Ma giáo truyền ra tin tức cuối cùng, nếu Lăng Nguyệt Giáo còn không quy phục, đợi khi Giáo chủ ra tay, tất cả đều chấm hết ! Tôi không quan tâm uy hiếp của Ma giáo. Nếu tôi nguy hiểm, hắn sẽ không bỏ mặc đồ đệ của hắn không lo.
Tôi thậm chí có chút mong chờ.
Hôm đó, cũng như mọi ngày, tôi đang dạy võ công cho giáo đồ, để đề phòng Ma giáo lúc nào cũng có thể tấn công. Nha hoàn đột nhiên vội vã chạy đến báo tin, nói có một bạch y nữ tử đến không có ý tốt, chỉ nói muốn gặp Giáo chủ. Cho nên tôi đi. Lúc đó tôi không nghĩ đó là nàng. Tôi cho rằng, Mộ Thiên Vẫn sẽ dẫn rất nhiều chúng nhân Ma giáo đến, giống như đối phó Nga Mi. Khi tôi chạy đến đại đường, có mùi vị máu tanh tràn ngập.
Trên mặt đất có rất nhiều thi thể của đệ tử tôi, máu chảy khắp nơi. Một vĩ nữ tử, ngồi vào vị trí tôi từng ngồi hờ hững dùng trà.
Tôi nhìn vào đôi mắt nàng, đôi mắt đỏ như máu, khiến tôi nghĩ đến Minh Sát, cho nên tôi mới không sợ.
Tôi hỏi nàng hai lần, nàng đều không trả lời tôi, xem đường đường Lăng Nguyệt Giáo chủ tôi như không khí. Sau đó lại ném ly trà đi, nước trà nóng hổ trong đo đổ lên tay tôi làm nó bị phồng giộp lên. Nàng rất đẹp, đẹp đến mức khiến người trong thiên hạ đều là sương khói. Lúc đó, tôi cảm thấy nàng rất quen thuộc, lại không nghĩ đến nàng chính là “Bạch y Tu La”, bởi vì tôi cho là đôi mắt nàng nên là màu đen, trắng đen rõ ràng như khi tôi nhìn thấy nàng trên núi Nga Mi. Nhưng, tôi không biết nàng đã thành quỷ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ như máu vậy, mị hoặc nhân tâm như vậy.
Sau đó, tôi và nàng đánh nhau. Chưa được vài chiêu, tôi đã bị áp chế. Tôi biết, võ công của tôi còn thua xa nàng, nàng chỉ cần động một ngón tay, thì có thể đoạt mạng của tôi. Lúc đó tôi kinh ngạc, bởi vì tôi biết, Minh Sát cũng đã không còn là đối thủ của nàng. Võ công của nàng đã bước lên đỉnh cao nhất, kiếm pháp kì dị lạ thường, giống như muốn giết sạch tất cả mọi người.
Nàng biết cái tôi sử dụng là Huyền Minh kiếm pháp. Nàng muốn tôi nói là ai dạy tôi. Tôi không nói. Bởi vì tôi sợ nàng sẽ hại hắn. Nhưng, sau đó tôi lại nói ra. Thủ đoạn của nàng ngoan độc, kiếm đâm vào cơ thể tôi rất lạnh lẽo, đau đớn đó, giống như ném cơ thể tôi vào trong không trung vậy.
Sau khi nàng hỏi xong thì chất vấn tôi vì sao không quy phục Ma giáo, tôi liền biết, thì ra nàng chính là Mộ Thiên Vẫn ! Chẳng trách võ công lại cao đến vậy, chẳng trách một thân bạch y, chẳng trách khi giết người lại lãnh đạm tự nhiên !
Tôi làm sao so được với nàng ? Tại sao hắn không đến giúp tôi ? Mộ Thiên Vẫn đã truyền lệnh xuống, hủy diệt Lăng Nguyệt Giáo mà tôi gian khổ mới thành lập được. Thời khắc đó, tôi nghĩ đến hắn là ai.
Hắn là Minh Sát ! Sao tôi lại không nghĩ đến chứ ?
Mộ Thiên Vẫn vì hắn, giết hại nhiều người trong Hoàng thành như vậy. Trong khắp thiên hạ, có ai có thể giống như hắn ? Mười một năm trước hắn tạo ra Đại chiến Giang Hoài, là đề tài mà nhân sĩ võ lâm đến nay còn bàn tán xôn xao. Tôi đột nhiên rất vui mừng, vui mừng vì đã yêu Minh Sát, một truyền thuyết trong giang hồ. Nhưng, hắn chỉ yêu Mộ Thiên Vẫn !
Phải, có ai có thể từ bỏ nữ tử như Mộ Thiên Vẫn để lựa chọn Di Đinh ? Huống hồ là người như Minh Sát.
Tình cảm hắn đối với nàng đã sâu đến mức tôi không sánh bằng sao ?
Tôi bị giải xuống địa lao. Một sợi xích nặng nề tròng vào cổ tôi, khiến tôi đau đến không muốn sống. Vết thương trên mặt và dưới bụng tôi vì không được xử lý mà mưng mủ, sự hành hạ mấy tháng không nhìn thấy ánh mặt trời đã khiến tôi người quỷ khó phân biệt. Tôi vẫn ôm mộng tưởng buồn cười, mộng tưởng Minh Sát sẽ không bỏ mặc tôi không lo.
Nhưng tôi đã quên, hắn lạnh lẽo như vậy, lạnh đến không có độ ấm, làm sao lại quan tâm tôi ? Ngày đó người chết dưới tay hắn nhiều vô số, hắn và Mộ Thiên Vẫn lãnh đạm và tàn nhẫn như nhau, làm sai lại mạo hiểm đắc tội nàng để cứu tôi ? Cả khi hắn chết đi, hắn cũng không nguyện ý để nàng không vui.
Tôi sau đó, bị một tên thô bạo kéo đến đại đường Ma giáo. Xa xa, tôi có thể nhìn thấy Mộ Thiên Vẫn đang uống trà, giống như khi ở Lăng Nguyệt Giáo.
Nàng đã thành quỷ. So với bất cứ lúc nào cũng giống quỷ hơn. Nàng càng tàn nhẫn. Ánh mắt khát máu khiến tôi khiếp sợ vô cùng.
Tôi căm hận nhìn nàng, là nàng biến tôi thành bộ dạng này, tại sao tôi không sánh bằng nàng, không tàn nhẫn bằng nàng, võ công không cao như nàng, không xinh đẹp như nàng, không bằng một ánh mắt nụ cười của nàng. Địa vị trong trái tim Minh Sát không bằng nàng. Nhưng, về sau tôi mới biết, thì ra tôi ở trong lòng Minh Sát, một chút địa vị cũng không có.
Nàng cuối cùng đã chứng thực, sư phụ tôi đúng là Minh Sát.
Tôi nói dối nàng, nói Minh Sát muốn tôi đối đầu với nàng, nói Minh Sát sẽ bảo vệ tôi. Kì thực trong lòng tôi, đau khổ hơn bất kì lúc nào.
Nhưng tôi lại quên mất, Mộ Thiên Vẫn đã thành quỷ. Nàng đã từ thần tiên triệt để biến thành ma quỷ. Bất kì cơn giận nào cũng sẽ khiến nàng làm ra những việc càng tàn nhẫn và điên cuồng.
Sau một tiếng thét thảm thiết, tôi bởi vì quá đau mà không còn biết gì nữa. Chìm đắm trong bóng tối.
Nếu có thể như vậy chết đi, tôi cũng không cần đối mặt với những chuyện như vậy nữa.
Khi tôi tỉnh lại, tứ chi mãnh liệt đau đớn. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ mà tôi luôn mơ thấy, chính là gương mặt này, khiến tôi cứ ngỡ như mình đang nằm mộng, quên mất những đau đớn vốn có.
Nhưng trên mặt không có biểu tình gì, không có vui mừng, không có bi thương cũng không có đau khổ. Giây phút đó tôi mới biết, đau khổ của hắn, chỉ dành cho người mà hắn yêu thương Mộ Thiên Vẫn, mà không phải dành cho tôi.
Tôi thút thít khóc, hi vọng có thể có được sự thương hại nhỏ nhoi của hắn. Khi đó tôi vẫn còn hoang tưởng, hi vọng hắn có thể báo thù cho tôi. Cho dù hắn không giết Mộ Thiên Vẫn, cũng có thể vì tôi mà tranh luận với nàng một lần cũng tốt. Cho dù không phải vì tôi, vì mặt mũi của hắn cũng được. Nhưng hắn thà không cần tôn nghiêm của mình, cũng không nguyện ý tranh luận thị phi với nàng.
Huyền Minh Giáo mà hắn sáng lập là vì cái gì ? Để nàng tới tìm hắn sao ?
Buộc nàng đến tìm hắn sao ?
Minh Sát, tình cảm ngươi đối với nàng sâu đậm đến vậy sao ?
Nhưng trong tay của hắn đã cầm kiếm. Tôi biết, hắn muốn giết tôi. Hắn chỉ nói một câu : “Nếu ngươi đã không có tay chân, thì giữa lại đầu để làm gì ?” Thanh âm hắn lãnh khốc như vậy, luôn đóng băng mọi vui vẻ của tôi khi gặp hắn.
Tôi bi thương nhìn hắn, hắn tàn nhẫn vung kiếm lên, sau cơn đau kịch liệt, tôi không còn nhìn thấy gì nữa, giống như đi vào một giấc ngủ thật sâu.
Minh Sát, ngươi yêu Mộ Thiên Vẫn đến thế sao,
Nhưng ngươi có biết không, người còn có một đồ đệ tên Di Đinh, nàng cũng từng yêu ngươi như vậy.
Ma giáo truyền ra tin tức cuối cùng, nếu Lăng Nguyệt Giáo còn không quy phục, đợi khi Giáo chủ ra tay, tất cả đều chấm hết ! Tôi không quan tâm uy hiếp của Ma giáo. Nếu tôi nguy hiểm, hắn sẽ không bỏ mặc đồ đệ của hắn không lo.
Tôi thậm chí có chút mong chờ.
Hôm đó, cũng như mọi ngày, tôi đang dạy võ công cho giáo đồ, để đề phòng Ma giáo lúc nào cũng có thể tấn công. Nha hoàn đột nhiên vội vã chạy đến báo tin, nói có một bạch y nữ tử đến không có ý tốt, chỉ nói muốn gặp Giáo chủ. Cho nên tôi đi. Lúc đó tôi không nghĩ đó là nàng. Tôi cho rằng, Mộ Thiên Vẫn sẽ dẫn rất nhiều chúng nhân Ma giáo đến, giống như đối phó Nga Mi. Khi tôi chạy đến đại đường, có mùi vị máu tanh tràn ngập.
Trên mặt đất có rất nhiều thi thể của đệ tử tôi, máu chảy khắp nơi. Một vĩ nữ tử, ngồi vào vị trí tôi từng ngồi hờ hững dùng trà.
Tôi nhìn vào đôi mắt nàng, đôi mắt đỏ như máu, khiến tôi nghĩ đến Minh Sát, cho nên tôi mới không sợ.
Tôi hỏi nàng hai lần, nàng đều không trả lời tôi, xem đường đường Lăng Nguyệt Giáo chủ tôi như không khí. Sau đó lại ném ly trà đi, nước trà nóng hổ trong đo đổ lên tay tôi làm nó bị phồng giộp lên. Nàng rất đẹp, đẹp đến mức khiến người trong thiên hạ đều là sương khói. Lúc đó, tôi cảm thấy nàng rất quen thuộc, lại không nghĩ đến nàng chính là “Bạch y Tu La”, bởi vì tôi cho là đôi mắt nàng nên là màu đen, trắng đen rõ ràng như khi tôi nhìn thấy nàng trên núi Nga Mi. Nhưng, tôi không biết nàng đã thành quỷ, ngay cả đôi mắt cũng đỏ như máu vậy, mị hoặc nhân tâm như vậy.
Sau đó, tôi và nàng đánh nhau. Chưa được vài chiêu, tôi đã bị áp chế. Tôi biết, võ công của tôi còn thua xa nàng, nàng chỉ cần động một ngón tay, thì có thể đoạt mạng của tôi. Lúc đó tôi kinh ngạc, bởi vì tôi biết, Minh Sát cũng đã không còn là đối thủ của nàng. Võ công của nàng đã bước lên đỉnh cao nhất, kiếm pháp kì dị lạ thường, giống như muốn giết sạch tất cả mọi người.
Nàng biết cái tôi sử dụng là Huyền Minh kiếm pháp. Nàng muốn tôi nói là ai dạy tôi. Tôi không nói. Bởi vì tôi sợ nàng sẽ hại hắn. Nhưng, sau đó tôi lại nói ra. Thủ đoạn của nàng ngoan độc, kiếm đâm vào cơ thể tôi rất lạnh lẽo, đau đớn đó, giống như ném cơ thể tôi vào trong không trung vậy.
Sau khi nàng hỏi xong thì chất vấn tôi vì sao không quy phục Ma giáo, tôi liền biết, thì ra nàng chính là Mộ Thiên Vẫn ! Chẳng trách võ công lại cao đến vậy, chẳng trách một thân bạch y, chẳng trách khi giết người lại lãnh đạm tự nhiên !
Tôi làm sao so được với nàng ? Tại sao hắn không đến giúp tôi ? Mộ Thiên Vẫn đã truyền lệnh xuống, hủy diệt Lăng Nguyệt Giáo mà tôi gian khổ mới thành lập được. Thời khắc đó, tôi nghĩ đến hắn là ai.
Hắn là Minh Sát ! Sao tôi lại không nghĩ đến chứ ?
Mộ Thiên Vẫn vì hắn, giết hại nhiều người trong Hoàng thành như vậy. Trong khắp thiên hạ, có ai có thể giống như hắn ? Mười một năm trước hắn tạo ra Đại chiến Giang Hoài, là đề tài mà nhân sĩ võ lâm đến nay còn bàn tán xôn xao. Tôi đột nhiên rất vui mừng, vui mừng vì đã yêu Minh Sát, một truyền thuyết trong giang hồ. Nhưng, hắn chỉ yêu Mộ Thiên Vẫn !
Phải, có ai có thể từ bỏ nữ tử như Mộ Thiên Vẫn để lựa chọn Di Đinh ? Huống hồ là người như Minh Sát.
Tình cảm hắn đối với nàng đã sâu đến mức tôi không sánh bằng sao ?
Tôi bị giải xuống địa lao. Một sợi xích nặng nề tròng vào cổ tôi, khiến tôi đau đến không muốn sống. Vết thương trên mặt và dưới bụng tôi vì không được xử lý mà mưng mủ, sự hành hạ mấy tháng không nhìn thấy ánh mặt trời đã khiến tôi người quỷ khó phân biệt. Tôi vẫn ôm mộng tưởng buồn cười, mộng tưởng Minh Sát sẽ không bỏ mặc tôi không lo.
Nhưng tôi đã quên, hắn lạnh lẽo như vậy, lạnh đến không có độ ấm, làm sao lại quan tâm tôi ? Ngày đó người chết dưới tay hắn nhiều vô số, hắn và Mộ Thiên Vẫn lãnh đạm và tàn nhẫn như nhau, làm sai lại mạo hiểm đắc tội nàng để cứu tôi ? Cả khi hắn chết đi, hắn cũng không nguyện ý để nàng không vui.
Tôi sau đó, bị một tên thô bạo kéo đến đại đường Ma giáo. Xa xa, tôi có thể nhìn thấy Mộ Thiên Vẫn đang uống trà, giống như khi ở Lăng Nguyệt Giáo.
Nàng đã thành quỷ. So với bất cứ lúc nào cũng giống quỷ hơn. Nàng càng tàn nhẫn. Ánh mắt khát máu khiến tôi khiếp sợ vô cùng.
Tôi căm hận nhìn nàng, là nàng biến tôi thành bộ dạng này, tại sao tôi không sánh bằng nàng, không tàn nhẫn bằng nàng, võ công không cao như nàng, không xinh đẹp như nàng, không bằng một ánh mắt nụ cười của nàng. Địa vị trong trái tim Minh Sát không bằng nàng. Nhưng, về sau tôi mới biết, thì ra tôi ở trong lòng Minh Sát, một chút địa vị cũng không có.
Nàng cuối cùng đã chứng thực, sư phụ tôi đúng là Minh Sát.
Tôi nói dối nàng, nói Minh Sát muốn tôi đối đầu với nàng, nói Minh Sát sẽ bảo vệ tôi. Kì thực trong lòng tôi, đau khổ hơn bất kì lúc nào.
Nhưng tôi lại quên mất, Mộ Thiên Vẫn đã thành quỷ. Nàng đã từ thần tiên triệt để biến thành ma quỷ. Bất kì cơn giận nào cũng sẽ khiến nàng làm ra những việc càng tàn nhẫn và điên cuồng.
Sau một tiếng thét thảm thiết, tôi bởi vì quá đau mà không còn biết gì nữa. Chìm đắm trong bóng tối.
Nếu có thể như vậy chết đi, tôi cũng không cần đối mặt với những chuyện như vậy nữa.
Khi tôi tỉnh lại, tứ chi mãnh liệt đau đớn. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt tuấn mỹ mà tôi luôn mơ thấy, chính là gương mặt này, khiến tôi cứ ngỡ như mình đang nằm mộng, quên mất những đau đớn vốn có.
Nhưng trên mặt không có biểu tình gì, không có vui mừng, không có bi thương cũng không có đau khổ. Giây phút đó tôi mới biết, đau khổ của hắn, chỉ dành cho người mà hắn yêu thương Mộ Thiên Vẫn, mà không phải dành cho tôi.
Tôi thút thít khóc, hi vọng có thể có được sự thương hại nhỏ nhoi của hắn. Khi đó tôi vẫn còn hoang tưởng, hi vọng hắn có thể báo thù cho tôi. Cho dù hắn không giết Mộ Thiên Vẫn, cũng có thể vì tôi mà tranh luận với nàng một lần cũng tốt. Cho dù không phải vì tôi, vì mặt mũi của hắn cũng được. Nhưng hắn thà không cần tôn nghiêm của mình, cũng không nguyện ý tranh luận thị phi với nàng.
Huyền Minh Giáo mà hắn sáng lập là vì cái gì ? Để nàng tới tìm hắn sao ?
Buộc nàng đến tìm hắn sao ?
Minh Sát, tình cảm ngươi đối với nàng sâu đậm đến vậy sao ?
Nhưng trong tay của hắn đã cầm kiếm. Tôi biết, hắn muốn giết tôi. Hắn chỉ nói một câu : “Nếu ngươi đã không có tay chân, thì giữa lại đầu để làm gì ?” Thanh âm hắn lãnh khốc như vậy, luôn đóng băng mọi vui vẻ của tôi khi gặp hắn.
Tôi bi thương nhìn hắn, hắn tàn nhẫn vung kiếm lên, sau cơn đau kịch liệt, tôi không còn nhìn thấy gì nữa, giống như đi vào một giấc ngủ thật sâu.
Minh Sát, ngươi yêu Mộ Thiên Vẫn đến thế sao,
Nhưng ngươi có biết không, người còn có một đồ đệ tên Di Đinh, nàng cũng từng yêu ngươi như vậy.