Sau khi bọn họ đi rồi, Lục Văn Thụy nhìn ánh mắt nghi hoặc của một nhà bốn người Tạp Lạc Tư, cảm giác áp lực rất lớn. Vì thế do không chịu nổi gánh nặng, y quyết định tốt nhất là chính mình chủ động công đạo sự tình từ đầu đến cuối, dù sao sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ nói cho bọn họ biết, biết sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau, vì thế y cũng đi theo Mễ Lai Khắc ngồi xuống, bưng chén nước ở trên bàn uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
”Ta biết các ngươi đều rất ngạc nhiên, vì cái gì người của Lý Âu bộ lạc lại tìm đến, và vì sao trước đây chỉ có một mình ta sống trong Hắc Chiểu rừng rậm, đúng không?”
Nhìn tất cả mọi người gật đầu, y mới tiếp tục nói:
”Kỳ thật sự tình là như vậy, lúc trước ta quả thật là người của Lý Âu bộ lạc, hai người bọn họ chính là phụ thân của ta. Lúc trước khi ta sinh ra do có phát đồng dị sắc, mà trước đó ở trong bộ lạc đều không có ghi lại trường hợp này, cho nên mọi người đều cho rằng ta là quái thai.”
Nói tới đây, y nhịn không được nở một nụ cười châm chọc, *bọn họ nên có bao nhiêu không biết a*.Mễ Lai Khắc cùng Khoa Lan thấy thế liền ở hai bên nắm lấy tay y, yên lặng an ủi y.
Lục Văn Thụy cảm giác được lòng bàn tay mình ấm áp, tiếp theo ngẩng đầu nhìn, lúc thấy ánh mắt của Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc bọn họ có chút lo lắng cùng thương tiếc, y cảm giác trong lòng mình lập tức ấm lên, ít nhất hiện tại bên người y còn có những người thật sự quan tâm đến y. Vì thế y điều chỉnh một chút trạng thái của mình, tiếp tục mở miệng nói:
”Bởi vì ta là phát đồng dị sắc, cho nên hai phụ thân cũng không thực thích ta, tại nghi thức ban danh của ta, tộc trưởng gia gia của ta chỉ lấy một chữ ‘An’ độc nhất đặt cho ta. Mà các tộc nhân cùng tiểu thú nhân, tiểu giống cái chung quanh cũng đều thực chán ghét ta, bọn họ cũng không muốn ngoại với ta, cho nên ta đều thực cô độc. Vào năm ta sáu tuổi, phụ thân của ta lại có bảo bảo, việc này khiến bọn họ trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của ta. Sau khi hai đệ đệ của ta đều sinh ra, hai phụ thân thấy bọn họ đều thực bình thường, không có xuất hiện phát đồng dị sắc như ta vậy, nên rất yêu thích bọn họ, ta cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục chịu đựng sống trong nhà nổi nữa. Vì thế ta chuẩn bị một ít quần áo cùng thức ăn, thừa dịp hai người bọn họ ôm bọn đệ đệ đi đến nhà tộc trưởng gia gia, ta liền chạy đi ra ngoài. Ta một đường đi ra khỏi bộ lạc, trên đường cũng gặp qua rất nhiều tộc nhân, bọn họ đều cho rằng không có nhìn thấy ta, ta cảm giác chính mình thật sự rất dư thừa, vì thế ta liền ly khai bộ lạc, trực tiếp đi vào bên trong Hắc Chiểu rừng rậm ở phụ cận.
Ta một mình trốn bên trong một cái sơn động, đầu tiên là đem vài thứ mình mang theo ăn hết, tiếp theo ta nghĩ phải đi ra ngoài tìm vài thứ để ăn, nhưng nơi đó dã thú rất nhiều, ta cũng không thể tìm được bao nhiêu đồ ăn, chỉ có thể ở phụ cận sơn động tìm thực vật thân củ cùng dã quả quen thuộc để no lòng, cứ như vậy miễn miễn cường cường qua hơn nửa năm, mà trong đoạn thời gian này không có bất luận kẻ nào tìm kiếm ta.”
Nói tới đây, Lục Văn Thụy ngừng lại, trí nhớ của bé An chỉ có tới đây, sau đó An rời đi, chính y xuyên qua thời không mà đến, tiếp nhận thân thể của bé, tiếp tục còn sống. Hiện tại nhớ tới kí ức của An, y thật sự cảm thấy An rất đáng thương, hai phụ thân cùng các tộc nhân đều thực đáng giận. Hiện tại bọn họ thế nhưng lại tìm tới cửa, nghĩ rằng dễ lừa y như vậy sao?
Mà Tạp Lạc Tư bọn họ nghe được sự tình từ đầu đến cuối thì phi thường tức giận, Lý Âu bộ lạc này thật sự là ngu dốt đến cực điểm, hơn nữa hai phụ thân của y cũng thực quá phận, có thể đối đãi với một tiểu giống cái như vậy, đây thật đúng là quả báo của họ mà. Đồng thời trong lòng bọn họ rất là đồng tình đối với những việc Lục Văn Thụy gặp phải trước kia, bọn họ thật sự không ngờ nguyên lai y là vì nguyên nhân này mới một người sinh hoạt tại Hắc Chiểu rừng rậm. Hơn nữa đợi cho đến khi Mễ Lai Khắc gặp được y thì y đã sinh hoạt tại nơi đó được 10 năm, hơn nữa y đã trở nên phi thường cường hãn. Như vậy trong mười năm đó, từ một tiểu giống cái yếu ớt đói rách đã chuyển biến thành một Lục Văn Thụy như ngày nay, một giống cái không kém chút nào so với các thú nhân, trong quá trình đó không biết có bao nhiêu sao gian khổ đâu, thật sự rất khó tưởng tượng y như thế nào từ 7 tuổi từng chút từng chút cố gắng để sống đến 17 tuổi. Pháp Lan nhìn biểu tình của Lục Văn Thụy tựa hồ không có gì, nhịn không được đưa y ôm vào trong lòng mình, tiếp theo hắn rất ôn nhu nói:
”Thụy, mọi chuyện đều đã qua rồi, về sau chúng ta chính là người nhà của ngươi, chúng ta sẽ hảo hảo quan tâm ngươi, chiếu cố ngươi.”
Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc nghe xong lời hắn nói, cũng đều khẳng định gật gật đầu. Thụy là một giống cái tốt như vậy, người khác không biết phải quý trọng y, bọn họ sẽ hảo hảo trân trọng y, đau tích y, bởi vì y đáng giá.
Lục Văn Thụy cảm nhận được mọi người an ủi cùng quan tâm, nhịn không được lộ ra một nụ cười sáng lạn, tựa hồ từ giờ khắc này bắt đầu, sinh mệnh của y sẽ không có gì tiếc nuối, y hiện tại cũng có người nhà quan tâm y, có bằng hữu hợp ý y, còn có Đại Thước tâm ý tương thông với y, như thế này là đủ rồi.
Tiếp theo Mễ Lai Khắc mở miệng hỏi:
”Thụy, ngươi nói cần suy nghĩ một chút, chẳng lẽ ngươi thật sự cùng bọn họ trở về sao?”
Đây chính là chuyện hắn tối quan tâm, vốn hắn nghĩ rằng Thụy sẽ cự tuyệt, ai biết đâu cuối cùng y lai nói cần phải suy nghĩ một chút, chẳng lẽ y là muốn trở về sao? Việc này không thể được. (^_^).
“Ân, ta nói cần phải suy nghĩ một chút là vì ta có chút nghi hoặc, bọn họ vì cái gì lại đột nhiên tìm đến, cuối cùng còn nói ra tộc trưởng gia gia muốn gặp ta, đối với ý đồ mà bọn họ đến, ta tuy rằng đã đoán được một ít, bất quá vẫn không rõ ràng lắm mục đích cụ thể của bọn họ là cái gì? Cho nên ta nghĩ đêm nay đi nghe ngóng một chút xem xem mục đích thực sự của bọn họ rốt cuộc là gì.” Lục Văn Thụy trả lời.
Mấy người còn lại lúc này mới gật gật đầu, nguyên lai là như vậy, đây quả thật là một biện pháp tốt, nếu giáp mặt hỏi thì cũng hỏi không ra nguyên cớ đi. Tạp Lạc Tư suy nghĩ một lát, tiếp theo hắn nói với Lục Văn Thụy:
”Thụy, ngươi đợi Mễ Lai Khắc cùng đi, nếu đi từ phía sau núi thì có thể quan sát căn phòng đó từ phía cửa sổ, đến lúc đó các ngươi cẩn thận một chút.”
“Ân! Cám ơn Tạp Lạc Tư thúc thúc!”
Không nghĩ tới tộc trưởng đại nhân còn có thể chỉ chiêu cho mình, Lục Văn Thụy rất là ngoài ý muốn. Tiếp theo y cùng Mễ Lai Khắc cáo biệt Khoa Lan bọn họ, đi về phía sau núi.
Bởi vì không nghĩ bỏ qua đối thoại của Lí Tư bọn họ, cho nên hai người bắt đầu đẩy nhanh hơn tốc độ. Mễ Lai Khắc trực tiếp biến thành thú hình, thuận tiện thu liễm hơi thở của mình, mà Lục Văn Thụy thì sử dụng Xoắn ốc cửu ảnh, hai người cùng nhau bay rất nhanh qua phía sau núi, đi đến phụ cận nơi ở của Lí Tư cùng Tạp La.
Sau khi tới gần căn phòng của bọn họ, Mễ Lai Khắc lại biến trở về hình người. Hai người nhẹ nhàng ngồi xổm bên cửa sổ (^_^), bắt đầu nghe động tĩnh trong phòng. Chỉ nghe ở bên trong, Lí Tư tựa hồ đang phát giận, âm thanh của hắn rất táo bạo,
”Ngươi nói, An thế nhưng lại cự tuyệt chúng ta, lá gan của y thật sự lớn, trước đây y đều ngoan ngoãn đứng một góc mà không dám nói gì, như thế nào hiện tại biến thành như vậy? Hơn nữa quái thai chính là quái thai, ngươi nhìn thấy thân hình cao to của y mà xem, đều không sai biệt lắm với các thú nhân, toàn thân y có chỗ nào giống như một giống cái đâu, còn nữa, cả ngày lại đi cùng một đám thú nhân, thật sự là…… Về sau, nếu y đi theo chúng ta trở về, ngươi cần phải hảo hảo quản giáo y a, thật sự không ra thể thống gì.”
Tiếp theo tựa hồ là âm thanh của Tạp La truyền đến,
”Ta cũng thấy được An thay đổi, mới trước đây y quả thật thực im lặng cũng thực nhu thuận, bất quá bộ dạng hiện tại của y cũng thật khá, nếu trở về bộ lạc, nhất định sẽ có rất nhiều thú nhân thích y đi.”
“Ân, điều này cũng đúng, dù sao nhiệm vụ chính của chúng ta là phải nghĩ ra biện pháp mang y về, bằng không phụ thân sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ta xem An hẳn là một người mềm lòng, ngươi không thấy được sau khi chúng ta nói phụ thân sinh bệnh muốn gặp y, thái độ của y cũng đã không tiếp tục cường ngạnh sao? Ngày mai chúng ta cố thêm sức lực, nhất định có thể thuyết phục y cùng chúng ta trở về.” thanh âm của Lí Tư đột nhiên trở nên vui vẻ lên.
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc ở ngoài cửa sổ hai mặt nhìn nhau, hai người này thật đúng là có chút tự tin. Mà Mễ Lai Khắc lại đem Lục Văn Thụy gắt gao ôm vào trong lòng, bọn họ nói cái gì mà thú nhân bộ lạc sẽ thích, Thụy là của hắn, cùng Lý Âu bộ lạc của bọn họ một chút quan hệ đều không có.[ha ha]
Mà Lục Văn Thụy đột nhiên bị Mễ Lai Khắc ôm lấy liền bật cười, y nhìn động tác có chút tính trẻ con này của Đại Thước, nhịn không được ôm lại Đại Thước, ở trong ngực của hắn cọ cọ.
Mễ Lai Khắc thấy thế quả nhiên sẽ không sinh khí, hắn cao hứng dùng má mình cọ cọ trên đỉnh đầu đối phương, một đôi mắt màu thâm lam không tự kìm hãm được mị lên, Thụy chính là của hắn, ai cũng đừng nghĩ đến.
Vì thế bọn họ hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau này mà nghe ngóng động tĩnh trong phòng, đối thoại bên trong tựa hồ vẫn đều liên tục, xem ra bọn họ thật sự có rất nhiều lời muốn nói nga.
Lục Văn Thụy bọn họ nghe xong, tự động đem mấy thứ vô dụng vô nghĩa đều đã lược bốt, tổng kết như sau: Nguyên lai lúc trước Lí Tư bọn họ nói tộc trưởng sinh bệnh là muốn gạt người. Bọn họ nói như vậy chỉ vì lừa y trở về, bọn họ cảm thấy nếu nói như vậy, Lục Văn Thụy nhất định cảm động. Hơn nữa hôm nay bọn họ tìm đến không chỉ là vì mệnh lệnh của tộc trưởng, bọn họ nhất định phải đem Lục Văn Thụy về, phần nhiều là vì chính bọn họ, hoặc là nói là vì vị trí tộc trưởng của Lí Tư.
Đương nhiệm tộc trưởng của Lý Âu bộ lạc, cũng chính là phụ thân của Lí Tư, năm nay quả thật đã 490 tuổi, đối với một thú nhân có sinh mệnh dài nhất là 500 tuổi mà nói, hắn thật sự đã rất già, cho nên vào 5 năm hoặc là 10 năm sau sẽ tuyển ra một tộc trưởng mới, việc này là phi thường tất yếu.
Mà Lý Âu bộ lạc là chế độ thừa kế, cho nên tộc trưởng tiếp theo sẽ phải chọn lựa giữa hai người là Lí Tư cùng ca ca của hắn, cho tới bây giờ, vẫn đều là ca ca của hắn có vẻ chiếm thượng phong, tộc trưởng tựa hồ cũng có vẻ vừa ý con lớn nhất của mình, cho nên Lí Tư vẫn thực không cam lòng, hắn không thấy bản thân kém ca ca chỗ nào.
Mà lần này ngẫu nhiên biết được Lục Văn Thụy có năng lực đặc thù, đây đúng là một cơ hội, nếu bọn họ có thể thuận lợi mang y trở về trong, không thể nghi ngờ rằng với một đứa con có năng lực xuất sắc như vậy, Lí Tư sẽ rất có mặt mũi, như vậy có thể khiến cho tộc trưởng vui vẻ, cũng có thể vì thế mà gia tăng lợi thế của hắn trên còn đường đến với vị trí tộc trưởng.
Sau khi tận tường chân tướng, Lục Văn Thụy cười lạnh lôi kéo Mễ Lai Khắc ly khai, trong lòng y vẫn có chút vì An mà cảm thấy không đáng giá, y thật sự vì An mà thương tâm. Đây là hai phụ thân của bé An, bọn họ vậy mà chỉ viết có lợi dụng mà không có chút cảm tình, thật sự rất đáng buồn. Mễ Lai Khắc thấy thế vội vàng ôm chặt y, một bên lấy tay vỗ về trên lưng đối phương, hai người đều không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng. Thẳng đến Lục Văn Thụy điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hai người mới tay trong tay trở về nhà của Lục Văn Thụy, bởi vì ngày hôm nay, cảm xúc của Lục Văn Thụy tựa hồ không quá ổn định, cho nên Mễ Lai Khắc quyết định lưu lại bồi y.
Sau đó hai người bọn họ thay phiên nhau tắm rửa giặt giũ, tiếp theo trao nhau một cái hôn môi, sau đó liền ôm nhau ngủ. Về phần chuyện tình ngày mai thì để ngày mai rồi nói. (^_^).
Hôm sau, quả nhiên Lí Tư cùng Tạp La đến nhà Tạp Lạc Tư từ sáng sớm, bởi vì bọn họ không biết nhà Lục Văn Thụy ở nơi nào, cho nên đành phải đến chỗ tộc trưởng. Cũng may, bọn họ chỉ đợi một lát, hai người Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc chạy tới, Lí Tư cùng Tạp La nhìn hai người bọn họ tay trong tay, sắc mặt đều có chút khó coi. Chẳng lẽ y đã có bạn lữ? Không phải y vừa mới mãn 18 tuổi sao? [Y-H: người ta yêu sớm ko được sao?]Bất quá dù sao nơi này cũng là nhà của tộc trưởng, bọn họ cũng không tiện hỏi, hơn nữa việc tối trọng yếu của bọn họ vẫn là đem đối phương mang về. Vì thế Lí Tư mở miệng nói:
”Thụy, ngươi hẳn là đã quyết định cùng chúng ta trở về phải không? Hôm nay chúng ta sẽ lên đường, được không?”
Mà Lục Văn Thụy lúc này ngồi ở một bên, chậm rãi nói:
” Hôm nay các ngươi có thể đi rồi, ta sẽ không cùng các ngươi trở về, các ngươi hãy chết tâm này đi.”
Lí Tư nghe được lời y nói lập tức đứng lên, tiếp theo rít gào nói:
”Ngươi nói cái gì? Ngươi không cùng chúng ta trở về? Vậy ngày hôm qua ngươi nói là sẽ suy nghĩ lại, chẳng lẽ là đùa giỡn chúng ta sao? Gia gia của ngươi bị bệnh, ngươi còn không nguyện ý trở về, ngươi không thấy mình quá đáng sao?”
Tạp La ở một bên cũng mở miệng nói:
”Đúng vậy, Thụy, ngươi làm cho chúng ta thất vọng rồi, ngươi không phải là nên cùng chúng ta trở về xem gia gia sao? Ngươi làm cho phụ thân thật thương tâm.” [Y-H: xời]
Lục Văn Thụy thấy thế chỉ nhíu mày, tiếp theo thản nhiên nói:
” Kế hoạch cùng tính toán của các ngươi, tối hôm qua ta đã chính tai nghe được. Vậy nên, ta không thể đáp ứng các ngươi, để cho các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ mà tộc trưởng giao, ta thực có lỗi. Nếu ngươi bởi vì việc này mà không thể trở thành tộc trưởng tiếp theo, ta cũng chỉ có thể nói là năng lực của ngươi không đủ hoặc nói là vận khí của ngươi không tốt, đối với chuyện này, ta cũng không có khả năng giúp các ngươi.”
Lí Tư cùng Tạp La lập tức ngây ngẩn cả người, bọn họ thật sự không có nghĩ đến lời nói tối hôm qua của mình sẽ bị Lục Văn Thụy nghe không sót một chữ, hai người xấu hổ nửa ngày, tiếp theo Lí Tư cứng rắn nói:
”Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi còn chưa trưởng thành, chúng ta là phụ thân của ngươi, chúng ta có quyền lợi mang ngươi trở về.”
Nói xong, hắn còn chuẩn bị tiến lên kéo Lục Văn Thụy, không nghĩ tới hắn còn chưa kịp tới gần, đã bị một lực đạo phía sau chế trụ, hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Tạp Lạc Tư vẫn còn ngồi trên ghế, chỉ thấy vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, bất quá tay phải của hắn lại đang kéo tay trái của Lí Tư. Lí Tư có chút cố sức giãy nửa ngày, nhưng vẫn không có cách nào thoát ra khỏi đối phương, hắn có chút thẹn quá thành giận nói:
”Tạp Lạc Tư tộc trưởng, ngươi là có ý tứ gì? Ngươi muốn ngăn cản ta?”
Lời nói của hắn vừa dứt liền cảm giác áp lục trên tay không còn, tiếp theo bởi vì tác dụng của phản lực khiến hắn lập tức đổ về phía sau, chỉ nghe “Oành” một tiếng, mông đã chạm xuống đất.
Nhận ra bộ dáng chật vật của mình, Lí Tư đang muốn bò lên tìm Tạp Lạc Tư lý luận, không nghĩ tới trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Sau khi bọn họ đi rồi, Lục Văn Thụy nhìn ánh mắt nghi hoặc của một nhà bốn người Tạp Lạc Tư, cảm giác áp lực rất lớn. Vì thế do không chịu nổi gánh nặng, y quyết định tốt nhất là chính mình chủ động công đạo sự tình từ đầu đến cuối, dù sao sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ nói cho bọn họ biết, biết sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau, vì thế y cũng đi theo Mễ Lai Khắc ngồi xuống, bưng chén nước ở trên bàn uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
”Ta biết các ngươi đều rất ngạc nhiên, vì cái gì người của Lý Âu bộ lạc lại tìm đến, và vì sao trước đây chỉ có một mình ta sống trong Hắc Chiểu rừng rậm, đúng không?”
Nhìn tất cả mọi người gật đầu, y mới tiếp tục nói:
”Kỳ thật sự tình là như vậy, lúc trước ta quả thật là người của Lý Âu bộ lạc, hai người bọn họ chính là phụ thân của ta. Lúc trước khi ta sinh ra do có phát đồng dị sắc, mà trước đó ở trong bộ lạc đều không có ghi lại trường hợp này, cho nên mọi người đều cho rằng ta là quái thai.”
Nói tới đây, y nhịn không được nở một nụ cười châm chọc, bọn họ nên có bao nhiêu không biết a.Mễ Lai Khắc cùng Khoa Lan thấy thế liền ở hai bên nắm lấy tay y, yên lặng an ủi y.
Lục Văn Thụy cảm giác được lòng bàn tay mình ấm áp, tiếp theo ngẩng đầu nhìn, lúc thấy ánh mắt của Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc bọn họ có chút lo lắng cùng thương tiếc, y cảm giác trong lòng mình lập tức ấm lên, ít nhất hiện tại bên người y còn có những người thật sự quan tâm đến y. Vì thế y điều chỉnh một chút trạng thái của mình, tiếp tục mở miệng nói:
”Bởi vì ta là phát đồng dị sắc, cho nên hai phụ thân cũng không thực thích ta, tại nghi thức ban danh của ta, tộc trưởng gia gia của ta chỉ lấy một chữ ‘An’ độc nhất đặt cho ta. Mà các tộc nhân cùng tiểu thú nhân, tiểu giống cái chung quanh cũng đều thực chán ghét ta, bọn họ cũng không muốn ngoại với ta, cho nên ta đều thực cô độc. Vào năm ta sáu tuổi, phụ thân của ta lại có bảo bảo, việc này khiến bọn họ trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của ta. Sau khi hai đệ đệ của ta đều sinh ra, hai phụ thân thấy bọn họ đều thực bình thường, không có xuất hiện phát đồng dị sắc như ta vậy, nên rất yêu thích bọn họ, ta cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục chịu đựng sống trong nhà nổi nữa. Vì thế ta chuẩn bị một ít quần áo cùng thức ăn, thừa dịp hai người bọn họ ôm bọn đệ đệ đi đến nhà tộc trưởng gia gia, ta liền chạy đi ra ngoài. Ta một đường đi ra khỏi bộ lạc, trên đường cũng gặp qua rất nhiều tộc nhân, bọn họ đều cho rằng không có nhìn thấy ta, ta cảm giác chính mình thật sự rất dư thừa, vì thế ta liền ly khai bộ lạc, trực tiếp đi vào bên trong Hắc Chiểu rừng rậm ở phụ cận.
Ta một mình trốn bên trong một cái sơn động, đầu tiên là đem vài thứ mình mang theo ăn hết, tiếp theo ta nghĩ phải đi ra ngoài tìm vài thứ để ăn, nhưng nơi đó dã thú rất nhiều, ta cũng không thể tìm được bao nhiêu đồ ăn, chỉ có thể ở phụ cận sơn động tìm thực vật thân củ cùng dã quả quen thuộc để no lòng, cứ như vậy miễn miễn cường cường qua hơn nửa năm, mà trong đoạn thời gian này không có bất luận kẻ nào tìm kiếm ta.”
Nói tới đây, Lục Văn Thụy ngừng lại, trí nhớ của bé An chỉ có tới đây, sau đó An rời đi, chính y xuyên qua thời không mà đến, tiếp nhận thân thể của bé, tiếp tục còn sống. Hiện tại nhớ tới kí ức của An, y thật sự cảm thấy An rất đáng thương, hai phụ thân cùng các tộc nhân đều thực đáng giận. Hiện tại bọn họ thế nhưng lại tìm tới cửa, nghĩ rằng dễ lừa y như vậy sao?
Mà Tạp Lạc Tư bọn họ nghe được sự tình từ đầu đến cuối thì phi thường tức giận, Lý Âu bộ lạc này thật sự là ngu dốt đến cực điểm, hơn nữa hai phụ thân của y cũng thực quá phận, có thể đối đãi với một tiểu giống cái như vậy, đây thật đúng là quả báo của họ mà. Đồng thời trong lòng bọn họ rất là đồng tình đối với những việc Lục Văn Thụy gặp phải trước kia, bọn họ thật sự không ngờ nguyên lai y là vì nguyên nhân này mới một người sinh hoạt tại Hắc Chiểu rừng rậm. Hơn nữa đợi cho đến khi Mễ Lai Khắc gặp được y thì y đã sinh hoạt tại nơi đó được năm, hơn nữa y đã trở nên phi thường cường hãn. Như vậy trong mười năm đó, từ một tiểu giống cái yếu ớt đói rách đã chuyển biến thành một Lục Văn Thụy như ngày nay, một giống cái không kém chút nào so với các thú nhân, trong quá trình đó không biết có bao nhiêu sao gian khổ đâu, thật sự rất khó tưởng tượng y như thế nào từ tuổi từng chút từng chút cố gắng để sống đến tuổi. Pháp Lan nhìn biểu tình của Lục Văn Thụy tựa hồ không có gì, nhịn không được đưa y ôm vào trong lòng mình, tiếp theo hắn rất ôn nhu nói:
”Thụy, mọi chuyện đều đã qua rồi, về sau chúng ta chính là người nhà của ngươi, chúng ta sẽ hảo hảo quan tâm ngươi, chiếu cố ngươi.”
Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc nghe xong lời hắn nói, cũng đều khẳng định gật gật đầu. Thụy là một giống cái tốt như vậy, người khác không biết phải quý trọng y, bọn họ sẽ hảo hảo trân trọng y, đau tích y, bởi vì y đáng giá.
Lục Văn Thụy cảm nhận được mọi người an ủi cùng quan tâm, nhịn không được lộ ra một nụ cười sáng lạn, tựa hồ từ giờ khắc này bắt đầu, sinh mệnh của y sẽ không có gì tiếc nuối, y hiện tại cũng có người nhà quan tâm y, có bằng hữu hợp ý y, còn có Đại Thước tâm ý tương thông với y, như thế này là đủ rồi.
Tiếp theo Mễ Lai Khắc mở miệng hỏi:
”Thụy, ngươi nói cần suy nghĩ một chút, chẳng lẽ ngươi thật sự cùng bọn họ trở về sao?”
Đây chính là chuyện hắn tối quan tâm, vốn hắn nghĩ rằng Thụy sẽ cự tuyệt, ai biết đâu cuối cùng y lai nói cần phải suy nghĩ một chút, chẳng lẽ y là muốn trở về sao? Việc này không thể được. (^_^).
“Ân, ta nói cần phải suy nghĩ một chút là vì ta có chút nghi hoặc, bọn họ vì cái gì lại đột nhiên tìm đến, cuối cùng còn nói ra tộc trưởng gia gia muốn gặp ta, đối với ý đồ mà bọn họ đến, ta tuy rằng đã đoán được một ít, bất quá vẫn không rõ ràng lắm mục đích cụ thể của bọn họ là cái gì? Cho nên ta nghĩ đêm nay đi nghe ngóng một chút xem xem mục đích thực sự của bọn họ rốt cuộc là gì.” Lục Văn Thụy trả lời.
Mấy người còn lại lúc này mới gật gật đầu, nguyên lai là như vậy, đây quả thật là một biện pháp tốt, nếu giáp mặt hỏi thì cũng hỏi không ra nguyên cớ đi. Tạp Lạc Tư suy nghĩ một lát, tiếp theo hắn nói với Lục Văn Thụy:
”Thụy, ngươi đợi Mễ Lai Khắc cùng đi, nếu đi từ phía sau núi thì có thể quan sát căn phòng đó từ phía cửa sổ, đến lúc đó các ngươi cẩn thận một chút.”
“Ân! Cám ơn Tạp Lạc Tư thúc thúc!”
Không nghĩ tới tộc trưởng đại nhân còn có thể chỉ chiêu cho mình, Lục Văn Thụy rất là ngoài ý muốn. Tiếp theo y cùng Mễ Lai Khắc cáo biệt Khoa Lan bọn họ, đi về phía sau núi.
Bởi vì không nghĩ bỏ qua đối thoại của Lí Tư bọn họ, cho nên hai người bắt đầu đẩy nhanh hơn tốc độ. Mễ Lai Khắc trực tiếp biến thành thú hình, thuận tiện thu liễm hơi thở của mình, mà Lục Văn Thụy thì sử dụng Xoắn ốc cửu ảnh, hai người cùng nhau bay rất nhanh qua phía sau núi, đi đến phụ cận nơi ở của Lí Tư cùng Tạp La.
Sau khi tới gần căn phòng của bọn họ, Mễ Lai Khắc lại biến trở về hình người. Hai người nhẹ nhàng ngồi xổm bên cửa sổ (^_^), bắt đầu nghe động tĩnh trong phòng. Chỉ nghe ở bên trong, Lí Tư tựa hồ đang phát giận, âm thanh của hắn rất táo bạo,
”Ngươi nói, An thế nhưng lại cự tuyệt chúng ta, lá gan của y thật sự lớn, trước đây y đều ngoan ngoãn đứng một góc mà không dám nói gì, như thế nào hiện tại biến thành như vậy? Hơn nữa quái thai chính là quái thai, ngươi nhìn thấy thân hình cao to của y mà xem, đều không sai biệt lắm với các thú nhân, toàn thân y có chỗ nào giống như một giống cái đâu, còn nữa, cả ngày lại đi cùng một đám thú nhân, thật sự là…… Về sau, nếu y đi theo chúng ta trở về, ngươi cần phải hảo hảo quản giáo y a, thật sự không ra thể thống gì.”
Tiếp theo tựa hồ là âm thanh của Tạp La truyền đến,
”Ta cũng thấy được An thay đổi, mới trước đây y quả thật thực im lặng cũng thực nhu thuận, bất quá bộ dạng hiện tại của y cũng thật khá, nếu trở về bộ lạc, nhất định sẽ có rất nhiều thú nhân thích y đi.”
“Ân, điều này cũng đúng, dù sao nhiệm vụ chính của chúng ta là phải nghĩ ra biện pháp mang y về, bằng không phụ thân sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ta xem An hẳn là một người mềm lòng, ngươi không thấy được sau khi chúng ta nói phụ thân sinh bệnh muốn gặp y, thái độ của y cũng đã không tiếp tục cường ngạnh sao? Ngày mai chúng ta cố thêm sức lực, nhất định có thể thuyết phục y cùng chúng ta trở về.” thanh âm của Lí Tư đột nhiên trở nên vui vẻ lên.
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc ở ngoài cửa sổ hai mặt nhìn nhau, hai người này thật đúng là có chút tự tin. Mà Mễ Lai Khắc lại đem Lục Văn Thụy gắt gao ôm vào trong lòng, bọn họ nói cái gì mà thú nhân bộ lạc sẽ thích, Thụy là của hắn, cùng Lý Âu bộ lạc của bọn họ một chút quan hệ đều không có.[ha ha]
Mà Lục Văn Thụy đột nhiên bị Mễ Lai Khắc ôm lấy liền bật cười, y nhìn động tác có chút tính trẻ con này của Đại Thước, nhịn không được ôm lại Đại Thước, ở trong ngực của hắn cọ cọ.
Mễ Lai Khắc thấy thế quả nhiên sẽ không sinh khí, hắn cao hứng dùng má mình cọ cọ trên đỉnh đầu đối phương, một đôi mắt màu thâm lam không tự kìm hãm được mị lên, Thụy chính là của hắn, ai cũng đừng nghĩ đến.
Vì thế bọn họ hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau này mà nghe ngóng động tĩnh trong phòng, đối thoại bên trong tựa hồ vẫn đều liên tục, xem ra bọn họ thật sự có rất nhiều lời muốn nói nga.
Lục Văn Thụy bọn họ nghe xong, tự động đem mấy thứ vô dụng vô nghĩa đều đã lược bốt, tổng kết như sau: Nguyên lai lúc trước Lí Tư bọn họ nói tộc trưởng sinh bệnh là muốn gạt người. Bọn họ nói như vậy chỉ vì lừa y trở về, bọn họ cảm thấy nếu nói như vậy, Lục Văn Thụy nhất định cảm động. Hơn nữa hôm nay bọn họ tìm đến không chỉ là vì mệnh lệnh của tộc trưởng, bọn họ nhất định phải đem Lục Văn Thụy về, phần nhiều là vì chính bọn họ, hoặc là nói là vì vị trí tộc trưởng của Lí Tư.
Đương nhiệm tộc trưởng của Lý Âu bộ lạc, cũng chính là phụ thân của Lí Tư, năm nay quả thật đã tuổi, đối với một thú nhân có sinh mệnh dài nhất là tuổi mà nói, hắn thật sự đã rất già, cho nên vào năm hoặc là năm sau sẽ tuyển ra một tộc trưởng mới, việc này là phi thường tất yếu.
Mà Lý Âu bộ lạc là chế độ thừa kế, cho nên tộc trưởng tiếp theo sẽ phải chọn lựa giữa hai người là Lí Tư cùng ca ca của hắn, cho tới bây giờ, vẫn đều là ca ca của hắn có vẻ chiếm thượng phong, tộc trưởng tựa hồ cũng có vẻ vừa ý con lớn nhất của mình, cho nên Lí Tư vẫn thực không cam lòng, hắn không thấy bản thân kém ca ca chỗ nào.
Mà lần này ngẫu nhiên biết được Lục Văn Thụy có năng lực đặc thù, đây đúng là một cơ hội, nếu bọn họ có thể thuận lợi mang y trở về trong, không thể nghi ngờ rằng với một đứa con có năng lực xuất sắc như vậy, Lí Tư sẽ rất có mặt mũi, như vậy có thể khiến cho tộc trưởng vui vẻ, cũng có thể vì thế mà gia tăng lợi thế của hắn trên còn đường đến với vị trí tộc trưởng.
Sau khi tận tường chân tướng, Lục Văn Thụy cười lạnh lôi kéo Mễ Lai Khắc ly khai, trong lòng y vẫn có chút vì An mà cảm thấy không đáng giá, y thật sự vì An mà thương tâm. Đây là hai phụ thân của bé An, bọn họ vậy mà chỉ viết có lợi dụng mà không có chút cảm tình, thật sự rất đáng buồn. Mễ Lai Khắc thấy thế vội vàng ôm chặt y, một bên lấy tay vỗ về trên lưng đối phương, hai người đều không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng. Thẳng đến Lục Văn Thụy điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hai người mới tay trong tay trở về nhà của Lục Văn Thụy, bởi vì ngày hôm nay, cảm xúc của Lục Văn Thụy tựa hồ không quá ổn định, cho nên Mễ Lai Khắc quyết định lưu lại bồi y.
Sau đó hai người bọn họ thay phiên nhau tắm rửa giặt giũ, tiếp theo trao nhau một cái hôn môi, sau đó liền ôm nhau ngủ. Về phần chuyện tình ngày mai thì để ngày mai rồi nói. (^_^).
Hôm sau, quả nhiên Lí Tư cùng Tạp La đến nhà Tạp Lạc Tư từ sáng sớm, bởi vì bọn họ không biết nhà Lục Văn Thụy ở nơi nào, cho nên đành phải đến chỗ tộc trưởng. Cũng may, bọn họ chỉ đợi một lát, hai người Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc chạy tới, Lí Tư cùng Tạp La nhìn hai người bọn họ tay trong tay, sắc mặt đều có chút khó coi. Chẳng lẽ y đã có bạn lữ? Không phải y vừa mới mãn tuổi sao? [Y-H: người ta yêu sớm ko được sao?]Bất quá dù sao nơi này cũng là nhà của tộc trưởng, bọn họ cũng không tiện hỏi, hơn nữa việc tối trọng yếu của bọn họ vẫn là đem đối phương mang về. Vì thế Lí Tư mở miệng nói:
”Thụy, ngươi hẳn là đã quyết định cùng chúng ta trở về phải không? Hôm nay chúng ta sẽ lên đường, được không?”
Mà Lục Văn Thụy lúc này ngồi ở một bên, chậm rãi nói:
” Hôm nay các ngươi có thể đi rồi, ta sẽ không cùng các ngươi trở về, các ngươi hãy chết tâm này đi.”
Lí Tư nghe được lời y nói lập tức đứng lên, tiếp theo rít gào nói:
”Ngươi nói cái gì? Ngươi không cùng chúng ta trở về? Vậy ngày hôm qua ngươi nói là sẽ suy nghĩ lại, chẳng lẽ là đùa giỡn chúng ta sao? Gia gia của ngươi bị bệnh, ngươi còn không nguyện ý trở về, ngươi không thấy mình quá đáng sao?”
Tạp La ở một bên cũng mở miệng nói:
”Đúng vậy, Thụy, ngươi làm cho chúng ta thất vọng rồi, ngươi không phải là nên cùng chúng ta trở về xem gia gia sao? Ngươi làm cho phụ thân thật thương tâm.” [Y-H: xời]
Lục Văn Thụy thấy thế chỉ nhíu mày, tiếp theo thản nhiên nói:
” Kế hoạch cùng tính toán của các ngươi, tối hôm qua ta đã chính tai nghe được. Vậy nên, ta không thể đáp ứng các ngươi, để cho các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ mà tộc trưởng giao, ta thực có lỗi. Nếu ngươi bởi vì việc này mà không thể trở thành tộc trưởng tiếp theo, ta cũng chỉ có thể nói là năng lực của ngươi không đủ hoặc nói là vận khí của ngươi không tốt, đối với chuyện này, ta cũng không có khả năng giúp các ngươi.”
Lí Tư cùng Tạp La lập tức ngây ngẩn cả người, bọn họ thật sự không có nghĩ đến lời nói tối hôm qua của mình sẽ bị Lục Văn Thụy nghe không sót một chữ, hai người xấu hổ nửa ngày, tiếp theo Lí Tư cứng rắn nói:
”Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi còn chưa trưởng thành, chúng ta là phụ thân của ngươi, chúng ta có quyền lợi mang ngươi trở về.”
Nói xong, hắn còn chuẩn bị tiến lên kéo Lục Văn Thụy, không nghĩ tới hắn còn chưa kịp tới gần, đã bị một lực đạo phía sau chế trụ, hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Tạp Lạc Tư vẫn còn ngồi trên ghế, chỉ thấy vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, bất quá tay phải của hắn lại đang kéo tay trái của Lí Tư. Lí Tư có chút cố sức giãy nửa ngày, nhưng vẫn không có cách nào thoát ra khỏi đối phương, hắn có chút thẹn quá thành giận nói:
”Tạp Lạc Tư tộc trưởng, ngươi là có ý tứ gì? Ngươi muốn ngăn cản ta?”
Lời nói của hắn vừa dứt liền cảm giác áp lục trên tay không còn, tiếp theo bởi vì tác dụng của phản lực khiến hắn lập tức đổ về phía sau, chỉ nghe “Oành” một tiếng, mông đã chạm xuống đất.
Nhận ra bộ dáng chật vật của mình, Lí Tư đang muốn bò lên tìm Tạp Lạc Tư lý luận, không nghĩ tới trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng đen.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi bọn họ đi rồi, Lục Văn Thụy nhìn ánh mắt nghi hoặc của một nhà bốn người Tạp Lạc Tư, cảm giác áp lực rất lớn. Vì thế do không chịu nổi gánh nặng, y quyết định tốt nhất là chính mình chủ động công đạo sự tình từ đầu đến cuối, dù sao sớm hay muộn chuyện này cũng sẽ nói cho bọn họ biết, biết sớm hay muộn cũng không có gì khác nhau, vì thế y cũng đi theo Mễ Lai Khắc ngồi xuống, bưng chén nước ở trên bàn uống một ngụm, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
”Ta biết các ngươi đều rất ngạc nhiên, vì cái gì người của Lý Âu bộ lạc lại tìm đến, và vì sao trước đây chỉ có một mình ta sống trong Hắc Chiểu rừng rậm, đúng không?”
Nhìn tất cả mọi người gật đầu, y mới tiếp tục nói:
”Kỳ thật sự tình là như vậy, lúc trước ta quả thật là người của Lý Âu bộ lạc, hai người bọn họ chính là phụ thân của ta. Lúc trước khi ta sinh ra do có phát đồng dị sắc, mà trước đó ở trong bộ lạc đều không có ghi lại trường hợp này, cho nên mọi người đều cho rằng ta là quái thai.”
Nói tới đây, y nhịn không được nở một nụ cười châm chọc, *bọn họ nên có bao nhiêu không biết a*.Mễ Lai Khắc cùng Khoa Lan thấy thế liền ở hai bên nắm lấy tay y, yên lặng an ủi y.
Lục Văn Thụy cảm giác được lòng bàn tay mình ấm áp, tiếp theo ngẩng đầu nhìn, lúc thấy ánh mắt của Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc bọn họ có chút lo lắng cùng thương tiếc, y cảm giác trong lòng mình lập tức ấm lên, ít nhất hiện tại bên người y còn có những người thật sự quan tâm đến y. Vì thế y điều chỉnh một chút trạng thái của mình, tiếp tục mở miệng nói:
”Bởi vì ta là phát đồng dị sắc, cho nên hai phụ thân cũng không thực thích ta, tại nghi thức ban danh của ta, tộc trưởng gia gia của ta chỉ lấy một chữ ‘An’ độc nhất đặt cho ta. Mà các tộc nhân cùng tiểu thú nhân, tiểu giống cái chung quanh cũng đều thực chán ghét ta, bọn họ cũng không muốn ngoại với ta, cho nên ta đều thực cô độc. Vào năm ta sáu tuổi, phụ thân của ta lại có bảo bảo, việc này khiến bọn họ trực tiếp xem nhẹ sự tồn tại của ta. Sau khi hai đệ đệ của ta đều sinh ra, hai phụ thân thấy bọn họ đều thực bình thường, không có xuất hiện phát đồng dị sắc như ta vậy, nên rất yêu thích bọn họ, ta cảm thấy bản thân mình không thể tiếp tục chịu đựng sống trong nhà nổi nữa. Vì thế ta chuẩn bị một ít quần áo cùng thức ăn, thừa dịp hai người bọn họ ôm bọn đệ đệ đi đến nhà tộc trưởng gia gia, ta liền chạy đi ra ngoài. Ta một đường đi ra khỏi bộ lạc, trên đường cũng gặp qua rất nhiều tộc nhân, bọn họ đều cho rằng không có nhìn thấy ta, ta cảm giác chính mình thật sự rất dư thừa, vì thế ta liền ly khai bộ lạc, trực tiếp đi vào bên trong Hắc Chiểu rừng rậm ở phụ cận.
Ta một mình trốn bên trong một cái sơn động, đầu tiên là đem vài thứ mình mang theo ăn hết, tiếp theo ta nghĩ phải đi ra ngoài tìm vài thứ để ăn, nhưng nơi đó dã thú rất nhiều, ta cũng không thể tìm được bao nhiêu đồ ăn, chỉ có thể ở phụ cận sơn động tìm thực vật thân củ cùng dã quả quen thuộc để no lòng, cứ như vậy miễn miễn cường cường qua hơn nửa năm, mà trong đoạn thời gian này không có bất luận kẻ nào tìm kiếm ta.”
Nói tới đây, Lục Văn Thụy ngừng lại, trí nhớ của bé An chỉ có tới đây, sau đó An rời đi, chính y xuyên qua thời không mà đến, tiếp nhận thân thể của bé, tiếp tục còn sống. Hiện tại nhớ tới kí ức của An, y thật sự cảm thấy An rất đáng thương, hai phụ thân cùng các tộc nhân đều thực đáng giận. Hiện tại bọn họ thế nhưng lại tìm tới cửa, nghĩ rằng dễ lừa y như vậy sao?
Mà Tạp Lạc Tư bọn họ nghe được sự tình từ đầu đến cuối thì phi thường tức giận, Lý Âu bộ lạc này thật sự là ngu dốt đến cực điểm, hơn nữa hai phụ thân của y cũng thực quá phận, có thể đối đãi với một tiểu giống cái như vậy, đây thật đúng là quả báo của họ mà. Đồng thời trong lòng bọn họ rất là đồng tình đối với những việc Lục Văn Thụy gặp phải trước kia, bọn họ thật sự không ngờ nguyên lai y là vì nguyên nhân này mới một người sinh hoạt tại Hắc Chiểu rừng rậm. Hơn nữa đợi cho đến khi Mễ Lai Khắc gặp được y thì y đã sinh hoạt tại nơi đó được 10 năm, hơn nữa y đã trở nên phi thường cường hãn. Như vậy trong mười năm đó, từ một tiểu giống cái yếu ớt đói rách đã chuyển biến thành một Lục Văn Thụy như ngày nay, một giống cái không kém chút nào so với các thú nhân, trong quá trình đó không biết có bao nhiêu sao gian khổ đâu, thật sự rất khó tưởng tượng y như thế nào từ 7 tuổi từng chút từng chút cố gắng để sống đến 17 tuổi. Pháp Lan nhìn biểu tình của Lục Văn Thụy tựa hồ không có gì, nhịn không được đưa y ôm vào trong lòng mình, tiếp theo hắn rất ôn nhu nói:
”Thụy, mọi chuyện đều đã qua rồi, về sau chúng ta chính là người nhà của ngươi, chúng ta sẽ hảo hảo quan tâm ngươi, chiếu cố ngươi.”
Tạp Lạc Tư, Ngải Tư Đặc cùng Mễ Lai Khắc nghe xong lời hắn nói, cũng đều khẳng định gật gật đầu. Thụy là một giống cái tốt như vậy, người khác không biết phải quý trọng y, bọn họ sẽ hảo hảo trân trọng y, đau tích y, bởi vì y đáng giá.
Lục Văn Thụy cảm nhận được mọi người an ủi cùng quan tâm, nhịn không được lộ ra một nụ cười sáng lạn, tựa hồ từ giờ khắc này bắt đầu, sinh mệnh của y sẽ không có gì tiếc nuối, y hiện tại cũng có người nhà quan tâm y, có bằng hữu hợp ý y, còn có Đại Thước tâm ý tương thông với y, như thế này là đủ rồi.
Tiếp theo Mễ Lai Khắc mở miệng hỏi:
”Thụy, ngươi nói cần suy nghĩ một chút, chẳng lẽ ngươi thật sự cùng bọn họ trở về sao?”
Đây chính là chuyện hắn tối quan tâm, vốn hắn nghĩ rằng Thụy sẽ cự tuyệt, ai biết đâu cuối cùng y lai nói cần phải suy nghĩ một chút, chẳng lẽ y là muốn trở về sao? Việc này không thể được. (^_^).
“Ân, ta nói cần phải suy nghĩ một chút là vì ta có chút nghi hoặc, bọn họ vì cái gì lại đột nhiên tìm đến, cuối cùng còn nói ra tộc trưởng gia gia muốn gặp ta, đối với ý đồ mà bọn họ đến, ta tuy rằng đã đoán được một ít, bất quá vẫn không rõ ràng lắm mục đích cụ thể của bọn họ là cái gì? Cho nên ta nghĩ đêm nay đi nghe ngóng một chút xem xem mục đích thực sự của bọn họ rốt cuộc là gì.” Lục Văn Thụy trả lời.
Mấy người còn lại lúc này mới gật gật đầu, nguyên lai là như vậy, đây quả thật là một biện pháp tốt, nếu giáp mặt hỏi thì cũng hỏi không ra nguyên cớ đi. Tạp Lạc Tư suy nghĩ một lát, tiếp theo hắn nói với Lục Văn Thụy:
”Thụy, ngươi đợi Mễ Lai Khắc cùng đi, nếu đi từ phía sau núi thì có thể quan sát căn phòng đó từ phía cửa sổ, đến lúc đó các ngươi cẩn thận một chút.”
“Ân! Cám ơn Tạp Lạc Tư thúc thúc!”
Không nghĩ tới tộc trưởng đại nhân còn có thể chỉ chiêu cho mình, Lục Văn Thụy rất là ngoài ý muốn. Tiếp theo y cùng Mễ Lai Khắc cáo biệt Khoa Lan bọn họ, đi về phía sau núi.
Bởi vì không nghĩ bỏ qua đối thoại của Lí Tư bọn họ, cho nên hai người bắt đầu đẩy nhanh hơn tốc độ. Mễ Lai Khắc trực tiếp biến thành thú hình, thuận tiện thu liễm hơi thở của mình, mà Lục Văn Thụy thì sử dụng Xoắn ốc cửu ảnh, hai người cùng nhau bay rất nhanh qua phía sau núi, đi đến phụ cận nơi ở của Lí Tư cùng Tạp La.
Sau khi tới gần căn phòng của bọn họ, Mễ Lai Khắc lại biến trở về hình người. Hai người nhẹ nhàng ngồi xổm bên cửa sổ (^_^), bắt đầu nghe động tĩnh trong phòng. Chỉ nghe ở bên trong, Lí Tư tựa hồ đang phát giận, âm thanh của hắn rất táo bạo,
”Ngươi nói, An thế nhưng lại cự tuyệt chúng ta, lá gan của y thật sự lớn, trước đây y đều ngoan ngoãn đứng một góc mà không dám nói gì, như thế nào hiện tại biến thành như vậy? Hơn nữa quái thai chính là quái thai, ngươi nhìn thấy thân hình cao to của y mà xem, đều không sai biệt lắm với các thú nhân, toàn thân y có chỗ nào giống như một giống cái đâu, còn nữa, cả ngày lại đi cùng một đám thú nhân, thật sự là…… Về sau, nếu y đi theo chúng ta trở về, ngươi cần phải hảo hảo quản giáo y a, thật sự không ra thể thống gì.”
Tiếp theo tựa hồ là âm thanh của Tạp La truyền đến,
”Ta cũng thấy được An thay đổi, mới trước đây y quả thật thực im lặng cũng thực nhu thuận, bất quá bộ dạng hiện tại của y cũng thật khá, nếu trở về bộ lạc, nhất định sẽ có rất nhiều thú nhân thích y đi.”
“Ân, điều này cũng đúng, dù sao nhiệm vụ chính của chúng ta là phải nghĩ ra biện pháp mang y về, bằng không phụ thân sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Ta xem An hẳn là một người mềm lòng, ngươi không thấy được sau khi chúng ta nói phụ thân sinh bệnh muốn gặp y, thái độ của y cũng đã không tiếp tục cường ngạnh sao? Ngày mai chúng ta cố thêm sức lực, nhất định có thể thuyết phục y cùng chúng ta trở về.” thanh âm của Lí Tư đột nhiên trở nên vui vẻ lên.
Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc ở ngoài cửa sổ hai mặt nhìn nhau, hai người này thật đúng là có chút tự tin. Mà Mễ Lai Khắc lại đem Lục Văn Thụy gắt gao ôm vào trong lòng, bọn họ nói cái gì mà thú nhân bộ lạc sẽ thích, Thụy là của hắn, cùng Lý Âu bộ lạc của bọn họ một chút quan hệ đều không có.[ha ha]
Mà Lục Văn Thụy đột nhiên bị Mễ Lai Khắc ôm lấy liền bật cười, y nhìn động tác có chút tính trẻ con này của Đại Thước, nhịn không được ôm lại Đại Thước, ở trong ngực của hắn cọ cọ.
Mễ Lai Khắc thấy thế quả nhiên sẽ không sinh khí, hắn cao hứng dùng má mình cọ cọ trên đỉnh đầu đối phương, một đôi mắt màu thâm lam không tự kìm hãm được mị lên, Thụy chính là của hắn, ai cũng đừng nghĩ đến.
Vì thế bọn họ hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau này mà nghe ngóng động tĩnh trong phòng, đối thoại bên trong tựa hồ vẫn đều liên tục, xem ra bọn họ thật sự có rất nhiều lời muốn nói nga.
Lục Văn Thụy bọn họ nghe xong, tự động đem mấy thứ vô dụng vô nghĩa đều đã lược bốt, tổng kết như sau: Nguyên lai lúc trước Lí Tư bọn họ nói tộc trưởng sinh bệnh là muốn gạt người. Bọn họ nói như vậy chỉ vì lừa y trở về, bọn họ cảm thấy nếu nói như vậy, Lục Văn Thụy nhất định cảm động. Hơn nữa hôm nay bọn họ tìm đến không chỉ là vì mệnh lệnh của tộc trưởng, bọn họ nhất định phải đem Lục Văn Thụy về, phần nhiều là vì chính bọn họ, hoặc là nói là vì vị trí tộc trưởng của Lí Tư.
Đương nhiệm tộc trưởng của Lý Âu bộ lạc, cũng chính là phụ thân của Lí Tư, năm nay quả thật đã 490 tuổi, đối với một thú nhân có sinh mệnh dài nhất là 500 tuổi mà nói, hắn thật sự đã rất già, cho nên vào 5 năm hoặc là 10 năm sau sẽ tuyển ra một tộc trưởng mới, việc này là phi thường tất yếu.
Mà Lý Âu bộ lạc là chế độ thừa kế, cho nên tộc trưởng tiếp theo sẽ phải chọn lựa giữa hai người là Lí Tư cùng ca ca của hắn, cho tới bây giờ, vẫn đều là ca ca của hắn có vẻ chiếm thượng phong, tộc trưởng tựa hồ cũng có vẻ vừa ý con lớn nhất của mình, cho nên Lí Tư vẫn thực không cam lòng, hắn không thấy bản thân kém ca ca chỗ nào.
Mà lần này ngẫu nhiên biết được Lục Văn Thụy có năng lực đặc thù, đây đúng là một cơ hội, nếu bọn họ có thể thuận lợi mang y trở về trong, không thể nghi ngờ rằng với một đứa con có năng lực xuất sắc như vậy, Lí Tư sẽ rất có mặt mũi, như vậy có thể khiến cho tộc trưởng vui vẻ, cũng có thể vì thế mà gia tăng lợi thế của hắn trên còn đường đến với vị trí tộc trưởng.
Sau khi tận tường chân tướng, Lục Văn Thụy cười lạnh lôi kéo Mễ Lai Khắc ly khai, trong lòng y vẫn có chút vì An mà cảm thấy không đáng giá, y thật sự vì An mà thương tâm. Đây là hai phụ thân của bé An, bọn họ vậy mà chỉ viết có lợi dụng mà không có chút cảm tình, thật sự rất đáng buồn. Mễ Lai Khắc thấy thế vội vàng ôm chặt y, một bên lấy tay vỗ về trên lưng đối phương, hai người đều không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng. Thẳng đến Lục Văn Thụy điều chỉnh lại cảm xúc của mình, hai người mới tay trong tay trở về nhà của Lục Văn Thụy, bởi vì ngày hôm nay, cảm xúc của Lục Văn Thụy tựa hồ không quá ổn định, cho nên Mễ Lai Khắc quyết định lưu lại bồi y.
Sau đó hai người bọn họ thay phiên nhau tắm rửa giặt giũ, tiếp theo trao nhau một cái hôn môi, sau đó liền ôm nhau ngủ. Về phần chuyện tình ngày mai thì để ngày mai rồi nói. (^_^).
Hôm sau, quả nhiên Lí Tư cùng Tạp La đến nhà Tạp Lạc Tư từ sáng sớm, bởi vì bọn họ không biết nhà Lục Văn Thụy ở nơi nào, cho nên đành phải đến chỗ tộc trưởng. Cũng may, bọn họ chỉ đợi một lát, hai người Lục Văn Thụy cùng Mễ Lai Khắc chạy tới, Lí Tư cùng Tạp La nhìn hai người bọn họ tay trong tay, sắc mặt đều có chút khó coi. Chẳng lẽ y đã có bạn lữ? Không phải y vừa mới mãn 18 tuổi sao? [Y-H: người ta yêu sớm ko được sao?]Bất quá dù sao nơi này cũng là nhà của tộc trưởng, bọn họ cũng không tiện hỏi, hơn nữa việc tối trọng yếu của bọn họ vẫn là đem đối phương mang về. Vì thế Lí Tư mở miệng nói:
”Thụy, ngươi hẳn là đã quyết định cùng chúng ta trở về phải không? Hôm nay chúng ta sẽ lên đường, được không?”
Mà Lục Văn Thụy lúc này ngồi ở một bên, chậm rãi nói:
” Hôm nay các ngươi có thể đi rồi, ta sẽ không cùng các ngươi trở về, các ngươi hãy chết tâm này đi.”
Lí Tư nghe được lời y nói lập tức đứng lên, tiếp theo rít gào nói:
”Ngươi nói cái gì? Ngươi không cùng chúng ta trở về? Vậy ngày hôm qua ngươi nói là sẽ suy nghĩ lại, chẳng lẽ là đùa giỡn chúng ta sao? Gia gia của ngươi bị bệnh, ngươi còn không nguyện ý trở về, ngươi không thấy mình quá đáng sao?”
Tạp La ở một bên cũng mở miệng nói:
”Đúng vậy, Thụy, ngươi làm cho chúng ta thất vọng rồi, ngươi không phải là nên cùng chúng ta trở về xem gia gia sao? Ngươi làm cho phụ thân thật thương tâm.” [Y-H: xời]
Lục Văn Thụy thấy thế chỉ nhíu mày, tiếp theo thản nhiên nói:
” Kế hoạch cùng tính toán của các ngươi, tối hôm qua ta đã chính tai nghe được. Vậy nên, ta không thể đáp ứng các ngươi, để cho các ngươi không hoàn thành nhiệm vụ mà tộc trưởng giao, ta thực có lỗi. Nếu ngươi bởi vì việc này mà không thể trở thành tộc trưởng tiếp theo, ta cũng chỉ có thể nói là năng lực của ngươi không đủ hoặc nói là vận khí của ngươi không tốt, đối với chuyện này, ta cũng không có khả năng giúp các ngươi.”
Lí Tư cùng Tạp La lập tức ngây ngẩn cả người, bọn họ thật sự không có nghĩ đến lời nói tối hôm qua của mình sẽ bị Lục Văn Thụy nghe không sót một chữ, hai người xấu hổ nửa ngày, tiếp theo Lí Tư cứng rắn nói:
”Mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi còn chưa trưởng thành, chúng ta là phụ thân của ngươi, chúng ta có quyền lợi mang ngươi trở về.”
Nói xong, hắn còn chuẩn bị tiến lên kéo Lục Văn Thụy, không nghĩ tới hắn còn chưa kịp tới gần, đã bị một lực đạo phía sau chế trụ, hắn kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Tạp Lạc Tư vẫn còn ngồi trên ghế, chỉ thấy vẻ mặt của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, bất quá tay phải của hắn lại đang kéo tay trái của Lí Tư. Lí Tư có chút cố sức giãy nửa ngày, nhưng vẫn không có cách nào thoát ra khỏi đối phương, hắn có chút thẹn quá thành giận nói:
”Tạp Lạc Tư tộc trưởng, ngươi là có ý tứ gì? Ngươi muốn ngăn cản ta?”
Lời nói của hắn vừa dứt liền cảm giác áp lục trên tay không còn, tiếp theo bởi vì tác dụng của phản lực khiến hắn lập tức đổ về phía sau, chỉ nghe “Oành” một tiếng, mông đã chạm xuống đất.
Nhận ra bộ dáng chật vật của mình, Lí Tư đang muốn bò lên tìm Tạp Lạc Tư lý luận, không nghĩ tới trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một bóng đen.