Đầu tiên, muốn danh trong lúc bận rộn lại tìm ra thời gian rảnh đến chỗ Đỗ Tiêu Nguyệt nói chuyện phiếm, không thể nào. Nhưng anh không thể đến, có thể gọi điện cùng cô nói chuyện phiếm.
Đỗ Tiêu Nguyệt trước giờ là cô gái dễ dàng thoả mãn, nhìn thấy sự cố gắng của anh, cô cả ngày vui vẻ, hơn nữa càng thêm thông cảm cho anh.
Thứ hai, muốn anh buông tay để Tiêu Nguyệt tiếp tục công việc, không chú ý đến những người theo đuổi suốt ngày tặng hoa hồng và chocolate cho cô, cũng có chút khó. Nhưng anh vẫn cố gắng khiến mình nghĩ thoáng ra, bởi anh biết, anh không thể can dự vào tự do của cô. Cho cô không gian, hai người không còn chen chúc ở một chỗ, vấn đề ma sát mới xảy ra.
“Ba mẹ, con đã về.”
Ngày hôm đó, Thành Hải Đông xông vào nhà ba mẹ, lập tức lao vào phòng bếp, chen đến cạnh mẹ chăm chú quan sát.
“Hôm nay ăn cái gì vậy a, bụng con đói đến lép kẹp rồi ạ.” Thành Hải Đông lớn tiếng hét lên.
“Hôm nay có đậu rang vừng, còn có thịt kho tàu.” Bà thành nói.
“Ngon ngon ngon, cơm nấu nhiều không ạ?”
“Con là cái thùng nước gạo, gọi điện về nói muốn ăn cơm, đương nhiên phải nấu thêm vài chén.” Bà thành mặt mày hớn hở vỗ lên khuôn mặt con trai.
“Mẹ làm món ngon, con đương nhiên muốn cổ động a.” Thành Hải Đông kéo vai mẹ, sau khi rửa tay đừng một bên bốc nhón đồ ăn.
Bà thành một bên xào rau, môt bên quay đầu hỏi con trai “Tiêu Nguyệt đang bận gì à? Sao để con chạy về nhà ăn cơm?”
“Cô ấy hôm nay đi xem phim cùng bạn.”
“Sao lại cùng bạn đi xem phim mà không đi cùng con?” Bà Thành nhíu mày.
“Bạn gái ạ, là tổ trưởng chỗ cô ấy làm.” Thành Hải Đông vừa nói vừa nhấc một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng “Nóng quá, nóng quá…”
“Bằng này tuổi vẫn còn tham ăn.” Bà Thành khẽ mắng, nhưng có thể nhìn thấy con trai vui như thế, tự nhiên đôi mắt bà cũng ánh lên tia cười vui vẻ.
“Ăn ngon, ngon ạ, con giúp mẹ mở nhà hàng đồ ăn, thế nào?” Anh nói.
“Mẹ cũng không muốn tìm việc bận rộn, mẹ muốn vui vẻ hưởng hạnh phúc.” Bà Thành cầm đĩa, bỏ rau ra. “Đúng rồi, sao Tiêu Nguyệt còn đi làm? An phận ở nhà làm một người nội trợ không được sao? Mẹ vốn cho rằng con bé cũng ngoan ngoan, nào ngờ cũng thích ra ngoài lang thang.”
Thành Hải Đông nhận đĩa rau từ tay mẹ, nhìn mẹ đang thu dọn, độ nhiên phát hiện, có lẽ trước kia anh đã không tự giác áp đặt cách sống của mẹ lên Tiêu Nguyệt.
Mẹ của anh sau khi tốt nghiệp trung học đã gả cho ba anh, cuộc đời bà không có chí lớn, lấy việc sinh con cho chồng là ý nghĩa sống, chưa từng nghĩ đến cuộc sống của riêng mình.
Anh vẫn cho là cuộc sống của của mẹ là tuyệt nhất, vì thế đã đòi hỏi Tiêu Nguyệt điều đó, có thể anh đã quên, con người luôn khác nhau.
“Mẹ, mẹ không biết sau khi cô ấy đi làm, đã trở nên hoạt bát hơn sao?” Thành Hải Đông cười hì hì nói.
“Chuyện này cũng phải, trước kia có gọi chúng ta “ba, mẹ” cũng chỉ như tiếng mèo kêu, bây giờ còn hỏi chúng ta trà muốn nóng hay ấm, miệng cũng ngọt hơn.” Bà Thành gật đầu.
“Cho nên, cô ấy đi làm là chuyện tốt ạ. Huống hồ, vợ của con nhân duyên rất tốt, mỗi ngày con đi đón cô ấy, có một đống người vây quanh cô ấy nói chuyện phiếm. Ngày hôm qua còn có một bà khác nói con rất thích ăn cá thu, muốn học cách nấu.”
“Cá thu đúng là ăn rất ngon, có điều trước khi nấu phải xối một chút nước nóng lên mặt cá, như thế mới trừ được mùi tanh. Cá thu nhất định…” Bà Thành nhìn con trai ánh mắt mờ mịt, vung tay lên nói “Hôm nào mẹ sẽ dạy Tiêu Nguyệt, con bé sẽ biết.”
“Tiêu Nguyệt còn muốn con hỏi mẹ, từ nay về sau mỗi cuối tuần, buổi tối có thể đến nhà mình ăn tối không ạ? Đương nhiên, cô ấy sẽ phụ trách nấu cơm.” Thành Hải Đông kề vai mẹ nói “Có điều, mẹ nên dạy cô ấy vài chiêu nhé.”
“Con bé sao không tự hỏi?” Bà Thành kỳ quái hỏi.
“Da mặt cô ấy hơi mỏng ạ, tìm sách dạy nấu ăn là một chuyện, chuyện khác còn ngượng, cho nên con mới giúp cô ấy đăng ký.” Thành Hải Đông cười toe toét, tâm tình thật tốt cười cười với mẹ.
“Có gì phải ngượng. Con bé là vợ con, mẹ không dạy nó thì dạy ai?”
“Tốt, vậy con giúp cô ấy hẹn trước, từ nay về sau mỗi tuần một lần, công việc chính là dạy nấu ăn.”
“Không thành vấn đề.” Bà Thành một lời đồng ý, nghĩ đến con và vợ thường xuyên về nhà ăn cơm, trong lòng không khỏi vui vẻ.
Thành Hải Đông sau một hồi hoan hô, bắt đầu sắp xếp bát đũa.
Tiêu Nguyệt vẫn là người vợ hiếu thuận, quét dọn nhà cửa, chợ búa, không cần dặn dò vẫn xử lý rất tốt. Trên thực tế cô cũng không xa lạ gì với ba mẹ anh, có điều cô ngượng ngùng, không biết làm nũng, nhiều ít gì cũng có chút xa cách với ba mẹ anh.
Lúc này, cô chủ động đưa ra đề nghị cùng nhau ăn cơm, học nấu ăn, anh đương nhiên mừng rỡ thay cô chủ động đề đạt rồi.
Quan hệ mẹ chồng nàng dâu, con trai không phải nên nắm vai trò tiên phong, xúc tiến quan hệ hai người sao?
“Mẹ, ba ở thư phòng sao?”
“Đúng, hình như đang xem bản thiết kế mới.” Bà Thành nói.
“Con đi tìm ba.”
Thành Hải Đông nhón một nhúm rau bỏ vào miệng, sau đó rời khỏi bếp. Lúc này, trên mặt anh đã thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm nghị, trong đầu lo lắng giống như thí sinh sắp vào vòng phỏng vấn.
Anh gõ cửa thư phòng, đi vào.
“Đã về.” Thành tiên sinh nói, muốn con trai ngồi xuống phía đối diện “Ba đang xem công trình “Xuân Điền” cũng không tệ lắm, đang muốn hỏi con một chút xem tình hình thế nào.”
“Kinh doanh ở khu vực đó là một sách lược tốt, “Xuân Điền” mới khai trương ba tháng mà tỉ lệ khách đã tăng đến bốn năm lần, hẳn là không lâu có thể thu hồi vốn.
“Được.” Thành tiên sinh liếc nhìn con trai, khen ngợi.
“Trước đó có mấy người cũng kinh doanh loại hình này và gặp một số vấn đề. Cho nên, con nghĩ nên tăng một số thiết bị cao, vừa vặn có thể dùng để tuyên truyền.”
“Con làm chủ, chỉ cần báo giá thoả đáng, mới không để cổ đông có gì để nói nữa.”
“Con biết rõ.” Thành Hải Đông ngồi thẳng người, hai mắt yên lặng nhìn ba “Ba, con có một số chuyện muốn thương lượng với ba.”
Thành tiên sinh đưa mắt nhìn ánh mắt nghiêm túc của con trai, ông cũng tự động ngồi thẳng lên.
“Con nói đi.” Thành tiên sinh nói.
“Con đối với sự nghiệp một tay ba sáng lập này, từ đầu đến cuối vẫn luôn kính nể. Nhưng mà, con chú ý mấy năm nay, những công trình lớn, nếu không phải phối hợp với công ty kiến trúc thiết kế đồ án bên ngoài, những thứ khác như trường học hay bách hoá, những công trình thu lợi như nhà hàng hay trung tâm thương mại chúng ta đều không làm.”
“Con không phải muốn bỏ đi truyền thống của công ty chứ, đây chính là nghề nghiệp của chúng ta.” Khẩu khí của Thành tiên sinh đã có chút nóng.
“Ba, nghề nghiệp đương nhiên cần giữ. Nhưng mà, vì sao không thể thử chuyển đổi?” Thành Hải Đông nhìn ba, ánh mắt tràn đầy sự nhiệt tình.
Thành tiên sinh không nói tiếp, chờ nghe con trai tiếp tục nói.
“Con đã đi qua rất nhiều công trình, đã quan sát và học hỏi được nhiều thuộc tính của những trung tâm thương mại. Con phát hiện, nếu như có thể tập trung thiết kế những trung tâm thương mãi, chẳng những tiền thiết kế cao, mà sức cạnh tranh lại ít, không gian thu lợi càng nhiêu…”
Thành Hải Đông tiếp tục giải thích, ba anh tiếp tục đưa ra câu hỏi, ba con bọn họ đã nói chuyện một tiếng.
Thành Hải Đông lấy từ máy tính không ít tư liệu phụ giúp cho lập luận của anh, cho đến nhận được sự đồng ý của ba anh cho việc phát triển không gian kinh doanh mới.
Thành Hải Đông biết rõ, đây là dũng khí mà Đỗ Tiêu Nguyệt đưa đến cho anh. Cô rõ ràng có thể an ổn với hiện tại, làm một bà nội trợ, nhưng cô lại lựa chọn cách tự mình phấn đấu.
Tình huống của anh cũng thế.
Duy trì nguyên trạng, anh vẫn có thể thiết kế khách sạn, làm ông chủ một công ty chuyên sản xuất gia cụ, nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi nuối tiếc khi không thể hiện thực hoá ý tưởng của mình.
Cho nên, đã đến lúc nên thay đổi.
Trong khi Thành Hải Đông cùng ba thành công đạt được nguyện vọng, Đỗ Tiêu Nguyệt cùng tổ trường Tân Di Linh cũng đã xem hết bộ phim, sau đó cùng ăn bữa tối, cuối cùng về đến nhà.
Đỗ Tiêu Nguyệt yêu cầu taxi dừng cách nhà một đoạn đường rồi xuống xe, không nghĩ đến Tân Di Linh cũng muốn xuống cùng cô, đưa cô về đến nhà.
“Cảm ơn.” Đỗ Tiêu Nguyệt vẫn tay với tài xế, đưa mắt nhìn rõ chiếc xe vàng rời đi.
“Thật là một cậu nhóc thú vị.” Cô cười nói với tổ trưởng.
“Cậu ta có hứng thú với em.” Tân Di Linh trực tiếp nói.
Đỗ Tiêu Nguyệt khẽ nở nụ cười, lắc đầu “Tổ trưởng, chị nghĩ nhiều quá rồi, chỉ bởi trên xe nói về bộ phim “Ca sĩ im lặng” em yêu thích, cho nên mới có chung chủ đề.
“Đó là một bộ phim từ rất lâu.”
“Cho nên mới nói là có duyên.” Đỗ Tiêu Nguyệt tâm tình rất tốt, trong mắt ánh cười lung linh “Chị Di Linh, cảm ơn chị hôm nay mời em xem phim.”
“Em không phải cũng mời chị đến Hàn Lâm Quán ăn cơm uống trà sao? Chúng ta huề nhau. Gọi chị là Di Linh là được rồi. Lần sau chúng ta lại cùng đi” Tân Di Linh vỗ vỗ vai cô, tay thuận thế dừng luôn trên vai cô.
“Lần sau em sẽ đi cùng Thành Hải Đông đến xem phim, còn muốn đưa anh đến Hàn Lâm quán uống trà, vị thật sự đặc biệt.” Đỗ Tiêu Nguyệt tung tăng nói như chim sẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hạnh phúc.
“Em gần đây hình như rất vui vẻ? So với trước kia thì rảnh hơn?” Tân Di Linh thu tay lại, nhàn nhạt nói.
“Vâng.” giọng Đỗ Tiêu Nguyệt vui vẻ, khuôn mặt dịu dàng, cả người giống như một đoá hoa đang nở rộ “Bọn em đang cố gắng giúp nhau tìm ra điểm chung, cũng tìm được khá nhiều, có thể quyết định được cuối tuần cùng đến nơi nào chơi.”
Tân Di Linh nhìn chuyện này bất tri bất giác càng trở nên tự tin, cũng càng dám nói trong lòng có ý kiến với Tiêu Nguyệt, trong lòng cô quả thật có rất nhiều cảm xúc giao nhau.
Cô vẫn cho rằng mình có thể thay đổi được Đỗ Tiêu Nguyệt, dù sao cũng nhờ Đỗ Tiêu Nguyệt cô mới tìm lại được tự tin của mình.
“Cho nên, Thành Hải Đông đã bớt xã giao?” Tân Di Linh củng cố tinh thần nói.
“Hiện tại anh ấy viện cớ thân thể không khoẻ đã thoái thác một nửa xã giao, buối tối bọn em thường ngồi bên nhau hoặc đến quán mỹ thuật tạo hình ở gần đó.” Đỗ Tiêu Nguyệt rất tự nhiên bắt đầu nói về cuộc sống của mình, đã quen chia sẻ buồn vui với bạn bè “Hơn nữa, sau khi em đi học một thời gian ngắn đã có thể xử lý một chút bảng biểu cơ bản.
Hải Đông còn nói từ nay về sau muốn giao toàn bộ các bản báo cáo kế toán công ty cho cô phụ trách.
“Chị còn đang muốn hẹn em từ nay về sau đi xem phim, xem ra hiện tại muốn hẹn em, có vẻ khó.” Tân Di Linh cô đơn cười nói.
“Vẫn có thể mà.” Đỗ Tiêu Nguyệt vội vàng kéo nhẹ cánh tay Di Linh, tròn mắt nhìn cô “Em cùng anh ấy không thể nào dính với nhau mãi được. Khó có cơ hội tìm được một người bạn hợp với em, chúng ta cùng thích một loại nhạc, có thể không vì chuyện hôn nhân mà bất hoà a.”
Tân Di Linh nhìn khuôn mặt Đỗ Tiêu Nguyệt gần trong gang tấc, đổ nhiên cầm tay cô “Tiêu Nguyệt, chị thật sự thích em.”
“Em cũng rất yêu mến chị, tổ trường.” Đỗ Tiêu Nguyệt cũng thành thật trả lời.
“Tiêu Nguyệt, em đúng là làm tổn thương anh quá.”
Đỗ Tiêu Nguyệt cùng Tân Di Linh cùng lúc quay đầu lại, Thành Hải Đông đang đi đến phía hai người.
Thành Hải Đông liếc nhìn Tân Di Linh, trong lòng đột nhiên vang lên tiếng chuông cảnh b áo.
Đàn ông đối với đối thủ cạnh tranh đương nhiên nhạy cảm. Tân Di Linh này đối với anh có địch ý, hơ nữa cô ta làm gì mà nắm tay vợ yêu của anh.
“Từ mấy trăm dặm trước đã nghe hai người nói yêu mến nhau.” Thành Hải Đông một tay nắm lấy eo Tiêu Nguyệt, thuận thế tách tay hai người ra.
“Có sao đâu, em và tổ trưởng đều là nữ mà.” Đỗ Tiêu Nguyệt vừa cười vừa nói, rất tự nhiên dán bên cạnh anh.
“Em thì tốt rồi, người có chuyện là Tân Di Linh. Nhiều lần tôi đi đón Đỗ Tiêu Nguyệt, đều không đụng mặt với cô, ngưỡng mộ đã lâu.” Thành Hải Đông cầm tay Tân Di Linh, nắm chặt.
Tân Di Linh miễn cưỡng bày ra một nụ cười, nhanh chóng rút tay về.
“Tổ trưởng, chị có muốn đến nhà bọn em uống cà phê không? Anh ấy pha cà phê rất ngon đấy.” Đỗ Tiêu Nguyệt dò xét bạn tốt cùng chồng yêu chạm trán, trên mặt lộ vẻ tung tăng như chim sẻ.
“Em không uống cà phê, sao biết anh pha cà phê ngon?” Thành Hải Đông nhướn mi, cười xoa nhẹ tóc Đỗ Tiêu Nguyệt.
“Anh mỗi lần đều tự biên tự diễn, nói mình pha cà phê rất ngon, hơn nữa nhìn anh pha cà phê đúng là rất lợi hại.” Đỗ Tiêu Nguyệt hai mắt bừng sáng sùng bái nhìn anh.
Thành Hải Đông cười, qua bao nhiêu chuyện anh vẫn có thể phát hiện, vợ của anh đã đưa anh lên tận trời, loại cảm giác này thật tuyệt.
“Chị về trước được rồi.” Tân Di Linh thấp giọng nói.
“Chị thật sự không đến nhà chúng em ngồi chút sao?” Đỗ Tiêu Nguyệt ủ rũ, mặt mũi tràn đầy thất vọng bước đến gần tổ trưởng hơn.
“Lần sau đi.” Chờ chồng cô không ở nhà. Tân Di Linh cười khổ xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Tổ trưởng có lẽ mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi, em đừng miễn cưỡng cô ấy, hôm nào chúng ta sẽ mời tổ trưởng và đồng nghiệp cùng đến nhà mình ăn thịt nướng, anh phụ trách làm đầu bếp, ok?” Thành Hải Đông ôm chặt eo Tiêu Nguyệt, không hề ngoài ý muốn thấy đôi mắt buồn bã của Tân Di Linh.
“Tổ trưởng, được không?” Đỗ Tiêu Nguyệt cao hứng hỏi.
“Hỏi mọi người một chút, mọi người ok, chị cũng ok.” Tân Di Linh nhàn nhạt nói “Chị đi đón xe, tạm biệt.”
“Em tiễn chị.” Đỗ Tiêu Nguyệt kéo cánh tay Thành Hải Đông, cùng đi ra ngoài.
“Không cần.” Tân Di Linh lắc đầu.
“Không được, bọn em giúp chị nhớ biển số xe, như vậy mới an toàn.”
Vì thế ba người đứng bên cạnh đường, Thành Hải Đông đón một chiếc taxi, giúp Tân Di Linh mở cửa xe.
“Ngày mai gặp.” Đỗ Tiêu Nguyệt vừa cười vừa nói.
“Ngày mai nói chuyện bộ phim hôm nay.” Tân Di Linh liếc nhìn Thành Hải Đông, ngồi vào taxi.
“Được.” Đỗ Tiêu Nguyệt phất tay, lui trở lại bên người Thành Hải Đông.
Thành Hải Đông duỗi hai tay, vòng ôm eo Đỗ Tiêu Nguyệt, cô thuận thế dựa vào ngực anh, tự nhiên mà giống như bọn họ đã làm được chuyện kinh thiên động địa vậy.
Tân Di Linh nhắm mắt, muốn dứt bỏ ý niệm ái mộ trong đầu.
Tháng sau, phải người ta dừng tặng hoa Đỗ Tiêu Nguyệt a, cho đi mà không cần đáp lại, quả thật rất khổ sở, rất khổ…
Khi taxi biến mất trong tầm mắt hai người, Thành Hải Đông ôm Tiêu Nguyệt đi về phía nhà, nói chuyện phiếm nhưng lại như hỏi thăm “Hai người hôm nay đi xem phim gì?”
“Paris anh yêu em.” Bộ phim này do hai mươi bốn đạo diễn tại Paris liên kết lại từ những phim ngắn. Trong đó có mấy phần em rất thích, Thù Diệp đã chết, khiến em rất buồn. Còn nữa, có một người mẹ trẻ đem con mình đặt lên ghế ở nhà trẻ, chính mình lại đi làm bảo mẫu cho một gia đình nhiều tiền, phối hợp với một bài hát ru, cũng làm cho lòng người chua xót. Còn có một màn hai người đàn ông tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng vừa gặp đã yêu, cũng rất hay…”
Đỗ Tiêu Nguyệt nói cảm tưởng của mình hôm nay, bởi vì nói quá nhiều, nhịn không được dừng lại thở dốc.
“Đợi DVD phát hành, chúng ta đi mua rồi cùng xem, chuyện tình cảm động, thật sự không dễ dàng.”
“Tổ trưởng thích nhất đoạn hai người đàn ông bất đồng ngôn ngữ…. đúng không?” Thành Hải Đông không mặn không nhạt hỏi.
“Sao anh biết?” Đỗ Tiêu Nguyệt kinh ngạc mở to mắt.
“Tình yêu không cần người phiên dịch.” Thành Hải Đông lạnh lùng cắn môi dưới, trong lòng có chút không thoải mái.
Cô bình thường mở miệng ra là tổ trưởng tổ trưởng đã đủ khiến thân kinh anh không thoái mái. Anh cho rằng tổ trưởng là chị em tốt của cô, nên đành mắt nhắm mắt mở.
Vừa rồi nhìn thấy cảnh kia, anh tuyệt đối không nghĩ tổ trường là nữ nhưng lại có ý tứ với Tiêu Nguyệt. Có tình cảm với vợ người khác, anh sao có thể không để ý?
“Tổ trưởng rất thích em.” Anh cau mày, biểu lộ cứng ngắc.
“Em biết, chị ấy cũng vừa nói cho em biết.” Đỗ Tiêu Nguyệt không phát hiện ra sự khác lạ ở anh, vừa cười vừa nói.
Sắc mặt Thành Hải Đông biến đổi, một giọng nói lập tức nhảy vào đầu anh…
Em lập tức từ chức cho anh.
Thành Hải Đông cắn chặt môi dưới, cố gắng nuốt trở lại câu kia.
Tiêu Nguyệt làm việc tại Moss rất vui vẻ, dám cùng người xa lạ nói chuyện là rất tiến bộ. Với cá tính trầm ổn của cô, những đồng nghiệp nhỏ tuổi đều xem cô trở thành chị lớn, dần dần, cô cũng bỗi dưỡng được sự tự tin trong lòng.
Nhưng vừa nghĩ đến người kia dùng cách này để ở bên Tiêu Nguyệt theo đuổi, anh vẫn không thoải mái.
“Hải Đông?” Cô kỳ quái nhìn anh.
“Cô bé ngốc, tổ trưởng yêu mến em so với những người khác không phải nhiều hơn sao, em không thấy sao?” Thành Hải Đông khẽ nhéo mũi cô, khẩu khí cố gắng thật bình thản.
“Em cũng cho là thế, cho nên cúng em mới có thể như hình với bóng.” Cô thoải mái nói.
Thành Hải Đông đứng hình tại chỗ, lập tức há hốc miệng.
“Cô gái này đúng là ngốc nghếch mà, sao có thể đơn thuần đến mức này?
Bởi vì cô xem tổ trưởng là bạn tốt, cho nên đối với ánh mắt dị thường kia của tổ trưởng cô cũng không để ý, cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng bạn bè thân thiết yêu mến nhau a.
“Trời ạ, lúc trước sao em lại nhận sự theo đuổi của anh? Anh phát hiện cấu tạo đầu óc em rất khác thường, quả thật không hiểu chuyện thế sự, không thể tham gia chiến sự.” Thành Hải Đông cười ra tiếng, mở ta kéo cô vào trong lòng.
Đỗ Tiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày, suy nghĩ nửa ngày, cô vẫn lắc đầu không hiểu.
“Em cũng không biết vì sao lại tiếp nhận sự theo đuổi của anh, chỉ biết anh là người đầu tiên khiến em vui vẻ, không gặp anh, trong lòng có gì không đúng. Hoặc có thể nói, một giây anh bệnh vực lẽ phải kia, đã khắc sâu ấn tượng trong em. Anh vì sao lại hỏi thế?” Cô chớp chớp mắt khó hiểu ngửa đầu nhìn anh.
“Không có việc gì. Anh chỉ có thể nói… Anh đối với chuyện có thể thuận lợi đưa em về nhà, cảm thấy đúng là may mắn. Nếu anh nhiệt tình theo đuổi em nửa ngày, không chừng em còn xem anh là người bạn bình thường, anh chẳng phải sẽ không có cơ hội thể hiện mình sao?” Anh mở lớn hai mắt, hưng phấn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bên trái bên phải nhìn nhìn…
Xem cô như quốc bảo a.
“Em cũng không phải kẻ ngốc, bạn bè bình thường sao dùng ánh mắt đó nhìn em?” Đỗ Tiêu Nguyệt thấp giọng nói, mắt rủ xuống, lơ đãng lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
Thành Hải Đông cúi người ôm lấy mặt cô, cười nhẹ nói “Em xác định em không phải cô ngốc?”
“Em không phải.” Cô khẳng định, cằm hất lên.
“Em cho rằng, bất cứ người nào thích mình em cũng đều biết?”
“Biết a.” Cô nói, nghiêm trang nói “Giống như tổ trưởng đó, có những vị khách khác cũng yêu quý em, không lẽ cũng là muốn theo đuổi em.”
Thành Hải Đông ngạc nhiên mở lớn hai mắt, bởi vì cô “thật sự” không phát hiện ra tình cảm dị thường của Tân Di Linh đối với cô.
Cho nên, đối tượng đàm phán của anh không phải Tiêu Nguyệt, mà là Tân Di Linh.
Anh không muốn phá tan tình bạn của Tiêu Nguyệt và Tân Di Linh, anh chỉ là sợ sau khi Tân Di Linh nói ra, sẽ khiến Tiêu Nguyệt cảm thấy tổn thương khi phát hiện Tân Di Linh có rắp tâm.
“Anh hôm nay sao lại nói chuyện kỳ quái vậy? Đừng nói chuyện này nữa, nhanh cho em viết, anh đến nói chuyện với ba thế nào rồi?” Đỗ Tiêu Nguyệt vội vã hỏi.
“Vào nhà rồi nói.” Thành Hải Đông đi đến trước cửa, cầm chìa khoá mở cửa.
“Ba đồng ý sao?” Đỗ Tiêu Nguyệt lập tức hỏi.
“Đúng.”
“Oa.” Đỗ Tiêu Nguyệt ôm cổ anh, cười đến hốc mắt phiếm hồng.
Thành Hải Đông ôm eo nhỏ của cô, xoay vòng tròn.
Anh vui vẻ hô to…
“Ba đã đồng ý cho anh thời gian nửa năm để thử xem xét về thiết kế trung tâm thương mại, trong giai đoạn này, anh đã có đề án muốn quan tâm. Nhưng là, ông đồng ý nếu như thiết kế của anh thành công, những xã giao lợi nhuận không cao sẽ bị loại bỏ, như vậy anh mới có thể tập trung vào quy hoạch thị trường trung tâm thương mại.”
“Thật tốt quá, tuy nhiên tiếp theo anh sẽ rất vất vả, nhưng anh nhất định sẽ thành công. Không ai giỏi hơn anh trong việc sắp đặt không gian để thu hút người khác. Nở cửa hàng chính là muốn kiếm tiền a, vậy bọn họ tìm đúng người rồi…”
Đỗ Tiêu Nguyệt cao hứng không biết phải làm thế nào, đầu tiên là miệng không ngừng nói, có điều cô cũng không có thói quen nói quá nhiêu, cuối cùng đành phải quay trở lại ôm anh.
“Thật tốt quá, thật tốt quá.” Cô đem mặt chôn nơi cổ anh, không ngừng thì thào nói.
Thành Hải Đông nâng khôn mặt cô lên, hốc mắt cô đã ngập nớc, lại cười khiến người khác cảm thấy vui vẻ.
Anh chưa từng thấy cô vui đến thế.
Có điều anh muốn triển khai một cuộc sống khác, kết quả cô vợ ngốc của anh sau khi sổ lồng đã khiến anh cảm thấy mình như người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng vậy.
Muốn anh làm thế nào để không đem cô ôm vào trái tim đây?
Thành Hải Đông cúi xuống hôn lên môi nhỏ của cô, dịu dàng như đang chăm sóc một bảo vật yêu quý.
Đỗ Tiêu Nguyệt ôm cổ anh, kiễng mũi chân, hôn trả lại anh.
Tâm ý yêu thương của hai người truyền đạt cho nhau, ôn du triền miên cũng không có cách nào thoả mãn, không biết ai bắt đầu trở nên chủ động, bọn họ ôm lấy nhau, lực đạo tăng thêm, hôn sâu cũng bắt đầu khơi dậy những nóng bỏng trong người.
Lưng Đỗ Tiêu Nguyệt dán lên tường, nút áo Thành Hải Đông bị cô mở từng chiếc từng chiếc, mà tay anh đã dán lên người cô, nhóm lên da cô vài đoá hoa lửa.
“Đêm nayc ó được không?” Hô hấp nóng bỏng của anh phả lên tai cô, khiến cô run rẩy.
“Em.. còn chưa tắm.”
Đỗ Tiêu Nguyệt ngẩng cổ, bàn tay anh lướt trên người cô khiến mặt cô hồng lên rên rỉ.
“Em hình như hơi mệt, anh nên để em nghỉ ngơi.”
Thành Hải Đông vuốt nhẹ khuôn mặt hơi mệt mỏi của cô, anh thở dài, đem má chôn ở cổ cô, thở phì phì, dùng hết khả năng bình ổn dục vọng của mình.
Khi quan hệ của hai người cải thiện, Tiêu Nguyệt đã thành thật nói với anh, cô không phải không thích thân mật với anh, cô còn rất khó kháng cự được anh, nhưng cô rất dễ mệt, kết quả của những đêm tham hoan thường xuyên khiến gân cốt cô kiệt sức, cần phải ngủ đến khi mặt trời lên cao mới có thể điều chỉnh lại.
Nhưng cô lại sợ cự tuyệt anh, anh sẽ giận, cho nên luôn tuỳ ý để nhiệt tình của anh khiến cô mệt lả. Đối với cô mà nói, đây chính là một phần áp lực trong hôn nhân của cô.
Thành Hải Đông cũng không nghĩ mình là người ham thích quá, có thể anh yêu cô, nhưng lúc đối mặt với cô, anh luôn không thể nào khống chế cảm giác muốn cô. Nhưng nhiệt tình của anh lại tạo áp lực cho cô, cho nên anh nguyện ý vì cô mà khắc chế.
Chỉ cần có thể ôm cô, anh đã cảm thấy hạnh phúc.
“Anh không sao, anh đi tắm nước lạnh.” Thành Hải Đông đứng thẳng nưgưòi, cho cô một nụ cười trấn an.
“Hải Đông…” Đỗ Tiêu Nguyệt nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng vô cùng cảm động.
Lúc trước, cô quan tâm anh, anh mỗi ngày chăm lo chuyện uống thuốc của cô, uống nước, nước trái cây, mỗi ngày giục cô đi ngủ sớm. Cô biết rõ đối với dục vọng của anh chính là một loại tra tấn. Nhưng anh không muốn làm cô mệt, tất cả đều cắn răng nhịn xuống.
Đỗ Tiêu Nguyệt bước nhanh về phía trước, từ sau ôm lấy eo anh.
“Em còn chưa nói không mà, em chỉ nói em chưa tắm thôi.” Cô ghé mặt vào sau lưng anh, hai tai đỏ hồng, cô làm một chuyện cả đời này chưa từng làm “Chúng ta có thể cùng tắm…”