Bên kia sau khi thoát khỏi những thiếu nữ mộng mơ đầy nhiết huyết, Phổ Khắc đi tìm ông Phúc tính sổ, đến khúc cua anh bị đụng trúng khá mạnh, nữ sinh này xém tí nữa là ngã ra đất may mắn thay cô được bạn học đỡ lấy, anh lên tiếng trước:- Có sao không ?Nữ sinh vội vàng nói:- Em xin lỗi, tại gấp quá không để ý mà đụng vào anh, thật sự xin lỗi.
Phổ Khắc không để tâm, chỉ nhắc nhở bạn học chút rồi đi tiếp, khi đến phía sau trường anh nghe thấy giọng của người nào đó oai oán, đứng trước mặt người nào đó anh nói:- Sao la lối giữ vậy ?Khỉ Phúc làm mặt nghiêm túc thế đứng nghiêm trang, hai mắt nhìn thẳng vào Phổ Khắc nói:- Về việc tối hôm nọ, tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Phổ Khắc trêu:- Chịu trách nhiệm với ai ?Cậu nắm chặt tay:- Với anhPhổ Khắc tiếp tục chọc:- Tôi thì sao ?Ông Phúc tức hộc máu nói nguyên câu:- Tôi! sẽ! chịu! trách! nhiệm! với! anhNghe được câu trả lời, Phổ Khắc nén cười làm mặt lạnh:- Ừm, không saoKhỉ Phúc bất ngờ tròng mắt mở to tự hỏi lòng mình “hết rồi, dễ dàng vậy sao” (Ngu Đại: bằng niềm tin)Hạnh phúc đến quá sớm, hai tay cậu nắm bên tay người kia:- Hay chúng ta làm anh em điPhổ Khắc không ngờ tới, đã tha cho rồi mà còn muốn dâng lên ?:- Được chúng ta làm anh em tốtBên kia sau khi Phổ Khắc rời khỏi thì nữ sinh quay qua đứng đối diện bạn gái đã giúp mình, cúi người độ cảm ơn rồi hai người khách sáo vu vơ, nữ sinh nhìn cô bạn, từ để diễn tả hiện lên trong đầu mình về người nọ đẹp_ngầu_good còn mình thì mập_lùn_poor.
Trong khoảng không tĩnh lặng đó thì xa xa có một hình bóng sau lưng cô gái đã giúp nữ sinh kia dần xuất hiện, nữ sinh cũng chẳng nán lại mà cúi đầu đi thẳng, đến chổ người bạn mình, cô nắm lấy cánh tay đang đúc túi quần của bả, quay ra đằng sau theo lưng đối lưng với cô gái, tiếp tục đi về phía trước.
Bỏ xa cô gái, nữ sinh mũm mĩm nói với Thanh Hà:- Bây giờ tui giảm cân còn kịp không ?Lấy bản lĩnh lo việc thiên hạ của mình, cô nói:- Tuổi ăn tuổi lớn giảm cân cái gì, nhưng với sự giúp đỡ của tôi thì! u can do itNghe được câu trả lời từ bạn mình, Quờ Quả vừa đi vừa cười vui như đi hội, còn Thanh Hà khi nói hết câu cô bắt đầu suy nghĩ giùm con bạn mình.
Giờ học cứ thế trôi qua, tiếng chuông tan trường vang lên cô nói với Quờ Quả kiêm bạn cùng bàn:- Dẫn tôi đến nhà cậuVậy là con người lên xe hoa, chạy khoảng phút tới nơi, đi qua cái cổng cao m xung quanh toàn hoa thơm cỏ lạ, dừng trước cửa chính Thanh Giang cùng Quờ Quả vào nhà:- Nhà cậu có nơi tập gym không ?Quờ Quả gật đầu:- Anh tớ rất thích bồi dưỡng thân thể nên bama đã xây hẳn một phòng cho anh, mọi người cũng có thể tập luyện ở đó coi như của chungVậy là họ đi tiếp đến căn phòng cần tìm, cánh cửa vừa đóng lại, Thanh Giang giục bạn:- Thay đồ tập luôn đi, chúng ta tập sớm nghỉ sớm.
Hai người chuẩn bị xong hết, cô để cặp ở góc khuất rồi quan sát xung quanh, không có thiết bị theo dõi nên tâm thái cũng thả lỏng hơn.
Họ khởi động sau đó bắt đầu hàng loạt bài tập đốt cháy calo cao, Quờ Quả mới đi được / quãng đường thôi mà bỏ cuộc đến nơi, Thanh Giang thấy thế liền xuất khẩu:- Cậu như vậy mà đòi giảm cân, muốn hoàn hảo thì phải chịu đắng chịu cay còn không thì cạp đất mà ăn.
(Ngu Đại: triết lí như vậy đấy)Nói xong cô để Quờ Quả suy nghĩ còn mình thì tiếp tục tập luyện, sau vài phút Quờ Quả nhẹ nhành đến bên cạnh Thanh Hà quyết tâm nói:- Xin cậu hãy giúp đỡ mình !Không biết tại sao từ giây phút cô quen được đứa bạn này, cô cảm thấy mình sống thật với bản thân hơn, có lẽ vì cô ấy là người bạn đầu tiên chăng ? Nhưng dù là như thế nào đi nữa thì Thanh Hà cảm thấy trân trọng nó.
Nghe được câu trả lời nằm trong dự đoán cô tiếp tục chỉ dạy sâu và cặn kẽ hơn về các bài tập cũng như công dụng của nó, hai chiếc người duy trì khoảng phút, lúc đó Titan cũng bị ép tập chung dù chỉ có Thanh Hà thấy nó, hai động vật cuối cùng cũng được tha cho, nắm trên sàn nhà dang hai tay hai chân nhìn lên trần nhà lấp ló ánh đèn thở hổn hển thấy thương.
Sau một hồi lâu, họ tắm rửa thay đồ sạch sẽ thơm tho, Thanh Hà ra đến chổ cửa thì được mời lại ăn tối, no căng bụng cô tiếp tục lên đường về nhà vì cái lý do “nhà gần đi bộ cho tiêu bớt thức ăn nên! ”Bỏ xa nhà đứa bạn cô nói với Titan:- Ai theo sau ta ?Nhóc trả lời:- Tôi tưởng cô không biết chứ, chỉ là bọn tôm tép thôiThanh Hà nói tiếp:- Bọn đó của! Con sóc hiểu rõ đáp:- Chú ba nhà cô đấy, ổng sai người diệt khẩu cô.
Thanh Giang bắt đầu bước nhanh hơn và! chạy, cô chạy thật nhanh bỏ xa đám người đó nhưng đâu đâu lại xuất hiện thanh niên chạy vượt lên cô, khí thế nổi lên bắt đầu cuộc thi marathon, hai người thay nhau chạy đầu suốt quãng đường dài, đến nơi chàng trai dừng lại trước ngôi nhà to chà bá lửa, đi được bước anh quay đầu nhìn lại đối thủ của mình, Thanh Giang lại bị bệnh cũ nữa rồi, nhìn ngó xung quanh cô chả biết đây là đâu tôi là ai luôn, chàng trai thắc mắc hỏi:- Nhà cô đâu ?Thanh Hà nhìn anh không biết trả lời làm sao, nếu như cô đoán được mình lại lạc đường thì sẽ ghi nhớ số nhà:- Tôi không biết nhà mình ở đâu anh tin không ?Thanh niên bất lực dẫn cô gái vào nhà mình, ông quản gia lúc đầu cứ nghĩ thiếu gia nhà mình lâu lắm mới về nên đánh giấc một chút ai dè lại sớm đến như vậy, cánh cửa cót két làm ông tỉnh giấc, một sự thật bình thường lọt vào mắt ông trở nên bất bình thường, nhanh tay rút điện thoại ra chụp lén cảnh nam nữ đi vào nhà, đăng lên group gia đình với nội dung: “thằng Nghị Liễu thoát kiếp FA rồi mọi người”.
Chưa được phút cả nhà đã biết tin, thế là ngày mai điện thoại anh reng như điếu đỗ.
Góc tâm sự: để đền bù sự chờ đợi của mn, tui viết nhiều hơn một chút đấy.
.