Ngày hôm sau, Lục Văn Thụy giống như bình thường, rời giường sớm, luyện công, tắm, nấu điểm tâm.
Ở trong sân, đem chiêu thức võ công Cửu âm chân kinh đều đánh một lần. Từ chỗ chứa nước trong sân, múc ra một thùng xối từ đầu tới dưới chân, tiếp theo lắc lắc mái tóc dài, vào phòng đổi hảo quần áo sau đó đến phòng bếp, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Không nghĩ tới khi đến trù phòng, hắn liền phát hiện một bi kịch. Nguyên lai hắn không có tồn lương, hiện tại trên lò chỉ còn lại một khối thịt nhỏ đêm qua, còn có một ít khoai tây bánh bột ngô, ngoài ra không có cái gì khác nữa. Xem ra hôm nay nên đi ra ngoài săn thú, tuy rằng nói trong Thái Cách bộ lạc, đối với giống cái sống một mình đều được an bài một thú nhân chiếu cố ẩm thực của bọn họ. Nhưng trước kia hắn sống tại Hắc Chiểu rừng rậm đã quen, cho nên lúc ấy liền cự tuyệt đề nghị này của Tạp Lạc Tư.
Đơn giản sửa sang lại quần áo trên người, Lục Văn Thụy nhìn quần áo da thú của mình, đột nhiên nhớ tới hắn còn chưa đổi chút vải bố trở về, hoặc là nói trực tiếp đi đổi vài bộ quần áo vải bố trở về. Mấy ngày hôm trước có hỏi thăm qua, trong bộ lạc có người chuyên môn may. Xem ra hôm nay phải đánh nhiều con mồi một chút.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, cuối cùng Lục Văn Thụy đem Phong Tàn thắt quanh hông, trên lưng mang theo lưới đánh cá tự chế, sau đó lấy mấy cuộn dây thừng đặc chế từ da thú, hắn chuẩn bị xuất môn.
Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai thân ảnh cao lớn hướng nhà hắn đi tới. Nâng mắt nhìn lại nguyên lai là Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc. Trong tay hai người đều cầm một ít hoa quả được gói bằng lá cây. Chờ hai người đến gần mới phát hiện, mặt trên hoa quả này còn mang theo chút sương sớm. Huynh đệ hai người nhìn thấy bộ dáng muốn xuất môn của Lục Văn Thụy, nhìn nhìn lưới đánh cá cùng dây thừng trên lưng, đoán được hắn là muốn xuất ngoại săn thú. Vì thế Ngải Tư Đặc tiến lên hỏi:
“Thụy, ngươi hôm nay như thế nào thức sớm như vậy? Ta nghĩ cùng Mễ Lai Khắc mang cho ngươi nước quả đi! Không nghĩ tới nhìn thấy ngươi muốn xuất môn? Ngươi là đi ra ngoài săn thú sao?”
“Ân, ta xem thịt trong nhà đã muốn hết, cho nên muốn thừa dịp sáng sớm đi ra ngoài đánh chút con mồi trở về, sau ta còn muốn đi đổi chút vải bố cùng quần áo.” Lục Văn Thụy đối với hai người gật gật đầu.
“Nguyên lai là như vậy, Thụy, từ bộ lạc đến rừng rậm phụ cận không phải rất gần, hơn nữa đường đi cũng không phải tốt lắm, đợi chúng ta cùng với các thú nhân trong bộ lạc đi săn thú thì ngươi có thể đi cùng. Như vậy ta cũng có thể yên tâm.”
Mễ Lai Khắc ở một bên đề nghị. Tuy rằng biết thực lực của Thụy phi phàm, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà lo lắng. Tốt nhất nên đi cùng nhau, như vậy nếu thật sự ra chuyện gì có thể chiếu ứng lẫn nhau, có hắn cùng ca ca đi chung, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Ngải Tư Đặc ở một bên phụ họa, có thể ở cùng một chỗ với Thụy thật tốt lắm, hơn nữa để một mình y đi đến rừng rậm săn thú, hắn cũng không yên tâm.
Nhìn hai huynh đệ trước mặt mình, trên mặt bọn họ đều mang theo chân thành cùng chờ đợi, còn có ẩn ẩn thần sắc lo lắng, Lục Văn Thụy cảm giác đáy lòng mình lại ấm lên, mặc kệ là Mễ Lai Khắc hay là Ngải Tư Đặc, thậm chí là phụ thân bọn hắn tựa hồ đều có thể gây cho hắn một ít cảm động, cảm giác có người quan tâm thật sự tốt lắm!
Vì không cô phụ hảo ý của bọn họ, Lục Văn Thụy đành phải đáp ứng, tiếp theo liền mở cửa phòng ra, thỉnh hai người đi vào, dù sau phải chờ mọi người một lúc nên không thể để cho hai huynh đệ này đều đứng ở ngoài cửa ngốc được.
Ba người lục tục vào phòng, ngồi quanh bàn trúc, Lục Văn Thụy để xuống lưới đánh cá cùng dài thừng, xoay người đi vào bếp mang ra nước trái cây sáng nay làm. Đưa cho Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc mỗi người một ly, chính hắn cũng ngồi xuống.
Yên lặng uống nước trái cây vị nhẹ nhàng khoan khoái, Mễ Lai Khắc đầu tiên đánh vỡ trầm mặc:
“Thụy, vừa rồi nghe ngươi nói muốn đi đổi chút vải bố cùng quần áo, cụ thể là vải bố gì?”
“Đúng vậy, Thụy, ngươi muốn đổi chút quần áo, có cần ta giới thiệu cho ngươi một vài thợ may nổi danh ở trong bộ lạc không? Nghe xong lời nóicủa Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cũng không cam yếu thế mở miệng hỏi.
Lục Văn Thụy nghĩ nghĩ, cảm thấy bọn họ đều quen thuộc bộ lạc hơn mình, hỏi bọn họ một chút cũng tốt, vì thế mở miệng hỏi:
”Kỳ thật là như vậy, ta muốn đổi loại vải bố giống như chất liệu mà phụ thân các ngươi dùng may quần áo tặng ta lúc trước, bất quá ta không biết đó là loai vải bố gì? Cho nên chuẩn bị đi xem, thuận tiện đổi một chút, dùng để làm chút quần áo cùng đồ dùng hằng ngày.”
Nếu đã biết nơi này có vải bố, như vậy hắn có thể thoát khỏi quần áo da thú, khăn mặt da thú, gối đầu da thú. Nhưng không biết nơi này bọn họ kêu vải bố là cái gì? Về phần may, cũng cần, có lẽ hắn còn có thể thiết kế một ít phục sức đơn giản, về sau để mặc thay đổi. Ân, nghĩ như vậy, hắn tiếp tục nói:
“Ngải Tư Đặc, cám ơn ngươi, ta muốn tìm chỗ may tốt, may một ít quần áo cho bản thân, trời sẽ nóng rất nhanh, mặc quần áo da thú thực sự là nóng lắm”.
“Nga, thì ra là thế. Lý Na trong bộ lạc của chúng ta là một thợ may không tệ, tuy rằng tuổi không lớn nhưng hắn có thể thiết kế ra một ít quần áo thực đặc biệt, giống như kiện quần áo phụ thân lần trước làm cho ngươi, chính là theo thiết kế không lâu trước đó của Lý Na mà may. Bình thường quần áo hắn thiết kế ra đều được giống cái trong bộ lạc hoan nghênh, đối với thiết kế mới mẻ độc đáo của hắn đều rất hứng thú. Nếu hắn biết ngươi sẽ tự vẽ kiểu cho hắn may, nhất định sẽ thật cao hứng.”
Nghe lời nói ôn hòa của Ngải Tư Đặc, còn có trên mặt Mễ Lai Khắc tựa hồ cũng mang theo chút ý cười, xem ra Lý Na này là người không tệ, hai huynh đệ đều rất có hảo cảm với y. Lục Văn Thụy tựa tiếu phi tiếu đánh giá huynh đệ Mễ Lai Khắc vẫn như trước lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt rất tùy ý nhìn chăm chú vào đối phương. Hậu tri hậu giác hai người không có nghe thấy Thụy trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu lên liền phát hiện trong mắt đối phương có vẻ trêu tức. Mễ Lai Khắc nghĩ rằng không tốt, không muốn lại làm cho Thụy hiểu lầm a, đây chính là oan uổng cho hắn. Nghĩ thế nên Mễ Lai Khắc không ngừng giải thích nói:
“Thụy, kỳ thật Lý Na là một giống cái không tệ. Bạn lữ của hắn cũng là dũng sĩ trong bộ lạc, rất lợi hại, so với ta cùng ca ca chỉ kém có một chút.” Nói xong còn không quên khoe khoang về mình một chút.
“Đúng vậy, Thụy, bạn lữ của Lý Na là Tư Nặc, là hắc hổ thứ hai ở trong bộ lạc, sức chiến đấu chỉ dưới Mễ Lai Khắc. Trong bộ lạc, thú nhân có thú hình cũng là hắc hổ kỳ thật ngươi đã gặp qua, hắn chính là Lôi Mông Đặc thúc thúc, là bạn lữ của Phỉ Nhĩ thúc thúc, là phụ thân của Thụy Lạp, cho nên Tư Nặc cũng là ca ca của Thụy Lạp.” Khi nói đến Thụy Lạp, Ngải Tư Đặc còn không quên đối với đệ đệ nhà mình trừng mắt một cái.
Nghe lời hai huynh đệ nói, thật sự làm cho Lục Văn Thụy có chút dở khóc dở cười,
“Nga, ta hiện tại đã biết, thợ may Lý Na là bạn lữ của hắc hổ Tư Nặc, mà Tư Nặc này là con lớn nhất của hiến tế cùng Lôi Mông Đặc, là ca ca của Thụy Lạp, đúng không?”
“Ân!” Hai huynh đệ đều gật đầu.
“Như vậy ta còn có một vấn đề, tuy rằng ta không quá hiểu biết tình huống cụ thể trong bộ lạc các ngươi, nhưng hắc hổ hẳn là thực hiếm phải không? Toàn bộ trong bộ lạc chỉ có hai người? Hơn nữa nếu Tư Nặc là bạn lữ của Lý Na, như vậy hắn chắc là đã trưởng thành đi?”
Nhìn hai huynh đệ vẫn như cũ gật đầu, Lục Văn Thụy tiếp tục nói:
“Nếu hắn đã trưởng thành, hơn nữa cũng là hắc hổ quý hiếm, vì cái gì nói thực lực của hắn thua Mễ Lai Khắc? Mễ Lai Khắc còn hai tháng nữa mới mãn 20 tuổi, là tuổi trưởng thành phải không? Theo ta được biết thú nhân trước khi trưởng thành, năng lực của bản thân còn chưa có ổn định mà.”
“Nga, ngươi là muốn hỏi điều này a!” Ngải Tư Đặc nghe xong liền trả lời “Ta trước hết giới thiệu đơn giản một chút về tình huống phân bố thực lực của thú nhân trong bộ lạc chúng ta cho ngươi biết. Đầu tiên, như ngươi đã biết, thú nhân trong bộ lạc chúng ta đều có thú hình là hai cánh lão hổ. Trong đó thực lực cao nhất chính là hoàng kim lão hổ vương, toàn bộ thú hình là màu vàng, ở giửa trán còn có một dấu hiệu chữ “Vương” màu vàng, loại lão hổ thực này rất hiếm, nhiều năm qua, trong bộ lạc chúng ta chỉ có một, hắn chính là tộc trưởng của bộ lạc chúng ta, cũng chính là phụ thân nhà chúng ta, thú hình của hắn chính là hoàng kim lão hổ vương.”
Nói tới đây, Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc đều lộ ra tươi cười đầy tự hào, đó là phụ thân nhà mình nha!
Lục Văn Thụy nhìn vẻ mặt tự hào của hai người kia, cảm thấy cho dù là người bình thường luôn thành thục như Ngải Tư Đặc thì khi nói đến phụ thân của mình cũng không thể giấu đi loại biểu tình mang tính trẻ con này. Nghĩ như vậy, nhìn vẻ mặt ngây ngô cười của hai huynh đệ kia, liền nhịn không được bật cười lên.
Hai huynh đệ Mễ Lai Khắc vốn đang còn cười ngây ngô, nghe được tiếng cười của người kia liền hồi thần. Nhìn vẻ mặt đậm ý cười của Lục Văn Thụy ở trước mặt, là nụ cười thật sự thoải mái xuất phát từ trong lòng, hai người liền có phản ứng lại, nguyên lai đối phương là đang cười bọn họ nga, ai!
Hai người bất đắc dĩ thở dài một hơi, ai biểu bọn họ thích y làm chi, cho dù là hy sinh bản thân để làm đề tài câu chuyện, có thể chọc y cười thoải mái, cũng đã làm cho bọn hắn cảm thấy cao hứng cùng đáng giá.
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy đang chăm chú nhìn mình, cùng với vẻ mặt cười ngây ngô của ca ca nhà mình, hắn liền ngừng cười để chờ Ngải Tư Đặc tiếp tục nói cho Lục Văn Thụy nghe. Một lúc sau nhịn không được nên trạc trạc cánh tay ca ca mình, ý bảo đối phương nên thu hồi nụ cười ngốc đó mà tiếp tục nói.
Bị đệ đệ mình trạc, quả nhiên Ngải Tư Đặc rất nhanh hồi phục tinh thần, điều chỉnh tốt biểu tình của mình, tiếp tục mở miệng nói:
“Ân, sau hoàng kim lão hổ vương chính là hoàng kim lão hổ, tuy rằng đỉnh đầu không có dấu hiệu chữ Vương, nhưng vẫn thực hiếm, bộ lạc chúng ta cũng chỉ có ta, khụ khụ! Ta đây tuyệt đối không phải khoe ra nga!”
Tạm dừng một chút, sau đó hắn tiếp tục mở miệng nói:
“Kế tiếp chính là bạch hổ duy nhất trong bộ lạc chúng ta. Đã 3000 năm qua, trong bộ lạc đều không có xuất hiện bạch hổ. Hơn nữa, mao sắc của Mễ Lai Khắc là tuyết trắng, không có một tia tạp mao, cho nên rất là đáng quý. Lúc hắn 16 tuổi, vóc người cơ bản đã phát triển nhanh. Hắn cũng chiếm danh hào đệ nhị dũng sĩ trong bộ lạc chúng ta. Sauk hi phụ thân làm tộc trưởng thì không thường để lộ thực lực của mình, cho nên hiện tại đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc mới có thể là của ta. Tiếp theo là Lôi Mông Đặc thúc thúc cùng Tư Nặc. Bọn họ là hai hắc hổ duy nhất trong bộ lạc. Bọn họ được xưng là đệ 3 cùng đệ 4 dũng sĩ của bộ lạc. Xếp sau đó sẽ là những lão hổ có mao sắc bình thường như là nâu, màu vàng … thực lực của bọn họ hàng năm đều thay đổi nên vị trí trên danh sách xếp hạng cũng thay đổi”.
Ngày hôm sau, Lục Văn Thụy giống như bình thường, rời giường sớm, luyện công, tắm, nấu điểm tâm.
Ở trong sân, đem chiêu thức võ công Cửu âm chân kinh đều đánh một lần. Từ chỗ chứa nước trong sân, múc ra một thùng xối từ đầu tới dưới chân, tiếp theo lắc lắc mái tóc dài, vào phòng đổi hảo quần áo sau đó đến phòng bếp, chuẩn bị ăn bữa sáng.
Không nghĩ tới khi đến trù phòng, hắn liền phát hiện một bi kịch. Nguyên lai hắn không có tồn lương, hiện tại trên lò chỉ còn lại một khối thịt nhỏ đêm qua, còn có một ít khoai tây bánh bột ngô, ngoài ra không có cái gì khác nữa. Xem ra hôm nay nên đi ra ngoài săn thú, tuy rằng nói trong Thái Cách bộ lạc, đối với giống cái sống một mình đều được an bài một thú nhân chiếu cố ẩm thực của bọn họ. Nhưng trước kia hắn sống tại Hắc Chiểu rừng rậm đã quen, cho nên lúc ấy liền cự tuyệt đề nghị này của Tạp Lạc Tư.
Đơn giản sửa sang lại quần áo trên người, Lục Văn Thụy nhìn quần áo da thú của mình, đột nhiên nhớ tới hắn còn chưa đổi chút vải bố trở về, hoặc là nói trực tiếp đi đổi vài bộ quần áo vải bố trở về. Mấy ngày hôm trước có hỏi thăm qua, trong bộ lạc có người chuyên môn may. Xem ra hôm nay phải đánh nhiều con mồi một chút.
Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, cuối cùng Lục Văn Thụy đem Phong Tàn thắt quanh hông, trên lưng mang theo lưới đánh cá tự chế, sau đó lấy mấy cuộn dây thừng đặc chế từ da thú, hắn chuẩn bị xuất môn.
Vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy hai thân ảnh cao lớn hướng nhà hắn đi tới. Nâng mắt nhìn lại nguyên lai là Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc. Trong tay hai người đều cầm một ít hoa quả được gói bằng lá cây. Chờ hai người đến gần mới phát hiện, mặt trên hoa quả này còn mang theo chút sương sớm. Huynh đệ hai người nhìn thấy bộ dáng muốn xuất môn của Lục Văn Thụy, nhìn nhìn lưới đánh cá cùng dây thừng trên lưng, đoán được hắn là muốn xuất ngoại săn thú. Vì thế Ngải Tư Đặc tiến lên hỏi:
“Thụy, ngươi hôm nay như thế nào thức sớm như vậy? Ta nghĩ cùng Mễ Lai Khắc mang cho ngươi nước quả đi! Không nghĩ tới nhìn thấy ngươi muốn xuất môn? Ngươi là đi ra ngoài săn thú sao?”
“Ân, ta xem thịt trong nhà đã muốn hết, cho nên muốn thừa dịp sáng sớm đi ra ngoài đánh chút con mồi trở về, sau ta còn muốn đi đổi chút vải bố cùng quần áo.” Lục Văn Thụy đối với hai người gật gật đầu.
“Nguyên lai là như vậy, Thụy, từ bộ lạc đến rừng rậm phụ cận không phải rất gần, hơn nữa đường đi cũng không phải tốt lắm, đợi chúng ta cùng với các thú nhân trong bộ lạc đi săn thú thì ngươi có thể đi cùng. Như vậy ta cũng có thể yên tâm.”
Mễ Lai Khắc ở một bên đề nghị. Tuy rằng biết thực lực của Thụy phi phàm, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà lo lắng. Tốt nhất nên đi cùng nhau, như vậy nếu thật sự ra chuyện gì có thể chiếu ứng lẫn nhau, có hắn cùng ca ca đi chung, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Ngải Tư Đặc ở một bên phụ họa, có thể ở cùng một chỗ với Thụy thật tốt lắm, hơn nữa để một mình y đi đến rừng rậm săn thú, hắn cũng không yên tâm.
Nhìn hai huynh đệ trước mặt mình, trên mặt bọn họ đều mang theo chân thành cùng chờ đợi, còn có ẩn ẩn thần sắc lo lắng, Lục Văn Thụy cảm giác đáy lòng mình lại ấm lên, mặc kệ là Mễ Lai Khắc hay là Ngải Tư Đặc, thậm chí là phụ thân bọn hắn tựa hồ đều có thể gây cho hắn một ít cảm động, cảm giác có người quan tâm thật sự tốt lắm!
Vì không cô phụ hảo ý của bọn họ, Lục Văn Thụy đành phải đáp ứng, tiếp theo liền mở cửa phòng ra, thỉnh hai người đi vào, dù sau phải chờ mọi người một lúc nên không thể để cho hai huynh đệ này đều đứng ở ngoài cửa ngốc được.
Ba người lục tục vào phòng, ngồi quanh bàn trúc, Lục Văn Thụy để xuống lưới đánh cá cùng dài thừng, xoay người đi vào bếp mang ra nước trái cây sáng nay làm. Đưa cho Mễ Lai Khắc cùng Ngải Tư Đặc mỗi người một ly, chính hắn cũng ngồi xuống.
Yên lặng uống nước trái cây vị nhẹ nhàng khoan khoái, Mễ Lai Khắc đầu tiên đánh vỡ trầm mặc:
“Thụy, vừa rồi nghe ngươi nói muốn đi đổi chút vải bố cùng quần áo, cụ thể là vải bố gì?”
“Đúng vậy, Thụy, ngươi muốn đổi chút quần áo, có cần ta giới thiệu cho ngươi một vài thợ may nổi danh ở trong bộ lạc không? Nghe xong lời nóicủa Mễ Lai Khắc, Ngải Tư Đặc cũng không cam yếu thế mở miệng hỏi.
Lục Văn Thụy nghĩ nghĩ, cảm thấy bọn họ đều quen thuộc bộ lạc hơn mình, hỏi bọn họ một chút cũng tốt, vì thế mở miệng hỏi:
”Kỳ thật là như vậy, ta muốn đổi loại vải bố giống như chất liệu mà phụ thân các ngươi dùng may quần áo tặng ta lúc trước, bất quá ta không biết đó là loai vải bố gì? Cho nên chuẩn bị đi xem, thuận tiện đổi một chút, dùng để làm chút quần áo cùng đồ dùng hằng ngày.”
Nếu đã biết nơi này có vải bố, như vậy hắn có thể thoát khỏi quần áo da thú, khăn mặt da thú, gối đầu da thú. Nhưng không biết nơi này bọn họ kêu vải bố là cái gì? Về phần may, cũng cần, có lẽ hắn còn có thể thiết kế một ít phục sức đơn giản, về sau để mặc thay đổi. Ân, nghĩ như vậy, hắn tiếp tục nói:
“Ngải Tư Đặc, cám ơn ngươi, ta muốn tìm chỗ may tốt, may một ít quần áo cho bản thân, trời sẽ nóng rất nhanh, mặc quần áo da thú thực sự là nóng lắm”.
“Nga, thì ra là thế. Lý Na trong bộ lạc của chúng ta là một thợ may không tệ, tuy rằng tuổi không lớn nhưng hắn có thể thiết kế ra một ít quần áo thực đặc biệt, giống như kiện quần áo phụ thân lần trước làm cho ngươi, chính là theo thiết kế không lâu trước đó của Lý Na mà may. Bình thường quần áo hắn thiết kế ra đều được giống cái trong bộ lạc hoan nghênh, đối với thiết kế mới mẻ độc đáo của hắn đều rất hứng thú. Nếu hắn biết ngươi sẽ tự vẽ kiểu cho hắn may, nhất định sẽ thật cao hứng.”
Nghe lời nói ôn hòa của Ngải Tư Đặc, còn có trên mặt Mễ Lai Khắc tựa hồ cũng mang theo chút ý cười, xem ra Lý Na này là người không tệ, hai huynh đệ đều rất có hảo cảm với y. Lục Văn Thụy tựa tiếu phi tiếu đánh giá huynh đệ Mễ Lai Khắc vẫn như trước lộ ra vẻ tươi cười, ánh mắt rất tùy ý nhìn chăm chú vào đối phương. Hậu tri hậu giác hai người không có nghe thấy Thụy trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu lên liền phát hiện trong mắt đối phương có vẻ trêu tức. Mễ Lai Khắc nghĩ rằng không tốt, không muốn lại làm cho Thụy hiểu lầm a, đây chính là oan uổng cho hắn. Nghĩ thế nên Mễ Lai Khắc không ngừng giải thích nói:
“Thụy, kỳ thật Lý Na là một giống cái không tệ. Bạn lữ của hắn cũng là dũng sĩ trong bộ lạc, rất lợi hại, so với ta cùng ca ca chỉ kém có một chút.” Nói xong còn không quên khoe khoang về mình một chút.
“Đúng vậy, Thụy, bạn lữ của Lý Na là Tư Nặc, là hắc hổ thứ hai ở trong bộ lạc, sức chiến đấu chỉ dưới Mễ Lai Khắc. Trong bộ lạc, thú nhân có thú hình cũng là hắc hổ kỳ thật ngươi đã gặp qua, hắn chính là Lôi Mông Đặc thúc thúc, là bạn lữ của Phỉ Nhĩ thúc thúc, là phụ thân của Thụy Lạp, cho nên Tư Nặc cũng là ca ca của Thụy Lạp.” Khi nói đến Thụy Lạp, Ngải Tư Đặc còn không quên đối với đệ đệ nhà mình trừng mắt một cái.
Nghe lời hai huynh đệ nói, thật sự làm cho Lục Văn Thụy có chút dở khóc dở cười,
“Nga, ta hiện tại đã biết, thợ may Lý Na là bạn lữ của hắc hổ Tư Nặc, mà Tư Nặc này là con lớn nhất của hiến tế cùng Lôi Mông Đặc, là ca ca của Thụy Lạp, đúng không?”
“Ân!” Hai huynh đệ đều gật đầu.
“Như vậy ta còn có một vấn đề, tuy rằng ta không quá hiểu biết tình huống cụ thể trong bộ lạc các ngươi, nhưng hắc hổ hẳn là thực hiếm phải không? Toàn bộ trong bộ lạc chỉ có hai người? Hơn nữa nếu Tư Nặc là bạn lữ của Lý Na, như vậy hắn chắc là đã trưởng thành đi?”
Nhìn hai huynh đệ vẫn như cũ gật đầu, Lục Văn Thụy tiếp tục nói:
“Nếu hắn đã trưởng thành, hơn nữa cũng là hắc hổ quý hiếm, vì cái gì nói thực lực của hắn thua Mễ Lai Khắc? Mễ Lai Khắc còn hai tháng nữa mới mãn tuổi, là tuổi trưởng thành phải không? Theo ta được biết thú nhân trước khi trưởng thành, năng lực của bản thân còn chưa có ổn định mà.”
“Nga, ngươi là muốn hỏi điều này a!” Ngải Tư Đặc nghe xong liền trả lời “Ta trước hết giới thiệu đơn giản một chút về tình huống phân bố thực lực của thú nhân trong bộ lạc chúng ta cho ngươi biết. Đầu tiên, như ngươi đã biết, thú nhân trong bộ lạc chúng ta đều có thú hình là hai cánh lão hổ. Trong đó thực lực cao nhất chính là hoàng kim lão hổ vương, toàn bộ thú hình là màu vàng, ở giửa trán còn có một dấu hiệu chữ “Vương” màu vàng, loại lão hổ thực này rất hiếm, nhiều năm qua, trong bộ lạc chúng ta chỉ có một, hắn chính là tộc trưởng của bộ lạc chúng ta, cũng chính là phụ thân nhà chúng ta, thú hình của hắn chính là hoàng kim lão hổ vương.”
Nói tới đây, Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc đều lộ ra tươi cười đầy tự hào, đó là phụ thân nhà mình nha!
Lục Văn Thụy nhìn vẻ mặt tự hào của hai người kia, cảm thấy cho dù là người bình thường luôn thành thục như Ngải Tư Đặc thì khi nói đến phụ thân của mình cũng không thể giấu đi loại biểu tình mang tính trẻ con này. Nghĩ như vậy, nhìn vẻ mặt ngây ngô cười của hai huynh đệ kia, liền nhịn không được bật cười lên.
Hai huynh đệ Mễ Lai Khắc vốn đang còn cười ngây ngô, nghe được tiếng cười của người kia liền hồi thần. Nhìn vẻ mặt đậm ý cười của Lục Văn Thụy ở trước mặt, là nụ cười thật sự thoải mái xuất phát từ trong lòng, hai người liền có phản ứng lại, nguyên lai đối phương là đang cười bọn họ nga, ai!
Hai người bất đắc dĩ thở dài một hơi, ai biểu bọn họ thích y làm chi, cho dù là hy sinh bản thân để làm đề tài câu chuyện, có thể chọc y cười thoải mái, cũng đã làm cho bọn hắn cảm thấy cao hứng cùng đáng giá.
Mễ Lai Khắc nhìn Lục Văn Thụy đang chăm chú nhìn mình, cùng với vẻ mặt cười ngây ngô của ca ca nhà mình, hắn liền ngừng cười để chờ Ngải Tư Đặc tiếp tục nói cho Lục Văn Thụy nghe. Một lúc sau nhịn không được nên trạc trạc cánh tay ca ca mình, ý bảo đối phương nên thu hồi nụ cười ngốc đó mà tiếp tục nói.
Bị đệ đệ mình trạc, quả nhiên Ngải Tư Đặc rất nhanh hồi phục tinh thần, điều chỉnh tốt biểu tình của mình, tiếp tục mở miệng nói:
“Ân, sau hoàng kim lão hổ vương chính là hoàng kim lão hổ, tuy rằng đỉnh đầu không có dấu hiệu chữ Vương, nhưng vẫn thực hiếm, bộ lạc chúng ta cũng chỉ có ta, khụ khụ! Ta đây tuyệt đối không phải khoe ra nga!”
Tạm dừng một chút, sau đó hắn tiếp tục mở miệng nói:
“Kế tiếp chính là bạch hổ duy nhất trong bộ lạc chúng ta. Đã năm qua, trong bộ lạc đều không có xuất hiện bạch hổ. Hơn nữa, mao sắc của Mễ Lai Khắc là tuyết trắng, không có một tia tạp mao, cho nên rất là đáng quý. Lúc hắn tuổi, vóc người cơ bản đã phát triển nhanh. Hắn cũng chiếm danh hào đệ nhị dũng sĩ trong bộ lạc chúng ta. Sauk hi phụ thân làm tộc trưởng thì không thường để lộ thực lực của mình, cho nên hiện tại đệ nhất dũng sĩ trong bộ lạc mới có thể là của ta. Tiếp theo là Lôi Mông Đặc thúc thúc cùng Tư Nặc. Bọn họ là hai hắc hổ duy nhất trong bộ lạc. Bọn họ được xưng là đệ cùng đệ dũng sĩ của bộ lạc. Xếp sau đó sẽ là những lão hổ có mao sắc bình thường như là nâu, màu vàng … thực lực của bọn họ hàng năm đều thay đổi nên vị trí trên danh sách xếp hạng cũng thay đổi”.