Bởi vì Thiệu Trường Canh nói với cô một câu, “Em có thể bảo vệ con sao?”
Mặc dù đó là một câu hỏi, nhưng đáp án đã được khẳng định .
An Phỉ không có năng lực bảo vệ con trai. Ở trong hoàn cảnh phức tạp của An gia, nhất là vào thời điểm sóng to gió lớn thế này, nếu đem con về nước, đó chẳng khác gì mang con cừu nhỏ mới sinh bước vào cạm bẫy rừng rậm.
Cho nên lúc Thiệu Trường Canh nói ra những lời này, An Phỉ liền bình tĩnh lại. Cô cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thiệu Vinh, trong đại não lý trí rất nhanh chiến thắng tình cảm.
“Tiểu Vinh, mẹ có việc phải đi một thời gian ngắn, con ở Anh với daddy được không?” Cô tạm thời dám lấy daddy gọi Thiệu Trường Canh, bởi vì cô nhìn ra được Thiệu Trường Canh không có ghét con trai.
Quả nhiên, Thiệu Trường Canh cũng không có nói gì, ngược lại vươn hai tay ôm lấy Thiệu Vinh, thấp giọng nói: “Tiểu Vinh nghe lời.”
“Mẹ?” Tiểu Thiệu Vinh thật mê mang, thực nghi hoặc. Bé không hiểu An Phỉ là có ý gì, liếc mắt nhìn An Phỉ một cái, lại liếc nhìn Thiệu Trường Canh một cái, không chịu buông tay An Phỉ hỏi, “Mẹ đi đâu vậy, mang con theo với. . . . . .”
An Phỉ còn chưa kịp giải thích, chỉ thấy Thiệu Trường Canh đưa tay nhéo nhéo mặt Tiểu Thiệu Vinh, mỉm cười nói: “Mẹ con phải đi một chỗ rất xa, đi thành phố đồ chơi mua thật nhiều quà cho con. Thành phố đồ chơi kia chỉ có người lớn mới có thể đi vào thôi.”
An Phỉ sững sờ tại chỗ.
Thiệu Trường Canh lúc nói chuyện vẫn theo thói quen mỉm cười, làm cho người ta căn bản không biết hắn nói thật hay giả, nhưng mà loại lí do không ổn này. . . . . . Có lẽ chính là lí do tốt nhất đối với đứa nhỏ.
Bình thường nhìn hắn có vẻ không thích trẻ con, ai ngờ hắn dỗ trẻ con cũng rất tốt.
Hiển nhiên, Thiệu Vinh cũng rất tin tưởng hắn, vừa nghe hắn nói như vậy, rất nhanh liền vui vẻ trở lại, kéo tay Thiệu Trường Canh hỏi, “Daddy, daddy nói thật sao?”
“Đương nhiên là thật”, Thiệu Trường Canh mỉm cười, “Daddy sao lại lừa con.”
Thiệu Vinh thật vui sướng, ở trên mặt hắn hôn một cái.
An Phỉ trầm mặc một lát, đành phải nghe theo lời của Thiệu Trường Canh: “Tiểu Vinh, mẹ sẽ mua thật nhiều quà cho con. Con trước ở lại nước Anh với daddy, nhớ rõ phải nghe lời, biết không?”
Thiệu Vinh ngoan ngoãn gật đầu, “Con sẽ nghe lời, chờ mẹ về.”
“Ngoan”, An Phỉ nhịn xuống chua xót trong lòng, nhẹ nhàng ôm lấy bé, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
Con trai phía sau còn không ngừng vẫy vẫy tay bàn tay bé xíu: “Mẹ phải về nhanh một chút nha.”
An Phỉ nén khóc không cho chính mình quay đầu lại, cô không biết lần sau gặp mặt sẽ là khi nào, cô thậm chí sợ hãi lần sau gặp mặt con trai sẽ không còn nhận ra cô.
Trước khi lên máy bay, An Phỉ nhận được tin nhắn của Thiệu Trường Canh, đó là tác phong đơn giản quen thuộc của hắn.
“Take care.”
An Phỉ nắm chặt di động, nghĩ nghĩ, vẫn là gọi trả lời: “Giúp em chăm sóc tốt Tiểu Vinh. Nếu con nhớ em liền gọi điện thoại cho em.”
Thiệu Trường Canh nói: “Được.”
Một lát sau, lại gửi tới một tin ——
“Nếu gặp khó khăn anh sẽ giúp em, nhưng chỉ trong phạm vi khả năng của anh.”
An Phỉ trả lời: “Cám ơn.”
Bên kia không có nhắn lại.
An Phỉ biết lý do Thiệu Trường Canh giúp cô, bởi vì trước mắt cô vẫn còn là vợ trên danh nghĩa của hắn. Hắn giữ Thiệu Vinh ở lại chăm sóc, cũng bởi vì trước mắt Thiệu Vinh vẫn còn mang họ Thiệu, là con trai của nhà họ Thiệu.
Nếu có một ngày loại quan hệ hợp đồng này chấm dứt, đối với hắn mà nói, vô luận An Phỉ hay là Thiệu Vinh, chẳng qua cũng chỉ là —— những người xa lạ không có chút liên hệ.
***
Thiệu Trường Canh lúc ấy trả lời lấy lệ, kỳ thật có một nửa là nói thật. Điện thoại của cha An Phỉ, thật sự bởi vì anh trai cô đã xảy ra chuyện.
Bất quá, An Dương không phải bị bệnh, mà là đã chết.
An Phỉ và anh trai An Dương là song bào thai long phượng. Đêm giáng sinh đó, cô luôn cảm thấy có chút bất an, sau cuộc điện thoại của cha, tâm tình bất an càng trở nên khó có thể khống chế.
Lần đầu tiên xuất hiện loại cảm giác bất an này là lúc anh trai cô ở trường đại học bị viêm phổi phát sốt thiếu chút nữa đã chết.
Có lẽ đây chính là tâm linh tương thông trong truyền thuyết của song bào thai. Dù cho loại giả thuyết gần giống với mê tín này vẫn chưa có căn cứ khoa học, nhưng nó thật sự tồn tại giữa An Phỉ và An Dương.
Vậy nên lúc đó, khi nghĩ đến những khả năng tệ nhất, trong lòng An Phỉ đã có quyết định. Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô nguyện ý để Thiệu Vinh tạm thời ở lại cho Thiệu Trường Canh chăm sóc, cô không muốn Thiệu Vinh còn nhỏ như vậy đã bị cuốn vào bên trong trận phân tranh này.
An gia quả nhiên đã phái xe đến sân bay đón cô.
Lái xe là một người xa lạ, tuy nhiên hắn vô cùng quen thuộc An Phỉ. Vừa thấy An Phỉ bước khỏi sân bay, hắn liền tiến lên đón, thấp giọng nói: “Nhị tiểu thư, An tiên sinh căn dặn tôi tới đón cô.”
Lái xe trẻ tuổi một thân tây trang màu đen, khóe môi nhẹ nhếch, sắc mặt lạnh nhạt, không giống đón người mà giống bắt cóc hơn.
Lúc An Phỉ đến bệnh viện, di thể của An Dương đã được đưa đi nhà xác.
An Phỉ nhìn phòng bệnh trống rỗng, tay nắm chặt, lòng nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, thế nhưng căn bản khóc không ra tiếng.
Đó là An Dương, người từ nhỏ cùng lớn lên với cô, người mà cô yêu thương nhất. Lúc mẹ qua đời, người lau khô nước mắt, vỗ bả vai cô an ủi: “Em gái đừng khóc” chính là An Dương. Vào lúc mọi người phản đối cô đi Anh học thiết kế mỹ thuật, người bình tĩnh đứng ra nói “Tôi tin tưởng sự lựa chọn của em ấy” cũng là An Dương.
An Dương luôn mỉm cười, anh đối với ai cũng đều dịu dàng như vậy.
Bây giờ anh đã chết, cô thậm chí còn chưa kịp gặp mặt anh lần cuối.
“Tối hôm qua anh ta chỉ còn một hơi, thế nhưng vẫn cố gọi tên chị.” Thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên ở phía sau An Phỉ, “Thật đáng tiếc, chị đã không thể nhìn thấy anh ấy.”
Đó là loại cảm giác giống như bị một con rắn độc nhìn chăm chú, cảm giác lạnh thấu xương nhanh chóng lan đến từng cái lỗ chân lông trên toàn thân.
—— Người vừa nói là em trai cùng cha khác mẹ của cô, An Lạc.
“Anh ta nói có một bí mật muốn nói cho chị biết. Mọi người đã cố gắng gọi điện cho chị, nhưng mà gọi không được, cuối cùng đành phải gọi điện tìm anh rể, quả nhiên chị đang ở cùng một chỗ với anh ấy.”
An Lạc chậm rãi đến gần, đứng trước mặt An Phỉ, dáng người cao lớn giống như bóng ma làm cho An Phỉ nhịn không được lui về phía sau.
“Chị nói xem, bí mật mà anh ta muốn nói cho chị. . . . Rốt cuộc, là cái gì?”
An Phỉ không đáp, chỉ âm thầm nắm chặt hai lòng bàn tay.
“Tôi thật sự rất ngạc nhiên về cái bí mật này.”
An Phỉ trầm mặc một lát, lúc này mới bình tĩnh nói: “Nếu anh ấy muốn nói bí mật cho tôi, cậu hỏi tôi cũng vô dụng. Sao không đi xuống dưới tự mình hỏi anh ấy?”
Trong mắt An Lạc hiện lên một tia ngoan độc, nhưng cũng rất nhanh mỉm cười trở lại, “Đúng rồi, sao chị không mang Tiểu Thiệu Vinh về? Tôi vẫn luôn ngóng trông đứa cháu ngoại này, nghe nói. . . . . . Nó thật đáng yêu, lớn lên rất giống chị.”
Lưng An Phỉ phát lạnh, cô thở sâu, ngẩng đầu cố gắng bình tĩnh nói: “Steven nói con trai còn quá nhỏ, nếu theo tôi về nước sợ không thích ứng được với hoàn cảnh, cho nên tôi không mang nó về, nó bây giờ đang ở Anh với anh ấy.”
“Ồ?” An Lạc hơi hơi nheo mắt lại, tựa tiếu phi tiếu, “Cá tính của anh rể không phải không thích trẻ con à? Chị đem con để lại cho anh ta, anh ta có thể chăm sóc cháu tốt sao?”
“Anh ấy sẽ.”
“Nói vậy. . . . . Anh hai qua đời, anh rể cũng không trở về dự tang lễ?”
“Anh ấy bề bộn nhiều việc, tạm thời không đi được”, An Phỉ cau mày nói sang chuyện khác, “Nhưng thật ra cậu đấy, An Lạc, anh hai rốt cuộc chết như thế nào cậu có biết không?”
An Lạc nhún nhún vai, lộ ra vẻ mặt bi thương, “Là do tai nạn giao thông. Nghe nói lúc xe anh hai đang quẹo thì lốp xe nổ tung, đúng lúc bị một chiếc xe buýt tông vào. Toàn bộ xe bị đâm nát thành hai nửa, cả anh hai cũng bị tông đến. . . . .”
“Đừng nói nữa. . . . . .” An Phỉ cắt ngang lời hắn.
Cô khó có thể tưởng tượng đến những hình ảnh máu me kia, anh trai ôn nhu nhất của cô, lúc chết cư nhiên lại đau đớn như thế.
Trầm mặc một lúc lâu sau, An Phỉ mới nhẹ giọng hỏi: “Ba tôi đâu?”
“Ba bởi vì quá thương tâm, tối hôm qua đã hôn mê một lần, bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi.”
“Tôi đi xem ba.”
“Tôi đưa chị trở về?”
“Không cần.”
An Phỉ trở lại nhà của mình, ngồi yên trong phòng ngủ thật lâu.
Đã bốn năm qua cô chưa trở về nơi này, bài trí trong phòng từ lúc cô đi tới giờ cũng không có quá nhiều thay đổi, nhất định là An Dương đã chu đáo bảo người mỗi ngày quét tước.
Trong ngăn kéo bàn trang điểm có đặt một tấm hình, là thời điểm nhiều năm về trước An Phỉ mới mua máy ảnh nên thích đi chụp ảnh khắp nơi. Trong tấm ảnh là An Dương đang mỉm cười ngồi dưới tàng cây đọc sách, ánh mặt trời chiếu vào trên mặt, làm cho toàn thân anh thoạt nhìn vô cùng ấm áp nhu hòa.
Lúc ấy cô cũng không có chú ý tới, trong góc ảnh chụp còn có một người.
Bởi vì khoảng cách quá xa, khuôn mặt người kia rất mơ hồ không thể nhìn rõ, căn bản nhìn không ra đó là ai, nhưng theo góc độ của người kia, tầm mắt của hắn hẳn là đang đặt ở trên người An Dương.
Chẳng biết tại sao, bức ảnh vốn dĩ ấm áp tốt đẹp, bởi vì đột nhiên xuất hiện bóng dáng của người kia lại trở nên vô cùng đối lập.
Giống như ở ngay góc của một tờ giấy trắng sạch sẽ bị người ta cố ý bôi lên một điểm đen xấu xí.
***
Lúc 7 giờ tối, An Phỉ bưng cháo nóng từ trong bếp đưa đến phòng ngủ của ba.
Ba cô còn đang nặng nề ngủ, tóc mai đã muốn một mảnh hoa râm.
“Baba. . . . . .” An Phỉ đem cháo đặt ở đầu giường, nhìn nếp nhăn ở khóe mắt cha, trong lòng nhịn không được một trận chua xót.
Lúc trước cùng Thiệu Trường Canh ra nước ngoài du học, cô đã nghĩ rằng An gia sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
An gia thoạt nhìn bình tĩnh hòa thuận như vậy, bởi vì ai ai cũng biết, và cũng xác định, tất cả mọi thứ của An gia đều sẽ do anh trai của cô, con trưởng An gia, An Dương, kế thừa.
An Dương tuổi còn trẻ đã tài hoa hơn người, là thanh niên nổi danh trong thương giới, dung mạo tuấn lãng cộng thêm cá tính dịu dàng, vô luận đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý.
Lúc đó, An Lạc vẫn còn học trung học.
Mỗi lần cùng anh trai chị gái tham dự tiệc rượu, hắn đều đứng vào một góc, một mình yên lặng uống rượu, bộ dạng phục tùng, trầm mặc ít lời, so với anh trai cao lớn anh tuấn thật sự vô cùng tầm thường.
Không có ai để ý tới hắn, càng không có người muốn cùng hắn có giao tình gì, ánh mắt mọi người chỉ vây quanh An Dương sáng chói mà thôi.
Không nghĩ tới, chỉ mới qua năm năm, An Lạc đã thay đổi nhiều như vậy.
An Lạc bây giờ thậm chí làm cho An Phỉ không dám đối mặt, hơn nữa khi hắn đến gần bên cạnh thấp giọng cười khẽ lại làm cho người ta cảm thấy có một loại áp lực vô hình, giống như ma quỷ bước ra từ trong địa ngục.
Cha đã già, bệnh lại nặng, ở An gia hiển nhiên đã không còn thực quyền. Hiện tại, tất cả cổ phần công ty An gia, tài sản, mọi thứ đều nằm trong tay An Lạc, ngay cả bác sĩ hộ sĩ phụ trách chăm sóc cho An Dương cũng là do An Lạc tự tay lựa chọn.
Hắn thậm chí. . . . . . Ngay cả mộ địa cũng đã chọn xong.
Mộ địa= nơi đặt mộ
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: mấy ngày nay nhiệt độ lạnh quá lạnh quá lạnh quá
Ở trong chăn đông lạnh ngón tay cứng ngắc còn bắt tác giả gõ chữ, các bạn nhẫn tâm bá vương (ngang ngược) sao?
Tôi biết các bạn không đành lòng đâu đúng không!