiến tôi nghĩ đến nữ thần, hay là tử thần. Cho dù có quan hệ với thần tiên, thì cũng không quan hệ với địa ngục.
Nàng xoay người lại, khiến tôi nhìn thấy gương mặt nàng.
Một đôi mắt tinh khiết trắng đen rõ ràng, mũi nhỏ cao cao, làn da trắng nõn nhưng tinh tế. Tôi thậm chí không thể dùng từ nào để miêu tả vẻ mỹ lệ đó. Không thể không khiến tôi gang tỵ. Nhìn tới nhìn lui, câu hồn đoạt phách, thiên kiều bá mị. Trên thế gian, có ai sánh bằng ?
Thân thể nàng giống như rất yếu đuối, lại đột nhiên phát ra sức lực thật lớn. Bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy, nàng nhìn thấy sư phụ của tôi – Chưởng môn Nga Mi tiếng tăm lẫy lừng trong võ lâm liên tiếp giết rất nhiều người của Ma giáo, nàng nghiêng đầu nói với trưởng lão bên cạnh mấy câu, vị trưởng lão kia lập tức đưa cho nàng ngân kiếm đang cầm trong tay. Thanh kiếm kia, chắc là của nàng. Bởi vì chỉ có nàng, mới có thể phối với thanh kiếm tốt như vậy.
Nàng nhanh chóng rút kiếm ra, tôi nhìn thấy nàng ngay lập tức đã tiếp cận sư phụ tôi, ngân quang vừa lóe, sư phụ đã nằm dài trên đất, trên cổ bao bọc bởi một tia máu sâu dài. Động tác của nàng nhanh đến mức khiến người ta ngây ngốc, động tác liên tục này khiến người ta lạnh đến thấu xương ! Thậm chí khi nàng giết người lãnh đạm và tự nhiên, cũng là thế gian hiếm có.
Nga Mi cứ thế bị tiêu diệt. Tôi cuối cùng nhìn rõ “Bạch y Tu La”người người đồn đãi từ sau Đại hội võ lâm, còn có thần thoại mà nàng sáng tạo. Thần thoại khiến người ta kinh sợ. Cho nên tôi có thể hiểu Minh Sát, hiểu tình cảm sâu đậm mà Minh Sát dành cho nàng.
Tôi lại trải qua một năm lang thang phiêu bạt. Trong năm đó, tôi bái rất nhiều người làm sư phụ, nhưng, bọn họ không dám nhắc đến Mộ Thiên Vẫn, không dám nhắc đến Ma giáo, không dám nhắc đến “Bạch y Tu La”. Bọn họ cũng không có võ công xuất thần nhập hóa như nàng.
Về sau, trên giang hồ nghe nói trong Hoàng thành ngoài trừ Thánh thượng, tất cả mọi người đều bị nàng tiêu diệt. Nghe nói, có quan hệ với Minh Sát của mười một năm trước. Tôi luôn nghĩ, thiếu niên của mười một năm trước, thiếu niên tạo nên trận Đại chiến Giang Hoài, hiện tại là một nam tử thế nào ? Nhưng khi tôi chân chính gặp được, ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã trầm luân trong đó. Hắn tuấn mỹ như vậy, khiến thiên địa im lặng thất sắc, khiến tôi rung động. Nhưng hắn sẽ không yêu bất cứ ai. Bởi vì trong tim của hắn đã có một thần thoại ngự trị, một nữ thần ngự trị, một người mà không ai có thể tổn hại.
Khi mới gặp, tôi hoàn toàn không biết hắn là Minh Sát, nhưng tôi vẫn lựa chọn yêu hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên gặp gỡ. Bởi vì hắn, đáng để tôi yêu. Đáng để bất cứ ai yêu. Nhưng tôi lại không thể xứng với hắn. Bởi vì nam tử như thiên thần như hắn, chỉ có thần thoại như Mộ Thiên Vẫn mới xứng.
Hắn dạy tôi võ công, nhưng lại không nói mục đích ban đầu. Hắn hồng y phiêu dật, khiến nhật nguyệt lu mờ. Cho dù sau này tôi không nhớ hắn, cũng sẽ không bao giờ quên hồng y của hắn, còn có đôi mắt đỏ như máu của hắn.
Sau khi hắn dạy tôi ba phần kiếm pháp, thì không dạy nữa. Hắn từng nói, học được bộ kiếm pháp này có thể nhìn thấy bất kì bộ kiếm pháp nào là ghi nhớ không quên. Hắn không dạy tôi, là bởi vì hắn không hi vọng tôi hoàn toàn học được, cũng không hi vọng tôi vì thế mà có thể ghi nhớ không quên. Bởi vì hắn từng nói, trên đời này người có thể nhìn vào là nhớ chỉ có hắn và nàng, hắn không cho phép bất kì ai xen vào.
Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết hắn là Minh Sát, cũng không hề biết “nàng” trong miệng hắn, chính là “Bạch y Tu La” Mộ Thiên Vẫn.
“Vậy ta có thể đánh bại Giáo chủ Ma giáo không ?” Sau khi tôi học thành hỏi hắn.
Hắn không trả lời. Chỉ xuất thần nhìn về nơi xa. Tôi cho rằng hắn không nói chính là ngầm thừa nhận, cho nên tôi rất vui.
Ba ngày sau, hắn đột ngột biến mất, rời bỏ tôi.
Tôi giống như phát điên đi tìm hắn, nhưng người thần bí như hắn, sẽ bị tôi tìm thấy sao ?
Tôi nản lòng, sáng lập Lăng Nguyệt Giáo. Nếu hắn muốn tìm tôi, nhất định sẽ tìm tôi. Tôi muốn để cho mọi người biết đến tên của Di Đinh tôi, như vậy, hắn sẽ vui chăng ? Tôi đồ đệ của hắn dương danh thiên hạ.
Tôi tràn đầy tự tin chuẩn bị đối phó Ma giáo, đối phó Mộ Thiên Vẫn. Tôi cho rằng đồ đệ hắn dạy ra, nhất định sẽ không thua bất cứ ai. Nhưng tôi làm sao biết, hắn yêu nàng, hắn làm sao để kẻ khác tổn hại nàng chứ ?
Cho phép tôi viế thêm vào đoạn nhỏ này, là liên quan đến Di Đinh xuất hiện không nhiều kia, để thể hiện Minh Sát đẹp đến nhường nào. Thuận tiện cũng thể hiện sự chuyển biến của nữ chính trước và sau khi thành quỷ…(Lời tác giả)
Trong hồi ức của tôi, có một nam tử đẹp như vậy, hắn hồng y tung bay, tóc đen như dòng suối buông xõa tới gót chân. Hắn có một dung nhan tuấn mỹ tinh tế như họa lại mang vẻ tà khí, còn có khí chất ngông nghênh bất phục từ trong xương cốt.
Hắn rất lạnh. Thân thể hắn lạnh lẽo không có độ ấm. Có lúc, tôi dường như có thể xác định tâm của hắn cũng lạnh giống như người của hắn. Nhưng, tôi biết, trong tim hắn thực ra cũng không lạnh, bởi vì có nàng – Mộ Thiên Vẫn.
Khi tôi hồ đồ rời xa cha để lưu lạc giang hồ, tôi đã nghe đến tên Mộ Thiên Vẫn, nàng “Bạch y Tu La” này, đi đến đâu cũng gieo rắc ác mộng. Có lúc, tôi cũng hi vọng được giống như nàng,đứng trên đỉnh cao nhất của võ lâm, lãnh đạm nhìn xuống những cao thủ võ lâm quy phục nàng.
Tôi cho rằng, nàng rất có hiệp khí, võ công siêu quần, khí chất tự nhiên, thậm chí, còn có chút xấu xí, cho nên mới mang khăn che mặt, mới tàn nhẫn và cực đoan giết người như vậy.
Tôi biết tuổi của nàng, mười lăm. Nhỏ hơn tôi ba tuổi. Tôi ở trên Nga Mi học võ, nhưng không được bao lâu, Ma giáo kéo một đám người đến, khí thế bứng bừng bao vây Nga Mi. Tôi nhảy lên một cái cây, hoảng sợ nhìn những người bên dưới chém giết. Vậy nên, tôi nhìn thấy “Bạch y Tu La” Mộ Thiên Vẫn trong truyền thuyết. Thì ra nàng là Giáo chủ Ma giáo.
Nàng một thân bạch y đứng bên cạnh đám người đang chém giết nhau, lạnh lùng nhìn máu đổ ra. Giống như tất cả mọi việc đều không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Nàng vứt bỏ tất cả mọi người, tất cả mọi đau khổ bên ngoài mình, cả thế giới giống như chỉ còn lại nàng, một động tác, thì đã có rất nhiều rất nhiều chúng nhân Ma giáo xông vào hủy diệt Nga Mi.
Nàng hoàn toàn không có đáng sợ như lời đồn trong Đại hội võ lâm. Còn nhớ khi Đại hội võ lâm, tôi không có đi, chỉ lưu lại trấn giữ bổn phái, cho nên không nhìn thấy nàng. Lúc đó tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, bóng lưng đó khiến tôi nghĩ đến không phải là Tu La, không phải là ma quỷ, mà khiến tôi nghĩ đến nữ thần, hay là tử thần. Cho dù có quan hệ với thần tiên, thì cũng không quan hệ với địa ngục.
Nàng xoay người lại, khiến tôi nhìn thấy gương mặt nàng.
Một đôi mắt tinh khiết trắng đen rõ ràng, mũi nhỏ cao cao, làn da trắng nõn nhưng tinh tế. Tôi thậm chí không thể dùng từ nào để miêu tả vẻ mỹ lệ đó. Không thể không khiến tôi gang tỵ. Nhìn tới nhìn lui, câu hồn đoạt phách, thiên kiều bá mị. Trên thế gian, có ai sánh bằng ?
Thân thể nàng giống như rất yếu đuối, lại đột nhiên phát ra sức lực thật lớn. Bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy, nàng nhìn thấy sư phụ của tôi – Chưởng môn Nga Mi tiếng tăm lẫy lừng trong võ lâm liên tiếp giết rất nhiều người của Ma giáo, nàng nghiêng đầu nói với trưởng lão bên cạnh mấy câu, vị trưởng lão kia lập tức đưa cho nàng ngân kiếm đang cầm trong tay. Thanh kiếm kia, chắc là của nàng. Bởi vì chỉ có nàng, mới có thể phối với thanh kiếm tốt như vậy.
Nàng nhanh chóng rút kiếm ra, tôi nhìn thấy nàng ngay lập tức đã tiếp cận sư phụ tôi, ngân quang vừa lóe, sư phụ đã nằm dài trên đất, trên cổ bao bọc bởi một tia máu sâu dài. Động tác của nàng nhanh đến mức khiến người ta ngây ngốc, động tác liên tục này khiến người ta lạnh đến thấu xương ! Thậm chí khi nàng giết người lãnh đạm và tự nhiên, cũng là thế gian hiếm có.
Nga Mi cứ thế bị tiêu diệt. Tôi cuối cùng nhìn rõ “Bạch y Tu La”người người đồn đãi từ sau Đại hội võ lâm, còn có thần thoại mà nàng sáng tạo. Thần thoại khiến người ta kinh sợ. Cho nên tôi có thể hiểu Minh Sát, hiểu tình cảm sâu đậm mà Minh Sát dành cho nàng.
Tôi lại trải qua một năm lang thang phiêu bạt. Trong năm đó, tôi bái rất nhiều người làm sư phụ, nhưng, bọn họ không dám nhắc đến Mộ Thiên Vẫn, không dám nhắc đến Ma giáo, không dám nhắc đến “Bạch y Tu La”. Bọn họ cũng không có võ công xuất thần nhập hóa như nàng.
Về sau, trên giang hồ nghe nói trong Hoàng thành ngoài trừ Thánh thượng, tất cả mọi người đều bị nàng tiêu diệt. Nghe nói, có quan hệ với Minh Sát của mười một năm trước. Tôi luôn nghĩ, thiếu niên của mười một năm trước, thiếu niên tạo nên trận Đại chiến Giang Hoài, hiện tại là một nam tử thế nào ? Nhưng khi tôi chân chính gặp được, ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã trầm luân trong đó. Hắn tuấn mỹ như vậy, khiến thiên địa im lặng thất sắc, khiến tôi rung động. Nhưng hắn sẽ không yêu bất cứ ai. Bởi vì trong tim của hắn đã có một thần thoại ngự trị, một nữ thần ngự trị, một người mà không ai có thể tổn hại.
Khi mới gặp, tôi hoàn toàn không biết hắn là Minh Sát, nhưng tôi vẫn lựa chọn yêu hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên gặp gỡ. Bởi vì hắn, đáng để tôi yêu. Đáng để bất cứ ai yêu. Nhưng tôi lại không thể xứng với hắn. Bởi vì nam tử như thiên thần như hắn, chỉ có thần thoại như Mộ Thiên Vẫn mới xứng.
Hắn dạy tôi võ công, nhưng lại không nói mục đích ban đầu. Hắn hồng y phiêu dật, khiến nhật nguyệt lu mờ. Cho dù sau này tôi không nhớ hắn, cũng sẽ không bao giờ quên hồng y của hắn, còn có đôi mắt đỏ như máu của hắn.
Sau khi hắn dạy tôi ba phần kiếm pháp, thì không dạy nữa. Hắn từng nói, học được bộ kiếm pháp này có thể nhìn thấy bất kì bộ kiếm pháp nào là ghi nhớ không quên. Hắn không dạy tôi, là bởi vì hắn không hi vọng tôi hoàn toàn học được, cũng không hi vọng tôi vì thế mà có thể ghi nhớ không quên. Bởi vì hắn từng nói, trên đời này người có thể nhìn vào là nhớ chỉ có hắn và nàng, hắn không cho phép bất kì ai xen vào.
Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết hắn là Minh Sát, cũng không hề biết “nàng” trong miệng hắn, chính là “Bạch y Tu La” Mộ Thiên Vẫn.
“Vậy ta có thể đánh bại Giáo chủ Ma giáo không ?” Sau khi tôi học thành hỏi hắn.
Hắn không trả lời. Chỉ xuất thần nhìn về nơi xa. Tôi cho rằng hắn không nói chính là ngầm thừa nhận, cho nên tôi rất vui.
Ba ngày sau, hắn đột ngột biến mất, rời bỏ tôi.
Tôi giống như phát điên đi tìm hắn, nhưng người thần bí như hắn, sẽ bị tôi tìm thấy sao ?
Tôi nản lòng, sáng lập Lăng Nguyệt Giáo. Nếu hắn muốn tìm tôi, nhất định sẽ tìm tôi. Tôi muốn để cho mọi người biết đến tên của Di Đinh tôi, như vậy, hắn sẽ vui chăng ? Tôi đồ đệ của hắn dương danh thiên hạ.
Tôi tràn đầy tự tin chuẩn bị đối phó Ma giáo, đối phó Mộ Thiên Vẫn. Tôi cho rằng đồ đệ hắn dạy ra, nhất định sẽ không thua bất cứ ai. Nhưng tôi làm sao biết, hắn yêu nàng, hắn làm sao để kẻ khác tổn hại nàng chứ ?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Cho phép tôi viế thêm vào đoạn nhỏ này, là liên quan đến Di Đinh xuất hiện không nhiều kia, để thể hiện Minh Sát đẹp đến nhường nào. Thuận tiện cũng thể hiện sự chuyển biến của nữ chính trước và sau khi thành quỷ…(Lời tác giả)
Trong hồi ức của tôi, có một nam tử đẹp như vậy, hắn hồng y tung bay, tóc đen như dòng suối buông xõa tới gót chân. Hắn có một dung nhan tuấn mỹ tinh tế như họa lại mang vẻ tà khí, còn có khí chất ngông nghênh bất phục từ trong xương cốt.
Hắn rất lạnh. Thân thể hắn lạnh lẽo không có độ ấm. Có lúc, tôi dường như có thể xác định tâm của hắn cũng lạnh giống như người của hắn. Nhưng, tôi biết, trong tim hắn thực ra cũng không lạnh, bởi vì có nàng – Mộ Thiên Vẫn.
Khi tôi hồ đồ rời xa cha để lưu lạc giang hồ, tôi đã nghe đến tên Mộ Thiên Vẫn, nàng “Bạch y Tu La” này, đi đến đâu cũng gieo rắc ác mộng. Có lúc, tôi cũng hi vọng được giống như nàng,đứng trên đỉnh cao nhất của võ lâm, lãnh đạm nhìn xuống những cao thủ võ lâm quy phục nàng.
Tôi cho rằng, nàng rất có hiệp khí, võ công siêu quần, khí chất tự nhiên, thậm chí, còn có chút xấu xí, cho nên mới mang khăn che mặt, mới tàn nhẫn và cực đoan giết người như vậy.
Tôi biết tuổi của nàng, mười lăm. Nhỏ hơn tôi ba tuổi. Tôi ở trên Nga Mi học võ, nhưng không được bao lâu, Ma giáo kéo một đám người đến, khí thế bứng bừng bao vây Nga Mi. Tôi nhảy lên một cái cây, hoảng sợ nhìn những người bên dưới chém giết. Vậy nên, tôi nhìn thấy “Bạch y Tu La” Mộ Thiên Vẫn trong truyền thuyết. Thì ra nàng là Giáo chủ Ma giáo.
Nàng một thân bạch y đứng bên cạnh đám người đang chém giết nhau, lạnh lùng nhìn máu đổ ra. Giống như tất cả mọi việc đều không ảnh hưởng đến tâm tình của nàng. Nàng vứt bỏ tất cả mọi người, tất cả mọi đau khổ bên ngoài mình, cả thế giới giống như chỉ còn lại nàng, một động tác, thì đã có rất nhiều rất nhiều chúng nhân Ma giáo xông vào hủy diệt Nga Mi.
Nàng hoàn toàn không có đáng sợ như lời đồn trong Đại hội võ lâm. Còn nhớ khi Đại hội võ lâm, tôi không có đi, chỉ lưu lại trấn giữ bổn phái, cho nên không nhìn thấy nàng. Lúc đó tôi chỉ nhìn thấy bóng lưng của nàng, bóng lưng đó khiến tôi nghĩ đến không phải là Tu La, không phải là ma quỷ, mà khiến tôi nghĩ đến nữ thần, hay là tử thần. Cho dù có quan hệ với thần tiên, thì cũng không quan hệ với địa ngục.
Nàng xoay người lại, khiến tôi nhìn thấy gương mặt nàng.
Một đôi mắt tinh khiết trắng đen rõ ràng, mũi nhỏ cao cao, làn da trắng nõn nhưng tinh tế. Tôi thậm chí không thể dùng từ nào để miêu tả vẻ mỹ lệ đó. Không thể không khiến tôi gang tỵ. Nhìn tới nhìn lui, câu hồn đoạt phách, thiên kiều bá mị. Trên thế gian, có ai sánh bằng ?
Thân thể nàng giống như rất yếu đuối, lại đột nhiên phát ra sức lực thật lớn. Bởi vì tôi tận mắt nhìn thấy, nàng nhìn thấy sư phụ của tôi – Chưởng môn Nga Mi tiếng tăm lẫy lừng trong võ lâm liên tiếp giết rất nhiều người của Ma giáo, nàng nghiêng đầu nói với trưởng lão bên cạnh mấy câu, vị trưởng lão kia lập tức đưa cho nàng ngân kiếm đang cầm trong tay. Thanh kiếm kia, chắc là của nàng. Bởi vì chỉ có nàng, mới có thể phối với thanh kiếm tốt như vậy.
Nàng nhanh chóng rút kiếm ra, tôi nhìn thấy nàng ngay lập tức đã tiếp cận sư phụ tôi, ngân quang vừa lóe, sư phụ đã nằm dài trên đất, trên cổ bao bọc bởi một tia máu sâu dài. Động tác của nàng nhanh đến mức khiến người ta ngây ngốc, động tác liên tục này khiến người ta lạnh đến thấu xương ! Thậm chí khi nàng giết người lãnh đạm và tự nhiên, cũng là thế gian hiếm có.
Nga Mi cứ thế bị tiêu diệt. Tôi cuối cùng nhìn rõ “Bạch y Tu La”người người đồn đãi từ sau Đại hội võ lâm, còn có thần thoại mà nàng sáng tạo. Thần thoại khiến người ta kinh sợ. Cho nên tôi có thể hiểu Minh Sát, hiểu tình cảm sâu đậm mà Minh Sát dành cho nàng.
Tôi lại trải qua một năm lang thang phiêu bạt. Trong năm đó, tôi bái rất nhiều người làm sư phụ, nhưng, bọn họ không dám nhắc đến Mộ Thiên Vẫn, không dám nhắc đến Ma giáo, không dám nhắc đến “Bạch y Tu La”. Bọn họ cũng không có võ công xuất thần nhập hóa như nàng.
Về sau, trên giang hồ nghe nói trong Hoàng thành ngoài trừ Thánh thượng, tất cả mọi người đều bị nàng tiêu diệt. Nghe nói, có quan hệ với Minh Sát của mười một năm trước. Tôi luôn nghĩ, thiếu niên của mười một năm trước, thiếu niên tạo nên trận Đại chiến Giang Hoài, hiện tại là một nam tử thế nào ? Nhưng khi tôi chân chính gặp được, ngay từ ánh mắt đầu tiên, tôi đã trầm luân trong đó. Hắn tuấn mỹ như vậy, khiến thiên địa im lặng thất sắc, khiến tôi rung động. Nhưng hắn sẽ không yêu bất cứ ai. Bởi vì trong tim của hắn đã có một thần thoại ngự trị, một nữ thần ngự trị, một người mà không ai có thể tổn hại.
Khi mới gặp, tôi hoàn toàn không biết hắn là Minh Sát, nhưng tôi vẫn lựa chọn yêu hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên gặp gỡ. Bởi vì hắn, đáng để tôi yêu. Đáng để bất cứ ai yêu. Nhưng tôi lại không thể xứng với hắn. Bởi vì nam tử như thiên thần như hắn, chỉ có thần thoại như Mộ Thiên Vẫn mới xứng.
Hắn dạy tôi võ công, nhưng lại không nói mục đích ban đầu. Hắn hồng y phiêu dật, khiến nhật nguyệt lu mờ. Cho dù sau này tôi không nhớ hắn, cũng sẽ không bao giờ quên hồng y của hắn, còn có đôi mắt đỏ như máu của hắn.
Sau khi hắn dạy tôi ba phần kiếm pháp, thì không dạy nữa. Hắn từng nói, học được bộ kiếm pháp này có thể nhìn thấy bất kì bộ kiếm pháp nào là ghi nhớ không quên. Hắn không dạy tôi, là bởi vì hắn không hi vọng tôi hoàn toàn học được, cũng không hi vọng tôi vì thế mà có thể ghi nhớ không quên. Bởi vì hắn từng nói, trên đời này người có thể nhìn vào là nhớ chỉ có hắn và nàng, hắn không cho phép bất kì ai xen vào.
Lúc đó, tôi hoàn toàn không biết hắn là Minh Sát, cũng không hề biết “nàng” trong miệng hắn, chính là “Bạch y Tu La” Mộ Thiên Vẫn.
“Vậy ta có thể đánh bại Giáo chủ Ma giáo không ?” Sau khi tôi học thành hỏi hắn.
Hắn không trả lời. Chỉ xuất thần nhìn về nơi xa. Tôi cho rằng hắn không nói chính là ngầm thừa nhận, cho nên tôi rất vui.
Ba ngày sau, hắn đột ngột biến mất, rời bỏ tôi.
Tôi giống như phát điên đi tìm hắn, nhưng người thần bí như hắn, sẽ bị tôi tìm thấy sao ?
Tôi nản lòng, sáng lập Lăng Nguyệt Giáo. Nếu hắn muốn tìm tôi, nhất định sẽ tìm tôi. Tôi muốn để cho mọi người biết đến tên của Di Đinh tôi, như vậy, hắn sẽ vui chăng ? Tôi đồ đệ của hắn dương danh thiên hạ.
Tôi tràn đầy tự tin chuẩn bị đối phó Ma giáo, đối phó Mộ Thiên Vẫn. Tôi cho rằng đồ đệ hắn dạy ra, nhất định sẽ không thua bất cứ ai. Nhưng tôi làm sao biết, hắn yêu nàng, hắn làm sao để kẻ khác tổn hại nàng chứ ?