Sáng sớm trong căn biệt thự nhỏ tầng lầu ở giữa khu Trung tâm.
Hứa Giai Ninh nhập nhèm mở mắt, mơ hồ ngó chiếc đồng hồ treo tường.
Đã gần giờ sáng.
Cô vươn vai ngồi dậy, đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân rồi mở cửa phòng ra ngoài.
Vu Hiểu Lam đang nấu đồ ăn sáng, thấy cô đi tới thì quay đầu cười chào rồi lại tiếp tục bận rộn.
Tuy có thể phân nhà nhưng bốn người họ vẫn quyết định ở chung với nhau trong căn biệt thự này, mà hàng xóm xung quanh cũng là nhóm của Trình Tranh.
Thỉnh thoảng mọi người lại tụ tập ăn uống cùng nhau, do vậy dù đã chia nhà nhưng tình cảm của đoàn đội người ban đầu này vẫn luôn vô cùng tốt đẹp.
Hứa Giai Ninh đi tới tủ lấy bát đũa bày ra bàn ăn, Vu Lâm cũng vừa lúc đẩy cửa đi vào, trừ quầng mắt xanh tím và chiếc cằm lún phún râu ra thì tinh thần y có vẻ khá thoải mái, Vu Lâm hít hít mũi ngửi hương vị đồ ăn trong không khí khẽ xoa bụng.
“Có đồ ăn sáng chưa? Anh đói quá.”
Vu Hiểu Lam vừa đuổi hắn đi rửa lại mặt mũi, chân tay vừa trả lời: “Sắp xong rồi đây.
Anh mau đi đi.”
Hứa Giai Ninh hiếm thấy mà nhìn bước chân phù phiếm, lảo đảo của y tò mò hỏi: “Sao trông Lâm ca mệt mỏi vậy chị? Lại ở cả đêm trong phòng thí nghiệm hả?”
Vu Hiểu Lam chia mì ra bát rồi gật đầu.
“Cả tuần nay anh ấy hầu như đều ăn ngủ trong phòng nghiên cứu, nghe nói đang thử nghiệm thuốc trên mẫu đất trong nhà kính.”
“Bảo sao mấy ngày hôm nay dị năng giả hệ mộc đều tập chung ở khu canh tác.”
“Đúng vậy.
Chị cũng được gọi tới đó làm thí nghiệm trồng hạt giống trong khu nhà kính, nhưng kết quả không khả quan cho lắm, hạt giống được thúc nảy mầm sống được mấy tiếng trên đất là bắt đầu có hiện tượng héo rũ.”
Cố Tiêu vừa lúc đi vào, hắn tiến lại giúp hai cô gái bưng mấy bát mì đặt lên bàn, liếc mắt thấy Vu Lâm lờ đờ đi tới thuận tiện hỏi: “Tình hình thế nào?”
Vu Lâm uể oải ngồi xuống bàn ăn, kéo một bát mì đến trước mặt mình không kịp chờ nguội nổi mà bắt đầu dùng đũa gắp lên cho vào miệng, nhanh chóng nhai nuốt rồi mới thở ra một hơi trả lời: “Vừa mới thử nghiệm thuốc XP.
Đã đưa vào trong đất, đang quan sát.
Chờ tới chiều lại để bọn họ thúc cây giống.
Lần này có lẽ kết quả sẽ khả quan hơn.”
Hứa Giai Ninh và Vu Hiểu Lam cũng ngồi vào ghế, vừa ăn sáng vừa hỏi Vu Lâm về quá trình nghiên cứu mẫu thuốc lần này.
Cố Tiêu ngồi một bên nghe thỉnh thoảng cũng kể lại chút chuyện vụn vặt gần đây trong căn cứ cho y.
“Còn nhớ đàn tang thi chó ở trấn Lục Dương không? Nghe nói dạo gần đây chúng bắt đầu di chuyển tới khu vực đường lớn, rất nhiều quân đoàn đi qua đã bị tập kích.
Số lượng đàn tang thi chó này lại vô cùng đông, gần như không còn quân đoàn nào dám đi qua khu vực đó nữa.” Cố Tiêu nét mặt trầm trọng kể lại.
Hứa Giai Ninh nhíu mày suy tư: “Bảo sao dạo gần đây chợ trao đổi không xuất hiện các đoàn xe mới, hóa ra là có việc này.”
Bốn người đều đã từng tận tay, tận mắt trải qua xung đột trực tiếp với đàn chó tang thi này, bọn chúng vô cùng am hiểu tập kích bầy đàn, hơn nữa còn biết đánh lén, cực kì khó đối phó.
“Nếu không giải quyết bọn chúng sẽ rất phiền toái.” Vu Lâm ngừng đũa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lát nữa thử gọi nhóm Trình Tranh qua thảo luận xem sao.”
“Trình Tranh còn chưa về đâu, ngày hôm qua anh ấy dẫn người đi tiêu diệt mấy gốc thực vật biến dị bên ngoài.
Dạo gần đây, trời đột nhiên đổ mưa, thực vật biến dị cũng phát triển càng lúc càng nhiều, có một số đoàn xe trong căn cứ ra ngoài thu thập vật tư, quay về báo lại rằng trên đường trở về bị dây leo từ lòng đất trồi đâm thủng lốp xe.”
Vu Lâm nghe Cố Tiêu nói xong thì sửng sốt, cả tuần nay y chỉ quanh quẩn trong phòng thí nghiệm, không hề biết tình hình trong căn cứ và khu vực lân cận.
Cố Tiêu nhìn quầng thâm trên mắt Y khuyên nhủ: “Đừng lo, Họ đã mang theo vũ khí đạn dược đầy đủ rồi.
Anh về phòng ngủ đi.
Chiều nay có cần sang khu nhà kính không?”
Vu Lâm uể oải lắc đầu: “Không cần, nhóm nhân viên sẽ ghi lại số liệu rồi báo cáo sau.
Anh về phòng nghỉ một lát, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp gõ cửa tìm nhé.”
Vu Lâm buông đũa, che miệng ngáp một cái, lại sáp lại gần khẽ xoa đầu Vu Hiểu Lam rồi lắc lư trở về phòng.
Ngày hôm nay Cố Tiêu định mang theo Hứa Giai Ninh đi dạo quanh căn cứ, ăn sáng xong hai người cùng nhau xuống đường hướng về phía khu chợ.
Bởi vì là ban ngày nên các quầy hàng cũng không có nhiều lắm, có một số quầy trang sức cho nữ giới, quầy y phục giữ nhiệt hoặc một vài quầy hàng ăn vặt.
Đa phần những người này đều nhận trao đổi hàng hoá bằng thức ăn, những loại trang sức bằng vàng, bạc hay đá quý thời điểm hiện tại còn không đắt bằng một ly mì ăn liền hay gói bánh bích quy.
Bên trong căn cứ cũng luôn mở ra các nhiệm vụ tích điểm để đổi lương thực, chỉ cần chăm chỉ hoặc có năng lực thì không lo thiếu đồ ăn, chính vì vậy mà so với các căn cứ khác, căn cứ Lập Tân cực ít có tình trạng cướp giật hay chết đói bởi tính kỷ luật nghiêm minh và các phương pháp để kiếm điểm đổi thưởng đều rất dễ thực hiện.
Vô hình chung dẫn tới việc người ở các căn cứ khác đều thích mang hàng hóa sang đây trao đổi.
“Nhìn kìa.
Tinh hạch màu đỏ kia có lẽ phải cấp đó.” Hứa Giai Ninh mắt sáng lên, nhanh nhẹn kéo Cố Tiêu tới gần quầy hàng bày đủ loại hàng hóa.
Chủ gian hàng là một cô nàng ăn mặc rất thiếu vải, trên mặt cô ta trang điểm đậm, nổi lên vẻ phong tình, vừa nhìn thấy Cố Tiêu liền không thể rời mắt.
Cô nàng vốn dĩ đã nhìn thấy Cố Tiêu đi từ phía xa tới, liền vội vàng lấy viên tinh hạch hệ hỏa cấp ra bày trên quầy làm mồi câu.
Người đàn ông thành thục, trầm ổn lại năng lực lớn như vậy, hơn nữa là thủ lĩnh của cả một căn cứ lớn, như thế nào có thể chỉ có một người phụ nữ ở bên cạnh chứ.
Nếu may mắn biết đâu cô ta có thể ôm được cái đùi hoàng kim lớn nhất căn cứ này rồi.
Thời đại này ai còn ngại người đàn ông của mình có nhiều phụ nữ chứ.
Hứa Giai Ninh vươn tay định cầm viên tinh hạch lên thì người phụ nữ gợi cảm kia đã nhanh tay nhặt nó lên trước, cô ta nở nụ cười mị hoặc rồi đưa viên tinh hạch tới trước mặt Cố Tiêu dịu dàng nói: “Cố Thủ lĩnh.
Ngài nhìn trúng viên tinh hạch này sao? Vậy em tặng nó cho ngài nha.”
Cố Tiêu chẳng hề liếc mắt nhìn cô ta, cũng không vươn tay ra nhận, hắn quay sang hỏi cô gái nhỏ đang bĩu môi, mặt bí xị đứng bên cạnh: “Thích viên tinh hạch này sao?”
“Không thích nữa.” Hứa Giai Ninh thở phì phì nắm tay Cố Tiêu định rời đi.
Cô nàng kia thấy vậy vội vàng giữ lại.
“Cố Thủ lĩnh.
Em thật lòng muốn tặng nó cho ngài mà.
Em không có ý gì hết, chỉ muốn cảm ơn ngài đã cho em và mọi người một nơi cư trú an toàn.
Ngài đừng hiểu lầm em…”
Hứa Giai Ninh nghe cô nàng chủ quầy nói xong thì lạnh mặt, coi cô là người chết sao? Câu dẫn người đàn ông của cô ngay trước mặt cô?
“Chị gái này.” Hứa Giai Ninh quay lại mỉm cười nhìn cô ta.
“Nếu chị muốn bán thì ra một cái giá đi.
Còn nếu muốn tặng thì xin lỗi, vô công bất thụ lộc.
Chúng tôi không cần.”
“Cố Thủ lĩnh…” Cô nàng nghe xong cũng không nhìn Hứa Giai Ninh mà dùng nét mặt tủi thân, cắn môi khẽ gọi Cố Tiêu.
“Không nghe rõ cô ấy nói gì sao?” Cố Tiêu nhíu mày, nét mặt không kiên nhẫn liếc mắt nhìn cô ta.
“Muốn bán thì ra giá.
Nếu không muốn thì cũng đừng nói mấy lời vô nghĩa.”
Cô nàng đối diện với ánh mắt cảnh cáo đầy lạnh lẽo của Cố Tiêu lập tức run rẩy, nụ cười trên khoé môi cũng căng cứng lại, khó khăn đưa bừa ra một cái giá rồi vội vàng tìm cớ rời đi.
Cố Tiêu đặt viên tinh hạch vào tay cô gái nhỏ, nhìn khuôn mặt vẫn còn cau có của cô mà không nhịn được bật cười, sự lạnh lùng trong đáy mắt cũng tan rã chỉ còn lại vui vẻ cùng cưng chiều.
“Bé con.
Không vui sao?”
Hứa Giai Ninh cầm viên tinh hạch trong tay xoay tới xoay lui, nhớ tới dáng người gợi cảm của cô nàng kia rồi lại kín đáo ngó xuống người mình bất giác bĩu môi ủ rũ.
Cô nàng kia có lẽ phải cup E nha.
Đã vậy còn ăn mặc thiếu vải như vậy.
Hứa Giai Ninh liếc vùng ngực bằng phẳng, khoa trương lắm cũng chỉ lên nổi cup B của mình mà có chút uể oải.
Nhìn như học sinh cấp vậy, chẳng hề có xíu hấp dẫn nào.
“Dáng người cô ta rất đẹp.” Hứa Giai Ninh phụng phịu nói.
“A.
Thế sao?” Cố Tiêu mím môi, che giấu khóe miệng vô thức cong lên, làm như vô tình, bâng quơ đáp lại.
“Anh không nhìn thấy sao?” Hứa Giai Ninh liếc mắt nhìn hắn.
“Ừ.
Không để ý.”
“Nói dối.
khoảng cách gần như vậy, hơn nữa cô ta còn cố tình nghiêng người về phía trước.” Hứa Giai Ninh lườm hắn.
“Cố Thủ lĩnh đây thật đúng là diễm phúc không cạn, càng ngày càng có nhiều người đẹp cam tâm tình nguyện theo ngài.”
“Không có nói dối.
Anh không có nhìn cô ta.” Cố Tiêu nghiêm túc trả lời.
“Vả lại.
Anh cũng không muốn nhận cái diễm phúc ấy.”
Nói xong Cố Tiêu vươn tay sang cầm đi viên tinh hạch trong tay Hứa Giai Ninh, một đoàn hắc sắc hỏa diễm nổi lên nhanh chóng cắn nuốt, thiêu đốt viên tinh hạch thành bột phấn.
Hứa Giai Ninh giật mình vội kéo tay hắn nhưng không kịp, viên tinh hạch cấp cứ thế mà bỏ đi mất, Cô trừng mắt trách hắn “Lãng phí.” Nhưng bàn tay lại nắm chặt tay Cố Tiêu kéo người rời đi, Cố Tiêu liếc nhìn cô gái nhỏ cong cong đôi mắt, dáng vẻ vụng trộm cao hứng vô cùng giấu đầu lòi đuôi mà bật cười, hắn trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tâm tình rất tốt mà tiếp tục đi dạo.Xí.
Quên không khoe.
Bộ này đã được ký hợp đồng rồi đó.
Đêm qua mị cày truyện tới h sáng nên sáng đi làm cứ vật vờ ko viết nổi truyện.
Thôi thì cố lên c nhưng hơi muộn.
Mọi người thông cảm nha..