Một đường đi tới, nhìn thấy các tộc nhân bên cạnh đều mang theo bạn lữ, có người còn mang theo ấu tể nhà mình đi đến sân tỷ thí ngày hôm nay. Khi cho bọn họ tới nơi thì đã muốn có rất nhiều người đến. Chỉ thấy phía trước lôi đài tỷ thí được xếp một loạt ghế dựa, mọi người ngồi ở đó cùng nhau nói chuyện phiếm, ăn quà vặt, thuận tiện thảo luận một chút về đệ nhất dũng sĩ năm nay sẽ là ai, không khí rất náo nhiệt.
Sau khi Lục Văn Thụy, Lý Na cùng Pháp Lan cáo biệt ba người Mễ Lai Khắc, thực may mắn tìm được 3 vị trí liền nhau ở phía trước. Bọn họ ngồi xuống, hưng phấn cùng mọi người chờ đợi tỷ thí bắt đầu.
Một lúc lâu sau, mọi người đều lục tục đến đông đủ. 30 thú nhân tham gia tỷ thí cũng đều ngồi ở vị trí phía sau lôi đài. Năm vị tộc trưởng của ngũ đại bộ lạc cùng tiến lên bục bắt đầu tuyên bố danh sách tỷ thí hôm nay. Ngải Tư Đặc tỷ thí cùng một thú nhân của Hải tộc bộ lạc, Tư Nặc là cùng với một thú nhân của Xà tộc bộ lạc, mà Mễ Lai Khắc, không biết là may mắn hay là bất hạnh, đối thủ của hắn là Kuwait. (^_^).
Mọi người đều nghe nói qua thanh danh của Kuwait. Hắn được xem như là người đứng đầu trong cuộc tỷ thí lần này, tất cả mọi người phỏng chừng thực lực của hắn tương đương với Ngải Tư Đặc, cho nên mọi người có thể đoán được, trận đấu mà Mễ Lai Khắc sắp sửa đối mặt sẽ là một hồi khổ chiến.
Lục Văn Thụy ở dưới đài cũng có chút khẩn trương, dù sao trong 30 cá nhân này chỉ có một mình Mễ Lai Khắc là còn kém 10 vài ngày nữa mới trưởng thành, hắn xem như là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất trong số họ. Bất quá, mặc kệ mọi người đều nghĩ như thế nào, trận tỷ thí đầu tiên đã bắt đầu.
Thú nhân của Hải tộc bộ lạc khi biết đối thủ của mình là người liên tục năm năm liền đều chiếm được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ Ngải Tư Đặc khi, lập tức sợ tới mức chân có chút nhuyễn. Chính hắn ở trong bộ lạc cũng chỉ xếp hạng thứ ba mà thôi, lần này vận khí thật là không tốt, gặp một cái sát tinh như vậy. Bất quá Ngải Tư Đặc cũng mặc kệ đối phương suy nghĩ cái gì, y thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, bởi vậy khi vừa lên tràng, không để cho đối phương có thời gian phản ứng, y đã nhanh chóng hạ gục thú nhân đối diện kia. Mà thú nhân té trên mặt đất vẫn như cũ có chút sững sờ, đại khái là hắn không nghĩ tới bản thân còn không chưa kịp biến thành thú hình thì đã thua rồi. Tuy nhiên, người xem khi thấy một màn nhanh chóng chấm dứt như vậy cũng không ngoài ý muốn, dù sao thực lực hai người bọn họ lại chênh lệnh nhau đến thế, tất cả điều nằm trong dự kiến của mọi người.
Tư Nặc là người thứ hai xuất trướng, đối thủ của hắn có bộ dạng phi thường bưu hãn, so với hắn còn muốn cao hơn một cái đầu, thân hình cao khoản 2 m 3. Vừa lên đài, hắn liền dùng nắm tay thật lớn của mình đánh thẳng về phía Tư Nặc. Tư Nặc nghiêng người lánh đi, không nghĩ tới người nọ đánh hụt một quyền, lập tức lại đánh thêm một quyền nữa. Đừng nhìn thân hình của hắn phi thường cường tráng có vẻ trói buộc, nhưng động tác của hắn cũng phi thường nhanh nhẹn. Hai người lập tức ứng đấu. Tư Nặc cảm giác mỗi một quyền của đối phương có lực đạo phi thường to lớn, bản thân hắn căn bản là không thể ngăn cản, rơi vào đường cùng nên hắn biến thành thú hình. Đối phương nhìn thấy hắn biến thành thú hình thì lập tức cũng biến thân, chỉ thấy trên tràng là một hắc hổ thật lớn đối diện với một cự mãng lục sắc [màu xanh].
Hắc hổ phi giữa không trung, phát động công kích với cự mãng. Cự mãng vung đuôi cuốn đối phương, tựa hồ muốn đem đối thủ từ trên không trung kéo xuống dưới, không nghĩ tới lại bị đối phương dùng móng vuốt bắt được cái đuôi của mình, tiếp theo ngay tại lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo ra khỏi lôi đài, tuy rằng không có trọng thương gì, nhưng y vẫn là thua. Cho nên nói là cao vẫn không bằng bay trên cao, đúng là có cánh dài thì lợi hại hơn. (^_^).
Trận tỷ thí thứ ba chính là Mễ Lai Khắc với Kuwait, hai người bọn họ mặt đối mặt, tiếp theo liền cùng nhau biến thành thú hình, trên đài xuất hiện một bạch hổ thật lớn cùng một cự mãng màu bạc, hai người đều có thú hình phi thường hiếm thấy.[Y-H: cả hai đều bị bạch tạng ráo trọi]
Hai người, không, là hai thú không khỏi lao vào đánh nhau. Ngay từ đầu Kuwait có chút khinh thường, dù sao mục tiêu của hắn lần này là đả bại Ngải Tư Đặc, lấy được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ, cho nên đối với thú nhân còn không có trưởng thành trước mặt này, hắn căn bản là không có để vào mắt, nhưng không nghĩ tới mới giao thủ, thế lực của hai người thế nhưng ngang nhau.
Sau một lúc hơi hơi sửng sốt, hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường, vì thế hắn quyết định áp dụng biện pháp ‘giương đông kích tây’, trước tiên quay đầu về phía trước bày ra một bộ như là muốn cắn cánh đối phương, nhưng thực tế lại dùng cái đuôi đánh lén, đưa đối phương từ không trung kéo xuống đất.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hơn một tháng gần đây, Mễ Lai Khắc vẫn luôn cùng Lục Văn Thụy tỷ thí luận bàn, cho nên chiêu thức đánh nhau của y không còn đơn giản giống như trước kia. Hiện tại tốc độ phản ứng cùng năng lực đối phó với địch của y đều so với trước kia cao hơn một bậc. Động tác dụ địch rõ ràng như vậy đương nhiên không thể lừa được y.
Cho nên lúc hai người xông vào nhau, Kuwait vừa mới đắc ý tung ra cái đuôi của mình, đột nhiên phát hiện đối phương đã không còn ở tại chỗ, hắn thầm kêu một tiếng không ổn, quả nhiên, sau một khắc, hắn liền cảm giác có một cỗ đại lực đánh úp từ sau lưng hắn, phía sau truyền đến một trận đau đớn nóng bỏng vô cùng, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy vảy trên lưng mình bị mất đi vài miếng.
Cảnh này khiến hắn trở nên tức tối, một đôi mắt xanh mượt dựng thẳng cũng bắt đầu chậm rãi phiếm hồng, rõ ràng đã muốn bắt đầu bạo phát rồi. Chỉ thấy hắn đem thân thể của mình xoay quanh, tiếp theo lui đầu ra phía sau, đầu tiên là uốn cong người lại thành hình chữ ‘khẩu’ (囗), tiếp theo liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đánh tới Mễ Lai Khắc.
Mọi người mắt thấy bạch hổ giữa không trung tựa hồ sẽ bị đối phương đánh trúng, đều khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng. Chỉ có Lục Văn Thụy ngược lại là không vội, bởi vì hắn biết Mễ Lai Khắc hiện tại rất lạnh tĩnh, y đã khống chế được tiết tấu của trận tỷ thí này, mà việc đối phương nổi giận cũng đều nằm trong dự kiến của y, cho nên không có gì phải lo lắng.
Quả nhiên, khi cự mãng màu bạc sắp cắn trúng cánh của bạch hổ, chỉ thấy Mễ Lai Khắc không lùi mà tiến tới, nương theo tư thế hướng về phía trước của đối phương, đầu tiên là há mồm cắn đầu đối phương (^_^), tiếp theo dùng tứ chi chặt chẽ bắt lấy đối phương, sau đó dùng sức vào răng nanh, nhằm ngay vào bộ vị có tính uy hiếp rất cao đối với đối phương, cũng chính là cổ ( đốt sống cổ), khẽ cắn một ngụm. (^_^).
Cự mãng màu bạc tựa hồ sửng sốt một chút, tiếp theo liền cảm giác được hắn bị đối phương gắt gao trói buộc, toàn thân cao thấp đều không thể động đậy, nghiêm trọng nhất vẫn là từ cổ truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, hắn biết nếu hiện tại không phải tỷ thí mà là hai người thật sự đối chiến thì hiện tại hắn hẳn là phải chết rồi. Xem ra lần này là hắn khinh địch, Mễ Lai Khắc này tuy rằng bây giờ còn không bằng ca ca Ngải Tư Đặc của hắn, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, nghĩ như vậy, Kuwait ở trong lòng thở dài một hơi, tiếp theo nhẹ nhàng nói một tiếng,”Ta thua!”
Mễ Lai Khắc nghe được đối phương nhận thua, lập tức liền thu hồi răng nanh của mình, sau đó buông tứ chi ra, cùng biến thành người hình với đối phương, cuối cùng quả nhiên là hắn thắng, hắn ở trên lôi đài nở ra nụ cười tự tin nhìn xuống Lục Văn Thụy đang ngồi bên dưới.
Dưới đài, Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc phô bày biểu tình trẻ con như vậy, nhịn không được nên cũng đáp trả lại đối phương bằng một cái mỉm cười nhợt nhạt. Lý Na cùng Pháp Lan ở một bên nhìn hai người trên đài dưới đài này, cũng nở nụ cười theo, quan hệ hai người bọn họ thật sự tốt lắm.
Trận đấu thứ tư dĩ nhiên là Thụy Khắc, đối thủ của hắn là một thú nhân của Thái Cách bộ lạc, thực lực của người này xếp hạng thứ sáu trong bộ lạc, cũng không phải phi thường cường hãn, cho nên sau một phen tỷ thí, cự lang màu bạc lấy được thắng lợi cuối cùng. Thụy Khắc đối với Lục Văn Thụy dưới đài kiêu ngạo cười cười, giống như đang nói “Kỳ thật ta cũng rất mạnh “, nhưng hắn lại phát hiện đối phương đã không còn ngồi ở chỗ lúc nãy, bộ mặt nhịn không được run rẩy một chút, tiếp theo hắn nhìn khắp nơi, rốt cục tại một góc nhỏ thì tìm được mục tiêu của hắn, nguyên lai ba người Lục Văn Thụy thấy nhóm Mễ Lai Khắc đều tỷ thí xong nên đi ra phía sau lôi đài tìm bọn họ, muốn xem bọn hắn có bị thương hay không. Cho nên lúc này Thụy Khắc nhìn thấy chính là Lục Văn Thụy nắm tay Mễ Lai Khắc, vẻ mặt thân thiết nói nói cái gì đó, nhìn thấy trong ánh mắt của y tràn đầy nhu hòa, mặt Thụy Khắc tối lại, xem ra hắn phải nhanh chóng hành động mới được.
Mà người bị hắn nhìn chăm chú thì hoàn toàn không biết gì cả, lúc này lực chú ý của Lục Văn Thụy đều đặt trên người Mễ Lai Khắc. Hắn nhìn Mễ Lai Khắc từ trên xuống dưới, phát hiện trừ bỏ tay trái cùng lưng có chút trầy da đổ máu ở bên ngoài thì cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, lúc này hắn mới yên lòng, đưa tay rót vào vết thương của Mễ Lai Khắc một ít sinh mệnh lực, lập tức miệng vết thương liền khép lại, tiếp theo liền tiêu thất, Lục Văn Thụy vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, trong lòng nghĩ, thật sự là năng lực dùng tốt a!
Hai trận tỷ thí tiếp theo cũng phân được thắng lợi, một là Kiệt Lạp Đặc tộc trưởng Vũ tộc bộ lạc, một là thú nhân của Hải tộc bộ lạc.
Kế tiếp liền đến phiên sáu thú nhân chiến thắng tiến hành tỷ thí. Trận đầu vẫn là Ngải Tư Đặc đấu trước, hắn lần này chống lại Kiệt Lạp Đặc, hai người trải qua một phen ngươi tới ta đi, cuối cùng giống như năm rồi, vẫn là Ngải Tư Đặc lấy được thắng lợi.
Mà ngay tại trận tỷ thí thứ hai, lần này Tư Nặc đấu với Thụy Khắc, nhìn cự lang màu bạc cùng cự hổ màu đen trên đài, thật đúng là hai màu sắc đối lập. Hai người đều là lựa chọn lấy thú hình để tỷ thí, hai thú đối lập, cuối cùng vẫn là Thụy Khắc nóng lòng muốn biểu hiện chính mình nên ra tay trước, Tư Nặc ứng đối rất là bình tĩnh, bình thường hắn cũng đều cùng bọn họ Mễ Lai Khắc tỷ thí. Cho nên xét về năng lực ứng phó với địch thủ thì một người luôn được tộc nhân thổi phồng như Thụy Khắc không thể sánh bằng Tư Nặc. Tuy rằng hắn để lại trên người Tư Nặc không ít vết thương, nhưng cuối cùng vẫn là bị Tư Nặc đánh ngã văng ra ngoài. Cho nên kết quả tỷ thí chính là, trước đây không lâu, hắn bại bởi Mễ Lai Khắc, lần này lại bại dưới tay của đồng bạn Mễ Lai Khắc là Tư Nặc.
Thụy Khắc sắc mặt xanh mét cố đứng lên, tiếp theo liền xoay người ly khai nơi thi đấu. Sau đó hắn cũng không muốn tham gia thi đấu trận chung kết cùng đoàn thể, bởi vì hắn thật sự rất mất mặt. Hắn đã ở trước mặt Lục Văn Thụy thua tới hai lần.
Mà khi hắn đi rồi, tất cả mọi người lặng im một lát, đặc biệt là tộc trưởng Phỉ Lạp Tư của Ốc Nhĩ phu bộ lạc. Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Thụy Khắc rời đi, gương mặt anh tuấn đỏ bừng, nhìn dáng vẻ của y rất dọa người, vậy mà y không có một chút khí độ, thua không dậy nổi như vậy.
Bên cạnh Phỉ Lạp Tư còn có 3 tộc trưởng [ bởi vì Kiệt Lạp Đặc tham gia trận đấu, cho nên không tính ], bọn họ đều vỗ vỗ bả vai hắn, đối với tính tình không ai chịu đựng được của Thụy Khắc, bọn họ đều có nghe thấy sơ qua, cho nên rất đồng tình với hắn.
Tạp Lạc Tư nhìn thấy mọi người xung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, ra vẻ là đang thảo luận chuyện Thụy Khắc rời đi. Hắn đi lên bục, ho nhẹ một tiếng, vừa lòng khi thấy mọi người ngừng nói, cho nên hắn lên tiếng:
”Bởi vì Thụy Khắc có thể bị thương trong trận tỷ thí vừa rồi cho nên hắn đi tìm y sư trước. Mọi người không cần để ý, tỷ thí vẫn tiếp tục!”
Sau khi Tạp Lạc Tư xuống đài rời đi thì các tuyển thủ cũng đều lên đây. Mọi người cũng đều bắt đầu đem lực chú ý đặt vào các trận tỷ thí sắp tới. Lần này là Mễ Lai Khắc cùng một thú nhân của Hải tộc bộ lạc. Thú hình của người này là hải sư, thuộc loại tuyển thủ có hình thể lực lượng. Hai người so với nhau một trận, Mễ Lai Khắc di chuyện nhanh nhẹ, mỗi lần khi đối phương tấn công đều có thể tránh được.
Thú nhân kia thấy nhiều lần hắn sắp đánh trúng đối phương, nhưng đến cuối cùng đều y tránh được, cho nên động tác của hắn lập tức loạn lên. Mà Mễ Lai Khắc vẫn né tránh như cũ. Nhìn đối phương rối loạn phát ra công kích, hắn mỉm cười, tiếp theo chờ đối phương mất hết sức lực, liền dùng một móng vuốt đánh thật mạnh vào lưng đối phương. Sau đó hắn vừa lòng nhìn đối phương ngã cái rầm xuống ngoài lôi đài. Mễ Lai Khắc đứng ở trên lôi đài, cao hứng nở nụ cười, xem ra thực lực của hắn gần đây thật sự tăng không ít a.
Bọn Lục Văn Thụy ở dưới đài nhìn, cũng đều thực vì hắn cao hứng. Xem ra, mặc kệ là thú nhân hay là nam nhân bình thường thì luôn giống nhau đều thích theo đuổi sức mạnh
Sau mấy trận tỷ thí này, Ngải Tư Đặc, Mễ Lai Khắc cùng Tư Nặc ba người đều dành được thắng lợi. Bất quá vì để cho công bình, bọn họ vẫn phải tỷ thí với nhau một hồi.
Sau đó, trải qua một vòng tỷ thí phấn khích, trình tự sắp xếp cuối cùng của bọn họ là: đệ nhất dũng sĩ vẫn như cũ là Ngải Tư Đặc, tiếp theo là Kiệt Lạp Đặc, vị thứ ba là Mễ Lai Khắc, mà Tư Nặc xếp hạng thứ bốn, vị thứ năm chính là vị Hải sư tiên sinh kia, mà Thụy Khắc bởi vì không có xuất hiện, cho nên hiện tại xếp hạng thứ sáu. [Y-H: anh em nhà cọp hay nha, tung hoa (^_^)]
Dừng ở đây, tỷ thí buổi sáng coi như xong. Tạp Lạc Tư thấy vừa rồi trong danh sách sáu người thì đã có ba thứ hạng lọt vào tay của Thái Cách bộ lạc. Hơn nữa đệ nhất cùng đệ tam đều là con hắn, cho nên vài tộc trưởng khác đối với hắn thật sự có chút hâm mộ lẫn ghen tị. Như thế nào con nhà hắn cùng con bọn họ lại hơn kém nhau đến như vậy. Xem ra chỉ có thể chờ vào trận thi đấu đoàn thể để tiếp tục cố gắng thôi.
Tất cả mọi người tản ra bốn phía, chuẩn bị trở về ăn chút gì đó, tiếp theo lại đến xem tỷ thí buổi chiều. Hạng mục tỷ thí hàng năm đều không giống nhau. Không biết năm nay là cái gì, mọi người đối với điều này thực cảm thấy hứng thú.
Mà sáu người Lục Văn Thụy cũng tập hợp lại cùng nhau. Đương nhiên bọn họ đi đến nhà Lục Văn Thụy. Ai bảo hắn nấu cơm ăn ngon nhất làm chi.
Sau khi giúp đỡ bọn người Mễ Lai Khắc chữa khỏi vết thương lớn nhỏ trên người, Lục Văn Thụy liền vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm trưa cho sáu người. Lý Na cùng Pháp Lan đã ở một bên trợ thủ cho hắn.
Hôm nay bởi vì liên tiếp tỷ thí mấy trận, ba người Mễ Lai Khắc đều có chút mệt mỏi, cho nên bọn họ ngồi ở trong phòng, vừa uống nước nghỉ ngơi, vừa thuận tiện trao đổi một chút điều tâm đắc trong buổi thi đấu hôm nay.
Sau một lúc lâu, tám món ăn một món canh được đặt lên bàn. Mọi người đều ăn ngấu nghiến, đặc biệt là ba thú nhân tiêu hao năng lượng quá độ, bọn họ ăn rất nhiều. Sau khi ăn xong, bọn họ thực thức thời giúp đỡ đi sửa sang lại mấy cái nồi chén này.
Đợi cho bọn họ đem mọi thứ đều tẩy trừ sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, sáu người cùng nhau đến bờ sông tản bộ. Chờ gần tới thời gian, bọn họ sẽ đi tới lôi đài bên cạnh.
Lúc này các tộc trường của ngũ đại bộ lạc đã thảo luận tốt lắm hạng mục tỷ thí. Mục tiêu của bọn họ lần này là phải đi Áo Tái rừng rậm, tìm răng nanh rồng nước thú. Sáu thú nhân trong từng bộ lạc làm thành một tổ nhỏ, mỗi tổ phải mang hai khỏa răng nanh của rồng nước thú trở về, mà tổ nào hoàn thành nhiệm vụ và trở trước sẽ là người thắng cuối cùng.
Chỉ thấy trên lôi đài có 30 thú nhân đang đứng, bọn họ sáu người một tổ, trên mặt đều là tự tin cùng hưng phấn khi đối mặt với khiêu chiến [nhiệm vụ ]. Sau khi nghe hết nội dung tỷ thí, bọn họ liền lần lược biến thành thú hình, tiếp theo triển khai thân hình, hướng về Áo Tái rừng rậm chạy đi.
Lục Văn Thụy đứng tại chỗ, nhìn ba lão hổ đã bay xa. Ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào bạch mao lão hổ trong số đó, sắc mặt có chút ngưng trọng. Không biết vì cái gì, trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm bất hảo. Chẳng lẽ Mễ Lai Khắc bọn họ sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì sao?
Một đường đi tới, nhìn thấy các tộc nhân bên cạnh đều mang theo bạn lữ, có người còn mang theo ấu tể nhà mình đi đến sân tỷ thí ngày hôm nay. Khi cho bọn họ tới nơi thì đã muốn có rất nhiều người đến. Chỉ thấy phía trước lôi đài tỷ thí được xếp một loạt ghế dựa, mọi người ngồi ở đó cùng nhau nói chuyện phiếm, ăn quà vặt, thuận tiện thảo luận một chút về đệ nhất dũng sĩ năm nay sẽ là ai, không khí rất náo nhiệt.
Sau khi Lục Văn Thụy, Lý Na cùng Pháp Lan cáo biệt ba người Mễ Lai Khắc, thực may mắn tìm được vị trí liền nhau ở phía trước. Bọn họ ngồi xuống, hưng phấn cùng mọi người chờ đợi tỷ thí bắt đầu.
Một lúc lâu sau, mọi người đều lục tục đến đông đủ. thú nhân tham gia tỷ thí cũng đều ngồi ở vị trí phía sau lôi đài. Năm vị tộc trưởng của ngũ đại bộ lạc cùng tiến lên bục bắt đầu tuyên bố danh sách tỷ thí hôm nay. Ngải Tư Đặc tỷ thí cùng một thú nhân của Hải tộc bộ lạc, Tư Nặc là cùng với một thú nhân của Xà tộc bộ lạc, mà Mễ Lai Khắc, không biết là may mắn hay là bất hạnh, đối thủ của hắn là Kuwait. (^_^).
Mọi người đều nghe nói qua thanh danh của Kuwait. Hắn được xem như là người đứng đầu trong cuộc tỷ thí lần này, tất cả mọi người phỏng chừng thực lực của hắn tương đương với Ngải Tư Đặc, cho nên mọi người có thể đoán được, trận đấu mà Mễ Lai Khắc sắp sửa đối mặt sẽ là một hồi khổ chiến.
Lục Văn Thụy ở dưới đài cũng có chút khẩn trương, dù sao trong cá nhân này chỉ có một mình Mễ Lai Khắc là còn kém vài ngày nữa mới trưởng thành, hắn xem như là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất trong số họ. Bất quá, mặc kệ mọi người đều nghĩ như thế nào, trận tỷ thí đầu tiên đã bắt đầu.
Thú nhân của Hải tộc bộ lạc khi biết đối thủ của mình là người liên tục năm năm liền đều chiếm được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ Ngải Tư Đặc khi, lập tức sợ tới mức chân có chút nhuyễn. Chính hắn ở trong bộ lạc cũng chỉ xếp hạng thứ ba mà thôi, lần này vận khí thật là không tốt, gặp một cái sát tinh như vậy. Bất quá Ngải Tư Đặc cũng mặc kệ đối phương suy nghĩ cái gì, y thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, bởi vậy khi vừa lên tràng, không để cho đối phương có thời gian phản ứng, y đã nhanh chóng hạ gục thú nhân đối diện kia. Mà thú nhân té trên mặt đất vẫn như cũ có chút sững sờ, đại khái là hắn không nghĩ tới bản thân còn không chưa kịp biến thành thú hình thì đã thua rồi. Tuy nhiên, người xem khi thấy một màn nhanh chóng chấm dứt như vậy cũng không ngoài ý muốn, dù sao thực lực hai người bọn họ lại chênh lệnh nhau đến thế, tất cả điều nằm trong dự kiến của mọi người.
Tư Nặc là người thứ hai xuất trướng, đối thủ của hắn có bộ dạng phi thường bưu hãn, so với hắn còn muốn cao hơn một cái đầu, thân hình cao khoản m . Vừa lên đài, hắn liền dùng nắm tay thật lớn của mình đánh thẳng về phía Tư Nặc. Tư Nặc nghiêng người lánh đi, không nghĩ tới người nọ đánh hụt một quyền, lập tức lại đánh thêm một quyền nữa. Đừng nhìn thân hình của hắn phi thường cường tráng có vẻ trói buộc, nhưng động tác của hắn cũng phi thường nhanh nhẹn. Hai người lập tức ứng đấu. Tư Nặc cảm giác mỗi một quyền của đối phương có lực đạo phi thường to lớn, bản thân hắn căn bản là không thể ngăn cản, rơi vào đường cùng nên hắn biến thành thú hình. Đối phương nhìn thấy hắn biến thành thú hình thì lập tức cũng biến thân, chỉ thấy trên tràng là một hắc hổ thật lớn đối diện với một cự mãng lục sắc [màu xanh].
Hắc hổ phi giữa không trung, phát động công kích với cự mãng. Cự mãng vung đuôi cuốn đối phương, tựa hồ muốn đem đối thủ từ trên không trung kéo xuống dưới, không nghĩ tới lại bị đối phương dùng móng vuốt bắt được cái đuôi của mình, tiếp theo ngay tại lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo ra khỏi lôi đài, tuy rằng không có trọng thương gì, nhưng y vẫn là thua. Cho nên nói là cao vẫn không bằng bay trên cao, đúng là có cánh dài thì lợi hại hơn. (^_^).
Trận tỷ thí thứ ba chính là Mễ Lai Khắc với Kuwait, hai người bọn họ mặt đối mặt, tiếp theo liền cùng nhau biến thành thú hình, trên đài xuất hiện một bạch hổ thật lớn cùng một cự mãng màu bạc, hai người đều có thú hình phi thường hiếm thấy.[Y-H: cả hai đều bị bạch tạng ráo trọi]
Hai người, không, là hai thú không khỏi lao vào đánh nhau. Ngay từ đầu Kuwait có chút khinh thường, dù sao mục tiêu của hắn lần này là đả bại Ngải Tư Đặc, lấy được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ, cho nên đối với thú nhân còn không có trưởng thành trước mặt này, hắn căn bản là không có để vào mắt, nhưng không nghĩ tới mới giao thủ, thế lực của hai người thế nhưng ngang nhau.
Sau một lúc hơi hơi sửng sốt, hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường, vì thế hắn quyết định áp dụng biện pháp ‘giương đông kích tây’, trước tiên quay đầu về phía trước bày ra một bộ như là muốn cắn cánh đối phương, nhưng thực tế lại dùng cái đuôi đánh lén, đưa đối phương từ không trung kéo xuống đất.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hơn một tháng gần đây, Mễ Lai Khắc vẫn luôn cùng Lục Văn Thụy tỷ thí luận bàn, cho nên chiêu thức đánh nhau của y không còn đơn giản giống như trước kia. Hiện tại tốc độ phản ứng cùng năng lực đối phó với địch của y đều so với trước kia cao hơn một bậc. Động tác dụ địch rõ ràng như vậy đương nhiên không thể lừa được y.
Cho nên lúc hai người xông vào nhau, Kuwait vừa mới đắc ý tung ra cái đuôi của mình, đột nhiên phát hiện đối phương đã không còn ở tại chỗ, hắn thầm kêu một tiếng không ổn, quả nhiên, sau một khắc, hắn liền cảm giác có một cỗ đại lực đánh úp từ sau lưng hắn, phía sau truyền đến một trận đau đớn nóng bỏng vô cùng, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy vảy trên lưng mình bị mất đi vài miếng.
Cảnh này khiến hắn trở nên tức tối, một đôi mắt xanh mượt dựng thẳng cũng bắt đầu chậm rãi phiếm hồng, rõ ràng đã muốn bắt đầu bạo phát rồi. Chỉ thấy hắn đem thân thể của mình xoay quanh, tiếp theo lui đầu ra phía sau, đầu tiên là uốn cong người lại thành hình chữ ‘khẩu’ (囗), tiếp theo liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đánh tới Mễ Lai Khắc.
Mọi người mắt thấy bạch hổ giữa không trung tựa hồ sẽ bị đối phương đánh trúng, đều khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng. Chỉ có Lục Văn Thụy ngược lại là không vội, bởi vì hắn biết Mễ Lai Khắc hiện tại rất lạnh tĩnh, y đã khống chế được tiết tấu của trận tỷ thí này, mà việc đối phương nổi giận cũng đều nằm trong dự kiến của y, cho nên không có gì phải lo lắng.
Quả nhiên, khi cự mãng màu bạc sắp cắn trúng cánh của bạch hổ, chỉ thấy Mễ Lai Khắc không lùi mà tiến tới, nương theo tư thế hướng về phía trước của đối phương, đầu tiên là há mồm cắn đầu đối phương (^_^), tiếp theo dùng tứ chi chặt chẽ bắt lấy đối phương, sau đó dùng sức vào răng nanh, nhằm ngay vào bộ vị có tính uy hiếp rất cao đối với đối phương, cũng chính là cổ ( đốt sống cổ), khẽ cắn một ngụm. (^_^).
Cự mãng màu bạc tựa hồ sửng sốt một chút, tiếp theo liền cảm giác được hắn bị đối phương gắt gao trói buộc, toàn thân cao thấp đều không thể động đậy, nghiêm trọng nhất vẫn là từ cổ truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, hắn biết nếu hiện tại không phải tỷ thí mà là hai người thật sự đối chiến thì hiện tại hắn hẳn là phải chết rồi. Xem ra lần này là hắn khinh địch, Mễ Lai Khắc này tuy rằng bây giờ còn không bằng ca ca Ngải Tư Đặc của hắn, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, nghĩ như vậy, Kuwait ở trong lòng thở dài một hơi, tiếp theo nhẹ nhàng nói một tiếng,”Ta thua!”
Mễ Lai Khắc nghe được đối phương nhận thua, lập tức liền thu hồi răng nanh của mình, sau đó buông tứ chi ra, cùng biến thành người hình với đối phương, cuối cùng quả nhiên là hắn thắng, hắn ở trên lôi đài nở ra nụ cười tự tin nhìn xuống Lục Văn Thụy đang ngồi bên dưới.
Dưới đài, Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc phô bày biểu tình trẻ con như vậy, nhịn không được nên cũng đáp trả lại đối phương bằng một cái mỉm cười nhợt nhạt. Lý Na cùng Pháp Lan ở một bên nhìn hai người trên đài dưới đài này, cũng nở nụ cười theo, quan hệ hai người bọn họ thật sự tốt lắm.
Trận đấu thứ tư dĩ nhiên là Thụy Khắc, đối thủ của hắn là một thú nhân của Thái Cách bộ lạc, thực lực của người này xếp hạng thứ sáu trong bộ lạc, cũng không phải phi thường cường hãn, cho nên sau một phen tỷ thí, cự lang màu bạc lấy được thắng lợi cuối cùng. Thụy Khắc đối với Lục Văn Thụy dưới đài kiêu ngạo cười cười, giống như đang nói “Kỳ thật ta cũng rất mạnh “, nhưng hắn lại phát hiện đối phương đã không còn ngồi ở chỗ lúc nãy, bộ mặt nhịn không được run rẩy một chút, tiếp theo hắn nhìn khắp nơi, rốt cục tại một góc nhỏ thì tìm được mục tiêu của hắn, nguyên lai ba người Lục Văn Thụy thấy nhóm Mễ Lai Khắc đều tỷ thí xong nên đi ra phía sau lôi đài tìm bọn họ, muốn xem bọn hắn có bị thương hay không. Cho nên lúc này Thụy Khắc nhìn thấy chính là Lục Văn Thụy nắm tay Mễ Lai Khắc, vẻ mặt thân thiết nói nói cái gì đó, nhìn thấy trong ánh mắt của y tràn đầy nhu hòa, mặt Thụy Khắc tối lại, xem ra hắn phải nhanh chóng hành động mới được.
Mà người bị hắn nhìn chăm chú thì hoàn toàn không biết gì cả, lúc này lực chú ý của Lục Văn Thụy đều đặt trên người Mễ Lai Khắc. Hắn nhìn Mễ Lai Khắc từ trên xuống dưới, phát hiện trừ bỏ tay trái cùng lưng có chút trầy da đổ máu ở bên ngoài thì cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, lúc này hắn mới yên lòng, đưa tay rót vào vết thương của Mễ Lai Khắc một ít sinh mệnh lực, lập tức miệng vết thương liền khép lại, tiếp theo liền tiêu thất, Lục Văn Thụy vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, trong lòng nghĩ, thật sự là năng lực dùng tốt a!
Hai trận tỷ thí tiếp theo cũng phân được thắng lợi, một là Kiệt Lạp Đặc tộc trưởng Vũ tộc bộ lạc, một là thú nhân của Hải tộc bộ lạc.
Kế tiếp liền đến phiên sáu thú nhân chiến thắng tiến hành tỷ thí. Trận đầu vẫn là Ngải Tư Đặc đấu trước, hắn lần này chống lại Kiệt Lạp Đặc, hai người trải qua một phen ngươi tới ta đi, cuối cùng giống như năm rồi, vẫn là Ngải Tư Đặc lấy được thắng lợi.
Mà ngay tại trận tỷ thí thứ hai, lần này Tư Nặc đấu với Thụy Khắc, nhìn cự lang màu bạc cùng cự hổ màu đen trên đài, thật đúng là hai màu sắc đối lập. Hai người đều là lựa chọn lấy thú hình để tỷ thí, hai thú đối lập, cuối cùng vẫn là Thụy Khắc nóng lòng muốn biểu hiện chính mình nên ra tay trước, Tư Nặc ứng đối rất là bình tĩnh, bình thường hắn cũng đều cùng bọn họ Mễ Lai Khắc tỷ thí. Cho nên xét về năng lực ứng phó với địch thủ thì một người luôn được tộc nhân thổi phồng như Thụy Khắc không thể sánh bằng Tư Nặc. Tuy rằng hắn để lại trên người Tư Nặc không ít vết thương, nhưng cuối cùng vẫn là bị Tư Nặc đánh ngã văng ra ngoài. Cho nên kết quả tỷ thí chính là, trước đây không lâu, hắn bại bởi Mễ Lai Khắc, lần này lại bại dưới tay của đồng bạn Mễ Lai Khắc là Tư Nặc.
Thụy Khắc sắc mặt xanh mét cố đứng lên, tiếp theo liền xoay người ly khai nơi thi đấu. Sau đó hắn cũng không muốn tham gia thi đấu trận chung kết cùng đoàn thể, bởi vì hắn thật sự rất mất mặt. Hắn đã ở trước mặt Lục Văn Thụy thua tới hai lần.
Mà khi hắn đi rồi, tất cả mọi người lặng im một lát, đặc biệt là tộc trưởng Phỉ Lạp Tư của Ốc Nhĩ phu bộ lạc. Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Thụy Khắc rời đi, gương mặt anh tuấn đỏ bừng, nhìn dáng vẻ của y rất dọa người, vậy mà y không có một chút khí độ, thua không dậy nổi như vậy.
Bên cạnh Phỉ Lạp Tư còn có tộc trưởng [ bởi vì Kiệt Lạp Đặc tham gia trận đấu, cho nên không tính ], bọn họ đều vỗ vỗ bả vai hắn, đối với tính tình không ai chịu đựng được của Thụy Khắc, bọn họ đều có nghe thấy sơ qua, cho nên rất đồng tình với hắn.
Tạp Lạc Tư nhìn thấy mọi người xung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, ra vẻ là đang thảo luận chuyện Thụy Khắc rời đi. Hắn đi lên bục, ho nhẹ một tiếng, vừa lòng khi thấy mọi người ngừng nói, cho nên hắn lên tiếng:
”Bởi vì Thụy Khắc có thể bị thương trong trận tỷ thí vừa rồi cho nên hắn đi tìm y sư trước. Mọi người không cần để ý, tỷ thí vẫn tiếp tục!”
Sau khi Tạp Lạc Tư xuống đài rời đi thì các tuyển thủ cũng đều lên đây. Mọi người cũng đều bắt đầu đem lực chú ý đặt vào các trận tỷ thí sắp tới. Lần này là Mễ Lai Khắc cùng một thú nhân của Hải tộc bộ lạc. Thú hình của người này là hải sư, thuộc loại tuyển thủ có hình thể lực lượng. Hai người so với nhau một trận, Mễ Lai Khắc di chuyện nhanh nhẹ, mỗi lần khi đối phương tấn công đều có thể tránh được.
Thú nhân kia thấy nhiều lần hắn sắp đánh trúng đối phương, nhưng đến cuối cùng đều y tránh được, cho nên động tác của hắn lập tức loạn lên. Mà Mễ Lai Khắc vẫn né tránh như cũ. Nhìn đối phương rối loạn phát ra công kích, hắn mỉm cười, tiếp theo chờ đối phương mất hết sức lực, liền dùng một móng vuốt đánh thật mạnh vào lưng đối phương. Sau đó hắn vừa lòng nhìn đối phương ngã cái rầm xuống ngoài lôi đài. Mễ Lai Khắc đứng ở trên lôi đài, cao hứng nở nụ cười, xem ra thực lực của hắn gần đây thật sự tăng không ít a.
Bọn Lục Văn Thụy ở dưới đài nhìn, cũng đều thực vì hắn cao hứng. Xem ra, mặc kệ là thú nhân hay là nam nhân bình thường thì luôn giống nhau đều thích theo đuổi sức mạnh
Sau mấy trận tỷ thí này, Ngải Tư Đặc, Mễ Lai Khắc cùng Tư Nặc ba người đều dành được thắng lợi. Bất quá vì để cho công bình, bọn họ vẫn phải tỷ thí với nhau một hồi.
Sau đó, trải qua một vòng tỷ thí phấn khích, trình tự sắp xếp cuối cùng của bọn họ là: đệ nhất dũng sĩ vẫn như cũ là Ngải Tư Đặc, tiếp theo là Kiệt Lạp Đặc, vị thứ ba là Mễ Lai Khắc, mà Tư Nặc xếp hạng thứ bốn, vị thứ năm chính là vị Hải sư tiên sinh kia, mà Thụy Khắc bởi vì không có xuất hiện, cho nên hiện tại xếp hạng thứ sáu. [Y-H: anh em nhà cọp hay nha, tung hoa (^_^)]
Dừng ở đây, tỷ thí buổi sáng coi như xong. Tạp Lạc Tư thấy vừa rồi trong danh sách sáu người thì đã có ba thứ hạng lọt vào tay của Thái Cách bộ lạc. Hơn nữa đệ nhất cùng đệ tam đều là con hắn, cho nên vài tộc trưởng khác đối với hắn thật sự có chút hâm mộ lẫn ghen tị. Như thế nào con nhà hắn cùng con bọn họ lại hơn kém nhau đến như vậy. Xem ra chỉ có thể chờ vào trận thi đấu đoàn thể để tiếp tục cố gắng thôi.
Tất cả mọi người tản ra bốn phía, chuẩn bị trở về ăn chút gì đó, tiếp theo lại đến xem tỷ thí buổi chiều. Hạng mục tỷ thí hàng năm đều không giống nhau. Không biết năm nay là cái gì, mọi người đối với điều này thực cảm thấy hứng thú.
Mà sáu người Lục Văn Thụy cũng tập hợp lại cùng nhau. Đương nhiên bọn họ đi đến nhà Lục Văn Thụy. Ai bảo hắn nấu cơm ăn ngon nhất làm chi.
Sau khi giúp đỡ bọn người Mễ Lai Khắc chữa khỏi vết thương lớn nhỏ trên người, Lục Văn Thụy liền vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm trưa cho sáu người. Lý Na cùng Pháp Lan đã ở một bên trợ thủ cho hắn.
Hôm nay bởi vì liên tiếp tỷ thí mấy trận, ba người Mễ Lai Khắc đều có chút mệt mỏi, cho nên bọn họ ngồi ở trong phòng, vừa uống nước nghỉ ngơi, vừa thuận tiện trao đổi một chút điều tâm đắc trong buổi thi đấu hôm nay.
Sau một lúc lâu, tám món ăn một món canh được đặt lên bàn. Mọi người đều ăn ngấu nghiến, đặc biệt là ba thú nhân tiêu hao năng lượng quá độ, bọn họ ăn rất nhiều. Sau khi ăn xong, bọn họ thực thức thời giúp đỡ đi sửa sang lại mấy cái nồi chén này.
Đợi cho bọn họ đem mọi thứ đều tẩy trừ sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, sáu người cùng nhau đến bờ sông tản bộ. Chờ gần tới thời gian, bọn họ sẽ đi tới lôi đài bên cạnh.
Lúc này các tộc trường của ngũ đại bộ lạc đã thảo luận tốt lắm hạng mục tỷ thí. Mục tiêu của bọn họ lần này là phải đi Áo Tái rừng rậm, tìm răng nanh rồng nước thú. Sáu thú nhân trong từng bộ lạc làm thành một tổ nhỏ, mỗi tổ phải mang hai khỏa răng nanh của rồng nước thú trở về, mà tổ nào hoàn thành nhiệm vụ và trở trước sẽ là người thắng cuối cùng.
Chỉ thấy trên lôi đài có thú nhân đang đứng, bọn họ sáu người một tổ, trên mặt đều là tự tin cùng hưng phấn khi đối mặt với khiêu chiến [nhiệm vụ ]. Sau khi nghe hết nội dung tỷ thí, bọn họ liền lần lược biến thành thú hình, tiếp theo triển khai thân hình, hướng về Áo Tái rừng rậm chạy đi.
Lục Văn Thụy đứng tại chỗ, nhìn ba lão hổ đã bay xa. Ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào bạch mao lão hổ trong số đó, sắc mặt có chút ngưng trọng. Không biết vì cái gì, trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm bất hảo. Chẳng lẽ Mễ Lai Khắc bọn họ sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì sao?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Một đường đi tới, nhìn thấy các tộc nhân bên cạnh đều mang theo bạn lữ, có người còn mang theo ấu tể nhà mình đi đến sân tỷ thí ngày hôm nay. Khi cho bọn họ tới nơi thì đã muốn có rất nhiều người đến. Chỉ thấy phía trước lôi đài tỷ thí được xếp một loạt ghế dựa, mọi người ngồi ở đó cùng nhau nói chuyện phiếm, ăn quà vặt, thuận tiện thảo luận một chút về đệ nhất dũng sĩ năm nay sẽ là ai, không khí rất náo nhiệt.
Sau khi Lục Văn Thụy, Lý Na cùng Pháp Lan cáo biệt ba người Mễ Lai Khắc, thực may mắn tìm được 3 vị trí liền nhau ở phía trước. Bọn họ ngồi xuống, hưng phấn cùng mọi người chờ đợi tỷ thí bắt đầu.
Một lúc lâu sau, mọi người đều lục tục đến đông đủ. 30 thú nhân tham gia tỷ thí cũng đều ngồi ở vị trí phía sau lôi đài. Năm vị tộc trưởng của ngũ đại bộ lạc cùng tiến lên bục bắt đầu tuyên bố danh sách tỷ thí hôm nay. Ngải Tư Đặc tỷ thí cùng một thú nhân của Hải tộc bộ lạc, Tư Nặc là cùng với một thú nhân của Xà tộc bộ lạc, mà Mễ Lai Khắc, không biết là may mắn hay là bất hạnh, đối thủ của hắn là Kuwait. (^_^).
Mọi người đều nghe nói qua thanh danh của Kuwait. Hắn được xem như là người đứng đầu trong cuộc tỷ thí lần này, tất cả mọi người phỏng chừng thực lực của hắn tương đương với Ngải Tư Đặc, cho nên mọi người có thể đoán được, trận đấu mà Mễ Lai Khắc sắp sửa đối mặt sẽ là một hồi khổ chiến.
Lục Văn Thụy ở dưới đài cũng có chút khẩn trương, dù sao trong 30 cá nhân này chỉ có một mình Mễ Lai Khắc là còn kém 10 vài ngày nữa mới trưởng thành, hắn xem như là tuyển thủ nhỏ tuổi nhất trong số họ. Bất quá, mặc kệ mọi người đều nghĩ như thế nào, trận tỷ thí đầu tiên đã bắt đầu.
Thú nhân của Hải tộc bộ lạc khi biết đối thủ của mình là người liên tục năm năm liền đều chiếm được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ Ngải Tư Đặc khi, lập tức sợ tới mức chân có chút nhuyễn. Chính hắn ở trong bộ lạc cũng chỉ xếp hạng thứ ba mà thôi, lần này vận khí thật là không tốt, gặp một cái sát tinh như vậy. Bất quá Ngải Tư Đặc cũng mặc kệ đối phương suy nghĩ cái gì, y thầm nghĩ tốc chiến tốc thắng, bởi vậy khi vừa lên tràng, không để cho đối phương có thời gian phản ứng, y đã nhanh chóng hạ gục thú nhân đối diện kia. Mà thú nhân té trên mặt đất vẫn như cũ có chút sững sờ, đại khái là hắn không nghĩ tới bản thân còn không chưa kịp biến thành thú hình thì đã thua rồi. Tuy nhiên, người xem khi thấy một màn nhanh chóng chấm dứt như vậy cũng không ngoài ý muốn, dù sao thực lực hai người bọn họ lại chênh lệnh nhau đến thế, tất cả điều nằm trong dự kiến của mọi người.
Tư Nặc là người thứ hai xuất trướng, đối thủ của hắn có bộ dạng phi thường bưu hãn, so với hắn còn muốn cao hơn một cái đầu, thân hình cao khoản 2 m 3. Vừa lên đài, hắn liền dùng nắm tay thật lớn của mình đánh thẳng về phía Tư Nặc. Tư Nặc nghiêng người lánh đi, không nghĩ tới người nọ đánh hụt một quyền, lập tức lại đánh thêm một quyền nữa. Đừng nhìn thân hình của hắn phi thường cường tráng có vẻ trói buộc, nhưng động tác của hắn cũng phi thường nhanh nhẹn. Hai người lập tức ứng đấu. Tư Nặc cảm giác mỗi một quyền của đối phương có lực đạo phi thường to lớn, bản thân hắn căn bản là không thể ngăn cản, rơi vào đường cùng nên hắn biến thành thú hình. Đối phương nhìn thấy hắn biến thành thú hình thì lập tức cũng biến thân, chỉ thấy trên tràng là một hắc hổ thật lớn đối diện với một cự mãng lục sắc [màu xanh].
Hắc hổ phi giữa không trung, phát động công kích với cự mãng. Cự mãng vung đuôi cuốn đối phương, tựa hồ muốn đem đối thủ từ trên không trung kéo xuống dưới, không nghĩ tới lại bị đối phương dùng móng vuốt bắt được cái đuôi của mình, tiếp theo ngay tại lúc hắn còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo ra khỏi lôi đài, tuy rằng không có trọng thương gì, nhưng y vẫn là thua. Cho nên nói là cao vẫn không bằng bay trên cao, đúng là có cánh dài thì lợi hại hơn. (^_^).
Trận tỷ thí thứ ba chính là Mễ Lai Khắc với Kuwait, hai người bọn họ mặt đối mặt, tiếp theo liền cùng nhau biến thành thú hình, trên đài xuất hiện một bạch hổ thật lớn cùng một cự mãng màu bạc, hai người đều có thú hình phi thường hiếm thấy.[Y-H: cả hai đều bị bạch tạng ráo trọi]
Hai người, không, là hai thú không khỏi lao vào đánh nhau. Ngay từ đầu Kuwait có chút khinh thường, dù sao mục tiêu của hắn lần này là đả bại Ngải Tư Đặc, lấy được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ, cho nên đối với thú nhân còn không có trưởng thành trước mặt này, hắn căn bản là không có để vào mắt, nhưng không nghĩ tới mới giao thủ, thế lực của hai người thế nhưng ngang nhau.
Sau một lúc hơi hơi sửng sốt, hắn quyết định tiên hạ thủ vi cường, vì thế hắn quyết định áp dụng biện pháp ‘giương đông kích tây’, trước tiên quay đầu về phía trước bày ra một bộ như là muốn cắn cánh đối phương, nhưng thực tế lại dùng cái đuôi đánh lén, đưa đối phương từ không trung kéo xuống đất.
Nhưng hắn không nghĩ tới, hơn một tháng gần đây, Mễ Lai Khắc vẫn luôn cùng Lục Văn Thụy tỷ thí luận bàn, cho nên chiêu thức đánh nhau của y không còn đơn giản giống như trước kia. Hiện tại tốc độ phản ứng cùng năng lực đối phó với địch của y đều so với trước kia cao hơn một bậc. Động tác dụ địch rõ ràng như vậy đương nhiên không thể lừa được y.
Cho nên lúc hai người xông vào nhau, Kuwait vừa mới đắc ý tung ra cái đuôi của mình, đột nhiên phát hiện đối phương đã không còn ở tại chỗ, hắn thầm kêu một tiếng không ổn, quả nhiên, sau một khắc, hắn liền cảm giác có một cỗ đại lực đánh úp từ sau lưng hắn, phía sau truyền đến một trận đau đớn nóng bỏng vô cùng, nghiêng đầu nhìn lại thì thấy vảy trên lưng mình bị mất đi vài miếng.
Cảnh này khiến hắn trở nên tức tối, một đôi mắt xanh mượt dựng thẳng cũng bắt đầu chậm rãi phiếm hồng, rõ ràng đã muốn bắt đầu bạo phát rồi. Chỉ thấy hắn đem thân thể của mình xoay quanh, tiếp theo lui đầu ra phía sau, đầu tiên là uốn cong người lại thành hình chữ ‘khẩu’ (囗), tiếp theo liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà đánh tới Mễ Lai Khắc.
Mọi người mắt thấy bạch hổ giữa không trung tựa hồ sẽ bị đối phương đánh trúng, đều khẩn trương nuốt một ngụm nước miếng. Chỉ có Lục Văn Thụy ngược lại là không vội, bởi vì hắn biết Mễ Lai Khắc hiện tại rất lạnh tĩnh, y đã khống chế được tiết tấu của trận tỷ thí này, mà việc đối phương nổi giận cũng đều nằm trong dự kiến của y, cho nên không có gì phải lo lắng.
Quả nhiên, khi cự mãng màu bạc sắp cắn trúng cánh của bạch hổ, chỉ thấy Mễ Lai Khắc không lùi mà tiến tới, nương theo tư thế hướng về phía trước của đối phương, đầu tiên là há mồm cắn đầu đối phương (^_^), tiếp theo dùng tứ chi chặt chẽ bắt lấy đối phương, sau đó dùng sức vào răng nanh, nhằm ngay vào bộ vị có tính uy hiếp rất cao đối với đối phương, cũng chính là cổ ( đốt sống cổ), khẽ cắn một ngụm. (^_^).
Cự mãng màu bạc tựa hồ sửng sốt một chút, tiếp theo liền cảm giác được hắn bị đối phương gắt gao trói buộc, toàn thân cao thấp đều không thể động đậy, nghiêm trọng nhất vẫn là từ cổ truyền đến cảm giác đau đớn rất nhỏ, hắn biết nếu hiện tại không phải tỷ thí mà là hai người thật sự đối chiến thì hiện tại hắn hẳn là phải chết rồi. Xem ra lần này là hắn khinh địch, Mễ Lai Khắc này tuy rằng bây giờ còn không bằng ca ca Ngải Tư Đặc của hắn, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, nghĩ như vậy, Kuwait ở trong lòng thở dài một hơi, tiếp theo nhẹ nhàng nói một tiếng,”Ta thua!”
Mễ Lai Khắc nghe được đối phương nhận thua, lập tức liền thu hồi răng nanh của mình, sau đó buông tứ chi ra, cùng biến thành người hình với đối phương, cuối cùng quả nhiên là hắn thắng, hắn ở trên lôi đài nở ra nụ cười tự tin nhìn xuống Lục Văn Thụy đang ngồi bên dưới.
Dưới đài, Lục Văn Thụy nhìn Mễ Lai Khắc phô bày biểu tình trẻ con như vậy, nhịn không được nên cũng đáp trả lại đối phương bằng một cái mỉm cười nhợt nhạt. Lý Na cùng Pháp Lan ở một bên nhìn hai người trên đài dưới đài này, cũng nở nụ cười theo, quan hệ hai người bọn họ thật sự tốt lắm.
Trận đấu thứ tư dĩ nhiên là Thụy Khắc, đối thủ của hắn là một thú nhân của Thái Cách bộ lạc, thực lực của người này xếp hạng thứ sáu trong bộ lạc, cũng không phải phi thường cường hãn, cho nên sau một phen tỷ thí, cự lang màu bạc lấy được thắng lợi cuối cùng. Thụy Khắc đối với Lục Văn Thụy dưới đài kiêu ngạo cười cười, giống như đang nói “Kỳ thật ta cũng rất mạnh “, nhưng hắn lại phát hiện đối phương đã không còn ngồi ở chỗ lúc nãy, bộ mặt nhịn không được run rẩy một chút, tiếp theo hắn nhìn khắp nơi, rốt cục tại một góc nhỏ thì tìm được mục tiêu của hắn, nguyên lai ba người Lục Văn Thụy thấy nhóm Mễ Lai Khắc đều tỷ thí xong nên đi ra phía sau lôi đài tìm bọn họ, muốn xem bọn hắn có bị thương hay không. Cho nên lúc này Thụy Khắc nhìn thấy chính là Lục Văn Thụy nắm tay Mễ Lai Khắc, vẻ mặt thân thiết nói nói cái gì đó, nhìn thấy trong ánh mắt của y tràn đầy nhu hòa, mặt Thụy Khắc tối lại, xem ra hắn phải nhanh chóng hành động mới được.
Mà người bị hắn nhìn chăm chú thì hoàn toàn không biết gì cả, lúc này lực chú ý của Lục Văn Thụy đều đặt trên người Mễ Lai Khắc. Hắn nhìn Mễ Lai Khắc từ trên xuống dưới, phát hiện trừ bỏ tay trái cùng lưng có chút trầy da đổ máu ở bên ngoài thì cũng không có vết thương nào nghiêm trọng, lúc này hắn mới yên lòng, đưa tay rót vào vết thương của Mễ Lai Khắc một ít sinh mệnh lực, lập tức miệng vết thương liền khép lại, tiếp theo liền tiêu thất, Lục Văn Thụy vừa lòng nhìn kiệt tác của mình, trong lòng nghĩ, thật sự là năng lực dùng tốt a!
Hai trận tỷ thí tiếp theo cũng phân được thắng lợi, một là Kiệt Lạp Đặc tộc trưởng Vũ tộc bộ lạc, một là thú nhân của Hải tộc bộ lạc.
Kế tiếp liền đến phiên sáu thú nhân chiến thắng tiến hành tỷ thí. Trận đầu vẫn là Ngải Tư Đặc đấu trước, hắn lần này chống lại Kiệt Lạp Đặc, hai người trải qua một phen ngươi tới ta đi, cuối cùng giống như năm rồi, vẫn là Ngải Tư Đặc lấy được thắng lợi.
Mà ngay tại trận tỷ thí thứ hai, lần này Tư Nặc đấu với Thụy Khắc, nhìn cự lang màu bạc cùng cự hổ màu đen trên đài, thật đúng là hai màu sắc đối lập. Hai người đều là lựa chọn lấy thú hình để tỷ thí, hai thú đối lập, cuối cùng vẫn là Thụy Khắc nóng lòng muốn biểu hiện chính mình nên ra tay trước, Tư Nặc ứng đối rất là bình tĩnh, bình thường hắn cũng đều cùng bọn họ Mễ Lai Khắc tỷ thí. Cho nên xét về năng lực ứng phó với địch thủ thì một người luôn được tộc nhân thổi phồng như Thụy Khắc không thể sánh bằng Tư Nặc. Tuy rằng hắn để lại trên người Tư Nặc không ít vết thương, nhưng cuối cùng vẫn là bị Tư Nặc đánh ngã văng ra ngoài. Cho nên kết quả tỷ thí chính là, trước đây không lâu, hắn bại bởi Mễ Lai Khắc, lần này lại bại dưới tay của đồng bạn Mễ Lai Khắc là Tư Nặc.
Thụy Khắc sắc mặt xanh mét cố đứng lên, tiếp theo liền xoay người ly khai nơi thi đấu. Sau đó hắn cũng không muốn tham gia thi đấu trận chung kết cùng đoàn thể, bởi vì hắn thật sự rất mất mặt. Hắn đã ở trước mặt Lục Văn Thụy thua tới hai lần.
Mà khi hắn đi rồi, tất cả mọi người lặng im một lát, đặc biệt là tộc trưởng Phỉ Lạp Tư của Ốc Nhĩ phu bộ lạc. Hắn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Thụy Khắc rời đi, gương mặt anh tuấn đỏ bừng, nhìn dáng vẻ của y rất dọa người, vậy mà y không có một chút khí độ, thua không dậy nổi như vậy.
Bên cạnh Phỉ Lạp Tư còn có 3 tộc trưởng [ bởi vì Kiệt Lạp Đặc tham gia trận đấu, cho nên không tính ], bọn họ đều vỗ vỗ bả vai hắn, đối với tính tình không ai chịu đựng được của Thụy Khắc, bọn họ đều có nghe thấy sơ qua, cho nên rất đồng tình với hắn.
Tạp Lạc Tư nhìn thấy mọi người xung quanh bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, ra vẻ là đang thảo luận chuyện Thụy Khắc rời đi. Hắn đi lên bục, ho nhẹ một tiếng, vừa lòng khi thấy mọi người ngừng nói, cho nên hắn lên tiếng:
”Bởi vì Thụy Khắc có thể bị thương trong trận tỷ thí vừa rồi cho nên hắn đi tìm y sư trước. Mọi người không cần để ý, tỷ thí vẫn tiếp tục!”
Sau khi Tạp Lạc Tư xuống đài rời đi thì các tuyển thủ cũng đều lên đây. Mọi người cũng đều bắt đầu đem lực chú ý đặt vào các trận tỷ thí sắp tới. Lần này là Mễ Lai Khắc cùng một thú nhân của Hải tộc bộ lạc. Thú hình của người này là hải sư, thuộc loại tuyển thủ có hình thể lực lượng. Hai người so với nhau một trận, Mễ Lai Khắc di chuyện nhanh nhẹ, mỗi lần khi đối phương tấn công đều có thể tránh được.
Thú nhân kia thấy nhiều lần hắn sắp đánh trúng đối phương, nhưng đến cuối cùng đều y tránh được, cho nên động tác của hắn lập tức loạn lên. Mà Mễ Lai Khắc vẫn né tránh như cũ. Nhìn đối phương rối loạn phát ra công kích, hắn mỉm cười, tiếp theo chờ đối phương mất hết sức lực, liền dùng một móng vuốt đánh thật mạnh vào lưng đối phương. Sau đó hắn vừa lòng nhìn đối phương ngã cái rầm xuống ngoài lôi đài. Mễ Lai Khắc đứng ở trên lôi đài, cao hứng nở nụ cười, xem ra thực lực của hắn gần đây thật sự tăng không ít a.
Bọn Lục Văn Thụy ở dưới đài nhìn, cũng đều thực vì hắn cao hứng. Xem ra, mặc kệ là thú nhân hay là nam nhân bình thường thì luôn giống nhau đều thích theo đuổi sức mạnh
Sau mấy trận tỷ thí này, Ngải Tư Đặc, Mễ Lai Khắc cùng Tư Nặc ba người đều dành được thắng lợi. Bất quá vì để cho công bình, bọn họ vẫn phải tỷ thí với nhau một hồi.
Sau đó, trải qua một vòng tỷ thí phấn khích, trình tự sắp xếp cuối cùng của bọn họ là: đệ nhất dũng sĩ vẫn như cũ là Ngải Tư Đặc, tiếp theo là Kiệt Lạp Đặc, vị thứ ba là Mễ Lai Khắc, mà Tư Nặc xếp hạng thứ bốn, vị thứ năm chính là vị Hải sư tiên sinh kia, mà Thụy Khắc bởi vì không có xuất hiện, cho nên hiện tại xếp hạng thứ sáu. [Y-H: anh em nhà cọp hay nha, tung hoa (^_^)]
Dừng ở đây, tỷ thí buổi sáng coi như xong. Tạp Lạc Tư thấy vừa rồi trong danh sách sáu người thì đã có ba thứ hạng lọt vào tay của Thái Cách bộ lạc. Hơn nữa đệ nhất cùng đệ tam đều là con hắn, cho nên vài tộc trưởng khác đối với hắn thật sự có chút hâm mộ lẫn ghen tị. Như thế nào con nhà hắn cùng con bọn họ lại hơn kém nhau đến như vậy. Xem ra chỉ có thể chờ vào trận thi đấu đoàn thể để tiếp tục cố gắng thôi.
Tất cả mọi người tản ra bốn phía, chuẩn bị trở về ăn chút gì đó, tiếp theo lại đến xem tỷ thí buổi chiều. Hạng mục tỷ thí hàng năm đều không giống nhau. Không biết năm nay là cái gì, mọi người đối với điều này thực cảm thấy hứng thú.
Mà sáu người Lục Văn Thụy cũng tập hợp lại cùng nhau. Đương nhiên bọn họ đi đến nhà Lục Văn Thụy. Ai bảo hắn nấu cơm ăn ngon nhất làm chi.
Sau khi giúp đỡ bọn người Mễ Lai Khắc chữa khỏi vết thương lớn nhỏ trên người, Lục Văn Thụy liền vào phòng bếp, chuẩn bị nấu cơm trưa cho sáu người. Lý Na cùng Pháp Lan đã ở một bên trợ thủ cho hắn.
Hôm nay bởi vì liên tiếp tỷ thí mấy trận, ba người Mễ Lai Khắc đều có chút mệt mỏi, cho nên bọn họ ngồi ở trong phòng, vừa uống nước nghỉ ngơi, vừa thuận tiện trao đổi một chút điều tâm đắc trong buổi thi đấu hôm nay.
Sau một lúc lâu, tám món ăn một món canh được đặt lên bàn. Mọi người đều ăn ngấu nghiến, đặc biệt là ba thú nhân tiêu hao năng lượng quá độ, bọn họ ăn rất nhiều. Sau khi ăn xong, bọn họ thực thức thời giúp đỡ đi sửa sang lại mấy cái nồi chén này.
Đợi cho bọn họ đem mọi thứ đều tẩy trừ sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng, sáu người cùng nhau đến bờ sông tản bộ. Chờ gần tới thời gian, bọn họ sẽ đi tới lôi đài bên cạnh.
Lúc này các tộc trường của ngũ đại bộ lạc đã thảo luận tốt lắm hạng mục tỷ thí. Mục tiêu của bọn họ lần này là phải đi Áo Tái rừng rậm, tìm răng nanh rồng nước thú. Sáu thú nhân trong từng bộ lạc làm thành một tổ nhỏ, mỗi tổ phải mang hai khỏa răng nanh của rồng nước thú trở về, mà tổ nào hoàn thành nhiệm vụ và trở trước sẽ là người thắng cuối cùng.
Chỉ thấy trên lôi đài có 30 thú nhân đang đứng, bọn họ sáu người một tổ, trên mặt đều là tự tin cùng hưng phấn khi đối mặt với khiêu chiến [nhiệm vụ ]. Sau khi nghe hết nội dung tỷ thí, bọn họ liền lần lược biến thành thú hình, tiếp theo triển khai thân hình, hướng về Áo Tái rừng rậm chạy đi.
Lục Văn Thụy đứng tại chỗ, nhìn ba lão hổ đã bay xa. Ánh mắt của hắn cứ nhìn chằm chằm vào bạch mao lão hổ trong số đó, sắc mặt có chút ngưng trọng. Không biết vì cái gì, trong lòng hắn luôn có một loại dự cảm bất hảo. Chẳng lẽ Mễ Lai Khắc bọn họ sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì sao?