Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ khai mạc năm học mới bắt đầu, mọi người nhanh chóng tập trung trên sân trường, sự uể oải mất tập trung từ từ xuất hiện qua những phút giây nhàm chán, đến lúc hiệu trưởng bước lên bục nhắc nhở chào mừng sơ sơ, ông thông báo tin mà tất cả mọi người bất ngờ kể cả thầy cô:- Sắp tới đây trường chúng ta sẽ được chọn làm địa điểm quay hình cho chương trình tên “ thời hồn nhiên”, vì để đảm bảo cho các em thoải mái và không ảnh hưởng đến kết quả học tập nên chỉ có , người của tổ chế tác trực tiếp quan sát tình hình quay như nào thôi.
Ở một diễn biến khác, nữ chính của chúng ta đang say sưa chơi với con sóc trong túi, cô chả quan tâm đến cái vấn đề thú vị đó, kết thúc chào cờ tất cả học sinh đang nháo nhào vào lớp thì Thanh Hà lại thong dong đi, không biết cô đã đi lộn đường hay sao mà xung quanh toàn cây cối như này, bỗng nhiên tiếng cãi vã ở đâu đó vang đến tai cô, con gái mà! nhiều chuyện một chút là đương nhiên, Thanh Giang cũng vậy cô núp sau gốc cây dỏng tai lên nghe.
- Anh thôi đi, chúng ta đã kết thúc rồi !Tiếng cô gái khá to có vẻ như tâm trạng đang rất tức giận, chàng trai cố gắng giải thích:- Lúc đó anh không làm gì cô ta hết, cái em nhìn thấy chỉ là sự cố thôi.
The girl khoanh tay lại gật đầu nói dõng dạc:- Vậy anh giải thích đi chuyện gì đã xảy ra giữa hai người.
The boy nghe vậy liền kể một mạch từ đầu đến đuôi:- Vào sáng hôm trước cô ấy gọi điện tới xưng là bạn của em, nói anh ra quán cafe gặp nhau lúc đầu anh cũng nghi ngờ nhưng cũng đi, khi anh đến quán thì chẳng thấy em đâu và cô ấy có ở đó, nói chuyện với nhau hồi lâu, anh mới hỏi “bạn gái anh có tới không ?”- Khoan đã, tại sao anh không hỏi câu khác mà đè trực tiếp câu này.
- Sở dĩ anh hơi “bán tín bán nghi” với hành động cô ấy nên mới nói như vậy, khi nghe câu hỏi xong mặt cổ hơi xuống sắc, cô ấy cầm điện thoại đi ra ngoài lúc sau vào nói với anh rằng “cậu ấy đang ở bar kêu anh qua rước cổ về” anh không nói gì đi theo đến đó, bước vào nhìn xung quanh bar! vẫn không thấy em, bất lực cùng giận dữ, anh mang món quà định tặng cho em đi về.
Vừa đến cửa thì anh bị một lực đạo khá mạnh kéo từ phía sau, không khống chế được cơ thể mình, liền ngã xuống đất, mở mắt ra thấy cô ấy nằm dưới người mình, lúc em bước vào nhìn, anh thật sự muốn giải thích với em nhưng cậu ta lại chen miệng vào nói những lời mập mờ như thế cảm giác rất khó chịu nên anh đứng dậy đi về luôn.
The girl sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, muốn tìm con thủ phạm đập nó lên bờ xuống ruộng nhưng trước hết phải làm lành với bạn trai đã, người ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật như vậy đó, bên đây Thanh Giang coi xong màn này thì tự bổ túc bài học cho mình “độc thân là chính nghĩa, có bồ là đau khổ”(Ngu Đại: “ghét của nào trời cho của nấy” đó con gái à)Bỗng nhiên một bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, quay mặt lại mắt đối mắt với người sau, thanh âm trầm trầm:- Trò đang làm gì ở đây, sao không vào lớp hả ?Cô cười cười giải thích:- Em đi lạc không biết lớp mình ở đâu.
Ông thầy cảm thán đành dẫn cô đi tìm lớp, sự ngại ngùng qua đi trên đường đi hai thầy trò có nói chuyện qua lại mà cũng hợp ý phết.
Mấy bạn à, mình muốn nói là ai đã và đang đọc truyện ở thì xin cảm ơn nha.
Ngồi xuống chổ ngồi, cô nhìn trời nhìn đất một tay chống cằm một tay đút vào túi chơi với Titan.
Thanh Giang sau khi rời khỏi lớp bắt đầu chuyến tham quan trường đầy thú vị nhưng đi sao mà lạc luôn rồi, trong khu rừng sau trường cô tiếp tục đi thẳng coi thử nó sẽ dẫn mình đến đâu, đúng như mong đợi cô dừng ở bậc thứ nhất trước hàng trăm bậc thang, mọi thứ xung quanh thật im lặng và vắng vẻ, nhìn lên toàn là mảng khí trắng dù vậy cô vẫn tiếp tục thong dong bước lên từng bậc, dần dần hoà tan vào làn sương không bóng.
Ngu Đại: tui bắt đầu lười rồi chắc ngày mới ra chương quá nhưng thấy lượt xem nhìu thì tui sẽ cố vận động chất xám ra chương mỗi ngày hi hi hi).