Thế An không biết mình đứng lên từ mặt đất như thế nào, rồi lại trở lại phòng nghỉ của nhân viên như thế nào, chờ đến khi cậu khôi phục một chút thần trí, đội trưởng úp một cái khăn mặt lạnh lên mặt cậu, không phải không có đồng tình nói: “Cậu đắc tội vị khách kia như thế nào vậy, tôi còn tưởng rằng hắn sẽ lấy bình rượu làm cho cậu nở hoa luôn.”
Bên cạnh một phục vụ nhàn rỗi ghen tị nói: “Đội trưởng, cái này người ta gọi là tình thú, tôi thật muốn có người lấy tiền vứt vào mặt nha, đáng tiếc không có, đi thôi, Tiểu An, cả đêm kiếm được hai tư ngàn, vị khách này mà đến vài lần, cậu liền phát tài.”
“Im miệng.” Đội trưởng quát lớn, đem xấp tiền tiền nhét vào trong tay Thế An, “Này, đây là của cậu, quy tắc cũ, rút hai phần, ông chủ đặc biệt cho phép cậu quay về nghỉ ngơi, tạm thời không cần đi làm. Đi thôi, đừng nghĩ, này có là cái gì đâu, khách hàng làm gì chúng ta không nhịn không được, ngủ một giấc dậy là tốt rồi.”
Thế An lảo đảo đứng lên, tựa như nói mê: “Tôi không quay về… Tôi muốn đi… gặp… anh…” Tay cậu vô ý thức buông lỏng, lại rơi xuống đất.
“Ai! Ai cậu làm gì vậy? Cả tiền cũng cầm không xong?” Đội trưởng kéo lại, dùng sức vỗ mặt của cậu, “Tỉnh tỉnh! Tiểu An, nghe thấy không? Về nhà ngủ! Tiền tôi thay cậu cất giữ trước, ngày mai cậu đi làm thì qua lấy, được chứ?”
Thế An không yên lòng gật đầu, đợi hắn nói xong, lảo đảo đi ra ngoài, đội trưởng nhìn bóng lưng của cậu lắc đầu thở dài: “Thật đáng thương, lại hủy đi một người.”
Lúc cậu đi ra cửa hông câu lạc bộ, mới rạng sáng hai giờ, trên đường đèn vẫn sáng trưng, người đi đường lui tới không nhiều, cậu bước đi không có mục đích hai bước mới dừng lại đến, ngây ngốc nghĩ: đi đến nhà của Nhan Minh Húc nên ngồi chuyến xe nào? Không, hiện tại xe bus đều đã ngừng, như vậy đi tắc xi đi… Chính là trên người còn mặc đồng phục mùa hè đơn bạc, trong ví không có đồng tiền nào.
Được rồi… Vậy đi bộ đi… Trong đầu cậu hỗn loạn, một chút cũng không nghĩ từ nơi này đến nhà Nhan Minh Húc rốt cuộc có xa lắm không, cậu có thể đi đến nơi hay không, cũng không thèm để ý gió đêm lạnh xuyên thấu qua quần áo phả lên người cậu, trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: đi gặp Nhan Minh Húc… Đi gặp anh…
“Két!” Một chiếc ô tô đỏ rực đỗ gấp bên cạnh cậu, Đinh Lợi Hảo nhô đầu ra giật mình nhìn cậu: “Tiểu An? Là cậu sao? Cậu đi bộ ngoài này làm gì? Tan tầm rồi sao?”
Thế An mờ mịt nhìn cô, mở miệng, thanh âm mỏng manh như nghe không được: “Tôi muốn đi gặp Nhan Minh Húc…”
“Lão đại? Hiện tại cậu đi gặp anh ấy? Anh ấy ngủ rồi, ngày mai đi?” Đinh Lợi Hảo thấy sắc mặt của cậu không ổn, khuyên bảo, “Hơn nữa hiện tại cậu đi như thế nào? Đi bộ sao?”
Lời của cô Thế An có nghe cũng không hiểu, chính là bướng bỉnh nói lại một lần: “Tôi muốn đi gặp Nhan Minh Húc…”
Đinh Lợi Hảo nháy ánh mắt nghĩ nghĩ, đẩy cửa xe ra: “Vậy lên xe đi, tôi đưa cậu đi.”
Không có một tia do dự, Thế An lên xe, hiện tại cậu không để ý bất cứ cái gì, thầm nghĩ nhìn Nhan Minh Húc một cái, nhìn được anh cậu mới có thể an tâm.
Đinh Lợi Hảo liếc nhìn sác mặt tái nhợt của cậu, nhún vai, một bên lái xe một bên nói thầm: “Thật là, còn muốn hỏi thăm cậu vài tin tức, không nghĩ tới bộ dạng cậu nửa chết nửa sống như vậy. Gặp phải việc khó gì sao? Tôi đã nói rồi, làm việc ở kia rất nguy hiểm, mỗi ngày nhìn đều là chuyện hạ lưu… Hừ, tôi không phải nói cậu nha! Dù sao tôi cảm thấy được Đại Hùng có thể thích người ở nơi đó là rất kỳ quái, đúng rồi, cậu có biết cái cậu tiếp viên rong tên có chữ 『 Hải 』 không?”
Thế An cuộn mình vào ghế dựa, bảo trì trầm mặc, Đinh Lợi Hảo nhụt chí nhún vai: “Quên đi, sớm hay muộn tôi sẽ khiến Đại Hùng mất mặt, dám mặc kệ tôi, hừ! Vẫn là lão đại tốt, cho tới bây giờ lão đại đều nói thẳng.”
“Nhan Minh Húc…” Thế An thấp giọng hỏi, “Đinh tiểu thư, cô quen ngài Nhan rất lâu rồi sao?”
“Đương nhiên rồi! Trí óc của lão đại rất tốt, lại rất cố gắng, cha của tôi nói là ông đã dạy được đệ tử tốt nhất!” Sắc mặt Đinh Lợi Hảo lộ ra tia sùng bái, nói thao thao bất tuyệt, “Lão đại là thần tượng của tôi! Cậu có biết mắt anh không nhìn thấy, cũng không đi học đại học, nhưng mà anh dám tự học thông qua CFA, đó là cuộc thi hạng nhất về tài chính toàn cầu! Biết khó như thế nào không? Huống chi anh còn nỗ lực hơn chúng tôi rất nhiều. Lúc ra nước ngoài tham gia cuộc thi tôi còn đi cùng anh, ừ ừ, cậu không biết bộ dạng của mấy người nước ngoài khi nhìn thấy anh đều đứng dậy vỗ tay như thế nào đâu… nghĩ lại làm tôi muốn khóc. Lão đại nha, anh không nhìn thấy, sách đều là tôi đọc cho anh nghe, sau đó anh ghi chép lại, hơn nữa trí nhớ của anh siêu tốt, cậu đọc một chuỗi con số cho anh, trong đầu anh liền tự động vẽ ra một biểu đồ đường đi của cổ phiếu, còn lợi hại hơn cả máy tính, đúng rồi đúng rồi, anh chính là nhà phân tích tài chính người Hoa kiều duy nhất quốc tế đặc biệt được cấp giấy phép đó! Ngay cả Đại Hùng cũng không đạt được trình độ đó! Còn có, có khi anh cũng làm đầu tư, mua bán cổ phiếu, danh tiếng của anh rất cao nha! Không phải vụ lớn người ta sẽ không tìm anh đâu, ai, nói với cậu cũng như không, lần trước xưởng sản xuất sắt thép Lạc Lai Khách nửa đường đổi chủ, chính là nhờ công lao của anh, lão đại xuống tay nhanh, độc, chuẩn, ổn, tuyệt không giống bộ dáng bình thường của anh… Ừ, thật có chút giống cái tên mặt lạnh Nhan Minh Duệ kia, hừ hừ, Nhan Minh Duệ sao có thể xứng được so cùng lão đại, hôm nay còn dám dạy bảo tôi, hừ!”
Cô nghiêng đầu nhìn Thế An một cái, hoảng sợ: “A! Sao cậu lại khóc?!”
Thế An lấy che tay mặt, cậu không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng loại phương thức như đà điểu này để cho nước mắt có thoải mái mà rơi xuống, nhớ tới những lời cậu đã nói với Nhan Minh Húc khi đó, cậu thấy xấu hổ vô cùng…
Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Là tôi một lần lại một lần… làm tổn thương anh… Vậy mà anh vẫn còn cười với tôi…
Biết không, Nhan Minh Húc, em thích anh… Tuy rằng anh là đàn ông, nhưng mà… Chỉ khi rời khỏi anh em mới biết được, thì ra em đã sớm yêu anh… Rất buồn cười, trước kia em cao ngạo không biết, còn lo lắng anh có khi nào lại có ý gì với em hay không…
Kỳ thật anh mới là người đàn ông đội trời đạp đất… được anh thích là chuyện hạnh phúc biết bao…
Chính là em ngày hôm nay… đã không còn xứng đáng nói chữ 『 thích 』với anh nữa… em không có tư cách … em không biết mình đâm một đao lại một đao ở trong lòng anh… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…
Toàn nhà hai tầng quen thuộc gần ngay trước mắt, Thế An xuống xe chậm rãi đi vào cửa khu, từ chối đề nghị đưa cậu vào của Đinh Lợi Hảo, một mình chậm rãi đi.
Đèn đường mờ nhạt chiếu xuống mặt đất, cậu dừng lại cạnh hàng rào, ngẩng đầu nhìn căn nhà tối như mực, không biết từ khi nào thì mưa bắt đầu rơi, chỉ trong chốc mặt đất lát liền trở nên ướt đẫm.
Anh đã ngủ chưa? Anh biết cậu đứng ở bên ngoài nghĩ đến anh không?
Trời mưa, anh nghe thấy âm thanh trời mưa, như vậy, anh có thể nghe gặp tiếng tim đập của cậu? Anh có thể nghe thấy trong lòng cậu đang gọi tên anh không?
Nhan Minh Húc… Nhan Minh Húc… Thế An nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, ánh mắt lưu luyến thật nhìn cửa sổ phòng ngủ tầng hai: anh có thể nghe thấy sao? Em thích anh…
Không thể đứng trước mặt anh nói ra những lời này, em có thể ở trong này nói sao? Thực xin lỗi… Còn có, em thích anh…
Thì ra lúc nhỏ em đã gặp anh rồi, còn nói những lời kia với anh, em còn một lòng nghĩ rằng nếu chúng ta có thể gặp nhau sớm hơn thì sẽ không như vậy… Chính là em sai rồi, ông trời cho em một cơ hội, sau đó lại cho em một cơ hội, mà em thì sao? Em lại hai lần tổn thương anh… người như em làm sao xứng được hạnh phúc, cho nên em ngay cả cơ hội chính miệng nói thích anh cũng không còn…
Cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, vô lực tựa trán vào hàng rào, nhắm mắt lại: anh có biết đêm nay em đang đứng ngay dưới cửa sổ phòng anh không? Em đã không còn hy vọng xa vời, chỉ mong có thể dùng cách này ở bên anh một lát, thật kỳ lạ, trước kia chúng ta có nhiều thời gian ở chung như vậy, em lại luôn miên man suy nghĩ, đợi cho đến khi em thật sự hiểu được lòng mình lại chỉ có thể lấy phương thức như thế, nhìn anh ở nơi này.
Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Nếu em có thể biết sớm một chút thì tốt rồi, như vậy ít nhất em còn có thể chính miệng nói ra em thích anh, đồng tính luyến ái có gì đáng sợ chứ? Bản thân cũng thực buồn cười, chẳng qua là đã yêu một người, chẳng qua là đã yêu một người người đàn ông… Không hơn.
Làm sao em có thể không thích anh cho được? Anh cười với em, anh ôm lấy em mà an ủi, không có lúc nào anh không che chở em… Có những điều này em còn mong gì hơn? Phải rồi, là yêu cầu xa xỉ, hiện tại ngay cả gặp anh cũng là hy vọng xa vời.
Có lẽ, em còn có thể nhìn thấy anh, nếu em vẫn chờ ở chỗ này, có thể nhìn thấy anh hay không? Tha thứ cho em, lúc này đây em lại thấy may mắn vì anh không nhìn thấy em… Em không cần lo lắng bộ dạng chật vật của em bị anh nhìn thấy.
Em không xứng… Thật sự… Đã không còn xứng được anh yêu …
Cậu duy trì này tư thế này thật lâu, toàn thân đều cứng ngắc đến mất đi tri giác, chợt nghe tiếng chó sủa giống như đã từng quen biết, cậu miễn cưỡng nghiêng cổ, khó khăn mở mắt ra nhìn, dường như là cùng lúc, của chính bật mở, một thanh âm trầm thấp ôn hòa nói: “Vội vả đi ra ngoài như vậy sao, Bát Bảo Phạn?”
Nhan Minh Húc! Thế An sợ ngây người, trơ mắt nhìn một con chó quê lông vàng rung đùi đắc ý chạy ra, vui mừng vẫy cái đuôi, ngẩng đầu lên không ngừng ngửi ở trong không khí, ngọn đèn trong nhà hắt ra tia sáng, chiếu thẳng một người đang đứng ở cửa, khuôn mặt anh tuấn, nhắm mắt lại, lông mi tạo thành bóng râm trên mặt, đôi môi hoàn mỹ nhẹ nhếch, mặc áo ngủ màu lam, phẩy tay với chó nhỏ: “Được rồi, thả mày ra ngoài chơi.”
Nhan Minh Húc… Nhan Minh Húc… Thế An kích động run rẩy đôi môi, ánh mắt tham lam chăm chú nhìn anh, gần như vậy… cậu cách người này chỉ có hơn mười thước ngắn ngủn… thoạt nhìn thần sắc anh rất tốt, đúng vậy… cậu đi rồi Nhan Minh Duệ có thể tìm quản gia mới cho anh, không tốt cũng chỉ có cậu… Chỉ có cậu giống như Quỷ Hồn đứng ở chỗ này nhìn anh…
Không nhìn thấy… cậu sao? Nhan Minh Húc, rốt cục em cũng có bí mật của riêng mình, giống như anh vẫn không nói cho em biết trước kia chúng ta đã từng gặp mặt, đây là bí mật chỉ thuộc về em… kí ức bí mật nhất. Sáng sớm tháng chín này, anh không hay biết em từng đứng cách anh như vậy… em từng ngơ ngác nhìn anh…
Nhan Minh Húc mỉm cười, lui ra phía sau từng bước, đóng cửa lại, Thế An nhắm mắt lại, để cho nụ cười cuối cùng của anh đọng lại thành một bức tranh vẽ trong đầu cậu, thần ơi… Cám ơn người, người đã cho con một tia tốt đẹp cuối cùng, mặc kệ tương lai gặp phải chuyện ra sao, ít nhất con còn có thể có cảm nhận được một góc nào đó trong lòng con chứa đựng nụ cười ấm áp của anh… một nơi mềm mại nhất…
“Gâu?! Gâu gâu gâu!” Bát Bảo Phạn phát hiện ra cậu đang đứng ở ngoài hàng rào, lập tức dũng cảm vọt tới, lộ ra răng nanh tuyết trắng sủa cảnh cáo, Thế An vội vàng lui lại mấy bước ra sau, cố gắng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Này, Bát Bảo Phạn, mày không nhận ra tao sao? Mày lớn như vậy, lúc tao đi mày cũng mới chỉ là con chó nhỏ… Thực ngoan, thực nghe lời, suỵt… Làm con chó ngoan, ngồi xuống… Ngồi xuống!”
Thanh âm cuối cùng của cậu có hơi lớn, nhưng cũng khiến chó nhỏ nhớ lại cái gì đó, duỗi chân, nó quy củ ngồi xuống, nghiêng đầu, mắt to đen thùi thẳng tắp nhìn cậu, Thế An nhẹ nhàng thở ra, lo lắng nhìn căn nhà một cái, kinh động Nhan Minh Húc sẽ không tốt.
“Gâu! ~ gâu gâu!” Bát Bảo Phạn thấy cậu lại lui về phía sau, kêu lớn lên, lần này trong thanh âm đã không có ý tứ cảnh cáo, tràn ngập vui sướng lâu ngày gặp lại, cái đuôi lắc như muốn dựng đứng, nó dùng hai chân trước bám lên trên hàng rào, thè lưỡi ra lấy lòng cậu: “Gâu gâu!”
“Suỵt! Bát Bảo Phạn! Câm miệng! Suỵt ~!” Thế An gấp đến độ hận không thể một nắm đấm bịt miệng chó nhỏ, sự tình cậu lo lắng nhất đã xảy ra: cửa lại mở, Nhan Minh Húc nhô đầu ra: “Bát Bảo Phạn? Mày kêu gì thế? Có ai sao?”
“Gâu! Gâu gâu!” Chó nhỏ vui sướng cách hàng rào bổ nhào về phía Thế An, thanh âm trở nên cao vút, Thế An âm thầm kêu khổ, nếu tiếp tục như vậy Nhan Minh Húc cho dù không phát hiện, bảo vệ của khu sớm hay muộn cũng sẽ nghe tiếng thấy, cậu không yên quay đầu lại nhìn một chút, thầm nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi tầm mắt Bát Bảo Phạn cần mất bao lâu.
Nhan Minh Húc thử đi vài bước ra ngoài, thấp giọng không chắc chắn kêu lên một cái tên: “Tiểu An?”
Giống như là một câu thần chú trói buộc thật chặt hai chân Thế An trên mặt đất, cậu theo bản năng che miệng mình, cặp mắt ngập đầy nước nhìn Nhan Minh Húc từng bước từng từng đi đến cổng, cái tai nghiêng sang một bên lắng nghe động tĩnh, Bát Bảo Phạn buông tha cho Thế An, quay lại nhảy nhót thân thiết bên chân anh, ngậm tay áo anh kéo ra cổng.
“Tiểu An… Là cậu sao?” Nhan Minh Húc cẩn thận phân biệt từng động tĩnh rất nhỏ trong không khí.
Thế An liều mạng lắc đầu, ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại: đừng… đừng bị anh phát hiện, thần ơi, van cầu người, không để con lại quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của anh … Con đã tổn thương anh rất nhiều lần, từ bỏ… hãy để con rời khỏi cuộc sống của anh đi…
“Tiểu An? Cậu trở về chưa?” Nhan Minh Húc chạy tới cửa, đặt tay lên hàng rào, nhắm mắt lại, mờ mịt lắng nghe, “Tiểu An?”
Không… Đừng phát hiện ra em… Đừng biết em đã trở về… Thần ơi, van cầu người … Con dùng hết thảy mình có cầu xin người, đừng để anh phát hiện được sự tồn tại của…
Nước mắt không tiếng động rơi xuống đất mặt, lập tức dung hòa trong cơn mưa đầu thu, không còn tung tích, Thế An cứ như vậy nhìn anh, hai người lúc ấy chỉ cách nhau không đến một thước, nhưng mà, anh không nhìn thấy… Như vậy anh sẽ không vì em mà lo lắng nữa …
“Tiểu An?”
Đừng gọi tên em nữa … Đừng dùng thanh âm ôn nhu như vậy gọi em …
Nhan Minh Húc lẳng lặng đứng ở đấy, Bát Bảo Phạn ngửa đầu, khó hiểu nhìn hai vị chủ nhân, Thế An đứng ngay cách anh không xa, nước mắt đầy mặt, không dám phát ra một chút thanh âm.
Yên tĩnh bao phủ, Thế An hận không thể làm cho tim mình ngừng lại, cậu nháy mắt mấy cái, nhìn Nhan Minh Húc hít một hơi, chậm rãi cúi đầu, vuốt ve đầu Bát Bảo Phạn, mở miệng: “Đã đi chưa?”
“Gâu!”
“Tiểu An… Ngay cả cậu cũng bắt nạt người mù như tôi sao?” Những lời nói này không mang theo sắc thái tình cảm gì, như là một câu trần thuật bình thường mà thôi, lại nặng nề mà đánh vào trong lòng đang dãy đựa không yên của Thế An, hối hận cùng áy náy cậu tích lũy bao lâu nay vào giờ khắc này không thể khống chế mà bạo phát, khi cậu còn chưa có phản ứng, đã một tiếng『 oa 』khóc lên.
Bi thương vẫn gắt gao áp chế tận sâu trong lòng bắt đầu khởi động, phá tan cổ họng chật hẹp, cậu nghẹn ngào khóc rống, dường như không chống đỡ nổi thân thể của chính mình, may mắn thay một cánh tay mạnh mẽ đã kịp thời ôm lấy thân thể phát run của cậu, đem cậu ôm vào một cái ôm ấm áp, thanh âm Nhan Minh Húc ôn hòa ở bên tai vang lên: “Đừng khóc… Tiểu An đừng khóc, không có việc gì, hết thảy đều quá khứ, tôi ở đây… Không có việc gì … Đừng khóc, đừng khóc…”
“Tôi… Tôi không nên trở về… Tôi… Thực xin lỗi…” Thế An nắm lấy áo anh, nói năng lộn xộn, “Tôi chỉ muốn nhìn anh một chút, sau đó sẽ đi… Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…”
“Tốt lắm tốt lắm… Không có việc gì, ngoan, thả lỏng, hiện tại cậu không có việc gì … Ngoan.” Nhan Minh Húc thực nhẹ nhàng mà ôm ngang người cậu, “Chúng ta vào nhà, Tiểu An.”
Thế An chặt chẽ ôm lấy bờ vai anh, khóc rống đem mặt vùi vào trong lòng ngực của anh, thẳng đến khi Nhan Minh Húc đặt cậu lên giường, cậu vẫn chết không buông tay, giống như sợ hãi nếu buông tay, hết thảy trước mặt sẽ hóa thành hư ảo.
“Cậu đứng ở bên ngoài bao lâu rồi? Sao toàn thân đều ướt?” Nhan Minh Húc vuốt đầu của cậu, “Tôi đi lấy khăn cho cậu lau, buông tay, Tiểu An, nghe lời, chuyện gì xảy ra vậy? Cậu nói cho tôi biết được không? Trước lau khô người, đừng để bị lạnh, bị cảm.”
Dỗ nửa ngày, Thế An mới buông tay ra, Nhan Minh Húc đưa cho cậu một cái khô cùng áo ngủ để thay, tự xoa đầu cậu, chờ cậu thay cho quần áo, lui vào trong chăn, mới thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thế An con ngươi sưng đỏ ngẩng đầu nhìn anh, không biết từ lúc nào Nhan Minh Húc lại đeo kính râm, cậu run rẩy đưa tay sờ soạng, khàn khàn hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau trước kia, phải không?”
Không có được trả lời, cậu tiếp tục bướng bỉnh hỏi: “Tôi mắng anh, đúng không?”
“Tiểu An, không, Thế An, đó là chuyện xảy ra đã rất lâu trước kia rồi.” Nhan Minh Húc kéo tay cậu xuống, cười nói, “Lúc ấy cậu mới ba tuổi, cái gì cũng không biết, hơn nữa, đích thật là tôi đã dọa cậu sợ.”
“Nói như vậy tức là, này là sự thật?” Thanh âm Thế An phát run, “Bây giờ anh có thể tháo kính râm xuống cho tôi nhìn được không?”
Nhan Minh Húc rõ ràng chần chờ: “Này… Sẽ dọa cậu, tôi biết rất khó coi.”
“Tôi muốn xem… Không được sao?” Thế An khẩn cầu nói, “Tôi không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện trước kia, tôi biết mình đang làm cái gì, để cho tôi xem một cái, để cho tôi xem đi được không?”
Nhan Minh Húc trầm mặc tháo kính râm xuống, một đôi mắt u ám không tiêu cự hiện ra trước mắt Thế An, trong đó có một con mắt tròng mắt còn che mây đùn màu trắng, nếu như là bình thường, Thế An nhất định sẽ không dám nhìn nữa, nhưng mà… Đây là Nhan Minh Húc… Là đôi mắt của người cậu thích…
Tay cậu nhẹ nhàng sờ lên mặt Nhan Minh Húc, nước mắt làm mờ đi tầm mắt, trí nhớ rất lâu trước kia một chút lại một chút hiện về: đúng vậy, cậu đã từng tới nơi này, đó là một buổi chiều mùa xuân, cậu ở trong này gặp Nhan Minh Húc, cậu đi kéo tay Nhan Minh Húc, Nhan Minh Húc cúi đầu nhìn cậu… Vì thế cậu liền nhìn thấy đôi mắt này… Sau đó cậu oa oa khóc lớn…
“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi…” Nước mắt một giọt một giọt rơi trên chiếc chăn mềm mại, Thế An nức nở, cuối cùng khóc lớn bổ nhào lên ôm lấy Nhan Minh Húc: “Thực xin lỗi…”
“Không cần phải nói xin lỗi.” Nhan Minh Húc vỗ về lưng của cậu, sau đó đeo lại kính râm, “Lời nói của trẻ con là không cố kỵ, tôi sẽ không nhỏ mọn mà ghi hận lời nói của một đứa nhỏ ba tuổi, hơn nữa tôi còn phải cảm ơn cậu, lúc nhỏ tôi biết mình sớm hay muộn sẽ bị mù, nhưng vẫn cố chấp không chịu chấp nhận chuyện này, nếu tiểu Duệ không cẩn thận nói mấy từ linh tinh như đui, mù, đen gì đó tôi sẽ phát giận khiến hắn cứ phải ở bên xin lỗi, ha ha, cha mẹ của tôi cũng rất đau đầu, bọn họ nói chuyện đều rất cẩn thận. Chính là, ngày đó bị cậu nói như vậy, tôi chỉ biết, thì ra, dù cho tôi lảng tránh chuyện này như thế nào đi nữa cũng vô dụng, tôi là người mù, đó là một sự thật, không phải người khác không nói thì tôi có thể không bị mù… Sau đó tôi liền nhẹ nhàng chấp nhận rồi, cậu xem, cậu vô tình đã trở thành ân nhân lớn của tôi rồi đấy.”
Thế An lắc đầu vùi vào vai Nhan Minh Húc, đầu vai anh truyền đến cảm giác thấm ướt, Nhan Minh Húc giống như dỗ dành trẻ con vuốt lưng cậu: “Được rồi được rồi, đừng khóc, chỉ vì việc nhỏ thế này mà cậu phải tới tìm tôi sao? Chẳng lẽ ở trong cảm nhận của cậu tôi là người xấu tính như vậy hay sao?”
“Còn có tiền… Tôi cầm tiền của anh, nhưng không học đại học.” Tay Thế An túm lấy khăn trải giường, ngón tay trắng bệch, “Tôi không phải tìm lý do cho mình, tôi lừa anh… Chính là như vậy.”
Nhan Minh Húc nhẹ nhàng nở nụ cười: “Tiểu An, cậu cho là tôi không ra khỏi nhà nên cái gì cũng không biết hay sao? Kia cũng không phải lỗi của cậu, duy nhất tôi cảm thấy được có chút tiếc nuối chính là cậu đã đồng ý phải về gặp —— gặp Bát Bảo Phạn, ngươi thất hẹn với nó.”
“Vậy còn anh?” Thế An ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ nhìn anh, “Anh không có chút thất vọng nào với tôi sao? Là tôi lừa anh đó! Là một triệu, anh tin tưởng tôi như vậy, tôi còn cam đoan với anh tôi muốn đi thi đại học, muốn dùng tiền anh cho hoàn thành việc học, nhưng tôi không làm được… Anh không tức giận chút nào hay sao? Là chỉ đối với tôi như vậy hay với ai anh cũng đối xử như vậy?”
Cậu chăm chú nhìn vào ở mặt nghiêng của Nhan Minh Húc, thì thào nói: “Tôi tình nguyện thấy anh tức giận, như vậy liền chứng minh anh quan tâm đến tôi, tôi sai anh sẽ mắng tôi, chứ không phải loại qua không liên quan không sao cả… Thật sự không liên quan sao? Thật sự anh không tức giận sao?”
“Tiểu An.” Nhan Minh Húc bình tĩnh nắm lấy tay cậu, “Tôi không phải không tức giận, tôi chỉ là tin tưởng cậu.”
Tin tưởng… Thế An vô lực tê liệt ngồi xuống, tựa đầu vào trước ngực anh, không tiếng động khóc nức nở, tin tưởng, một cái từ tốt đẹp như vậy, chính là đối với tôi mà nói, lại như là cây roi quất vào người… Tôi còn đáng giá để anh tin tưởng sao?
“Tiểu An?” Nhan Minh Húc nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, “Tôi tin tưởng cậu nhất định có lý do của cậu, hoặc là có nỗi khổ, cậu chưa bao giờ cố ý.”
“Tôi có thể làm sao bây giờ…” Thế An ngẩng đầu, tuyệt vọng kêu lên, “Đó là cha của tôi, anh cho tôi phải làm sao bây giờ!” Cậu không nói được nữa, tan vỡ ôm lấy cổ Nhan Minh Húc, dốc sức nức nở, “Tôi mất tất cả rồi, Nhan Minh Húc… Tôi sai rồi, thực xin lỗi, tôi không có cách nào trả lại tiền cho anh… Trả dần có được không? Hiện tại tôi có công việc, tuy rằng tôi kiếm được không nhiều lắm, nhưng tôi sẽ trả hết nợ, một triệu, có lẽ hai mươi năm… ba mươi năm, chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh, hơn nữa lợi tức cũng có thể… Tôi cũng sẽ lên đại học, giống như tôi đã đáp ứng anh, chờ tôi trả hết nợ cho anh xong, cho dù tôi sáu mươi tuổi tôi cũng sẽ đến trường… Tôi đã đáp ứng anh… Tôi sẽ không để cho anh thất vọng… Tôi sẽ không…”
“Tiểu An. Tiểu An…” Nhan Minh Húc bật cười ôm lấy cậu, “Tôi không cần cậu trả lại tiền, cậu muốn làm gì? Được rồi, đừng khóc, hôm nay có phải cậu muốn lau toàn bộ nước mắt cả đời lên người của tôi hay không?”
Thế An nâng lên đôi mắt đen ướt sũng nhìn anh, nụ cười bên môi của Nhan Minh Húc vẫn là ôn nhu như vậy, cậu nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn làm quản gia cả đời cho anh… Nhan Minh Húc, có thể không?”
Nhan Minh Húc sửng sốt không nói chuyện, Thế An cẩn thận liếm môi, thanh âm thấp hơn: “Tôi lấy mình bồi thường cho anh, được không? Tôi cùng Nhan Minh Duệ ký hợp đồng mười năm, với anh… Ký cả đời… Được không?”
“Tiểu An, hôm nay đã xảy ra không ít chuyện phải không?” Nhan Minh Húc trầm tĩnh nói, giống như căn bản không nghe thấy vừa rồi cậu nói cái gì, anh nhét Thế An vào trong chăn, chỉnh sửa ổn thỏa góc chăn, “Cậu ngủ một giấc trước đi, đừng nghĩ cái gì cả, được không?”
“Không phải… Anh hãy nghe tôi nói…” Sợ hãi bị cự tuyệt, Thế An vươn một cánh tay từ trong chăn ra kéo anh lại bị Nhan Minh Húc nhẹ nhàng gạt ra nhét vào chăn, “Nghe lời, ngủ.”
Trong chăn có hương vị của Nhan Minh Húc, rất dễ chịu, thanh âm của anh thực ôn nhu, thực thôi miên, Thế An giằng co hơn nửa đêm, quả thật cũng mệt mỏi, ngoan ngoãn nghe lời, nhắm hai mắt lại, cảm giác được một bàn tay ấm áp xoa trán của cậu, “Tôi để lại Bát Bảo Phạn cho cậu làm bạn, an tâm ngủ đi.”
Có thể lại trở lại bên cạnh anh… Thật tốt…
Tháng chín, đầu thu, những hạt mưa nhỏ tí tách rơi làm cho không khí trở nên có chút lạnh, nhất là sau nửa đêm, nhân viên phục vụ của câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa còn mặc áo sơmi mỏng ngắn tay màu trắng mùa hè, dán ở trên người, có chút lạnh.
Rạng sáng, trong ngày ca từ không giờ đến tám giờ là mệt nhất, nhưng mà nếu vận khí tốt có thể có được nhiều tiền boa, dù sao đối với những vị khách tới nơi này tiêu tiền, cái gọi là sáng chín chiều năm thực là chuyện xa xôi, bọn họ phần lớn đã đạt đến trình độ không cần phải đi làm rồi.
Nhàm chán nhịn xuống ngáp một cái, Thế An cúi đầu nhìn hoa văn trên thảm thượng, khu vực cậu phải phục vụ hôm nay có vài người Hàn Quốc tới, là tự trả tiền cho nên không kêu rượu và hoa quả, chỉ cần một tá bia, cậu không có việc để làm không nói, lúc cô gái từ bên trong đi ra trang điểm lại cũng oán giận liên tục.
Không có việc gì làm cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa đối với người sống dựa tiền boa như cậu mà nói thu nhập hôm nay đích thật là rất ít.
Cậu dựa người vào tường, thừa dịp lúc này không có ai đi qua nghỉ ngơi một chút đi, tuy rằng lúc mới làm việc cậu đã được quản lí nghiêm khắc cảnh cáo phải luôn luôn duy trì tư thế tốt đẹp làm vừa lòng khách, nhưng cũng đã bốn rưỡi, thực sự khách cũng đã say không biết gì rồi.
Câu thành ngữ thế sự vô thường này dùng ở trên người cậu thật là chuẩn xác, Thế An đã quen không nhớ lại việc đã qua đi, cậu cho rằng làm như vậy là vô dụng cùng ngu xuẩn, chỉ tổ tăng thêm áp lực tâm lý cho bản thân, nhưng không biết có phải do khí lạnh của sáng sớm dễ dàng làm cho người tôi trở nên yếu ớt hay không? Cậu vậy mà không tự chủ được nhớ tới cái ôm ấm áp của Nhan Minh Húc.
Ngày đó bản thân cầm một triệu của anh, mang theo hành lý đơn giản, sau khi tạm biệt Bát Bảo Phạn, vui mừng phấn chấn về nhà, dọc theo đường đi còn nghĩ đến tương lai của mình, có thể cùng giống những học sinh khác, tham gia cuộc thi vào trường cao đẳng, lên đại học, thật tốt! Cậu quyết định thi vào trường đại học ở thành phố, như vậy cách cha mẹ, cách Nhan Minh Húc không xa, còn thầm hạ quyết tâm nhất định phải học tập thật tốt, không thể để cho Nhan Minh Húc xem thường cậu, đi gặp anh chứng minh cậu tuyệt đối không là một người không có chí tiến thủ.
Kết quả thì sao? Khi cậu trở về nhà, lúc nói ra con số kia với cha mẹ, ánh mắt của cha tỏa sáng, nét mặt của mẹ giãn ra, sau đó cậu liền trợn mắt há hốc mồm bị cha mẹ luân phiên oanh tạc, như là con như vậy bất hiếu, có tiền không chịu thuê phòng tốt cho cha mẹ, muốn chúng tôi chết dí ở cái nơi này chịu đựng hàng xóm chỉ trỏ, có tiền thì nên cho cha cầm đi làm ăn, có thể thành công thì tiền sẽ tăng lên gấp bội, nói cái gì mà học đại học, cha mẹ đều thành cái dạng này con còn không lấy tiền ra, còn muốn đi học đại học cái gì… Ngay tại hoàn cảnh như vậy, thẻ trong tay cậu bị cha đoạt lấy, bộ mặt gấp không thể chờ cơ hồ có thể dùng 『 dữ tợn 』 để hình dung: “Nói! Mật mã là cái gì?!”
Cậu không chịu nói, cậu biện bạch 『 đây là Nhan Minh Húc cho con. 』.
Sau đó cậu đã trúng một cái tát của cha, nặng nề mà rơi ở trên mặt, cậu sợ ngây người, nhìn cha tức đến lộ gân xanh bức hỏi cậu mật mã, nhìn mẹ ở một bên thêm mắm thêm muối, đơn giản một bên nén giận cậu không lương tâm, có tiền không đưa cho cha gỡ vốn, giúp tất cả có mọi người sống khá giả, một bên nói liên miên cằn nhằn khóc lóc kể lể 『 hiện tại vì sao trẻ con đều ích kỷ như vậy, cha mẹ còn chẳng có cơm ăn còn nó thì muốn học đại học 』, cậu cay đắng nhìn cha mẹ, cảm thấy bất lực.
Rốt cục, cha thuyết phục cậu, nói có một dự án kinh doanh lớn, vừa lúc có lỗ hổng tài chính, ông lấy một triệu này đi đầu tư, khẳng định trong ở ba tháng có thể kiếm được lợi nhuận về, bọn họ sẽ có ngày lành, cũng không chậm trễ cậu đến trường, hơn nữa trước thế tấn công bằng nước mắt của mẹ, Thế An đành giao ra mật khẩu của thẻ.
Có lẽ là vận đen của cha còn chưa hết, Thế An vừa mới bắt đầu thật lòng ôn thi không đến một tháng thì dự án kinh doanh mà ông đầu tư thất bại, không chỉ nói một nửa lợi, ngay cả tiền vốn một triệu cũng bị mất.
Đau khổ sao? Có lẽ đi, mẹ tự nhiên là thất vọng, mỗi ngày mắng cha vô dụng, lại bắt đầu oán giận tại sao không giữa lại hai ba mươi ngàn, ít nhất hiện tại còn có thể chuyển vào cái xóm nghèo gần đây, cha cũng thất vọng, nói mình đi nhầm đường chọn sai đối tượng đầu tư.
Còn cậu thì sao? Không ai hỏi cậu lấy một câu, không ai quan tâm trong lòng của cậu có chảy máu tươi hay không, không chỉ có là mộng đại học lại tan biến, Thế An không biết, không biết lần này phải đối mặt với Nhan Minh Húc như thế nào…
Chẳng lẽ trở về nói với anh: Ngài Nhan, thực xin lỗi, một triệu anh cho tôi đã trả cho việc kinh doanh thua lỗ của cha tôi, thật xin lỗi đã phụ ý tốt của anh, tôi không thể học đại học được nữa, cho nên một lần nữa cho tôi trở về làm quản gia?
Cậu không có mặt mũi gặp lại Nhan Minh Húc… Cậu lừa anh… Nhan Minh Húc đã tin tưởng như vậy, còn cậu thì sao?
Cậu đã nói sẽ trở về gặp anh và Bát Bảo Phạn, cậu nói sẽ mang theo giấy báo trúng tuyển đại học… Hiện tại tất cả đều xong rồi, cậu không bao giờ … có thể trở về nữa.
Ngày đó khi cậu rời đi, đi rất vui vẻ phấn chấn, cũng không lưu luyến, cậu tràn đầy tự tin cho rằng không lâu nữa cậu sẽ trở về, dùng thân phận một người bạn đích bắt đầu một mối quan hệ mới, cậu thật không ngờ, ngày đó, chính là ngày cuối cùng cậu nhìn thấy Nhan Minh Húc.
Có thể bồi thường sao? Bản thân trả lại cho Nhan Minh Húc một triệu, sẽ cảm thấy dễ chịu trong lòng sao? Không… Không có khả năng, Nhan Minh Húc muốn không phải là một triệu, cái anh muốn chính là nhìn thấy cậu lên đại học, giống như anh hy vọng, đi con đường mới… đây không phải là việc mà một triệu có thể bồi thường.
Anh sẽ cho rằng cậu là một tên lừa gạt chứ? Thế An chua xót cười, đau khổ trong lòng lại đánh úp tới, đúng vậy, cậu đã rất rõ ràng, điều mà bản thân sợ hãi không gì khác… chính là khiến cho Nhan Minh Húc thất vọng…
Cậu muốn nhìn anh cười, nhìn anh dịu dàng với cậu, muốn cảm nhận cảm giác được bàn tay to của anh vuốt tóc, muốn nghe anh nói: “Tiểu An, làm tốt lắm.”
Cậu đã nói, tôi là một quản gia xuất sắc, tôi muốn cho anh thấy, tôi còn là một học sinh ưu tú.
Nhưng là hiện tại thì sao… Tôi ở trong lòng anh, là một kẻ lừa đảo… Là một tên lừa đảo không có chí tiến thủ không có tiền đồ, ha ha…
“Tiểu An, cậu làm gì thế?” Một thiếu niên cất tiếng nói trong trẻo, Hải Lâm phụ trách một khu vực khác vội vàng đi tới, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, lấy khuỷu tay huých nhẹ cậu, hạ giọng nói: “Lại thất thần, không được để quản lí bắt gặp đâu đấy!”
“Không có việc gì, khách bên trong không gọi đồ.” Hải Lâm lớn bằng cậu, so với Thế An vào sớm một năm, tự xưng là đàn anh, lo lắng mọi việc cho cậu, tuy rằng là người trên mặt lạnh như băng nhưng đây chẳng qua là một loại màu sắc tự vệ ở trong công việc này mà thôi, kỳ thật phía dưới lại là một đứa trẻ yêu cười yêu nghịch.
Cho tới bây giờ Thế An không cảm thấy được dùng từ 『 xinh đẹp 』 để hình dung một người con trai, nhưng mà Hải Lâm chính là xinh đẹp thần kỳ, mi dày mắt to, môi hồng nhuận căng đầy, khi cười còn có má lúm đồng tiền nho nhỏ, da thịt vì bị phơi nắng có màu bánh mật, dáng người thon dài cao ngất, hai chân thẳng tắp, rất nhiều vị khách ánh mắt nhìn cậu không bình thường, thậm chí nói ra chỉ tên muốn cậu làm người phục vụ trong phòng, may mắn quy tắc của Kim Sắc Niên Hoa là phụ vụ theo thứ tự, ấn theo trình tự phục vụ khách hàng, ông chủ không cho phép ngoại lệ.
Thế An đứng thẳng thân mình, nhìn liếc nhìn sắc mặt thoải mái của cậu ta một cái: “Đã xong rồi sao? Hôm nay thật sớm.”
“Ừ, khách vội vả mang các chị ra sân, khách hàng mới, là ban giám đốc từ Lân thị.” Hải Lâm cũng mặc áo sơmi màu trắng ngắn tay, túi trước ngực lộ ra hình dạng của tiền mặt, “Ra tay coi như hào phóng, chính là có người bị nôn, hại tôi phải đi thu dọn, hôm nay không tốt cũng không tệ. Cậu thì sao?”
Thế An nhún vai: “Rất thoải mái, khách không có việc gì, cũng không có béo bở gì. Phỏng chừng đợi lát nữa liền thanh toán.”
“Ồ, vậy cậu tiếp tục coi chừng đi, tôi đi vào phòng nghỉ, đợi lát nữa tan ca muốn ăn sáng cùng nhau hay không?” Hải Lâm hào sảng vỗ bờ vai của cậu, “Tôi mời khách.”
“Thật tốt, cảm ơn nhé.” Thế An làm động tác chiến thắng (giơ ngón tay hình chữ V), “Tôi muốn uống sữa đậu nành.”
Hải Lâm bước đi nhẹ nhàng xuyên qua hành lang đi về phía phòng nghỉ của nhân viên, Thế An thở dài, không dám lơ là tiếp tục đứng thẳng thân thể, buồn tẻ chờ đợi khách từ trong phòng ra tính tiền.
Đúng vậy, cậu, Kiều Thế An, sau khi xác định mộng lên đại học của cậu lại tan biến, không có oán giận gì với cha mẹ, chỉ lẳng lặng thu dọn sách giáo khoa trung học làm giấy vụn bán cho người thu phế phẩm, lúc nhận lấy mấy tờ tiền mặt mỏng manh cậu bỗng nhiên nở nụ cười, có lẽ ông trời đã quyết định như vậy, cậu sẽ phải vĩnh viễn giãy dụa trong lốc xoáy của cuộc sống.
Không lên đại học, không có tiền, đời vẫn phải sống, không biết cha ở bên ngoài làm cái trò gì, tình hình trong nhà càng ngày càng khó khăn, thậm chí lại có chủ nợ mới tới cửa, đều là số lượng mấy trăm mấy ngàn, cùng mấy trăm ngàn mấy triệu trước kia không thể tốt hơn, lại càng thêm khó chơi, nếu không đòi được tiền chúng liền đứng ở trước cửa mắng to mấy giờ không nghỉ xả hơi, ánh mắt khinh bỉ của hàng xóm làm cho Thế An cảm thấy không thở nổi.
Rốt cục, cha tìm cho Thế An một cơ hội làm việc: nhân viên phục vụ của câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa.
Ở trong tiếng chửi rủa của mẹ, Thế An biết, đây là nơi trước kia cha thường xuyên đến ăn chơi đàng , cũng là nơi cha và tình nhân quen biết, Kim Sắc Niên Hoa là nơi tiêu tiền lớn nhất, có các loại trờ giải trí hợp pháp hoặc phi pháp, ông chủ ở sau cứng rắn thủ đoạn khéo léo, người phục vụ bên trong đều là hạng nhất, kể cả là nhân viên phục vụ.
Cậu còn có thể nói cái gì đây? Sẽ làm một quản gia lương thánh ba nghìn sao? Công việc này lương tạm là năm nghìn, còn có khoản thu từ tiền boa, so với sự khẩn cấp trong nhà, an phận làm quản gia không phải là lựa chọn của Thế An, cho nên, biết rõ nơi này là làm cái gì, cậu vẫn là không phản kháng tiến vào.
Có lẽ là nhờ có khuôn mặt… tuy rằng kém Hải Lâm, cùng nhau học lớp phục vụ khách sạn chuyên nghiệp chính quy, cậu phục vụ cũng là miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, nhưng sau bốn tuần huấn luyện, cậu lại được giữ lại.
Sau đó, cậu trở thành nhân viên phục vụ của Kim Sắc Niên Hoa. Qúa khứ qua đi, hết thảy cũng giống như là một giấc mộng, cậu chưa từng làm quản gia ở căn nhà màu trắng yên tĩnh kia, cậu cũng chưa từng quen biết một người đàn ông cười rộ lên thực dịu dàng luôn đeo kính râm kia, cậu chưa từng… thích… một người…
Công việc của nhân viên phục vụ câu lạc bộ chính là ngày đêm điên cuồng, buổi sáng sau khi tan ca, nhìn đám nhốn nháo người trên đường phần lớn đều đã mụ mị, đa số đánh cái ngáp trở về ký túc xá ngủ, buổi tối thức dậy lại tiếp tục nở nụ cười tiêu chuẩn bị nghênh đón những vị khách đến tiêu tiền, yêu cầu thuê người của Kim Sắc Niên Hoa rất cao, nhân viên phục vụ cùng những chị gái thuê phòng phải có diện mạo xuất chúng, thường xuyên có người đột nhiên sẽ không đến làm, lúc gặp lại đã thay đổi một thân quần áo hàng hiệu.
Về phần nam nữ tiếp viên của câu lạc bộ lại rất đa dạng, chuyện xưa bán mình cứu mẹ Thế An đã nghe không dưới mười bản, cậu nhìn mấy cô gái xinh đẹp kiều diễm nửa thật nửa giả nói xong thân thế của mình thì nhớ tới Nhan Minh Húc. Nếu để người khờ dại thiện lương như anh tới nơi này làm từ thiện chỉ sợ toàn bộ Nhan gia sẽ bị anh làm cho sạt nghiệp. Có điều trải qua việc lần này, cậu đã nhận đủ giáo huấn rồi, về sau cậu sẽ không khinh địch mà tin tưởng người khác nữa.
Cũng có khách coi trọng cậu, lúc đưa tiền boa cho cậu còn để lại số điện thoại, Thế An cúi đầu khiêm tốn, nhẫn nại chịu đựng đối phương động tác có đôi khi hạnh kiểm xấu (làm trò bậy bạ).
Kim Sắc Niên Hoa là một nơi tiêu tiền, là thế giới ngập trong vàng son mà trước kia Thế An không thể tưởng tượng được, trước kia nghe nói cha là khách quen của nơi này, cậu còn nghĩ nơi này cũng chỉ là nơi uống chút rượu xã giao, nhưng khi thật sự vào rồi cậu mới phát hiện nơi này thật là nơi có thể dễ dàng sa đọa, lọt vào trong mắt đều là xài tiền như nước, trong lỗ tai nghe được đều là âm thanh đồi trụy, đứa nhỏ mười tám mười chín tuổi còn có thể giữ vững tâm tính bình thường hay sao? Nhân viên phục vụ cùng vào với cậu chỉ làm hai tuần liền yêu cầu quản lí cho đi làm tiếp viên, rồi lập tức thăng tiến.
Cậu đã từng hỏi Hải Lâm vì sao có nhiều khách thích cậu ta như vậy, cậu còn kiên trì làm một nhân viên phục vụ, Hải Lâm nhìn cậu xem thường, tăng thêm ngữ khí nói: “Tiền kia, tôi không cần!”
Vì thế khách hàng của câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa, đều bắt đầu biết có hai nhân viên phục vụ xinh đẹp, lòng vững như sát thép, đá như thế nào cũng không động, từng tốp từng tốp không tin mà đến, nếu không phải do quy tắc ông chủ đặt ra chỉ sợ trò áp bức lương dân diễn trò sẽ xảy ra.
Ban đêm hôm nay lại nổi mưa, kinh doanh không tốt lắm, mười một giờ rưỡi tới Thế An nhận ca, Hải Lâm đã sớm thay xong đồng phục, đang ở nhận thẻ bài ở chỗ đội trưởng, đằng sau còn có một người phục vụ đến trêu đùa cậu ta: “Tiểu Hải, vừa rồi có một vị khách đến gọi tên cậu ra phục vụ, quản lí đang ở ngoài giải thích với gã nửa ngày mới ổn thỏa, cậu nhớ phải trốn kĩ chút, đừng để bị sói vồ đi nha.”
“Hừ! Tôi đá rụng X gã.” Hải Lâm nói ra một câu thô tục, không sao cả quay đầu nói với Thế An, “Ngày mai phát lương rồi, có muốn đi dạo phố hay không? Tôi đang muốn đi bưu điện cấp gửi tiền về cho ông nội.”
“A, tôi phải về nhà, lần sau đi.” Thế An bình thường vì đi lại không tiện đều ở tại tầng hầm ngầm phía sau ký túc xá nhân viên của câu lạc bộ, ngày phát lương mới về nhà, cũng chỉ cậu cầm tiền về nhà, cha mẹ mới có thể yên ổn một chút, không hề oán giận này nọ, không khí trong nhà cũng không còn áp lực.
Lúc bọn họ đang nói chuyện phiếm, bên ngoài phòng lớn thanh âm lo lắng của quản lí truyền vào: “Cô ơi, xin dừng lại, thưa cô! Cô không thể vào đi.”
“Làm gì? Các người mở cửa nơi này không phải để kinh doanh hay sao? Tại sao tôi không thể vào?” Thanh âm trong trẻo dễ nghe mang theo khí thế mười phần vang lên, Thế An nghi hoặc ngẩng đầu, sao mà quen tai như thế?
Đinh Lợi Hảo!
Làm phục vụ của câu lạc bộ cũng tốt mà làm tiếp viên cũng tốt, đều là tinh thần cực kì quái đản, bình thường chuyện được bàn luận say sưa nhất chính là ai tới gọi ai góc tường, vợ nhà ai tới bắt gian, ông chủ nhà nào gặp tình nhân ở bên ngoài…… Từ từ, giờ phút này nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lập tức tụ một đám ở cửa phòng nghỉ, Thế An đứng ở phía sau đám người nhìn ra, quả nhiên là Đinh Lợi Hảo, mặc một bộ lễ phục ngắn màu lam, trên lỗ tai đeo hoa tai kim cương lòe lòe tỏa ánh sáng, căm tức dùng tay đẩy quản lí: “Tránh ra!”
“Này…, tiểu thư, cô đi một mình sao?” Nữ giới tới nơi này tiêu tiền cũng không thiếu, nhưng cái loại sói cái ngập tràn thanh xuân nổi giận đùng đùng như muốn giết người như vậy tuyệt đối không có chuyện gì tốt lành, trong lòng quản lí biết rõ ràng, đành phải uyển chuyển nói, “Bên này là nơi thuê phòng, không thích hợp với vị khách như tiểu thư đây tiêu tiền.”
“Này, ông có tin tôi đi tố cáo ông phân biệt khách hàng hay không?” Đinh Lợi Hảo trừng lớn mắt, “Thuê phòng không phải trả tiền trước là được hay sao? Tôi trả đây! Tránh ra!” Nói xong cô lấy thẻ hội viên ném vào mặt quản lí, “Cầm! Trừ vào đấy.”
Quản lí nhanh nhẹn tiếp được cái thẻ, vẫn là khó xử chặn đường đi của cô: “Tiểu thư…”
“Để cho Đinh tiểu thư vào đi.” Một giọng nam trong sáng từ cửa bên cạnh truyền đến, ông chủ của câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa khó khi nào xuất hiện, thế là đám nhân viên đang che khuất Thế An lập tức giải tán, mỗi người nín thở bình tĩnh giả bộ xếp hàng như chưa có gì xảy ra.
“Này…” Quản lí nhìn ông chủ, muốn ám chỉ vị tiểu thư này đến đây cũng không phải ý tốt, người kia lại không thèm để ý chút nào, nho nhã lễ độ hạ thấp người: “Anh sẽ không nghĩ Đinh tiểu thư không trả nổi hóa đơn đấy chứ? Phải biết rằng Đinh giáo sư đi vào bất cứ một ngân hàng, đầu tư, chứng khoán… đều lập tức sẽ có ít nhất quản lí trở lên tiến nhanh tới hỏi thăm.”
“Anh nói lời này có ý gì?” Đinh Lợi Hảo nheo mắt lại, nhìn hắn từ trên xuống dưới, rõ ràng là người đàn ông tuấn mỹ phi phàm, vì cái gì khiến cô có trực giác là một sinh vật không may ẩn mình trong bóng đêm, bản năng cảm thấy được không thoải mái, “Cha tôi là cha tôi, tôi là tôi, tôi dùng tiền tôi làm ra để tiêu, vì sao không cho tôi vào cửa?”
“Đinh tiểu thư, nơi này không phải là nơi một cô gái nhỏ nên tới, tôi nghĩ, thẻ hội viên kia cũng không phải của cô đi?” Ông chủ liếc cái thẻ vàng trong tay quản lí, “Nếu cô chỉ đơn thuần muốn hát karaoke, tôi có thể để cô thuê một phòng, nhưng nếu cô có mục đích khác thì…”
“Thực buồn cười, tôi có thể có mục đích gì khác chứ?” Đinh Lợi Hảo biến sắc, châm chọc nói, “Nếu anh không làm việc gì đó mờ ám, tại sao lại sợ tôi có mục đích khác?”
Ông chủ vô tội mở ra hai tay: “Tôi chưa bao giờ cùng đàn bà con gái giảng đạo lý, bởi vì các cô căn bản không thể thuyết phục, cho vị tiểu thư này vào đi.”
Quản lí thấy Đinh Lợi Hảo không còn phát hỏa, cung kính bày ra tư thế mời, sau đó phất tay gọi nhân viên phục vụ đến phiên bên này tới. Thế An rút lui từng bước, sau đó mới phát hiện xếp hàng phía trước cậu còn có vài người, mới thở phào một hơi.
“Hải Lâm, a? Thằng nhóc này đi nơi nào?” Đội trưởng kêu gào, “Thế nhưng dám phạm quy! Lát nữa, chờ cậu ta trở về tôi đánh chết cậu ta!”
Vì phòng ngừa nhóm phục vụ tranh giành khách hàng, số thứ tự sắp xếp là cố định, nếu ai thấy khách hàng không thể hầu hạ mà lâm trận bỏ chạy sẽ phải chịu phạt, Thế An vừa rồi mải xem náo nhiệt mà không phát hiện Hải Lâm từ khi nào thì đã không thấy.
“Hải Lâm chạy đi đâu?” Cậu thấp giọng hỏi người bên cạnh, nhận lại là một ánh nhìn xem thường, “Đội trưởng còn đang muốn biết, thằng nhóc này, lần này thảm.”
Chuyện kỳ quái luôn một chuyện tiếp nối một chuyện, Đinh Lợi Hảo vừa mới tiến vào lại tới một vị khách một mình tây trang giày da, nhìn quản lí xấu hổ cười, gã cũng cười thật sự bất đắc dĩ: “Làm ơn cho tôi một phòng, cám ơn.”
Sau đó lại là một người… lại tới một người…
“Hôm nay làm sao vậy?” Đội trưởng tuyệt vọng nói thầm, khách hàng một mình đến cái nơi giá cả cao đến chết này tiêu tiền đã đủ kỳ quái, nếu có tiếp viên quen thuộc tiến đến cổ động thì không sao, vấn đề là khách hàng hôm nay tới người nào người nẫy cũng đứng đắn, đều là một mình thuê phòng, cũng không có gọi người hầu hạ.
Đến lượt Thế An là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, tướng mạo hàm hậu, đi theo sau y vào phòng, điều chỉnh loa ổn thỏa xong, cậu dựa theo thường lệ hỏi: “Ngài có muốn gọi rượu không? Ngài có cần hoa quả không? Ngài có bạn bè cùng đến không…”, khách hàng giống nhau lắc đầu.
Sau khi bưng lên cốc bia tặng kèm, Thế An ra khỏi phòng đứng ở cửa đứng thẳng tư thế tiêu chuẩn, còn chưa tới nửa giờ, chợt nghe thấy tiếng kêu hổn hển của Đinh Lợi Hảo truyền đến từ hành lang: “Hùng Bác Văn! Anh đi ra cho tôi!”
Hiệu quả cách âm của câu lạc bộ rất tốt, thế nhưng một tiếng này của cô lại ngoài ý muốn khiến cho phòng hai bên đều mở cửa, mấy vị khách dường như nghe được có chuyện gì đó xảy ra, sau đó những vị khách này giống như là quen biết nhau, có mấy người còn đi lên giúp đội trưởng khuyên Đinh Lợi Hảo mặt tức đến trắng bệch. Nhóm phục vụ ở một bên nghiêng đầu xem náo nhiệt một bên nhắm chặt miệng đứng ở vị trí của mình, đối với vấn đề của khách hàng chỉ tươi cười cho qua.
Ở trong đám hỗn loạn, ông chủ xuất hiện, hắn cũng không tiến lên ngăn cản, hai tay ôm ngực, hoàn toàn đặt mình ngoài cuộc suy xét nhìn bãi rối tinh rối mù, người càng tụ càng nhiều, ngay cả quản lí cũng chạy lại đây, nhẹ nhàng khuyên bảo.
“Sao lại thế này?” Từ trong đám ồn ào truyền tới một thanh âm lạnh lùng, người khác sẽ không chú ý tới, nhưng nghe vào trong lổ tai Thế An lại làm cho cả người cậu run lên, kinh ngạc cùng nghi hoặc lén nhìn, quả nhiên là Nhan Minh Duệ đang ở trong đám người kia, luồng khí lạnh lẻo quanh thân hắn làm cho người khác không rét mà run.
Ông chủ một chút cũng không bị ảnh hưởng, tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười trong không cười) nhìn hắn một cái, sau đó lại đưa ánh mắt nhìn về phía Đinh Lợi Hảo, nhẹ giọng nói: “Này còn nhìn đoán không ra sao? Có người đến đá quán của tôi.”
Nhan Minh Duệ nhíu mày, giơ tay tách đám người ra, túm lấy bả vai Đinh Lợi Hảo, ngữ khí nghiêm khắc nói: “Lợi Hảo, đừng làm ồn nữa, anh đưa em về… Còn có các cậu, đều là học trưởng sư huynh! Còn cùng cô ấy làm loạn!”
“Ai…” Một người đàn ông đứng gần đó xấu hổ vẫy tay áo, “Tiểu sư muội mở miệng, tôi nào có biện pháp, cậu tới vừa đúng lúc…”
Đinh Lợi Hảo không biết bị câu nào kích thích, gạt tay Nhan Minh Duệ ra, lớn tiếng nói: “Anh cũng không phải lão đại, ít quản tôi! Hôm nay tôi nhất định phải tìm được Đại Hùng để hỏi rõ ràng! Hùng Bác Văn! Anh đi ra cho tôi!”
Cô một cước đá vào cái cửa che ở phía trước khiến cho mọi người phải nhường đường, cô nhanh chóng đi vào phía trong, không nghĩ tới cô sẽ hành động như vậy, Thế An trốn tránh không kịp, vội vàng cúi đầu, vẫn bị mắt sắc của Đinh Lợi Hảo nhìn thấy, 『 a 』 một tiếng, kinh ngạc hỏi: “Tiểu An? Tại sao cậu lại ở chỗ này?!”
Nhất thời, Thế An cảm thấy một trận khí lạnh đánh úp tới, ánh mắt Nhan Minh Duệ như đao bén phóng đến trên người cậu, giống như phải ở trên người cậu đào vài cái lỗ, khiến cho máu thịt không còn phân rõ, cậu run rẩy một chút, còn không quên cúi đầu hành lễ: “Chào cô, Đinh tiểu thư.”
“Cậu ở trong này làm công sao? Thật đáng tiếc, vì sao không tiếp tục làm ở chỗ lão đại? Anh ấy đối với người ngoài không tồi nha.” Đinh Lợi Hảo hồn nhiên không phát hiện ra sự tránh né của cậu, lôi kéo cậu hỏi, “Trước đừng nói cái này, cậu có từng thấy qua một vị khách, ừm, rất cao, bả vai rộng, luôn xụ mặt, làn da thực đen… Còn ở nơi này quen biết một, à, là một nam tiếp viên? Cậu gặp qua chưa?”
“Đúng rồi —— thực xin lỗi Đinh tiểu thư, vấn đề của khách hàng chúng tôi không tiện lộ ra.” Thế An hoàn toàn là đựa vào phương thức đã được huấn luyện trả lời cô, đầu óc đình chỉ hoạt động, toàn thân như rơi vào hầm băng, thầm nghĩ né ra, không nên nhìn thấy cô, nhìn thấy Nhan Minh Duệ, không nên nhìn thấy bất luận kẻ nào có liên quan đến Nhan Minh Húc! Bất cứ chuyện gì!
“Lợi Hảo.” Thanh âm Nhan Minh Duệ thản nhiên vang lên ở sau lưng cô, “Có thể phiền em đi uống chén rượu trấn tĩnh chính mình một chút được hay không? Anh có vài lời muốn nói với vị phục vụ với.”
Đinh Lợi Hảo bất mãn quay lại, nhìn thấy biểu tình trên mặt Nhan Minh Duệ cô đành nuốt kháng nghị vào trong miệng, dậm chân cho hả giận, đi về phòng thuê của cô, lớn tiếng nói: “Mang nước trái cây cho tôi!”
Nhan Minh Duệ đứng ở trước mặt Thế An, nhìn cậu từ trên xuống dưới, Thế An cúi thấp đầu, không dám có gì hành động, cậu không biết đang đợi mình tiếp theo là cái gì, nhưng mà… Đây là Nhan Minh Duệ, lọt vào trong tay hắn khẳng định bản thân không có gì trái cây tốt để ăn.
“Đây là phòng cậu phục vụ?” Nhan Minh Duệ chỉ căn phòng ở phía sau cậu, không đợi Thế An nói chuyện liền đẩy cửa đi vào, “Tiến vào.”
Thế An tuyệt vọng ngẩng đầu, nhìn mọi người vây xem, phần lớn trên mặt khách hàng đều là tò mò, quản lí cùng đội trưởng hai người nhìn nhau, ông chủ giấu mình trong bóng tối, hờ hững nhìn hết thảy, nhiều người như vậy, cậu không tìm thấy một người có thể giúp đỡ.
Trái tim đập mạnh, cậu đi vào phòng, đứng thẳng tắp, Nhan Minh Duệ ngồi ở trên ghế sofa, nhìn cậu đứng ở trước mặt, bỗng nhiên cười: “Tôi rất bội phục cậu, thật sự.”
Thế An không dám thở mạnh, sợ hãi nhìn hắn.
“Cậu lừa một triệu của anh tôi, đúng không?” Ánh mắt Nhan Minh Duệ lóe lên tia chán ghét, “Tôi thật không nghĩ tới, anh của tôi là người thông minh như vậy, thế mà hai lần đều bị lừa trên tay cậu.”
“Tôi… Không phải… Tôi…” Thế An cố lấy dũng khí giải thích, Nhan Minh Duệ cười lạnh nhìn cậu: “Tốt lắm, còn có dũng khí tiếp tục lừa gạt, nói đi, nhìn xem cậu có thể nghĩ ra cái gì lý do gì, tôi chờ.”
Bị hắn nói như thế, Thế An ngược lại không nghĩ vì mình giải thích, phải rồi, cậu có thể nói cái gì đây? Nhan Minh Húc cho cậu một triệu, muốn cậu cầm đến trường, chính là cậu thì sao? Tình huống hiện tại không phải do cậu tạo ra, nhưng thế thì thế nào? Ai tin cậu đây? Trên thế giới, mọi người đều giống nhau, chỉ quan tâm kết quả.
“Nói đi, tại sao không nói?” Bên môi Nhan Minh Duệ lộ nụ cười tàn nhẫn, chậm rì rì đứng lên, “Tôi không biết cậu lừa anh tôi như thế nào, thực muốn học hỏi một chút. Cậu đúng là kẻ lừa đảo vô sỉ, quả nhiên giống hệt ba của cậu.”
“Ngài Nhan.” Thế An thật sự nhịn không được, “Chuyện này không liên quan đến cha tôi.”
“Không liên quan?” Nhan Minh Duệ cười lạnh nói, “Vậy một triệu kia đi đâu rồi? Từ sau khi phá sản, cha cậu cả ngày chỉ mơ mộng phát tài, bị người khác lợi dụng cũng không biết, cái gì ba tháng có thể trả tiền vốn cộng thêm gấp đôi tiền lời, thực buồn cười, mánh khoé bịp người đơn giản như vậy mà lão ta còn tin, không biết trước kia lão làm giàu như thế nào, có điều như vậy cũng thực công bằng, lừa được tiền, lại bị người khác lừa đi, cậu còn không hiểu gì hay sao, hiện tại đã ở trong câu lạc bộ làm phục vụ rồi. À, rất là kỳ quái, tôi nghe nói nơi này có không ít khách nhân thích bao dưỡng con trai, như thế nào mà cậu không bị coi trọng nhỉ? Nói vậy cũng có thể kiếm không ít tiền, so với mỗi ngày đứng ở cửa thoải mái hơn, hay là cậu nghĩ thả con cá nhỏ dụ con cá lớn?”
Hắn đứng lên, chậm rãi lại gần Thế An, ánh mắt xoi mói khủng hoảng làm cho Thế An quẫn bách vô cùng: “Đúng rồi, lúc trước cậu là một thiếu gia, chuyện như vậy chỉ sợ cậu không thể thích ứng nổi, nghĩ đến khai bao, bị đàn ông đè có gì đặc biệt hơn người, quan trọng là … Có thể kiếm tiền đúng hay không? Hoặc là, cậu đã quen gạt người, căn bản không muốn trả giá?”
“Ngài Nhan!” Thân thể Thế An lung lay sắp đổ, cắn chặt răng nói, “Xin đừng nói thêm nữa!”
“Nổi giận sao? Thật đáng tiếc, hiện tại tôi là khách ở nơi này, cậu hẳn là nên đối với tôi nói gì nghe nấy, nếu tôi một miệng chửi bới phun ở trên mặt cậu, cậu cũng chỉ có thể chịu đựng không phải sao? Ông chủ không dạy cậu phục vụ khách nhân như thế nào sao?” Nhan Minh Duệ nói cay độc, “Cậu còn tưởng rằng cậu là thiếu gia sao?”
Thế An khó khăn căn chặt môi, một lát sau, mới thấp giọng hỏi: “Ngài Nhan, vì sao lại hận tôi như vậy?”
“Hận? Cậu cũng quá đề cao chính mình đi?” Nhan Minh Duệ ngồi lại trên ghế sofa, nhàn nhã bắt chéo chân, “Cậu, kể cả cha cậu, hiện tại đối với tôi tựa như con rệp, tôi chỉ cần nâng ngón tay là có thể bóp chết, nhưng mà tôi không muốn, bởi vì tôi ngại bẩn!”
Không đúng… Thế An mẫn cảm cảm giác được tâm tư của Nhan Minh Duệ trùng trùng, đúng vậy,ngay từ lần đầu gặp mặt cậu liền ẩn ẩn có cảm giác, Nhan Minh Duệ luôn đối với cậu tràn ngập hận ý, trong đó nhất định có chuyện gì mà cậu không biết.
Cậu dũng cảm ngẩng đầu, nhìn Nhan Minh Duệ: “Ngài Nhan, nếu cha tôi trước kia có làm ra cái gì có lỗi với anh, có lỗi với Nhan gia, hiện tại ông cũng đã phá sản, tuy rằng mỗi ngày ông đều muốn bắt đầu một lần nữa, nhưng anh hẳn cũng biết, đời này là phải cái gì cũng có thể, cuộc đời của ông đã như vậy, anh không thể giơ cao đánh khẽ, buông tha chúng tôi được sao?”
Nhan Minh Duệ ngẩng cao đầu, trong ánh mắt lộ ra chán ghét không chút nào che dấu: “Tôi đã cho cậu một cơ hội, nếu cậu an phận thủ thường ở bên người anh của tôi làm tròn mười năm, tôi có thể lựa chọn quên một vài sự tình.”
“Sự tình gì?” Thế An khẩn cấp hỏi, cậu thấy được nguy hiểm trong ánh mắt của Nhan Minh Duệ, nhưng cậu vẫn liều lĩnh muốn biết.
“Xem ra cậu cũng quên?” Nhan Minh Duệ cười lạnh nói, “Từ trước tôi cảm thấy rất kỳ quái, người giống như cha cậu làm cách nào mà có thể thành công, lão âm hiểm, không tốt, bội bạc, không từ thủ đoạn, chính xác là một tiểu nhân đê tiện, mà cậu cũng kế thừa một vài điểm của lão, tuy rằng hiện tại cậu có thể giả bộ thật sự vô tội, nhưng là tôi sẽ không quên, mười lăm năm trước, chính là cậu… cậu…”
Hắn bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu mắng anh của tôi là người mù xấu… Cho tới bây giờ tôi chưa từng nhìn thấy thần sắc trên mặt anh như vậy, còn có cha của cậu, chửi chúng tôi 『 bản thân có đứa con mù lòa liền mang ra dọa người』, lão nghĩ cậu là cái gì? Lão lại cho rằng anh trai tôi là cái gì?!”
Hắn hung hăng nện một quyền xuống bàn trà, tấm ván gỗ rất nặng thế nhưng bị nứt thành một cái khe, Thế An ngạc nhiên nghe, ở trong đầu cố sức lục lại trí nhớ, chính là lại không hề ấn tượng, bản thân đã từng gặp qua Nhan Minh Húc? Lúc ba tuổi? Còn mắng anh? Không… Nhất định là Nhan Minh Duệ gạt người… Không đâu…
“Cha mẹ tôi vẫn giữ gìn anh của tôi rất ổn, thứ mà chỉ vì một câu của cậu…” Nhan Minh Duệ nổi giận nhảy dựng lên, “Hiện tại cậu muốn tôi buông tha các người? Cậu có biết này mười mấy năm nay cha cậu luôn miệng 『 đứa con trai bị mù của lão Nhan』 không ngừng không? Cậu có biết lão thích dùng phương thức này khiến cha mẹ tôi đau đớn rồi lão nhìn bọn họ đau khổ mà cười ha ha không? Đúng, cha của cậu chính là tên khốn như vậy! Cầm thú tâm lý thối nát! Tôi hận không thể ném lão vào ngục giam đợi cho chết già! Đây là báo ứng của lão!”
Thế An lui về phía sau từng bước, liều mạng lắc đầu: “Không! Tôi không có làm! Anh nói dối! Anh gạt tôi!”
Ánh mắt Nhan Minh Duệ khiến cậu phải nuốt vào những lời biện bạch: “Tôi lừa cậu? Thực buồn cười, tôi vì sao phải gạt cậu? Ngày đó tôi đã ở đấy, nhìn thấy hết thảy mọi việc. Sau khi cả nhà cậu đi rồi anh của tôi tự giam mình ở trong phòng, mãi cho đến khuya, tôi gõ cửa anh cũng không để ý, sau lại tôi từ cửa sổ trèo vào, anh của tôi đang khóc… Anh một người ngồi trong bóng tối khóc… Khi tôi ôm lấy anh, toàn thân anh đều đang phát run, ngày đó tôi liền thề, tôi muốn cậu, cùng cha mẹ cậu đều trả giá giá đắt!”
“Tôi… Tôi không cố ý…”
“Sau đó cha mẹ tôi liền quyết định không để anh của tôi xuất hiện trước mặt mọi người nữa, bọn họ không hy vọng anh lại bị kích thích, may mà như thế, cũng thoát khỏi cậu cùng người cha mồm thối của cậu, biết không? Khi lão có tiền đắc tội bao nhiêu người cũng không đếm được, cho nên đến cuối cùng tất cả mọi người hận không thể bỏ đá xuống giếng đạp chết lão, còn có tình nhân của lão, là người phản bội đầu tiên nhỉ? Cha cậu cho ả căn nhà lớn, ô tô, mấy vòng ngọc trai mấy chục triệu, nhưng mà, lão thích nhất làm một việc, cậu có biết là cái gì không? Chính là ở trên giường cầm lấy tóc của ả một bên tát mắng ả là kỹ nữ một bên cùng ả làm tình, lão cho rằng mình có tiền là có thể đem người khác dẫm nát dưới chân. Tôi biết cậu đang nghĩ gì, cậu cho là là tôi hại lão? Sai lầm rồi, việc tiểu nhân càn rỡ như vậy, tôi không cần động thủ, ông trời đều nhìn không nổi, hiện tại lão bị như vậy, chính là báo ứng tốt nhất.”
Thế An gắt gao cắn môi, bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt, Nhan Minh Duệ nhìn gần hắn: “Tôi vốn tưởng rằng, cho cậu đi hầu hạ anh tôi mười năm là phương thức chuộc tội tốt nhất, chính là tôi đã sai rồi, loại rắn độc như cậu tốt nhất là nên một phát dẫm chết, tuyệt đối không thể để cho cậu tới gần anh của tôi nửa bước, hiện tại anh đã bị cậu lừa một lần… Một triệu tính là cái gì? Cậu lừa đi chính là tín nhiệm anh của tôi đối với cậu!”
“Tôi… Tôi không biết… Thực xin lỗi… Tôi…” Thế An nói năng lộn xộn, hai chân như nhũn ra, không dựa vào bức tường ở phía sau dường như không chống đỡ được thân thể của chính mình, Nhan Minh Húc… Là như vậy sao? Tôi rất lâu trước kia đã làm thương tổn anh sao? Tôi còn đang suy nghĩ vì sao ông trời không cho chúng ta gặp nhau sớm một chút, thì ra là như vậy… Chúng ta đã sớm gặp mặt … Vậy anh đã dùng tâm tình như thế nào khi đưa một triệu vào trong tay của tôi? Anh hẳn đã biết Kiều Thế An chính là cái người mười lăm năm trước đã mắng chửi anh…
“Nhưng mà cậu đừng lo lắng, tôi sẽ không đối phó với cậu đâu, đó là tiền của anh tôi, anh không muốn truy cứu, cậu cứ tiếp tục tại đây cái nơi bẩn thỉu này ngồi chồm hổm kiến tiền của cậu đi.” Nhan Minh Duệ khinh thường nói, “Tựa như con chuột sớm hay muộn sẽ thối rữa chết ở cống ngầm.”
Hắn mở cửa, đám người bên ngoài hành lang đã dần tản đi, một người đàn ông đi tới nói khẽ với hắn vài câu, hắn gật đầu, bỗng nhiên quay đầu lại lạnh giọng nói với Thế An: “Đúng rồi, cũng nên cho cậu tiền boa chứ nhỉ, đi ra.”
Thế An căn bản không nghe được hắn đang nói cái gì, ngập trong đầu đều là khuôn mặt mỉm cười của Nhan Minh Húc, nhớ tới ngày bọn họ gặp mặt ấy, bộ dạng anh vội vàng tìm kính râm ở trên bàn, năm đó đến tột cùng cậu đã nói cái gì khiến cho anh nhiều năm như vậy vẫn không thể thoát ra khỏi bóng ma, vẫn phải dùng kính râm kia che khuất mặt… Thực xin lỗi… Nhan Minh Húc… Thực xin lỗi…
“Đi ra!” Cánh tay bị người khác thô lỗ giữ chặt, Nhan Minh Duệ túm cậu đi đến giữa hành lang, cười lạnh nói, “Tôi nghe nói phục vụ ở nơi này lúc nhận tiền boa là phải quỳ xuống, có việc này hay không?”
Thế An mờ mịt nhìn hắn, nửa quỳ phục vụ là một loại lệ thường rất thịnh hành không chỉ ở câu lạc bộ Kim Sắc Niên Hoa mà thậm chí rất nhiều nơi đều có, lúc đưa đồ ăn hoặc hóa đơn sẽ quỳ một gối xuống, bình thường cậu làm chưa có áp lực nào, nhưng hiện tại đối mặt với ánh mắt căm hận của Nhan Minh Duệ, cậu bắt đầu phát run, sợ hãi không thực hiện nổi.
“Quỳ xuống cho tôi!” Nhan Minh Duệ một tay đặt ở trên bả vai cậu, ấn mạnh cậu xuống, hận ý trong ánh mắt quả thực muốn bao phủ Thế An.
Thế An lảo đảo một chút, rốt cục vẫn không thể nào địch lại sức mạnh của hắn, lảo đảo quỳ xuống, một bàn tay không thể không chống xuống mặt đất phòng ngừa bản thân ngã sấp xuống, đội trưởng bên kia cau mày muốn tới tới giải vây lại bị ánh mắt của ông chủ ngăn lại.
“Vậy, đây là đưa cho cậu.” Nhan Minh Duệ nhận lấy một tập tiền một trăm đồng mệnh giá lớn từ người đàn ông bên cạnh, ngạo mạn vuốt trong tay, “Tiếp theo, cha cậu không phải vẫn chờ cơ hội phát tài hay sao? Cậu có thể nói cho lão biết, con của lão dùng mặt kiếm cơ hội về cho lão đây.”
Nói xong, hắn rút ra từng tờ từng tờ, hung tợn, chính xác vứt vào mặt Thế An, tờ giấy mỏng mạng không thể gay ra thương tích nhưng lại che dấu ý tứ vũ nhục không cần nói cũng biết, phục vụ ở một bên phát ra tiếng hô kìm nén lại lập tức bịt lại.
Một tờ… Lại một tờ… Tiền mặt quật lên khuôn mặt tái nhợt của Thế An, cậu đã gần như hoàn toàn chết lặng, ánh mắt vô hồn về phía trước, mất đi tiêu điểm, mặc cho tiền mặt rơi xuống, vung vãi, trong tay Nhan Minh Duệ có chừng hai ba chục ngàn đồng, hắn cũng không đưa hết, mỉm cười tàn nhẫn, rất có kiên nhẫn rút từng tờ từng tờ, bảo đảm mỗi một tấm đều có thể trực tiếp đập vào mặt Thế An.
Chung quanh lặng ngắt như tờ, thẳng đến khi Nhan Minh Duệ đem tờ tiền mặt cuối cùng ném xong, ông chủ mới không nhanh không chậm vỗ tay: “Thật phóng khoáng, một lần trả tiền boa những ba chục ngàn, ông chủ Nhan quả nhiên ra tay hào phóng.”
Nhan Minh Duệ quay đầu oán giận nhìn y một cái, ông chủ lại lơ đễnh, cười cười: “Tôi thay nhân viên phục vụ này cám ơn ông chủ Nhan, hẹn gặp lại, hy vọng ngài về sau thường đến.”