Cảnh tượng trước mắt thật ngoài sự dự đoán của Hạo Thần, ngay cả Thiên La và những vệ sĩ khác cũng đứng ngây ngốc. Nhược Thi một tay cầm đùi gà, một tay cầm lon coca, ba con gián thối thì ngồi bẹp một chỗ như đợi Nhược Thi sai bảo, nhìn thoáng qua cứ như là đàn chị và mấy tên tay sai vậy.
Nhưng dáng vẻ của cô cũng rất chật vật, trên áo sơ mi một vài chỗ dính máu đỏ, vấy thì dính đầy bùn đất, cổ tay hiện rõ dấu vết bị dây trói, trên mặt còn có dấu 5 ngón tay, khóe miệng còn dính lại chút máu.
“Thần.” – Cô như gặp được thánh, bỏ đồ ăn xuống chạy vào lòng của Hạo Thần.
Một chữ Thần làm lòng hắn ấm áp – “Chúng đánh em?”
Cô quẹt đi nước mắt – “Không biết chúng bị gì, sau khi gọi điện cho anh xong thì đối đãi em rất tốt, còn bảo em nhớ xin anh tha cho họ là được rồi, đừng truy cứu chuyện cũ.”
Ba người đàn ông cùng vài tên côn đồ khác không nói gì chỉ ngồi bẹp xuống đất cuối mặt. Thiên La bước lên – “Quan tổng, để tôi xử lý là được rồi, ngài đưa Tô tiểu thư về trước”
Hạo Thần ôm Nhược Thi xoay người rời đi, Nhược Thi vội kéo tay Thiên La – “Trợ lý Thái, tôi đã hứa với họ không khó dễ họ rồi”
Thiên La vội nhìn Hạo Thần một cái, thấy Hạo Thần gật đầu đồng ý rồi sau đó rời đi. Còn lại Thiên La tự mình định đoạt, anh vẫn là quyết định không đầu tư vào dự án của họ, bảo họ lập tức về nước đừng để gặp lại, ba con gián thối mừng trối chết, dập đầu không ngừng.
Nhược Thi tuy miệng luôn nói không sao nhưng cũng không ngăn được Hạo Thần đưa cô đến bệnh viện kiểm tra tổng quát xem thế nào, hắn vẫn là không yên tâm, không muốn cô bị một chút tổn thương nhỏ.
Cách Cách biết được Nhược Thi gặp chuyện thông qua Thiên La, nên điện thoại cho cô nói là không thể về chăm sóc cô được. Cái gì mà chăm sóc chứ, mấy người này cứ khéo lo.
Tắm xong, cô bước đến giường ngồi lau khô tóc, Hạo Thần vừa bước vào liền tiến đến đoạt lấy khăn lau dùm cô. – “Cám ơn”
“Em đừng đến công ty nữa!” – Hạo Thần đột nhiên nói.
“Tại sao?” – Cô quay người lại đối diện với hắn.
“Rất nguy hiểm, anh cũng không biết được sẽ có chuyện gì xảy ra không, ở nhà chờ anh về là được rồi”
Nhược Thi hơi do dự, cũng không biết từ chối hay nhận lời, mà cũng không thể đưa ra được lý do để thuyết phục Hạo Thần.
Hạo Thần ôm lấy cô nói khẽ - “Trở thành người của anh, chỉ của riêng anh, cho anh.”
Kyaaa~! Lúc trưa khi không tìm thấy cô Hạo Thần đứng ngồi không yên, cảm giác thật mất mát. Lúc thì nghĩ cô lại không nghe lời chỉ biết đi lung tung làm người khác lo lắng, nhưng rồi lại nghĩ không biết có phải đã gặp chuyện gì rồi không. Khi biết được tung tích của cô hắn mới yên tâm được phần nào, vậy nên giờ hắn quyết định không buông tha cô nữa. Mà châm ngôn sống của hắn lại là – Không ghét thì cứ yêu đi!
Nhược Thi đỏ mặt – “Em … “ – Cô ấp úng không nói được.
“Ghét anh?” – Hạo Thần hỏi.
Nhược Thi vội lắc đầu, cô không ghét, không hề, mấy tháng này ở gần nhau, cô thấy hắn rất tốt, đôi lúc rất ôn nhu nhưng cũng rất bá đạo, nhưng cô lại không hề thấy ghét hắn ngược lại tình cảm đối với hắn lại đầy thêm một ít. Hắn có một sức hút rất quái lạ, luôn khiến cô không muốn rời xa, ở trong vòng tay hắn cô thực cảm thấy rất an toàn.
“Vậy thì … yêu anh đi.” – Hắn nói, đúng vậy, nếu không ghét thì cứ yêu đi.
“Nhưng … anh chẳng phải yêu chị Linh sao? Chị ấy rất yêu anh.” – Nhắc tới Linh thì Nhược Thi mới nhớ, có cơ hội gặp phải hỏi rõ tại sao chị thấy chết không cứu.
“Thật ra, anh từng muốn cưới cô ấy.” – Hạo Thần chủ động nói, không đợi cô hỏi.
Nhược Thi nằm trong lòng Hạo Thần trừng mắt – “Rồi sao nữa?”
“Chỉ là cô ấy không đợi được, lại chủ động nói là sẽ kết hôn, cô ấy không muốn làm tình nhân của anh mãi, anh chấp nhận. Lúc đó anh thấy tình yêu thật nực cười, anh yêu cô ấy nhưng khi biết cô ấy sẽ ra đi, anh liền lặp tức chấp nhận rồi lại thấy chán ghét chứ không hề luyến tiếc. Vậy nên anh nhận ra được, anh không hề yêu cô ấy …”
Nhược Thi cắn cắn môi dưới, nếu thật hai người cưới nhau liệu cô có như bây giờ là người thứ 3 hay không? Thấy cô hơi run người hắn ôm chặt lấy, rồi nói – “Sau khi chia tay, anh và cô ta chỉ là bạn, cũng không xảy ra quan hệ gì nữa. Tin anh”
Nhược Thi gật nhẹ, rụt rè hỏi. – “Vậy còn em?”
“Em … ? Em muốn là gì của anh?” – Hắn hơi cười, cảm thấy phải đùa với cô một chút.
“Em muốn thì sẽ được sao?”
“Ừm, em muốn gì anh cũng sẽ thực hiện cho em” – Hắn muốn cô chủ động muốn trở thành người của hắn.
Nhược Thi hơi run cảm thấy không biết có nên nói ra không, nói ra không biết anh ấy có cười mình không. Xấu hổ chết được
“Không nói ngay, anh sẽ đổi ý” – Hắn hăm dọa, đợi hết được rồi cô thật chậm chạp.
“Em nói đây, anh đừng gấp mà.”
Hạo Thần nâng cằm cô lên, mắt hai người chạm nhau, Nhược Thi hơi cúi xuống, xấu hổ nói – “Em muốn là tình cuối của anh”
Hạo Thần hơi ngẫn ra, Nhược Thi chỉ lo cúi mặt không thấy được, cô nói tiếp – “Nếu anh phải cưới người môn đăng hộ đối với mình, thì em chỉ xin anh …để em là tình nhân duy nhất trong lòng anh, được không?”
Không ngờ mình lại nói ra được, chấp nhận làm kẻ thứ 3 trong hôn nhân của người khác, có ít kỉ không? Nhưng hình như mình đã yêu hắn, bắt đầu dựa vào hắn, vẫn là câu cũ mình vẫn không muốn quản nhiều, chỉ hy vọng là được ở bên cạnh hắn. Đến một lúc nếu hắn không cần mình nữa thì mình sẽ tự rời đi.
“Cô ngốc này, em chỉ muốn làm tình nhân thôi sao?” – Hạo Thần cốc nhẹ đầu cô, nghiến răng nói, ai mà ngốc như vậy chứ!
“Ui, sao đánh em! Em trước mắt thấy mẹ anh đã không chấp nhận em ở đây, nên nguyện vọng của em chỉ là mong anh đừng quan hệ gì với ai khác ngoài vợ anh … và em …ưm”
Lời nói của cô bị gián đoạn, Hạo Thần hung hăng hôn cô như trừng phạt sự ngốc nghếch này. Một lúc lâu thấy Nhược Thi không thở nổi nữa nên mới buông ra, vẻ mặt ôn nhu nói.
“Sẽ không có ai khác ngoài em”
Nói xong Hạo Thần nhìn cô cười, Nhược Thi thấy lòng ấm áp cũng chủ động tiến đến hôn hắn nhưng sự vụng về của cô làm Hạo Thần không nằm yên được nữa mà phải chủ động lại. Vậy là Nhược Thi đã chịu làm người của hắn, lòng hắn giờ đây đã thấy an tâm hơn nhiều.
Cả hai cứ triền miên không buông, đến khi gần sáng hắn mới buông tha Nhược Thi, còn cô thì ngũ say mà cứ như ngất luôn rồi.
Vậy là cô ngũ một giấc đến hơn 10 giờ, từ hôm nay cô sẽ không đến công ty, ở nhà ngoan ngoãn mà chờ anh về. Bước xuống giường cô chửi thầm một câu, hắn ăn phải cái gì mà vật cô muốn gãy xương, giờ toàn thân đau nhức bước đi cũng khập khiễn. Thay một bộ đồ đơn giản bước ra ngoài liền thấy người làm đang bận rộn dọn dẹp, dì Hân thì đứng một bên phân phó không ngừng.
“Tiểu thư, cô đã thức.” – Dì Hân nói.
“Chào dì Hân, sao hôm nay mọi người bận hơn thường ngày? Là dịp gì đặc biệt sao?”
“Hôm nay Quan lão phu nhân sẽ dọn về đây, nên tôi đang thu xếp vài thứ, tiểu thư cô không cần lo, cậu chủ đã nói là trưa sẽ về dùng bữa” – Như thấy được lo lắng trong mắt cô, dì Hân giải thích.
Mẹ anh ấy đến, vậy chẳng phải bắt đầu rồi sao, bảo cô ngày nào cũng phải nghe mẹ anh ấy nói mốc sao cô chịu nổi, Cách Cách lại không ở đây. Cô đúng thật rất sợ mẹ Hạo Thần, người đàn bà ấy lúc nào cũng toát ra hàn khí lạnh người. Lúc này điện thoại của cô vang lên, là của mẹ.
Cô bỏ nhà đi lâu như vậy, đến giờ mới chịu gọi cho cô. Vừa bắt điện thoại là nghe được giọng nói bất thường của mẹ mình – “Thi Thi, nghe lời mẹ, mau về nhà.”
“Có chuyện gì vậy mẹ? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì?” – Nhược Thi lo lắng hỏi.
“Con mau chóng thu xếp rồi dọn về nhà, mẹ không bức hôn con nữa. Về nhà rồi mẹ sẽ nói cho con mọi chuyện.”
Lần đầu cô thấy mẹ mình nghiêm túc vậy – “Con biết rồi, con thư xếp công việc xong sẽ về nhà.”
“Con càng nhanh càng tốt.” – Nói xong bà cúp máy.
Nhược Thi hơi hoang mang, không biết là chuyện gì hay là mẹ đang đùa để lừa cô về. Dù sao cũng phải nói với Hạo Thần rồi mới đi được, mẹ làm mình thật không yên lòng.
Tại công ty, Thiên La đang báo cáo tình hình công việc cùng Hạo Thần. – “Quan tổng, đã tìm được người, tôi đã bí mật đưa về. Có lẽ bà ta cũng đã phát hiện người đã bị đưa đi.”
“Cậu làm tốt lắm, bà ta biết hay không không quan trọng, hãy đảm bảo người đó phải thật an toàn và mau chống tỉnh lại” – Hạo Thần mắt tối lại.
“Ngài đến xem thử chứ?”
“Chưa phải lúc, đợi đến khi tỉnh lại gặp cũng không muộn”
Nói xong Hạo Thần hất tay ý bảo Thiên La ra ngoài, trong phòng còn lại mình hắn. Đã đến lúc lật mặt. Lần này không được để có sơ hở, tuyệt đối không tha thứ cho ai làm tổn hại đến người thân của hắn.
Tại căn biệt thự Quan gia, bên trong phòng khách có hai thân ảnh đang ngồi đối diện nhau. Một người nâng cằm vươn mắt nhìn, một người thì đầu cúi xuống, hai tay đặt lên đầu gối khẽ run.
Không khí thật khiến người khác khó thở, dì Hân tiến lên nói – “Quan lão phu nhân, Tô tiểu thư, mời hai người qua dùng cơm trưa.”
Nhược Thi thấy mẹ Hạo Thần không nhúc nhích nên mình cũng đành bất động, đột nhiên mẹ Hạo Thần nói – “Thế nào mới chịu đi?”
Nhược Thi vội ngẫng đầu lên, không tin được câu đầu tiên phải nghe lại khó tiêu đến vậy, bà nói tiếp – “Cô thật khó bảo, tôi vẫn đang còn kiên nhẫn, nên cô vẫn có thể bình yên mà bước ra ngoài, nhưng nếu cô cứ ở lì đây, tôi đây cũng sẽ không nhẹ tay nữa.”
Hôm nay, Quan lão phu nhân vừa từ sân bay về, vốn đang mệt mỏi lại còn gặp phải Nhược Thi ở đây vẫn chưa chịu đi làm bà càng thêm tức. Bà rõ ràng đã cùng người nhà cô nói chuyện, vậy mà cũng không bức cô về được.
Nhớ lại chuyện của mấy ngày trước, tại thành phố M – quê nhà của Nhược Thi.
Tại một căn biệt thự nhỏ màu xanh, trong sân có cây hoa đào gốc lớn, xung quanh lại được trồng nhiều bụi hoa khác nhau, trước cổng là một người phụ nữ đang đứng bấm chuông. Cửa mở ra,chủ nhà lấy làm kinh ngạc – “Là cô?”
Người phụ nữ lên tiếng – “Không định mời tôi vào nhà sao?”
Cả hai cùng bước vào, ngồi trong phòng khách giờ là mẹ Nhược Thi và mẹ Hạo Thần. Ba Thi thì tránh mặt ở trong phòng vì không thích người phụ nữ không mời mà đến này. Mẹ Thi nói – “Đã nhiều năm như vậy không liên lạc, không hiểu nổi hôm nay cô đến là có chuyện gì?”
Mẹ Thần mắt nhìn quanh căn nhà thấy cũng không hề khác xưa, có lẽ cái khác đi chính là ‘người’, bà nói – “Đúng vậy, cũng đã nhiều năm, nhiều năm như vậy mà cô cũng không buông tha gia đình tôi, giờ lại muốn dùng con gái để bước vào Quan gia à?”
Cảnh tượng trước mắt thật ngoài sự dự đoán của Hạo Thần, ngay cả Thiên La và những vệ sĩ khác cũng đứng ngây ngốc. Nhược Thi một tay cầm đùi gà, một tay cầm lon coca, ba con gián thối thì ngồi bẹp một chỗ như đợi Nhược Thi sai bảo, nhìn thoáng qua cứ như là đàn chị và mấy tên tay sai vậy.
Nhưng dáng vẻ của cô cũng rất chật vật, trên áo sơ mi một vài chỗ dính máu đỏ, vấy thì dính đầy bùn đất, cổ tay hiện rõ dấu vết bị dây trói, trên mặt còn có dấu ngón tay, khóe miệng còn dính lại chút máu.
“Thần.” – Cô như gặp được thánh, bỏ đồ ăn xuống chạy vào lòng của Hạo Thần.
Một chữ Thần làm lòng hắn ấm áp – “Chúng đánh em?”
Cô quẹt đi nước mắt – “Không biết chúng bị gì, sau khi gọi điện cho anh xong thì đối đãi em rất tốt, còn bảo em nhớ xin anh tha cho họ là được rồi, đừng truy cứu chuyện cũ.”
Ba người đàn ông cùng vài tên côn đồ khác không nói gì chỉ ngồi bẹp xuống đất cuối mặt. Thiên La bước lên – “Quan tổng, để tôi xử lý là được rồi, ngài đưa Tô tiểu thư về trước”
Hạo Thần ôm Nhược Thi xoay người rời đi, Nhược Thi vội kéo tay Thiên La – “Trợ lý Thái, tôi đã hứa với họ không khó dễ họ rồi”
Thiên La vội nhìn Hạo Thần một cái, thấy Hạo Thần gật đầu đồng ý rồi sau đó rời đi. Còn lại Thiên La tự mình định đoạt, anh vẫn là quyết định không đầu tư vào dự án của họ, bảo họ lập tức về nước đừng để gặp lại, ba con gián thối mừng trối chết, dập đầu không ngừng.
Nhược Thi tuy miệng luôn nói không sao nhưng cũng không ngăn được Hạo Thần đưa cô đến bệnh viện kiểm tra tổng quát xem thế nào, hắn vẫn là không yên tâm, không muốn cô bị một chút tổn thương nhỏ.
Cách Cách biết được Nhược Thi gặp chuyện thông qua Thiên La, nên điện thoại cho cô nói là không thể về chăm sóc cô được. Cái gì mà chăm sóc chứ, mấy người này cứ khéo lo.
Tắm xong, cô bước đến giường ngồi lau khô tóc, Hạo Thần vừa bước vào liền tiến đến đoạt lấy khăn lau dùm cô. – “Cám ơn”
“Em đừng đến công ty nữa!” – Hạo Thần đột nhiên nói.
“Tại sao?” – Cô quay người lại đối diện với hắn.
“Rất nguy hiểm, anh cũng không biết được sẽ có chuyện gì xảy ra không, ở nhà chờ anh về là được rồi”
Nhược Thi hơi do dự, cũng không biết từ chối hay nhận lời, mà cũng không thể đưa ra được lý do để thuyết phục Hạo Thần.
Hạo Thần ôm lấy cô nói khẽ - “Trở thành người của anh, chỉ của riêng anh, cho anh.”
Kyaaa~! Lúc trưa khi không tìm thấy cô Hạo Thần đứng ngồi không yên, cảm giác thật mất mát. Lúc thì nghĩ cô lại không nghe lời chỉ biết đi lung tung làm người khác lo lắng, nhưng rồi lại nghĩ không biết có phải đã gặp chuyện gì rồi không. Khi biết được tung tích của cô hắn mới yên tâm được phần nào, vậy nên giờ hắn quyết định không buông tha cô nữa. Mà châm ngôn sống của hắn lại là – Không ghét thì cứ yêu đi!
Nhược Thi đỏ mặt – “Em … “ – Cô ấp úng không nói được.
“Ghét anh?” – Hạo Thần hỏi.
Nhược Thi vội lắc đầu, cô không ghét, không hề, mấy tháng này ở gần nhau, cô thấy hắn rất tốt, đôi lúc rất ôn nhu nhưng cũng rất bá đạo, nhưng cô lại không hề thấy ghét hắn ngược lại tình cảm đối với hắn lại đầy thêm một ít. Hắn có một sức hút rất quái lạ, luôn khiến cô không muốn rời xa, ở trong vòng tay hắn cô thực cảm thấy rất an toàn.
“Vậy thì … yêu anh đi.” – Hắn nói, đúng vậy, nếu không ghét thì cứ yêu đi.
“Nhưng … anh chẳng phải yêu chị Linh sao? Chị ấy rất yêu anh.” – Nhắc tới Linh thì Nhược Thi mới nhớ, có cơ hội gặp phải hỏi rõ tại sao chị thấy chết không cứu.
“Thật ra, anh từng muốn cưới cô ấy.” – Hạo Thần chủ động nói, không đợi cô hỏi.
Nhược Thi nằm trong lòng Hạo Thần trừng mắt – “Rồi sao nữa?”
“Chỉ là cô ấy không đợi được, lại chủ động nói là sẽ kết hôn, cô ấy không muốn làm tình nhân của anh mãi, anh chấp nhận. Lúc đó anh thấy tình yêu thật nực cười, anh yêu cô ấy nhưng khi biết cô ấy sẽ ra đi, anh liền lặp tức chấp nhận rồi lại thấy chán ghét chứ không hề luyến tiếc. Vậy nên anh nhận ra được, anh không hề yêu cô ấy …”
Nhược Thi cắn cắn môi dưới, nếu thật hai người cưới nhau liệu cô có như bây giờ là người thứ hay không? Thấy cô hơi run người hắn ôm chặt lấy, rồi nói – “Sau khi chia tay, anh và cô ta chỉ là bạn, cũng không xảy ra quan hệ gì nữa. Tin anh”
Nhược Thi gật nhẹ, rụt rè hỏi. – “Vậy còn em?”
“Em … ? Em muốn là gì của anh?” – Hắn hơi cười, cảm thấy phải đùa với cô một chút.
“Em muốn thì sẽ được sao?”
“Ừm, em muốn gì anh cũng sẽ thực hiện cho em” – Hắn muốn cô chủ động muốn trở thành người của hắn.
Nhược Thi hơi run cảm thấy không biết có nên nói ra không, nói ra không biết anh ấy có cười mình không. Xấu hổ chết được
“Không nói ngay, anh sẽ đổi ý” – Hắn hăm dọa, đợi hết được rồi cô thật chậm chạp.
“Em nói đây, anh đừng gấp mà.”
Hạo Thần nâng cằm cô lên, mắt hai người chạm nhau, Nhược Thi hơi cúi xuống, xấu hổ nói – “Em muốn là tình cuối của anh”
Hạo Thần hơi ngẫn ra, Nhược Thi chỉ lo cúi mặt không thấy được, cô nói tiếp – “Nếu anh phải cưới người môn đăng hộ đối với mình, thì em chỉ xin anh …để em là tình nhân duy nhất trong lòng anh, được không?”
Không ngờ mình lại nói ra được, chấp nhận làm kẻ thứ trong hôn nhân của người khác, có ít kỉ không? Nhưng hình như mình đã yêu hắn, bắt đầu dựa vào hắn, vẫn là câu cũ mình vẫn không muốn quản nhiều, chỉ hy vọng là được ở bên cạnh hắn. Đến một lúc nếu hắn không cần mình nữa thì mình sẽ tự rời đi.
“Cô ngốc này, em chỉ muốn làm tình nhân thôi sao?” – Hạo Thần cốc nhẹ đầu cô, nghiến răng nói, ai mà ngốc như vậy chứ!
“Ui, sao đánh em! Em trước mắt thấy mẹ anh đã không chấp nhận em ở đây, nên nguyện vọng của em chỉ là mong anh đừng quan hệ gì với ai khác ngoài vợ anh … và em …ưm”
Lời nói của cô bị gián đoạn, Hạo Thần hung hăng hôn cô như trừng phạt sự ngốc nghếch này. Một lúc lâu thấy Nhược Thi không thở nổi nữa nên mới buông ra, vẻ mặt ôn nhu nói.
“Sẽ không có ai khác ngoài em”
Nói xong Hạo Thần nhìn cô cười, Nhược Thi thấy lòng ấm áp cũng chủ động tiến đến hôn hắn nhưng sự vụng về của cô làm Hạo Thần không nằm yên được nữa mà phải chủ động lại. Vậy là Nhược Thi đã chịu làm người của hắn, lòng hắn giờ đây đã thấy an tâm hơn nhiều.
Cả hai cứ triền miên không buông, đến khi gần sáng hắn mới buông tha Nhược Thi, còn cô thì ngũ say mà cứ như ngất luôn rồi.
Vậy là cô ngũ một giấc đến hơn giờ, từ hôm nay cô sẽ không đến công ty, ở nhà ngoan ngoãn mà chờ anh về. Bước xuống giường cô chửi thầm một câu, hắn ăn phải cái gì mà vật cô muốn gãy xương, giờ toàn thân đau nhức bước đi cũng khập khiễn. Thay một bộ đồ đơn giản bước ra ngoài liền thấy người làm đang bận rộn dọn dẹp, dì Hân thì đứng một bên phân phó không ngừng.
“Tiểu thư, cô đã thức.” – Dì Hân nói.
“Chào dì Hân, sao hôm nay mọi người bận hơn thường ngày? Là dịp gì đặc biệt sao?”
“Hôm nay Quan lão phu nhân sẽ dọn về đây, nên tôi đang thu xếp vài thứ, tiểu thư cô không cần lo, cậu chủ đã nói là trưa sẽ về dùng bữa” – Như thấy được lo lắng trong mắt cô, dì Hân giải thích.
Mẹ anh ấy đến, vậy chẳng phải bắt đầu rồi sao, bảo cô ngày nào cũng phải nghe mẹ anh ấy nói mốc sao cô chịu nổi, Cách Cách lại không ở đây. Cô đúng thật rất sợ mẹ Hạo Thần, người đàn bà ấy lúc nào cũng toát ra hàn khí lạnh người. Lúc này điện thoại của cô vang lên, là của mẹ.
Cô bỏ nhà đi lâu như vậy, đến giờ mới chịu gọi cho cô. Vừa bắt điện thoại là nghe được giọng nói bất thường của mẹ mình – “Thi Thi, nghe lời mẹ, mau về nhà.”
“Có chuyện gì vậy mẹ? Ở nhà đã xảy ra chuyện gì?” – Nhược Thi lo lắng hỏi.
“Con mau chóng thu xếp rồi dọn về nhà, mẹ không bức hôn con nữa. Về nhà rồi mẹ sẽ nói cho con mọi chuyện.”
Lần đầu cô thấy mẹ mình nghiêm túc vậy – “Con biết rồi, con thư xếp công việc xong sẽ về nhà.”
“Con càng nhanh càng tốt.” – Nói xong bà cúp máy.
Nhược Thi hơi hoang mang, không biết là chuyện gì hay là mẹ đang đùa để lừa cô về. Dù sao cũng phải nói với Hạo Thần rồi mới đi được, mẹ làm mình thật không yên lòng.
Tại công ty, Thiên La đang báo cáo tình hình công việc cùng Hạo Thần. – “Quan tổng, đã tìm được người, tôi đã bí mật đưa về. Có lẽ bà ta cũng đã phát hiện người đã bị đưa đi.”
“Cậu làm tốt lắm, bà ta biết hay không không quan trọng, hãy đảm bảo người đó phải thật an toàn và mau chống tỉnh lại” – Hạo Thần mắt tối lại.
“Ngài đến xem thử chứ?”
“Chưa phải lúc, đợi đến khi tỉnh lại gặp cũng không muộn”
Nói xong Hạo Thần hất tay ý bảo Thiên La ra ngoài, trong phòng còn lại mình hắn. Đã đến lúc lật mặt. Lần này không được để có sơ hở, tuyệt đối không tha thứ cho ai làm tổn hại đến người thân của hắn.
Tại căn biệt thự Quan gia, bên trong phòng khách có hai thân ảnh đang ngồi đối diện nhau. Một người nâng cằm vươn mắt nhìn, một người thì đầu cúi xuống, hai tay đặt lên đầu gối khẽ run.
Không khí thật khiến người khác khó thở, dì Hân tiến lên nói – “Quan lão phu nhân, Tô tiểu thư, mời hai người qua dùng cơm trưa.”
Nhược Thi thấy mẹ Hạo Thần không nhúc nhích nên mình cũng đành bất động, đột nhiên mẹ Hạo Thần nói – “Thế nào mới chịu đi?”
Nhược Thi vội ngẫng đầu lên, không tin được câu đầu tiên phải nghe lại khó tiêu đến vậy, bà nói tiếp – “Cô thật khó bảo, tôi vẫn đang còn kiên nhẫn, nên cô vẫn có thể bình yên mà bước ra ngoài, nhưng nếu cô cứ ở lì đây, tôi đây cũng sẽ không nhẹ tay nữa.”
Hôm nay, Quan lão phu nhân vừa từ sân bay về, vốn đang mệt mỏi lại còn gặp phải Nhược Thi ở đây vẫn chưa chịu đi làm bà càng thêm tức. Bà rõ ràng đã cùng người nhà cô nói chuyện, vậy mà cũng không bức cô về được.
Nhớ lại chuyện của mấy ngày trước, tại thành phố M – quê nhà của Nhược Thi.
Tại một căn biệt thự nhỏ màu xanh, trong sân có cây hoa đào gốc lớn, xung quanh lại được trồng nhiều bụi hoa khác nhau, trước cổng là một người phụ nữ đang đứng bấm chuông. Cửa mở ra,chủ nhà lấy làm kinh ngạc – “Là cô?”
Người phụ nữ lên tiếng – “Không định mời tôi vào nhà sao?”
Cả hai cùng bước vào, ngồi trong phòng khách giờ là mẹ Nhược Thi và mẹ Hạo Thần. Ba Thi thì tránh mặt ở trong phòng vì không thích người phụ nữ không mời mà đến này. Mẹ Thi nói – “Đã nhiều năm như vậy không liên lạc, không hiểu nổi hôm nay cô đến là có chuyện gì?”
Mẹ Thần mắt nhìn quanh căn nhà thấy cũng không hề khác xưa, có lẽ cái khác đi chính là ‘người’, bà nói – “Đúng vậy, cũng đã nhiều năm, nhiều năm như vậy mà cô cũng không buông tha gia đình tôi, giờ lại muốn dùng con gái để bước vào Quan gia à?”