Gần đây, Vạn Đại Phú và đồng nghiệp, lấy được hợp đồng quảng cáo của một công ty kính mắt, bao gồm mặt bằng quảng cáo, CF, hoạt động thương mại, triển lãm, đều là do họ thực hiện.
Dựa vào dự toán, chỉ với công ty kính mắt này, có thể đủ công việc cho mọi người trong công ty suốt một năm, bởi vậy Vạn Đại Phú đặc biệt chú trọng, chỉ được thành công, không được phép thất bại. Đương nhiên ngoài mục đích kiếm tiền, cũng có thể nhân cơ hội này nâng cao danh tiếng của công ty Đạt Văn trong giới quảng cáo.
Cho nên, toàn bộ công ty chẳng còn ai ở lại, chỉ có Lam Nguyệt và hai nhân viên truyền thông máy tính ở lại tiền tuyến chiến đấu, ngay cả Hà Tư Ngâm cũng bị Vạn Đại Phú bắt ra ngoài mua thiết bị.
Giữa trưa, Mạnh Thừa Kiệt trở về công ty.
Lúc này, công ty chỉ có Lam Nguyệt ở lại, hai người làm nhiệm vụ truyền thông đã ra ngoài dùng cơm trưa.
Mới làm việc trong công ty bốn ngày, Mạnh Thừa Kiệt cũng đã phải đi khắp nơi để tìm địa điểm quay ngoại cảnh quảng cdáo.
Vì họ phải thực hiện tổng cộng bốn quảng cáo, dự tính đầu năm tới sẽ phát triển mạnh trên các đài truyền hình, vì vậy chỉ còn hai, ba tháng, anh cũng phải chạy đua, nếu không làm tốt, sẽ phụ lại sự kỳ vọng của Vạn Đại Phú.
Cho nên ban ngày, anh cơ hồ không hề bước vào công ty, bình thường sau tám giờ tối anh mới cùng Vạn Đại Phú và vài nhân viên công tác họp thảo luận tiến độ công việc.
Hôm nay anh xuất hiện vào ban ngày, làm cho Lam Nguyệt thực sự bị sốc.
Cô đặt nửa bữa ăn còn lại sang bên, hơi đứng dậy, gật đầu chào.
“Giám đốc, anh ăn chưa?”
“Chưa, tôi còn phải ra ngoài.” Mạnh Thừa Kiệt vừa đáp lời, vừa tìm kiếm tài liệu.
Lam Nguyệt nhìn anh làm việc, không nói thêm gì, tiếp tục ăn trưa, nhưng lại không thể bỏ qua sự tồn tại của anh.
Mỗi lần anh ngồi vào chỗ của mình, cô liền không thể chuyên tâm vào công việc, luôn dõi theo anh.
Mạnh Thừa Kiệt cuối cùng cũng tìm được thứ cần tìm, sau đó từ chỗ ngồi đứng lên, chậm rãi đi lại phái sau cô.
Chỉ thấy màn hình máy tính của cô có ảnh của một cậu bé, cậu bé đang đứng trước cầu thang trượt, miệng cười rạng rỡ.
Vừa nhìn thấy cậu bé này, anh đột nhiên cảm thấy thân thiết, cậu bé này có ánh mắt tại sao lại giống anh như vậy? Hơn nữa đôi lông mày đen dày kia, quả thật không khác anh chút nào.
Lam Nguyệt đứng lên, cầm bình nước, muốn tránh không ở một mình với anh, không nghĩ tới vừa quay người lại đã thấy anh ở gần ngay trước mắt.
“Đó là con cô?” Anh chỉ vào màn hình máy tính hỏi, nhưng trong lòng sớm đã có đáp án.
“A!” Không nghĩ anh đứng ngay sau lưng mình, cô bối rối xoay người tắt máy tính, luống cuống chân tay, cheng một tiếng, cái bình trong tay cô rơi xuống.
Đau! Chân phải của cô bị bình rơi vào. Vì sao mỗi lần nhìn thấy anh, cô đều chật vật như vậy? Vì sao cô không thể khắc chế một chút? Vì sao qua nhiều năm như vậy, cô vẫn vô dụng như thế?
Cô giận dữ với chính mình, nước mắt lại lặng lẽ rơi, cô khom người định nhặt bình nước lên, nhưng nước đã tràn ra ngoài, chẳng những làm ướt giày của cô, ngay cả thảm cũng bị ướt.
Mạnh Thừa Kiệt cũng cúi xuống, định giúp cô nhặt bình nước lên, hai tay, một đen một trắng, cùng chạm vào bình.
“A!” Như bị điện giật, cô vội vã rút tay về.
“Cô có sao không?” Anh trong lòng tuy rằng cũng rung động, nhưng vẫn bình tĩnh nhặt bình nước lên.
“Không sao!” Cô không dám ngẩng đầu, vươn tay nhận lấy chiếc bình trong tay anh. “Thật xin lỗi, tôi luôn không cẩn thận như vậy.”
Tuy rằng Lam Nguyệt cúi đầu xuống thấp, nhưng anh vẫn chú ý thấy nước mắt bên khóe mắt cô.
Một cảm giác thân quen lại bùng lên trong anh, dường như đã từng có lúc nào đó, cũng đã xảy ra tình huống như thế này. Nhưng cô lại nói, cô căn bản không biết anh….
Mạnh Thừa Kiệt cau mày nhìn cô chằm chằm, nếu không phải mấy ngày nay bận rộn, đã đến tìm Vạn Đại Phú hỏi cho rõ ràng — xem ra hôm nay anh nhất định phải tra ra.
“Ngại quá, là tôi làm cô bất ngờ!” Quái lạ, tại sao mỗi lần khiến cô bất ngờ, anh lại thấy có lỗi? Anh tự nhận thấy mình bình dị dễ gần, vì sao mỗi khi cô nói chuyện với anh, luôn có vẻ khẩn trương và sợ hãi?
Chẳng lẽ bộ dạng anh rất dọa người sao? Mạnh Thừa Kiệt không tự chủ sờ sờ mặt mình.
Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn, con ngươi trắng đen rõ ràng khẽ chuyển động, dồn nén nước mắt vào trong, sau đó tươi cười, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt xinh đẹp.
“Không, là tại tôi trượt tay, tự tôi không cẩn thận.” Trời ơi! Cô nhất định phải tập quen với sự tồn tại của anh, cô cũng không muốn lúc nào cũng lúng túng, sợ hãi trước mặt anh.
“Giày của cô ướt rồi, cô còn có giày để thay không?”
“Tôi ở đây còn có một đôi xăng đan, anh không phải chưa ăn cơm sao? Sao không đi ăn đi?” Cô xoay người, tắt màn hình máy tính, trên thực tế lại giống như giấu đầu hở đuôi.
“Đó là con cô? Rất đáng yêu!” Anh quay lại câu hỏi đã bị cắt ngang bởi vụ bình nước lúc trước.
“À, mọi người đều nói vậy.” Lam Nguyệt có chút chột dạ, nhưng mà nếu anh cũng nhận thấy Tiểu Kiệt đáng yêu, thật sự rất tốt.
“Con cô giống cô hay chồng cô?” Ánh mắt anh nhìn thẳng vào mặt cô, không bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của cô.
“Chuyện đó…. Tôi không biết!” Ông trời ơi! Đừng có hỏi thế chứ!
Cô giơ cao bình nước trong tay, nở nụh cười, “Giám đốc, ngại quá, tôi muốn đi pha trà.” Còn nói tiếp nữa, cô chỉ sợ sẽ để lộ.
“À, cô cứ đi đi!” Anh cười nhìn theo cô bước ra khỏi cửa, đến khi hình bóng cô khuất sau tầm mắt, anh mới thu hồi nụ cười, mở điện thoại gọi cho Vạn Đại Phú, nỗi băn khoăn trong lòng, nếu không tìm được câu trả lời rõ ràng, hôm nay không thể nào làm việc được.
“Đại Phú?”
“Có chuyện gì nói mau lên, tôi đang ngắm người đẹp.” Trên thực tế Vạn Đại Phú đang tìm kiếm ngôi sao nữ thích hợp để chụp quảng cáo.
“Lý lịch nhân viên công ty ở đâu? Tôi muốn xem qua, hoàn cảnh của mỗi nhân viên đều phải biết sơ qua, như vậy mới biết được sở trường của mỗi người để sử dụng cho tốt.” Anh nghĩ ra một lý do thỏa đáng.
“Cậu không phải đang làm thiết kế sao? Cậu còn thời gian xem sao? Cậu đừng có chậm trễ bản báo cáo ngày mai.” Vạn Đại Phú sợ Mạnh Thừa Kiệt chậm tiến độ.
“Yên tâm, tôi tranh thủ xem vào lúc ăn cơm, tuyệt đối không làm hỏng chính sự.” Không biết rõ ràng việc này, mới thật sự làm anh thấy bất ổn.
“Lý lịch ở trong văn phòng tôi, hàng đầu tiên, ngăn kéo thứ ba bên trái, chìa khóa để trong ống đựng bút trên bàn.”
“Tôi biết rồi.”
Vạn Đại Phú ngay cả câu tạm biệt cũng không nói, đã ngắt điện thoại.
Mạnh Thừa Kiệt vào văn phòng Vạn Đại Phú, tiện tay khóa trái cửa.
Sau đó tìm ngăn kéo đựng tài liệu lí lịch nhân sự, rút ra lý lịch của Lam Nguyệt.
“Chồng Chu Tề Vĩ, con Chu Hoài Kiệt. Hoài Kiệt? Sao lại trùng hợp như vậy, cũng một chữ Kiệt như tên mình?”
Anh tiếp tục xem, đến phần kinh nghiệm, “Làm trợ lý kế toán ở công ty máy tính Quan Toàn! Khéo như vậy? Lam Nguyệt đã từng làm việc ở Quan Toàn.” Anh nhìn khoảng thời gian làm việc của cô, cũng đúng là lúc anh vẫn còn làm việc ở Quan Toàn.
Như vậy cảm giác quen thuộc của anh không phải là vô căn cứ, anh và cô đã từng là đồng nghiệp suốt một năm, chẳng qua công ty Quan Toàn có đến hàng trăm người, hơn nữa bình thường bộ phận kế toán và Internet không mấy khi gặp nhau, khó tránh anh có cảm giác quen biết cô, lại không nhớ đã từng gặp cô ở đâu, nhưng mà….
Nhưng mà, tại sao cô lại phủ nhận chuyện đã từng quen biết anh?
Nhìn phản ứng của Chu Tề Vĩ, Lam Nguyệt và Chu Tề Vĩ rõ ràng có ấn tượng với anh, tại sao anh lại không hề nhớ gì? (LBB: Anh là đồ ngốc >
Mạnh Thừa Kiệt vuốt cằm, trầm tư, cố gắng nhớ lại bất cứ điều gì liên quan đến Lam Nguyệt.
Nhưng mà, dù sao cũng đã bốn năm trôi qua, trừ khi là đồng nghiệp thân thiết, nếu không những đồng nghiệp chỉ gặp qua, chỉ sợ huy động hết chỉ số thông minh cũng không nhớ ra được.
Lúc ấy, anh đang hẹn hò với Tiêu Thư Phương, anh đối xử với tất cả phụ nữ đều rất tốt, đều ôn nhu săn sóc. Trên thực tế, anh luôn toàn tâm toàn ý với người phụ nữ anh đang hẹn hò, không bao giờ nhìn đến người khác, nên có lẽ Lam Nguyệt đối với anh hoàn toàn không có ấn tượng.
Nghĩ đi nghĩ lại, đôi mắt Lam Nguyệt như phủ một làn hơi nước mờ mờ, lúc cười để lộ hai má lúm đồng tiền, khuôn mặt cô hiện lên rõ ràng trong đầu, đúng như lời Vạn Đại Phú, cô thật sự là mĩ nhân.
Mà hiện tại anh vì tiểu mĩ nhân này mà động tâm, nhưng cô lại đã kết hôn, cô là phụ nữ đã có chồng, anh không nên vọng tưởng, lại không thể khắc chế chính mình, không tự chủ được muốn tìm hiểu mọi chuyện về cô.
Cố gắng nhớ lại mọi chuyện anh đã làm ở Quan Toàn, anh đã từng gặp cô sao? Vì sao Chu Tề Vĩ liếc mắt đã nhận ra anh? Vì sao mỗi lần trong lúc vô tình nhận ra đôi mắt u buồn của cô, anh đều thấy thắt lòng?
Ánh mặt trời mùa thu ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ lên bàn.
Đây là nhà hàng Tây Thính, Mạnh Thừa Kiệt và một vài nhân viên đang ăn cơm trưa, vì nơi chụp ngoại cảnh ở ngay bên ngoài Tây Thính.
Vì muốn tăng hiệu suất cho mọi người, Mạnh Thừa Kiệt bỏ tiền mời mọi người ăn cơm, đang lúc mọi người hi hi ha ha vừa ăn vừa tán gẫu, Mạnh Thừa Kiệt chú ý vào một đôi nam nữ đang bước vào cửa.
Nam cường tráng, nữ tú lệ, hai người thân mật ôm lấy thắt lưng nhau, gọi phục vụ, ngồi chọn chỗ bên trái Mạnh Thừa Kiệt ngồi xuống.
Đó không phải Chu Tề Vĩ sao? Mạnh Thừa Kiệt nhìn Chu Tề Vĩ và cô gái bên cạnh, thân mật ôm nhau như chốn không người, lửa giận không khỏi bùng lên trong lòng, người này dám ôm ấp người con gái khác sau lưng Lam Nguyệt.
Chu Tề Vĩ chỉ lo lấy lòng Đỗ Mạn Ny, căn bản không phát hiện có một đôi mắt bừng bừng lửa giận đang nhìn.
Mạnh Thừa Kiệt thật sự không nhịn được nữa, chưa từng nghĩ sẽ can thiệp vào chuyện yêu đương vụng trộm của người khác nhưng có thể quang minh chính đại mà ngoại tình như vậy, tay Chu Tề Vĩ nắm chặt tay người phụ nữ kia, còn hôn môi, vuốt ve, anh đập dao nĩa xuống, đứng lên.
“Giám đốc? Anh sao vậy?” Tiểu Lí cảm giác được khí thế muốn giết người của Mạnh Thừa Kiệt.
“Không có gì, thấy bạn cũ.” Anh lẩm bẩm, âm trầm nói.
Đây là phản ứng khi thấy bạn cũ sao? Tiểu Lí cùng những người khác khó hiểu nhìn Mạnh Thừa Kiệt đi sang bên cạnh.
Chu Tề Vĩ vừa gọi cơm, bỗng nhận ra một bóng người cao to chắn tầm ánh sáng, hắn ngẩng đầu, phát hiện Mạnh Thừa Kiệt, hắn sợ tới mức vội vã buông bàn tay mềm mại nhỏ bé của Đỗ Mạn Ny.
“Mạnh….. Khụ khụ…..” Chu Tề Vĩ nhìn thấy Mạnh Thừa Kiệt như nhìn thấy quỷ, bị sặc nước miếng của chính mình, khụ khụ mấy tiếng.
“Chu tiên sinh, nơi này nói chuyện không tiện, chúng ta ra bên ngoài nói chuyện.” Mạnh Thừa Kiệt khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt tỏa ra sát khí, làm cho Đỗ Mạn Ny cũng cảm nhận được ngẩng đầu lên, nhưng khi cô vừa mới ngước mắt, nhìn thấy khuôn mặt kia, cô lập tức sững sờ.
Không đợi Chu Tề Vĩ kịp phản ứng, Mạnh Thừa Kiệt bỏ ra ngoài, mà Chu Tề Vĩ bị khí thế của anh dọa, cũng chỉ ngây ngốc bước theo.
“ㄨ……” Tiếng “ Này” còn chưa lên đến miệng Đỗ Mạn Ny, hai người đàn ông đã ra đến lối đi, cô đành phải chạy nhanh ra ngoài.
“Nếu tôi nhớ không lầm, anh là chồng của Lam Nguyệt.” Mạnh Thừa Kiệt xanh mặt nhìn hắn.
Chu Tề Vĩ không thừa nhận cũng không phủ nhận, bởi vì Mạnh Thừa Kiệt căn bản không cho hắn có cơ hội mở miệng, sau một câu như vậy liền hung hăng vung tay đấm thẳng vào mặt hắn.
May mắn Chu Tề Vĩ bản năng phản ứng không kém, hắn lập tức vươn tay trái chắn, cản lại nắm đấm của Mạnh Thừa Kiệt.
“A!” Đỗ Mạn Ny một bên sợ tới mức trái tim đập cuống lên, mỗi lần Chu Tề Vĩ nói mình dũng mãnh thế nào, bắt tội phạm như bắt một con gà con, cô đều nghĩ hắn đang khoe khoang, không nghĩ tới hắn lại mạnh mẽ như vậy, phản ứng vô cùng nhanh nhẹn.
“Anh phát điên à! Có chuyện gì từ từ nói, anh động thủ lần nữa, cẩn thận phạm tội tấn công cảnh sát.”
Mạnh Thừa Kiệt nhếch mày, bình tĩnh hỏi: “Anh là cảnh sát?”
“Đúng vậy, tại hạ đúng là bảo mẫu của nhân dân.” Chu Tề Vĩ hăng hái nói, không biết người nghe càng thêm tức giận.
“Anh là cảnh sát, còn dám làm chuyện phạm pháp!” Anh thịnh nộ nắm cổ áo Chu Tề Vĩ, vì Lam Nguyệt cảm thấy đau lòng.
Cô gái tốt như Lam Nguyệt, lại gặp tên chồng phản bội như thế, khó trách người luôn bình tĩnh như anh lại ra tay đánh người!
“Cái gì mà anh nói tôi phạm pháp?” Chu Tề Vĩ không khách khí gạt tay anh ra.
“Anh là chồng Lam Nguyệt, thế mà lại thân thiết với người con gái khác, anh nói anh có phạm pháp không?” Mạnh Thừa Kiệt lớn tiếng chất vấn, lửa giận hừng hực thiêu đốt trong đáy mắt.
“Làm ơn đi, tôi và Lam Nguyệt đã ly hôn rồi.” Đây là sự thật.
Ly hôn? Câu nói của Chu Tề Vĩ làm cho Mạnh Thừa Kiệt kinh ngạc, nhất thời quên nên phản ứng như thế nào.
“Anh là…..” Đỗ Mạn Ny đứng trước Mạnh Thừa Kiệt, không để ý sắc mặt anh khó chịu thế nào, cô xem xét từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. “Oa!” Cô hét chói tai.
Chu Tề Vĩ phản ứng ngay lập tức dùng tay che miệng Đỗ Mạn Ny. “Đi thôi! Dù sao cũng chưa gọi cơm, coi như bị chó điên cắn, chúng ta đi chỗ khác ăn.”
Đỗ Mạn Ny muốn nói gì đó, Chu Tề Vĩ cố tình không cho cô nói, kéo cô rời đi.
Nhưng là, Đỗ Mạn Ny cũng không phải cô gái ôn nhu hiền thục gì, cô há mồm cắn, Chu Tề Vĩ đau đến mức phải buông bàn tay đang che miệng cô.
“Làm gì không cho em nói chuyện? Anh ta rõ ràng là Mạnh Thừa Kiệt!”
“Nói nhỏ thôi, nếu em không sợ Lam Nguyệt tức giận, em cứ làm ồn đi.” Mạn Ny thật là dữ dằn, vết cắn trên tay phải khiến Chu Tề Vĩ đau đến mức không cử động được.
Mạnh Thừa Kiệt nghe hai người nói chuyện, nhíu mày nói với Đỗ Mạn Ny: “Sao cô cũng biết tôi?” Vì sao ngay cả bạn gái Chu Tề Vĩ cũng biết anh?
“Tôi…..”
Chu Tề Vĩ không sợ chết dùng tay trái chặn miệng Đỗ Mạn Ny.
“Mạn Ny, đừng xúc động, đừng nói lung tung, chúng ta về nhà bàn lại.”
Đỗ Mạn Ny dùng đôi mắt to trừng Chu Tề Vĩ. Nhìn hắn giống như bị kiến cắn vặn vẹo bất an, dùng sự hiểu biết suốt hai mươi sáu năm của cô, tên đàn ông này nhất định có việc giấu giếm cô.
Cô gật gật đầu, dùng ánh mắt bảo Chu Tề Vĩ buông tay.
Nhận được sự đồng ý của cô, Chu Tề Vĩ mới cẩn thận bỏ tay trái xuống, nhưng vẫn cảnh giác nhìn cô chỉ sợ cô lại nói lung tung.
Đỗ Mạn Ny chờ khi miệng đã tự do trở lại, lập tức bám vào vai hắn cảnh báo, “Chu Tề Vĩ, anh tốt nhất là nói cho rõ ràng, nếu không em sẽ không tha cho anh.”
“Được, anh sẽ một năm một mười báo cáo với em, chúng ta có thể đi chưa?” Chu Tề Vĩ trấn an, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn gái.
Đỗ Mạn Ny liếc mắt nhìn Mạnh Thừa Kiệt, sau đó mới chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe.
Mạnh Thừa Kiệt chỉ có thể đứng tại chỗ, không thể ngăn cản Chu Tề Vĩ rời đi, tuy rằng anh có cả đống câu hỏi muốn hỏi, nhưng anh và hắn ngay cả quen biết cũng không phải, chỉ có thể xem như đã gặp mặt một lần.
Vừa rồi Chu Tề Vĩ nói anh và Lam Nguyệt đã ly hôn, thật vậy sao?
Tại sao bạn gái Chu Tề Vĩ lại biết anh? Anh chưa đủ kiêu ngạo để nghĩ rằng, tất cả mọi người đều biết anh….
Một đống nghi ngờ bao phủ lấy anh, anh cảm thấy mình như một chú hề trên sân khấu, bị mọi người đùa giỡn, mà anh lại không biết gì về khán giả của mình.
Anh ghét cảm giác này, anh muốn mọi thứ phải rõ ràng, anh rốt cuộc không thể chờ đợi nữa.
Buổi chiều hôm đó, khi tan tầm, Mạnh Thừa Kiệt vừa trở về công ty, lập tức đi lại chỗ ngồi của Lam Nguyệt bên cạnh bình phong.
“Cô đã ly hôn?” Giọng nói của Mạnh Thừa Kiệt hơi cao lôi kéo một vài ánh mắt nghi hoặc, trong đó có cả Hà Tư Ngâm.
“A?” Các ngón tay Lam Nguyệt dừng lại trên bàn phím, ngẩng đầu kinh ngạc, não dường như ngừng hoạt động, không hiểu Mạnh Thừa Kiệt nói không đầu không cuối là có ý gì.
Mạnh Thừa Kiệt phát hiện chính mình rất xúc động, âm thanh cũng quá lớn, dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của Lam Nguyệt, cô không muốn cho mọi người biết, anh sẽ không thể nói ra.
“Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện với cô không?” Anh không biết mình tức giận cái gì, lại có chút ảo não và xúc động.
“Ừm!” Anh là lão Nhị, kẻ dưới một người, trên vạn người, Lam Nguyệt chỉ có cách nghe theo.
Sau đó cô đi theo anh, đi qua những đôi mắt tò mò của các đồng nghiệp vào phòng họp.
“Đóng cửa lại.” Anh ngồi phía sau bàn, hai tay khoanh trước ngực.
“Vâng!” Cô đáp lại, đóng cánh cửa phía sau.
Lam Nguyệt đứng cạnh cửa, chỉ cách anh vài bước chân. Hơn một tháng nay, cô đã dần quen với đôi mắt sâu như biển của anh, quen với nụ cười chậm rãi của anh, quen với giọng nói du dương như tiếng đàn violon, cũng quen với sự xuất hiện của anh.
“Giám đốc, tìm tôi có chuyện gì?” Tuy rằng đã quen với sự tồn tại của anh, nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng anh.
“Tôi có chuyện này muốn cô chứng thực một chút, dù sao cũng là đương sự của cô.” Anh nhìn cô không hề chớp mắt.
“Chuyện gì?” Cô giương mắt, đón ánh mắt anh.
“Trưa hôm nay tôi gặp chồng cô và một người con gái rất thân mật với nhau, tôi cho rằng nên cho cô biết, tuy rằng Chu Tề Vĩ nói đã ly hôn với cô, trời mới biết anh ta có gạt tôi hay không, tôi cảm thấy tôi nên nói cho cô biết, không có cô lại thành người không biết gì.”
“À…. Người con gái đó nhất định là Mạn Ny, anh đừng thấy hắn giống lưu manh, kỳ thật là hắn rất thành thật, luôn luôn nghe theo lời Mạn Ny.”
“Đúng, người con gái ấy là Mạn Ny, Chu Tề Vĩ cũng gọi cô ấy như vậy, cô cũng biết cô ấy?” Mạnh Thừa Kiệt cẩn thận quan sát phản ứng của cô.
Cô mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, khiến Mạnh Thừa Kiệt nhất thời choáng váng. “Mạn Ny và Tề Vĩ đều là bạn rất rất tốt của tôi, tôi và Tề Vĩ ly hôn đã nhiều năm nay, họ hiện tại là hai người đang yêu nhau cuồng nhiệt, cám ơn giám đốc đã quan tâm.”
Cô thật sự ly hôn! Vì sao tâm trạng anh lại thấy phấn khích như vậy?
“Vì sao Mạn Ny cũng biết tên tôi?” Chuyện này anh cũng muốn hỏi rõ ràng.
“Cái này….” Mạn Ny miệng rộng, không biết đã lộ chưa? “Chắc là Tề Vĩ nói với cô ấy! Anh quên là một lần ở KTV, tôi giới thiệu hai người với nhau sao.”
“…..Vậy chuyện cô ly hôn, vì sao không có đồng nghiệp nào biết?” Khi chính miệng cô xác nhận chuyện này, Mạnh Thừa Kiệt không hiểu sao trong lòng có chút mừng thầm.
“Đây cũng không phải chuyện hay ho gì, cũng không cần phải nói ra.”
“Xin lỗi, tôi có lẽ hơi nhiều chuyện.”
Tất cả những điểm nghi ngờ đều có đáp án hợp lý, khó trách cô ngay cả xe của Chu Tề Vĩ cũng không nhận ra được, khó trách Chu Tề Vĩ la hét với cô, khó trách cô mỗi ngày đúng giờ tan tầm vội vã về nhà chăm sóc con, khó trách khi ở KTV cô hát bài đặc biệt thương tâm khổ sở ấy, cũng khó trách trong mắt cô luôn có ẩn khuất ưu sầu…
Thoáng chốc, trong lòng anh tự nhiên có chút đau lòng, cô còn trẻ như vậy đã là người mẹ độc thân, trước mặt mọi người cô miễn cưỡng cười vui, nhưng có lẽ vẫn khóc thầm một mình.
Cô chẳng những không hận Chu Tề Vĩ, ngược lại còn coi Chu Tề Vĩ và Mạn Ny đều là bạn tốt, một người con gái thiện lương như vậy, trong lòng anh không khỏi có chút thương tiếc, đột nhiên muốn ôm ôm cô vào lòng an ủi.
“Đừng nói vậy, anh cũng là quan tâm tôi, sợ chồng tôi ngoại tình bên ngoài thô!” Lam Nguyệt không để ý lắm, cười nói.
Tề Vĩ và Mạn Ny đã giúp cô nhiều như vậy, cô cũng không thể hại họ nữa.
Đôi mắt tuấn lãng thấp thoáng ý cười, cười đầu óc của chính mình, mọi chuyện đơn giản như vậy, mà anh tự mình chui vào ngõ cụt, thậm chí nghi thần nghi quỷ.
“Thì ra cô đã từng làm việc ở công ty máy tính Quan Toàn, khó trách tôi luôn cảm thấy nhìn cô rất quen, xem ra cô căn bản không nhớ tôi đã từng là đồng nghiệp.” Nghi ngờ không còn, tâm trạng nhất thời cũng thoải mái hơn.
“Thật vậy sao?” Cô làm bộ kinh ngạc. “Giám đốc đã từng ở Quan Toàn? Anh ở đó bao giờ? Bộ phận nào?”
“Sau khi xuất ngũ một năm, tôi đã xem lý lịch của cô, chúng ta đều vào Quan Toàn cùng một năm, thật là khéo….”
Hai người nói chuyện về công ty Quan Toàn, cuộc trò chuyện này, làm cho Mạnh Thừa Kiệt và Lam Nguyệt có thêm hiểu biết về đối phương.
Thì ra Tiểu Kiệt do một tay mẹ Lam nuôi lớn, đến khi Tiểu Kiệt ba tuổi đi nhà trẻ, mẹ Lam mới bắt đầu đi làm, ban ngày làm công ở công ty vệ sinh, buổi tối đi học, là một người phụ nữ chăm chỉ.
Thì ra Mạnh Thừa Kiệt rời khỏi Quan Toàn, liền xuất ngoại ra sức học lấy học vị, sau khi lấy bằng thạc sĩ, liền ở lại nước ngoài công tác, sau đó gặp lại Vạn Đại Phú, hơn nữa hai người có cùng lý tưởng, bởi vậy anh từ bỏ sự đãi ngộ của công ty nước ngoài, về nước cùng Vạn Đại Phú phát triển công ty quảng cáo.
Không biết từ khi nào, trong phòng họp chỉ còn lại tiếng tim đập của hai người và tiếng thở đều đều.
Mạnh Thừa Kiệt nhìn hai má lúm đồng tiền của cô, chiếc miệng hồng nhỏ nhắn, tâm trí rong ruổi trong góc tối của tâm trí mình. Không biết tại sao, anh rất muốn hôn đôi môi chứa đựng ý cười kia, chỉ là lí trí nói cho anh biết anh không thể, cũng là không nên.
Mà Lam Nguyệt cũng nhìn đôi môi mỏng của anh, khóe môi cương nghị lại có chút nhu tình, bỗng nhiên, cô lại rất muốn nếm thử xem, tìm lại những cảm giác ngọt ngào, nhưng cũng hiểu mình chỉ có thể mộng tưởng.
Hai người như chìm trong không gian mơ hồ, thời gian lúc này dường như đã ngừng lại.
Bỗng có tiếng đập cửa vang lên, phá tan không gian im lặng….