Lần nào cũng vậy, hoàn toàn không cho cơ hội phản bác. Lúc chọn trường trung học, hắn liền tìm lí do cự tuyệt mong muốn đi Thất Trung của mình, hiện tại lại diễn lại trò cũ, nói một câu “không đáp ứng” liền đem cố gắng nhiều năm của mình toàn bộ vứt bỏ.
Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy, mỗi buổi tối đều đắp chăn bật đèn pin để học, lúc 4, 5 giờ sáng đã thức dậy, nỗ lực muốn giống hắn trở thành một bác sĩ vĩ đại. . . . . Quả thật như một thằng ngốc vừa đáng cười vừa đáng buồn.
Hiểu rõ, hắn chỉ thích lấy thân phận người lãnh đạo bảo mình chấp hành mệnh lệnh.
Hiểu rõ, hắn vốn dĩ không để ý mình trả giá ít hay nhiều.
Vì sao vẫn còn ôm tâm lý may mắn “hắn có lẽ sẽ đáp ứng” cố gắng nhiều như vậy chứ?
Vì giấc mơ từ nhỏ vẫn cố gắng tiến lên, vất vả mấy cũng cắn răng kiên trì, rốt cuộc lết được tới đỉnh núi lại bị hắn vô tình đẩy xuống vực thẳm.
Người đàn ông này, có đôi khi thật sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.
Thiệu Vinh không cam tâm bỏ hết tất cả cố gắng như vậy.
Ngón tay bên người càng dùng sức nắm chặt, sau khi hít sâu một hơi, lúc này Thiệu Vinh mới ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Xin cho con một cái lý do, baba. Con không phải quân nhân, ngài cũng không phải quân đoàn trưởng, con không thể lần nào cũng phục tùng mệnh lệnh của ngài vô điều kiện thế này, nhất là, mệnh lệnh không hợp lý.”
Thiệu Trường Canh quay đầu, ánh mắt thâm trầm đối diện với ánh mắt của Thiệu Vinh.
Đôi mắt hắc bạch phân minh trong suốt kia, có thật nhiều không cam lòng, có thật nhiều ủy khuất, thậm chí còn có thật nhiều phẫn nộ.
Thiệu Vinh bình thường tuy rằng rất dễ mềm lòng, chỉ khi nào cậu làm ra quyết định, mà còn là loại quyết định nghiêm túc thì mới cố chấp như vậy. Hiển nhiên, chuyện ra nước ngoài du học là chuyện cậu đã lo lắng suy nghĩ kĩ rồi mới quyết tâm, cậu nhất định sẽ tìm phương pháp để đạt được mục đích.
Vì đạt tới mục đích, cậu thậm chí sẽ không tiếc đại giới gì đi?
Ngữ khí quật cường và thái độ “vô luận thế nào cũng đều phải rời đi” như vậy, rốt cuộc thành công chọc giận Thiệu Trường Canh.
“Lý do sao?”
Khóe môi hơi hơi giương lên ý cười lạnh lùng, Thiệu Trường Canh đột nhiên đi về phía trước, vươn tay đem Thiệu Vinh ôm vào trong lòng, môi đồng thời áp xuống, chuẩn xác không nhầm hôn lên môi của cậu. (Vũ: Anh làm đúng a, mấy em thụ bướng thế này chỉ có lôi lên giường thôi!)
“A. . . . . .”
Thừa lúc cậu còn kinh ngạc, Thiệu Trường Canh nhanh chóng cạy mở khớp hàm tiến quân thần tốc, đầu lưỡi liếm niêm mạc mẫn cảm trong khoang miệng, khi hoàn toàn hôn qua một lần xong lúc này mới lui ra, thấp giọng nói: “Đây là lý do.”
Một trận lặng im.
Bên tai Thiệu Vinh chỉ có thể nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc, nụ hôn bất ngờ như vậy, tựa hồ hô hấp đều đình trệ.
Thật lâu sau, Thiệu Vinh mới khẽ run run nhìn hắn: “Ba. . . . . Ba. . . . . .”
Thiệu Trường Canh cười một cái, “Hiểu ý của tôi chưa?”
“. . . . . .” Trong đầu Thiệu Vinh một trận hỗn loạn, hơn nửa ngày không nói nên lời.
Thân thể bị hắn toàn bộ ôm vào trong ngực, hai tay đặt lên trước ngực của hắn, hơi thở áp bách của đàn ông trưởng thành làm cho trực giác Thiệu Vinh cảm nhận được một tia nguy hiểm.
Theo bản năng cậu bối rối giãy dụa trong lòng hắn.
“Buông. . . . . .” Thanh âm Thiệu Vinh có chút phát run, “Buông con ra, baba. . . . . .”
Khí lực Thiệu Trường Canh so với trong tưởng tượng còn lớn hơn nhiều, Thiệu Vinh cảm giác thắt lưng mình bị cánh tay hắn chặt chẽ khóa lại, căn bản không có biện pháp giãy ra. Mặt của hắn gần trong gang tấc, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở mang theo nhiệt khí đáng sợ.
“Con không phải muốn lý do sao?” Thiệu Trường Canh thấp giọng nở nụ cười, trong thanh âm hình như đè nén một tia tức giận, “Được rồi, ba hiện tại liền cho con lý do.”
Một tay khống chế eo Thiệu Vinh, dưới chân thuận thế xoay chuyển, trước mắt Thiệu Vinh bất chợt một trận thiên toàn địa chuyển ——
Bị toàn bộ áp đảo ở trên giường, phía sau lưng tiếp xúc với drap giường mềm mại, tư thế như vậy làm cho Thiệu Vinh vô cùng bất an.
Người từ nhỏ đến lớn mình hiểu rất rõ, lúc này ánh mắt lại vô cùng xa lạ, trong con ngươi thâm trầm thậm chí. . . . . . Có loại dục vọng cuồng nhiệt cơ hồ muốn cắn nuốt người ta và lửa giận dày đặc.
Sức nặng đặt ở trên người làm cho đáy lòng Thiệu Vinh bất chợt sợ hãi
Hình ảnh bị hắn hôn trong giấc mơ lại hiện lên trong đầu.
Chẳng lẽ lý do theo lời hắn nói là . . . . .
Không, chuyện này không có khả năng! Thật sự quá hoang đường! Hắn sao có thể đối với đứa con trai tự tay mình muôi lớn sinh ra loại tà niệm như vậy!
Không thể là lý do như vậy! Tuyệt đối không phải!
Đối diện với ánh mắt thâm trầm của hắn, Thiệu Vinh biết mình hôm nay có lẽ đã chạm đến giới hạn cuối cùng của hắn rồi, không khỏi mặt tái nhợt, nhẹ giọng xin tha thứ, “Baba. . . . . . Trước buông con ra. . . . . . Chuyện này, chúng ta sau này hãy nói. . . . . . Baba. . . . . .”
Thiệu Trường Canh giơ lên khóe môi, cười như không cười nhìn cậu: “Bây giờ mới kêu baba, không biết đã quá muộn rồi sao?”
Sắc mặt hắn trầm xuống, một bàn tay nhanh chóng đem hai tay Thiệu Vinh đang giãy dụa lung tung giữ chặt trên đầu, tay kia thì quyết đoán cởi xuống caravat trên cổ, buộc vòng quanh cổ tay cậu, cột vào đầu giường.
Đầu gối thuận thế chen vào giữa hai chân cậu, đem đôi chân bởi vì giãy dụa mà lộ ra làn da trắng nõn nhấc lên vòng trên lưng mình, Thiệu Trường Canh cúi người xuống, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói: “Em là của tôi, Thiệu Vinh.”
“Cho nên, tôi sẽ không cho phép em rời đi.”
“Đây là lý do.”
Gằn từng tiếng, từng câu từng chữ, thanh âm Thiệu Trường Canh trầm thấp, rành mạch nói ra lý do.
Nhưng mà, đây cũng là lý do Thiệu Vinh hoàn toàn không thể chấp nhận.
Cậu thậm chí chưa từng nghĩ tới, baba cư nhiên có ý niệm như vậy đối với!
Áo ngủ ngay ngắn bởi vì giãy dụa mà trở nên rời rạc, bị hắn cởi ra ném xuống đất, da thịt lõa thể vừa mới tắm rửa xong tiếp xúc đến không khí lạnh lẽo làm cho toàn thân Thiệu Vinh rùng mình một cái.
Thiệu Trường Canh dùng đầu gối ngăn chặn thân thể Thiệu Vinh, chậm rãi giải khai cúc áo sơmi của mình, lồng ngực màu mật ong bởi vì thường xuyên rèn luyện mà khỏe mạnh lại rắn chắc, ở trước mắt Thiệu Vinh chậm rão hiện ra một tấc lại một tấc.
Nút thắt quần tây cũng bị cởi bỏ, khí quan giấu ở dưới quần lót màu đen, mơ hồ có thể thấy được hình dáng sưng trướng.
Thiệu Vinh kinh hoảng mở to hai mắt, “Baba. . . . . . Đừng như vậy. . . . . .”
Thiệu Trường Canh tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: “Thiệu Vinh, tôi cho tới bây giờ cũng không phải là ba của em.”
“Đừng mà. . . . . . A!”
Đôi môi kháng nghị lại bị hôn, cảm giác được đầu lưỡi ở trong miệng nơi nơi liếm hôn, Thiệu Vinh tức giận, đột nhiên dùng sức khép lại khớp hàm.
Miệng nhất thời lan tràn một mùi máu tươi.
Động tác Thiệu Trường Canh tạm dừng một chút, hơi hơi híp híp mắt, hạ giọng nói: “Cư nhiên dám cắn tôi?”
“A. . . . . .”
Ngón tay hung hăng nắm cằm Thiệu Vinh, dùng sức bóp miệng cậu, Thiệu Trường Canh không để ý tiếp tục cuồng nhiệt hôn cậu, giống như tuyên bố chủ quyền, trong miệng mỗi một tấc đều không buông tha.
“Ưm. . . . . . Không. . . . . .”
Mùi máu càng ngày càng đậm, Thiệu Vinh bị nắm chặt cằm, căn bản không có cách nào khác phản kháng, chỉ có thể mặc cho máu và nước bọt của hắn cùng chảy xuống.
Đầu lưỡi bị mút đến đau, nụ hôn đáng sợ như vậy, thậm chí làm cho Thiệu Vinh có loại lỗi giác . . . . . Bản thân mình sẽ bị hắn nuốt vào.
Trong cổ họng tràn ngập mùi máu tươi, hiển nhiên càng thêm kích thích dã tính đàn ông, động tác Thiệu Trường Canh càng thêm điên cuồng, chuyển từ hôn môi đến lỗ tai, xương quai xanh, trước ngực, ở trên người Thiệu Vinh nơi nơi lưu lại dấu vết của mình.
Thiệu Trường Canh ngậm nhũ tiêm đỏ sậm trước ngực Thiệu Vinh, dùng đầu lưỡi kỹ xảo liếm lộng, lại dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát, hai nhũ tiêm rất nhanh liền cứng rắn sưng lên.
“Đừng. . . . . .” Thanh âm phản kháng của Thiệu Vinh mang theo tiếng rên rỉ mơ hồ.
Thiệu Trường Canh hiển nhiên sẽ không vì vậy mà mềm lòng, hôn một đường xuống phía dưới, ngay cả làn da chung quanh rốn cũng không buông tha, dùng răng nanh lưu lại một chuỗi dấu răng ái muội ở vùng bụng.
Thiếu niên dưới thân nhẹ nhàng run rẩy, làm cho trong lòng Thiệu Trường Canh sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn lạ thường.
—— Em là của tôi.
Từ nhỏ đến lớn, vẫn đi theo bên cạnh tôi, cùng tôi vượt qua từng đêm, cùng tôi nghênh đón từng buổi sáng, cùng tôi chia sẻ mỗi một niềm vui, em đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi.
Cái loại thân mật này đã sớm dung nhập máu, thẩm thấu cốt tủy.
Cho nên, đừng nghĩ đến việc rời đi.
Lấy tay cởi chiếc quần lót che đậy phần thân thể cuối cùng của Thiệu Vinh, đem hai chân cậu tách ra đến góc độ lớn nhất, khóe môi Thiệu Trường Canh giơ lên nụ cười dịu dàng.
“Thiệu Vinh, nhớ kỹ —— em là của tôi.”
Thuận tay lấy ra dầu bôi trơn trong ngăn tủ đầu giường (đâu ra sẵn vậy!!), bóp vào trong lòng bàn tay, bôi đến hậu huyệt bởi vì khẩn trương mà co rút lại không ngừng, Thiệu Trường Canh quyết đoán cắm vào hai ngón tay.
Hậu huyệt cảm giác được chất lỏng lạnh lẽo. . . . . Cùng với ngón tay sáp nhập trong cơ thể, làm cho sắc mặt Thiệu Vinh nháy mắt trở nên trắng bệch.
Ngón tay thon dài không ngừng rút đẩy trong cơ thể, trơn trượt, khuếch trương, chỗ sâu kín trong thân thể của mình bị người xâm phạm và thăm dò, cảm giác như vậy thật khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Đừng mà. . . . . .” Nhận thấy được x của mình bị hắn quang minh chính đại nhìn chăm chú, Thiệu Vinh xấu hổ muốn chết, ánh mắt không khỏi hiện lên một tầng hơi nước, thấp giọng cầu khẩn nói, “Đừng như vậy. . . . . . Baba. . . . . .”
“Em đã mười tám tuổi rồi, tôi không nghĩ lại dông dài với em nữa, cho nên, hôm nay chúng ta trực tiếp một chút.” Thiệu Trường Canh một bên dùng ngón tay khuếch trương, một bên thấp giọng nói, “Tôi chăm sóc cho em nhiều năm như vậy, cũng nên đến phiên em hồi báo rồi không phải sao?”
Toàn thân Thiệu Vinh cứng đờ, “Ba muốn, chính là loại hồi báo này sao?”
Thiệu Trường Canh ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn Thiệu Vinh, “Em cứ nói đi?”
Thiệu Vinh trầm mặc một lát, “Nếu con cự tuyệt, ba cũng sẽ không bỏ qua cho con phải không”
“Em cứ nói đi?”
Câu hỏi đồng dạng, làm cho Thiệu Vinh hoàn toàn mất đi hi vọng đêm nay có thể tránh được một kiếp.
Cảm giác được vật cứng rắn chống ở phía sau hậu huyệt, Thiệu Vinh run rẩy môi nói, “Baba. . . . . . Đừng. . . . . .”
Thiệu Trường Canh cười cười, phần eo đột nhiên dùng sức một cái ——
“A. . . . . . !”
Hậu huyệt đau đớn tê liệt làm cho Thiệu Vinh cau chặt mày, hai tay bị trói kịch liệt giãy dụa, khiến cho cổ tay bị siết ra một vệt đỏ chói mắt!
Móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay, nhưng vẫn không giảm bớt được đau đớn kịch liệt trong thân thể.
Giống như bị hắn bổ ra từ giữa, đau đến hoàn toàn mất đi tri giác.
Hốc mắt nhanh chóng dâng lên đầy nước, tầm mắt hoàn toàn mơ hồ, Thiệu Vinh không nhìn rõ đươc khuôn mặt người đàn ông ở trên người.
Đau quá. . . . . .
Muốn co mình lại thành một đoàn, trốn đến chỗ hắn tìm không thấy.
Nhưng lúc này, tay bị trói ở đầu giường, chân bị hắn cố định, bản thân mình như một con cá đặt ở trên thớt chờ bị người giết, thân thể mở rộng mặc cho hắn xử trí, căn bản không có sức lực trốn tránh.
Đột nhiên nhớ tới lúc nhỏ, mỗi lần ngã bị rách đầu gối, hắn đều đau lòng vô cùng, cuối cùng sẽ dịu dàng đem mình ôm vào trong ngực, một bên nhẹ nhàng bôi thuốc cho mình, một bên dịu dàng dụ dỗ: “Tiểu Vinh ngoan, không đau, không đau. . . . . .”
Kỳ thật cũng không đau, nhất là khi ngồi trong cái ôm ấp áp của hắn, chút đau đớn này căn bản không đáng là gì.
Nhưng lúc này, đau đớn tê tâm liệt phế đáng sợ như vậy, cũng là chính hắn tự gây cho mình. . . . . .
“Baba. . . . . .” Thiệu Vinh nhìn hắn, nhỏ giọng cầu khẩn nói, “Đau quá, buông con ra. . . . . . Baba. . . . . .”
Thiệu Trường Canh khẽ nhíu nhíu mày.
Thiếu niên ngây ngô nằm ở trên giường, bởi vì đau đớn mà nhíu chặt mi, cổ tay trắng nõn bị siết hiện lên vết đỏ, đôi mắt tràn đầy nước mắt, thân thể cơ hồ muốn co rút. . . . . .
Tất cả đều làm cho hắn cảm thấy đau lòng.
Thậm chí mềm lòng muốn buông tha cho cậu.
Nhưng mà, hậu quả buông cậu ra, chắc chắn là cậu không quay đầu lại kiên quyết rời đi!
—— Nếu kết cục là như thế, tôi tình nguyện làm kẻ ác, làm người mà em oán hận khắc cốt, chứ không muốn làm một người cha tốt, chỉ có thể trơ mắt nhìn em rời đi!
Cứ như vậy đi. . . . . .Thiệu Vinh.
Chỉ cần có thể đem em giữ ở bên người, tôi sẽ không từ thủ đoạn!
“Thả lỏng chút, Tiểu Vinh.” Thiệu Trường Canh dừng lại động tác, cúi người xuống, một lần lại một lần dịu dàng hôn cậu, “Ngoan, rất nhanh sẽ hết đau. . . . . . Không đau . . . . . . Tiểu Vinh.”
Thật cẩn thận điều chỉnh một chút, Thiệu Trường Canh một bên hôn cậu, môt bên ôm sát phần eo cậu, ở trong cơ thể cậu nhẹ nhàng trừu sáp.
Dục vọng bị tràng vách chật hẹp bao vây lấy, làm cho Thiệu Trường Canh luôn luôn tự hào làm việc theo lý trí cảm thấy sắp hỏng mất.
Sợ thương tổn đến cậu nên tận lực thả chậm động tác, nhưng vẫn
nhịn không được khoái cảm đánh sâu vào, tần suất rút đẩy càng lúc càng nhanh, lực độ cuồng nhiệt muốn đưa cậu dung nhập vào cơ thể mình, mỗi một lần đều tiến vào đến chỗ sâu không thể tưởng tượng được.
“Ưm. . . . . . A. . . . .”
Thiệu Vinh há to mồm liều mạng điều chỉnh hô hấp, vật cứng rắn trong cơ thể lần lượt rút ra rồi xâm nhập, cảm giác giống như là muốn đem nội tạng đều ép ra ngoài, làm cho Thiệu Vinh khó chịu nhắm hai mắt lại.
Nước mắt nóng bỏng chảy xuống mặt, nếm thử bên môi, tất cả đều là hương vị mặn chát.
Nhưng mà, nỗi đau thể xác so ra còn kém nỗi đau trong tâm.
Này tính là cái gì?
Người cha mình yêu quý nhất, kính trọng nhất, cư nhiên đem mình cột vào giường làm loại sự tình này?
Nhiều năm như vậy, hắn đối với mình cư nhiên ôm tâm tư như thế?
Hôm nay rốt cuộc nhịn không được, muốn nhận hồi báo rồi sao?
Hắn cũng không phải nuôi con trai, mà đang nuôi sủng vật đi? Là sủng vật nghe theo mệnh lệnh của hắn vô điều kiện, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn xem hắn như toàn bộ thế giới. . . . . . Mà thôi.
Cái hắn cần là một bảo bối ngoan ngoãn nghe lời hắn nói, chứ không phải đứa con trai tân tân khổ khổ cố gắng lâu như vậy, thầm nghĩ cùng hắn sóng vai đứng chung một chỗ, chia sẻ áp lực với hắn.
Đáng buồn nhất là, trước hôm nay, mình còn đem hắn trở thành người cha yêu quý nhất.
Vì mình tổ chức bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi mà cảm động muốn rớt nước mắt.
Hiện tại xem ra, khối ngọc kia chính là dấu hiệu tuyên bố quyền sở hữu mà thôi, tựa như dây xích mà chủ nhân đeo vào trên cổ chó con vậy. . . . . . Một chữ Thiệu buồn cười, lại bị mình xem thành trân bảo đặt ở gần trái tim nhất.
Nguyên lai, đây mới thật sự là ý nghĩa của lễ trưởng thành.
Giống như ác mộng đáng sợ, lễ trưởng thành khó quên.
Cảm xúc tuyệt vọng, giống như nước sông mãnh liệt mà ra, hương vị mặn chát vẫn truyền vào đáy lòng theo sự trừu sáp kịch liệt trong cơ thể, thậm chí có loại cảm giác. . . . . . Toàn bộ trái tim đều bị hắn xé thành từng mảnh nhỏ.
—— Ba vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được, vì cái gì con muốn làm bác sĩ, thậm chí muốn vào trường học ba đã từng học. Bởi vì, con rất xót nhìn một mình ba vất vả vì bệnh viện như vậy. Con chỉ muốn dùng hết sức lực của mình đến giúp đỡ ba, chia sẻ một chút áp lực của ba.
Chính là không nghĩ tới, cố gắng của con. . . . . . Ba đều không cần.
Đúng vậy, ba đều không cần.
Thiệu Vinh không nhớ rõ đêm hôm đó khi nào mình mới ngủ, hoặc là, cậu căn bản cũng không có ngủ, cậu chính là mỏi mệt, sự mỏi mệt phát ra từ trong nội tâm làm cho thần trí cậu dần dần trở nên mơ hồ, tất cả trước mắt đều nhìn không rõ, cảm giác cuối cùng, cũng chỉ còn lại động tác máy móc đâm chọc một lần lại một lần của người kia.
Thân thể giống như chiếc thuyền cô độc trên biển rộng, bị hắn khống chế được, chìm chìm nổi nổi, cảm giác khoái cảm xa lạ giống như thủy triều mãnh liệt mà lên, tràn từ mũi chân tới trong óc, càng về sau, hai tay sau khi được giải thoát thậm chí còn chủ động ôm lấy bờ vai của hắn, bên môi cũng phát ra tiếng rên rỉ xa lạ.
Khoái cảm trên thân thể dày đặc đến mức cơ hồ muốn bao phủ cả người.
Nhưng đáy lòng, lại là trống rỗng vô cùng vô tận.
Giống như huyệt động tối đen bị vét sạch, bên trong gió lạnh thổi mạnh lạnh thấu xương.
Trong mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe đươc tiếng hắn ở bên tai thấp giọng nói: “Bảo bối, anh yêu em.”
Thiệu Vinh nghe những lời này, hốc mắt trong lúc bất chợt một trận chua xót.
Con cũng yêu ba. . . . . .
Từng, thật sự yêu ba.
Đem ba trở thành thành thần tượng vụng trộm sùng bái, đem ba trở thành sự ban ơn lớn nhất mà ông trời đã ban tặng, thậm chí thường xuyên bị ba làm cho cảm động đến tột đỉnh, không biết phải báo đáp như thế nào.
Nhưng mà, tình cảm chân thành, đơn thuần, đối với ba, ở sinh nhật mười tám tuổi hôm nay, rốt cục bị ba. . . . . . Hoàn toàn đập vỡ.
Trước khi nhắm mắt lại, Thiệu Vinh đột nhiên nhớ tới buổi tiệc sinh nhật mười tám tuổi, một khắc mình thổi những ngọn nến ước nguyện.
Hi vọng người cha tôi yêu nhất, cả đời này đều bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Vinh đáng thương, sờ sờ đầu.
Mặc dù Tiểu Vinh bị cường x rồi, nhưng là. . . . . . Tôi cảm thấy viết thật thích orz
Tôi quả nhiên không có gì trong ba phẩm chất – -