*6 giờ sáng tại trần gia*
Hân sau một đêm ngủ không biết trời chăng mưa gió thì thức dậy sớm, điều đầu tiên sau khi thức dậy Hân làm là xuống vườn, thăm những cây hoa hồng của mình. hoa này Hân đã cùng mẹ trồng vào năm cô 10 tuổi, Hân giống mẹ, yêu hoa hồng, mẹ Hân đã dậy cho Hân cách trồng hoa, rồi chăm sóc chúng. lên 11 tuổi, bố mẹ Hân qua đời vì một tai nạn,Hân đã ngất đi mấy lần chỉ vì nhớ cha mẹ mà khóc, không ăn không uống. Huy lúc đó 18 tuổi, đã rất vất vả, lo chuyện công ty rồi đến em gái, may lúc đó hai người còn có ông nội bên cạnh, sức khỏe tuy không được tốt nhưng cũng giúp được huy tiếp quản công ty của cha. sau khi cha mẹ mất được hơn một năm, hân mới có chút tinh thần, cố gắng tập chung lo học hành cẩn thận, ngày nào cũng trồng thêm rất nhiều hoa mà mẹ thích, lên 13 tuổi hân quyết định nghe theo huy sang anh cùng ông nội để học tiếp. Hân lấy tay lau nước mắt, nói với khóm hồng dưới chân mình
-" anh huy đã vất vả nhiều rồi!" hân chạm vào những giọt sương còn vương trên cánh hoa. bỗng có tiếng gọi mình, ngoảnh lại thì ra là huy gọi
-" anh có cuộc họp nên phải đi sớm. trưa anh sẽ về ăn cơm với em, muốn đi đâu, tài xế sẽ đưa em đi!"
-" vâng, chào anh!"- hân mỉm cười vẫy tay chào huy. huy mỉm cười chào cô em gái nhỏ rồi mới đi.hân nhìn huy lái xe đi, hân thấy thật may mắn khi mình được làm em gái anh.
gần trưa, hân ra vườn, cắt một bó hoa hồng trắng, nói là một bó, nhưng cô lấy đúng 6 bông, đây là con số mà mẹ cô thích.
hân nói tài xế đưa mình đến nơi có ba mẹ mình, đén trước mộ của ba mẹ, hân đặt hoa lên mộ mẹ
-" ba, mẹ, con về rồi! con xin lỗi vì bỏ hai người bảy năm, giờ con về rồi, sẽ không đi nữa, ba mẹ vui không? mẹ à, hoa này anh hai chăm đấy, đẹp đúng không ạ?! con đã cắt 6 bông, mẹ không buồn khi con cắt chúng chứ?"- quay sang nhìn di ảnh của cha mình, hân lại xúc động hơn-" ba lhoong giứx lời gì hết, ba thất hứa, ba nói ba sẽ là người dắt tay con vào lễ đường khi con kết hôn, vậy mà con chưa tìm được người sẽ kề cạnh suốt đời ba mẹ đã bỏ con đi, hai người không muốn giuls con tìm người tốt sao? hai người không thương con, thật sự là không thương con!"- hân khóc lớn, người tài xế đứng bên cạnh cũng xúc động, ông đã làm việc cho nhà họ trần từ khi Hân mới chào đời, nhà họ đối nhân xử thế đều rất tốt, vậy mà mệnh lại ngắn ngủi, tiến tới cạnh hân, vỗ vai cô an ủi. Hân nấc từng tiếng-" ba, mẹ, anh hai, anh hai thật sự rất đáng thương, anh ấy đã rất vất vả..."- nói đến đây, hân khóc to hơn, cô không nói được nữa, người tài xế cũng lắc đầu, cúi đầu trước hai di ảnh rồi ra ngoài, hân cứ ngồi cạnh mộ cha mẹ mình, khóc đến mức mắt sưng lên. bỗng trời đổ mưa, to lắm, hân cũng chẳng màng, cứ đứng đó, để mặc mưa xối lên người, người tài xế không thấy cô ra, chạy vào thấy cô vẫn khóc, ông cũng đau lòng
-" về thôi, trời đã đổ mưa, chúng ta sẽ đến thăm ông bà chủ sau!" nói rồi ông dìu hân ra xe. bầu trời thật u ám.
Hân sau một đêm ngủ không biết trời chăng mưa gió thì thức dậy sớm, điều đầu tiên sau khi thức dậy Hân làm là xuống vườn, thăm những cây hoa hồng của mình. hoa này Hân đã cùng mẹ trồng vào năm cô 10 tuổi, Hân giống mẹ, yêu hoa hồng, mẹ Hân đã dậy cho Hân cách trồng hoa, rồi chăm sóc chúng. lên 11 tuổi, bố mẹ Hân qua đời vì một tai nạn,Hân đã ngất đi mấy lần chỉ vì nhớ cha mẹ mà khóc, không ăn không uống. Huy lúc đó 18 tuổi, đã rất vất vả, lo chuyện công ty rồi đến em gái, may lúc đó hai người còn có ông nội bên cạnh, sức khỏe tuy không được tốt nhưng cũng giúp được huy tiếp quản công ty của cha. sau khi cha mẹ mất được hơn một năm, hân mới có chút tinh thần, cố gắng tập chung lo học hành cẩn thận, ngày nào cũng trồng thêm rất nhiều hoa mà mẹ thích, lên 13 tuổi hân quyết định nghe theo huy sang anh cùng ông nội để học tiếp. Hân lấy tay lau nước mắt, nói với khóm hồng dưới chân mình
-" anh huy đã vất vả nhiều rồi!" hân chạm vào những giọt sương còn vương trên cánh hoa. bỗng có tiếng gọi mình, ngoảnh lại thì ra là huy gọi
-" anh có cuộc họp nên phải đi sớm. trưa anh sẽ về ăn cơm với em, muốn đi đâu, tài xế sẽ đưa em đi!"
-" vâng, chào anh!"- hân mỉm cười vẫy tay chào huy. huy mỉm cười chào cô em gái nhỏ rồi mới đi.hân nhìn huy lái xe đi, hân thấy thật may mắn khi mình được làm em gái anh.
gần trưa, hân ra vườn, cắt một bó hoa hồng trắng, nói là một bó, nhưng cô lấy đúng 6 bông, đây là con số mà mẹ cô thích.
hân nói tài xế đưa mình đến nơi có ba mẹ mình, đén trước mộ của ba mẹ, hân đặt hoa lên mộ mẹ
-" ba, mẹ, con về rồi! con xin lỗi vì bỏ hai người bảy năm, giờ con về rồi, sẽ không đi nữa, ba mẹ vui không? mẹ à, hoa này anh hai chăm đấy, đẹp đúng không ạ?! con đã cắt 6 bông, mẹ không buồn khi con cắt chúng chứ?"- quay sang nhìn di ảnh của cha mình, hân lại xúc động hơn-" ba lhoong giứx lời gì hết, ba thất hứa, ba nói ba sẽ là người dắt tay con vào lễ đường khi con kết hôn, vậy mà con chưa tìm được người sẽ kề cạnh suốt đời ba mẹ đã bỏ con đi, hai người không muốn giuls con tìm người tốt sao? hai người không thương con, thật sự là không thương con!"- hân khóc lớn, người tài xế đứng bên cạnh cũng xúc động, ông đã làm việc cho nhà họ trần từ khi Hân mới chào đời, nhà họ đối nhân xử thế đều rất tốt, vậy mà mệnh lại ngắn ngủi, tiến tới cạnh hân, vỗ vai cô an ủi. Hân nấc từng tiếng-" ba, mẹ, anh hai, anh hai thật sự rất đáng thương, anh ấy đã rất vất vả..."- nói đến đây, hân khóc to hơn, cô không nói được nữa, người tài xế cũng lắc đầu, cúi đầu trước hai di ảnh rồi ra ngoài, hân cứ ngồi cạnh mộ cha mẹ mình, khóc đến mức mắt sưng lên. bỗng trời đổ mưa, to lắm, hân cũng chẳng màng, cứ đứng đó, để mặc mưa xối lên người, người tài xế không thấy cô ra, chạy vào thấy cô vẫn khóc, ông cũng đau lòng
-" về thôi, trời đã đổ mưa, chúng ta sẽ đến thăm ông bà chủ sau!" nói rồi ông dìu hân ra xe. bầu trời thật u ám.