Ánh sáng trắng thối lui, Minh Quang mở mắt quang sát xung quanh.
Nơi này là một căn phòng khá lớn lấy màu trắng làm chủ đạo, trong phòng trang trí một vài đồ vật đơn giản. Bên cạnh cửa sổ có một tủ sách rất lớn, một bàn đặt máy tính và một số thứ linh tinh.
Mọi đồ vật ở đây đều lạ lùng trong mắt Minh Quang chỉ duy có người nằm úp sắp lên bàn ngủ kia là người hắn không thể nào quen thuộc hơn.
Minh Quang đi lại gần nhìn rõ khuôn mặt người kia, tuy dung mạo không quá giống trong quá khứ như hắn có thể xác định được đây là người hắn vẫn luôn tìm kiếm.
Người kia đường như mơ thấy cái gì đó không tốt, khoé mắt ngậm nước, miệng lẩm bẩm gọi tên ai đó. Đột nhiên người nọ mở mắt ra, nhìn Minh Quang đến xuất thần.
"Lại mơ nữa?"
Hắn vươn tay chạm vào Minh Quang, cảm nhận được xúc cảm nơi đầu ngón tay thì hơi kinh ngạc lầm bầm "Lần này giống thật như vậy..."
Hắn nhắm mắt, giọt lệ vươn trên khoé mắt chảy xuống "Minh Quang..."
Đôi con ngươi Minh Quang tối sầm, giọng nói khàn khàn "Ta đây..."
"!!!"
Người nọ mở to mắt ra lần nữa, trợn muốn rớt con ngươi ra ngoài, nào còn dáng vẻ thâm tình như khi nảy, sợ đến mức đẩy ghế ra phía sau cả mét, nói không nên lời "Ngươi ngươi..."
"Tần Khương Xuyên, lâu rồi không gặp."
.
Bóng đêm dần xua đi, khung cảnh khiến hắn thổn thức lại lần nữa tái hiện.
Trên bậc thềm trước đại môn có một thiếu niên đang đứng, quần áo hắn rách rưới, mặt mày lem luốc, vốn đã mười lăm tuổi nhưng gầy nhom, chỉ có đôi mắt hắn vẫn sáng như đuốc nhìn chằm chằm về phía đại môn.
"Ngươi đang tìm ai?" Nam tử vận bạch y phiêu diêu như tiên tử theo gió mà đến, trên môi mang nụ cười nhẹ quan tâm hỏi.
Minh Quang ngẩn ra hồi lâu mới trả lời "Ta... Ta đợi Lôi Phong Đường trưởng lão."
Tần Khương Xuyên cười nhẹ "Ra là tiểu sư đệ, sư thúc bảo ta đến đón đệ, đi thôi."
Minh Quang nhìn chằm chằm bàn tay đưa đến trước mặt, do dự hồi lâu mới nắm lấy tay hắn.
Tần Khương Xuyên bóp bóp bàn tay gầy trơ xương, nhíu mày hỏi "Đệ bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mười lăm."
"Đệ thật gầy, về sau phải tẩm bổ nhiều vào đừng vội ích cốc sớm quá."
Minh Quang đưa mắt nhìn Tần Khương Xuyên rồi lại nhìn nơi bàn tay giao nhau, trong lòng có xúc cảm kì lạ sinh sôi.
"Phải rồi, đệ tên gì?"
Minh Quang dè dặt nói "Minh Quang, không có họ."
Tần Khương Xuyên dừng bước, trong mắt hoảng loạn và vui mừng đan xen lẫn nhau, bàn tay vô thức nắm chặt tay Minh Quang.
Minh Quang cau mày, bàn tay bị bóp đau nhưng không kêu rên một tiếng "Sư huynh?"
Tần Khương Xuyên vội buông tay Minh Quang ra "Tên rất hay, tiền đồ đệ sau này nhất định sẽ xán lạn."
Minh Quang được Lôi Phong Đường chủ nhận làm đệ tử thân truyền, trong những năm nhập môn đều đi theo Tần Khương Xuyên và Nghịch Lan học tập.
Ấn tượng với vị đại sư huynh Tần Khương Xuyên này rất tốt, hắn rất thích cười, cười lên đặt biệt ôn nhu, rất quan tâm và săn sóc các sư đệ sư muội nhỏ tuổi.
Minh Quang thời đó thật sự xem hắn là đại ca mà đối đãi, chỉ là không ngờ...
.
Minh Quang và Nghịch Lan lên trúc cơ, thời gian không chênh lệch quá nhiều, lần đầu đến Kiếm phong nhận kiếm cũng là Tần Khương Xuyên dẫn dắt.
"Sư huynh, phải làm sao lấy được thanh kiếm hợp với mình?"
Tần Khương Xuyên đi đến bên cạnh Minh Quang, mấy năm nay ở Thiên Tông được chăm lo đầy đủ Minh Quang đã sớm lột xác trở thành nam chủ điển trai trầm ổn. Tuy vẫn chưa trưởng thành nhưng đã đứng cao bằng Tần Khương Xuyên nên khiến hắn ghen tị không thôi.
"Đệ nhắm mắt lại, thả lỏng người cảm nhận."
Minh Quang nghe theo hắn.
"Có cảm thấy khí tức đặt biệt thân thiết không?"
"... Không có."
"???" Không phải trong tiểu thuyết đều nói vậy sao?
"Khụ" Tần Khương Xuyên ho khan một tiếng che dấu sự xấu hỗ. Lúc này bên kia Nghịch Lan đã thành công gọi ra kiếm của mình.
Lần đầu tiên nhận kiếm Nghịch Lan đã gọi ra Tâm Sa-một trong những danh kiếm trong Kiếm Phong. Khí thế lớn như vậy khiến cho vị trưởng lão Kiếm phong phải ra ngoài. Nghịch Lan quyết định dùng Tâm Sa làm kiếm bản mệnh, trưởng lão Kiếm Phong và chưởng môn ngay tại đó hộ pháp cho nàng ấy.
Minh Quang nhìn chằm chằm Tâm Sa trong tay Nghịch Lan, trong mắt không kiềm chế được ao ước.
"Sư đệ đừng lo, ngươi nhất định cũng sẽ tìm được thanh kiếm xuất sắc hợp với mình!" Tần Khương Xuyên vỗ vai an ủi.
Minh Quang cười đáp "Vâng."
"Ta có ý này." Tần Khương Xuyên kéo Minh Quang chạy lên một nơi khá cao trong Kiếm Phong, nơi đây cắm đủ loại kiến loạn thất bát tao. Hắn lấy ra thanh chủy thủ cắt đầu ngón tay Minh Quang một cái, máu theo vết thương chảy ra ngoài nhỏ xuống đất.
"Sư huynh?"
"Nhìn xem có thanh kiếm nào bị gọi đến không?"
Minh Quang bất đắc dĩ cười tính nói 'làm gì có chuyện dễ dàng như vậy' ai ngờ quả thật có một thanh kiếm bay đến lao thẳng vào hắn.
"!!!"
"Thật sự đến này... Nhưng mà thuộc tính hơi kém."
Minh Quang cần lấy kiếm, quả thật thuộc tính kém hơn Tâm Sa nhưng tốt hơn những kiến khác rất nhiều.
Tần Khương Xuyên thở dài, xem ra vẫn là Huyền Thiết Kiếm trong nguyên tác hợp với nam chủ nhất!
"Hay là đệ thử lại xem sao?"
Minh Quang lắc đầu "Đây là thanh kiếm đầu tiên của ta, vẫn nên giữ lại đi."
"Được rồi, vậy sau này có dịp đổi thanh kiếm khác."
"Vâng."
.
"Tần Khương Xuyên."
"Gọi sư huynh ngươi như vậy? Không biết tôn ti trật tự!"
Minh Quang siếc chặt chuôi kiếm, nặng nề hỏi "Huynh có lừa ta chuyện gì không?"
Tần Khương Xuyên hơi khự lại, cúi thấp đầu nói "Lừa ngươi chuyện gì?"
Xem ra nam chủ đã nghi ngờ rồi.
"Không có gì."
"Ngươi vừa từ vực điện ngục trở về nên an dưỡng nghỉ ngơi đi, đừng chạy lung tung."
"Được..."
.
"Tần Khương Xuyên..."
"Ta nghi ngờ cả thiên hạ chỉ chư từng nghĩ ngươi sẽ dính líu đến chuyện này dù chỉ một chút."
Tần Khương Xuyên khẽ cười, lúc này tóc tai hắn rối loạn, bạch y tiên khí phiêu diêu nhuốm đầy máu "Trách ngươi quá ngu ngốc."
"Vì sao..."
"Minh Quang, ngươi nên giết ta."
Minh Quang nhìn chằm chằm hắn. Người kia nghiêm túc thốt lên từng câu từng chữ "Ngươi nên hận ta, hận không đem ta ra lăng trì tra tấn sống không bằng chết chứ không phải mềm lòng chấp vấn ta tại sao."
"Hai ta vốn là kẻ thù."
"Tiền đề của sự gặp gỡ là thù hận, kết quả chính là ngươi sống ta chết không chung đường."
Minh Quang thều thào "Ngươi sớm đã biết ta là Tạ Viêm."
Tần Khương Xuyên không đáp lời.
"Đùa giỡn ta xoay vòng vòng vui lắm sao?"
Con ngươi Minh Quang nhuốm đầy hắc ám cùng điên cuồng "Phải, ta nên hận ngươi, hận chết ngươi."
.
"Minh Quang, vĩnh biệt."
Người kia vẫn vận bạch y như năm nào, vẫn không mặt đó bộ dạng đó chưa bao giờ thay đổi. Hắn như con diều đứt dây, linh lực tán loạn, sinh lực tan biến dần. Một đời sống trong thù hận theo cái chết của người kia mà tan biến.
Tần Khương Xuyên không còn...
Thù hận không còn...
Hắn nên sống như thế nào đây?
"Sư huynh..."
À, hắn còn phải tiếp tục sống, còn trách nhiệm hắn phải gánh lấy cho đến khi nợ ân tình đều đã trả.
.
"Sư huynh?"
Trời bên ngoài mưa rất lớn, hạt mưa quất vào mặt đau rát.
Lúc Mộng Y mở cửa thì đã thấy Minh Quang đứng bên ngoài, không biết là dầm mưa bao lâu.
"Sư huynh vào trong đi."
Minh Quang tiến lên mấy bước nhưng cũng không vào trong phòng mà ngồi xuống bậc thềm nhìn mưa đến ngẩn người "Mộng Y, ta có chuyện muốn hỏi muội."
"Vâng?"
"Tần Khương Xuyên... Là người nơi đó đúng không?"
Mộng Y kinh ngạc.
"Người ở chỗ muội muốn đến đây lúc nào cũng được sao?"
"Không thể."
Minh Quang cười nhạt không nói gì thêm.
Mộng Y thở dài "Sư huynh, có một số chuyện đã được chú định sẵn, không thể làm trái."
"Có lẽ ta nói thế này sẽ không được lòng lắm nhưng người không vì mình trời tru đất diệt, hắn không tuân theo 'ý trời' thì sẽ không giữ nổi mạng sống. Lại nói không có chuyện trong quá khứ sẽ không tạo ra một tân thần quan trong tương lai."
"Thần?" Minh Quang cảm thấy có chút buồn cười "Thần đàn còn dung kẻ như ta sao?"
"Sư huynh, huynh hận Tần Khương Xuyên sao?"
"Không biết."
Mộng Y đứng dậy chạy vào phòng lấy ra một phong thư đưa cho Minh Quang "Đây là hắn để lại cho huynh, dù sao nhiệm vụ đã hoàn thành cũng không sợ bị trừng phạt nữa."
Minh Quang cầm lấy phong thư nhìn đến xuất thần.
"Sư huynh, nếu huynh muốn gặp lại hắn thì chỉ có một người có thể giúp được huynh."
"Là ai?"
"Đến lúc gặp huynh sẽ biết, muốn tìm người đó thì phải tu luyện thành thần."
Qua hồi lâu Minh Quang mới đáp "Đa tạ..."
.
Ngàn năm tu luyện, nay lại vì hắn hủy đi thần cách, bỏ hết tu vi trở thành người phàm có đáng không?
Lẽ ra nên hận mới phải?
Vì sao lại cố chấp không buông?
Vì sao...
Minh Quang choàng mở mắt, hơi thở có chút nặng nề. Hắn cúi đầu nhìn đầu tóc đen vùi trong lòng hắn nhẹ thở ra một hơi.
Cuối cùng cũng tìm được rồi.
Nhiều năm như thế cuối cùng cũng tìm được rồi.
Người khiến hắn hận đến phát điên, hận đến không buông bỏ được... Bắt được rồi.
—Minh Quang.