Mỹ Anh đặt cốc nước trên mặt bàn, những ngón tay thon dài được chăm chút cẩn thận vuốt v3 thân cốc nước.
- Anh nói cô ta không yêu Trạch Dương là sai rồi, cô ấy yêu anh ta.
- Cô nói điên rồ gì vậy hả? Người cô ấy yêu là tôi.
Mỹ Anh cười lạnh.
- Anh không muốn chấp nhận cũng chẳng sao cả, dù sao tôi cũng đã tiếp cận được anh ta.
Sớm muộn gì anh ta cũng rơi vào tay tôi thôi.
- Cô nhớ giao dịch giữa chúng ta đấy, đừng có mà nuốt lời không cô sẽ không có được hắn đâu.
Mỹ Anh nhíu mày nhìn Khánh Phi, cô không hiểu người như anh ta thiếu gì phụ nữ mà lại đâm đầu vào cướp đoạt người phụ nữ đã bị Trạch Dương bao nuôi.
Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng nữa, cô ta chỉ cần Trạch Dương đổi phụ nữ và cô ta là lựa chọn của anh.
Khi tìm kiếm một người vừa xinh đẹp, vừa sạch sẽ lại trẻ đẹp để đối phó với Trạch Dương thì Khánh Phi đã chọn ngay Mỹ Anh.
Cô ta cũng có tham vọng, dễ dàng có thủ đoạn để làm cho Cảnh Nghi rời xa Trạch Dương.
Chỉ cần Cảnh Nghi rời khỏi nhà hắn là được, còn mặc kệ cô ta muốn dây dưa với hắn thế nào cũng được.
- Anh không nghĩ mình đang làm tổn thương cô ấy sao? Hôm qua chắc chắn anh đã nhìn thấy bộ dạng thảm thương của cô ấy rồi.
- Cô đừng có mà nói mò, cô ấy luôn muốn rời xa hắn nên chẳng có gì là tổn thương cả.
Tôi chỉ đang giúp cô ấy mà thôi.
Việc của cô là kéo lấy Trạch Dương, không phải quan tâm đến Cảnh Nghi.
Mỹ Anh mỉm cười, nhướng hàng lông mày được tỉa cong cong hút mắt.
- Anh ta nói muốn tôi rồi, chỉ là tôi đang diễn thêm kịch như anh bảo thôi.
Chắc chỉ vài ngày nữa, anh ta sẽ lên giường với tôi.
Lúc ấy sẽ có ảnh cho anh gửi cho người anh yêu.
Tôi nghĩ cô ta sẽ rời đi ngay tức khắc.
- Hắn đúng là kẻ hám sắc, cô cứ như vậy đi, để hắn chinh phục một chút.
- Anh là người đưa cô ta đến để tận mắt chứng kiến sao? Kể ra anh cũng nhiều mưu mẹo nhỉ?
Khánh Phi không hề biết Cảnh Nghi đến đó trùng hợp như vậy nên coi như ông trời giúp hắn.
Hắn cũng không muốn cô biết sớm nhưng như vậy lại hay, biết đâu cô sẽ rời bỏ hắn ta sớm hơn dự kiến.
...
Sau giờ ăn trưa, Cảnh Nghi thấy Tống Vinh vào nhà thì gật đầu chào nhưng anh ta vẫn nhìn cô đầy xa lạ, lạnh lùng không thiện cảm.
Đến nhà là anh ta liền lên thư phòng gặp Trạch Dương ngay.
Có vẻ anh ta là người thân cận bên cạnh hắn thì phải.
- Chuyện ở Maldives em đã điều tra, đúng là cô ấy làm ví ở cửa hàng làm đồ da thủ công, hắn ta nhờ nhưng cô ấy không giúp sau đó rời đi.
- Còn với Khánh Phi.
- Anh ta đi theo cô ấy từ lúc hai người sang đó được ba ngày, nhưng chỉ gặp riêng vào đúng ngày chúng ta làm việc.
Họ nói gì thì em không điều tra được nhưng sau khi có cãi vã thì cô ấy về phòng đến lúc em đón cô ấy đến viện với anh.
Còn hôm qua?
- Làm sao?
- Đúng là hai người họ lại gặp nhau, chính Khánh Phi đã đưa cô ấy vào phòng anh.
Cô gái tên Mỹ Anh có gặp gỡ Khánh Phi, còn có quen với Cảnh Nghi hay không thì em chưa có manh mối gì?
Trạch Dương trầm ngâm suy ngẫm một lúc rồi ra lệnh.
- Bám sát cổ phiếu công ty hắn, liên hệ cho tôi các cổ đông, chúng ta sẽ tiến hành đánh sập công ty của hắn.
- Vâng ạ.
- Tiếp tục điều tra xem Mỹ Anh có liên quan đến Cảnh Nghi hay không?
- Dạ, em rõ rồi.
- Hắn ta có một căn hộ chung cư ở Home Garden, cậu hãy mua cho tôi một căn hộ ở đấy luôn.
- Vâng
Tống Vinh đi rồi, Trạch Dương ngồi cầm chiếc bút trên tay xoay vòng, sắc mặt trở nên tàn nhẫn.
" Khánh Phi, khi gậy ông đập lưng ông thì đừng trách vì sao tôi ác."
....
Trong một phòng trà khép kín, Trạch Dương thư thái như một người rỗi việc.
Phương Vũ Đan vào phòng, ngồi xuống đối diện anh.
- Hôm nay ông chủ Nghiêm Dương lại có nhã hứng gặp tôi sao.
Hắn nhìn người phụ nữ trước mặt cười nhạt.
- Cô vẫn một mình chạy theo hắn ta mà không được hồi đáp hả?
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Có cần tôi giúp cô bước chân vào nhà hắn không?
Phương Vũ Đan thấy cổ họng mình khô rát, đối diện với người đàn ông này khiến cô run rẩy, lời hắn nói quyết đoán nhưng sắc mặt lại vô cùng khó đoán.
- Đưa hắn lên giường, có con thì chắc chắn gia đình họ sẽ tiếp nhận cô, không phải sao?
- Ba mẹ anh ấy rất thích tôi, nếu không có người đàn bà bên cạnh anh thì anh ấy đã để ý đến tôi rồi.
- Vậy nên tôi mới đang giúp cô đây.
Chuyện cô hất cốc nước vào mặt cô ấy, coi như tôi sẽ bỏ qua nếu cô kìm được chân hắn không bám lấy Cảnh Nghi nữa.
Vũ Đan thất kinh, tại sao chuyện gì anh ta cũng biết hết vậy?
- Tôi là kẻ mà ai dám đánh tôi thì tôi sẽ lấy mạng người ấy, sỉ nhục người phụ nữ của tôi cũng sẽ nhận kết quả tương tự.
Cô muốn thử không?
- Tôi phải làm gì? Anh ấy không dễ dàng...
- Thật sự cô không biết cách?
- Tôi..
- Đừng làm người tốt nửa mùa, cái gì gọi là cao thượng để chờ hắn quay về nhìn cô khi không có Cảnh Nghi thì cứ chờ đến già đi.
Hơn nữa, Cảnh Nghi cũng chán tôi rồi nên có thể tôi sẽ buông tay cô ấy, liệu cô còn có cơ hội?
Sắc mặt Vũ Đan tái nhợt, môi mấp máy.
- Anh không được bỏ cô ta, ngàn lần cũng không được.
- Nhưng tôi chán cô ta rồi.
Động tác không nhanh không chậm, hắn bước ra ngoài mang theo một nụ cười lạnh.
Khi Trạch Dương đã đi khuất, Vũ Đan mới đứng dậy nhưng trong lòng như có luồng gió mới thổi qua, không kiềm chế được nụ cười suốt quãng đường về nhà..
Mỹ Anh ra đến cổng trường nhìn thấy Trạch Dương đứng bên đường, thân người cao lớn tựa bên hông chiếc xe thể thao màu bạc thì không tránh khỏi niềm vui vỡ òa.
Cô ta nhanh nhẹn chạy lại chào hỏi lễ phép.
- Sao anh lại đến đây?
- Không muốn tôi đón?
- Dạ không phải, là do em thấy bất ngờ quá thôi ạ.
- Lên xe đi.
Sau khi đi ăn tối, hắn đưa Mỹ Anh đến Phồn Hoa chơi.
Trong phòng Vip của Phồn Hoa, một bàn đầy những chai rượu được khui ra bất chấp có uống hết hay không?
Một dàn tiếp viên bước vào, trang phục hôm nay của họ không phải là đồng phục của quán mà là mặc theo yêu cầu của khách.
Những chiếc áo bra chỉ quấn quanh ngực, chỉ cần nhẹ tay là dây áo bung ra sẽ chẳng còn gì trên người còn váy thì theo bước chân đã lộ vòng ba căng tròn hút mắt.
Mỹ Anh ngồi bên cạnh Trạch Dương tự tay rót rượu cho anh.
Cô ta giả lả, bẽn lẽn còn tỏ ra một chút lo sợ.
- Anh không phiền nếu em cởi bớt áo chứ?
Hắn không trả lời mà chỉ gật đầu lấy lệ.
Cô ta như chuẩn bị sẵn nên cởi chiếc áo sơ mi bên ngoài ra thì bên trong là chiếc áo quây ngực khoe vòng eo và vòng ngực bắt mắt.
Cô ta đưa đến trước mặt hắn cốc rượu rồi ngồi sát lại gần ôm lấy anh vờ quan tâm:
- Anh đi như này có bị cô gái kia làm khó không?
- Cô ta cũng chỉ là gái được bao thôi, tôi thích cô ta đến giờ thì hết hứng rồi, không phải cũng chỉ là phụ nữ thôi sao?
Mỹ Anh cúi đầu nhưng ánh cười lại hiển thị rõ ràng, vậy là hắn đã chán cô ta thật.
Hắn đã muốn đổi khẩu vị là cô.
- Hôm nay tôi đã đi đón em như vậy còn chưa hiểu sao?
Cô ta bấu hai tay vào đùi mình kìm nén niềm vui sướng trong lòng nhưng bên ngoài nhìn vào thì lại thấy trong đó là sự lưỡng lự.
Cô ta cần phải kiềm chế để được cung phụng, được chiều chuộng như cô gái kia.
Cô ta vờ đỏ mặt:
- Em chưa kịp chuẩn bị cho việc kia nên...
- Tôi không vội
- Anh có thể cho em tiền học phí chứ?
- Muốn bao nhiêu cũng được nếu phục vụ tôi tốt.
Tôi bỏ tiền không phải mua búp bê để cất vào tủ kính.
Hắn cầm cốc rượu lên uống, kéo cô ta vào ngực mình.
Mỹ Anh dựa dẫm cầm lấy cốc rượu.
- Để em hầu rượu anh.
- Được, vậy uống đi.
Hắn mang cốc rượu kề sát môi cô ta.
Mỹ Anh chỉ kịp uống một ngụm nhỏ, rượu không kịp vào miệng đổ loang xuống ngực.
Cô ta đỏ mặt, ho khan vài tiếng.
- Rượu không biết uống còn đòi hầu rượu.
Em nên hầu giường thì hơn.
Hôm nay đi theo tôi chứ?
- Để một thời gian nữa được không ạ?
- Ngại sao?
- Em...
- Được nhưng tôi không kiên nhẫn đâu, biết điều thì ngoan ngoãn một chút, tôi ghét phụ nữ cứng đầu.
Nói đến đây, nghĩ tới Cảnh Nghi, lòng lại nhói lên nhưng hắn cố xua đi cảm giác đó, hắn không cần ai kể cả cô.
Cô ta sợ hắn đổi ý nên vội vã gật đầu.
- Dạ vâng ạ.
Hắn đẩy cô ta ra, ngồi dựa lưng vào ghế, tao nhã uống rượu, ánh mắt u ám, sâu hút mang lại một cảm giác lạnh đến rợn người.
Hắn không chấp nhận việc cảm xúc của mình đang bị lệ thuộc vào Cảnh Nghi.
Hắn đưa cô ta về một căn hộ có đầy đủ nội thất.
Mỹ Anh nhìn quanh nhà thích thú nhưng lại rụt rè như một chú chim lần đầu rời khỏi tổ.
Vậy nhưng hắn không ở lại đó mà rời đi vội vã.
Ngay khi Trạch Dương rời đi, cô ta đã gọi điện thông báo với Khánh Phi, sau đó lập tức xóa lịch sử cuộc gọi.
Nhiều ngày liền, Trạch Dương không về nhà nhưng Cảnh Nghi cũng không gọi điện cho hắn.
Hôm nay vừa thấy tiếng xe hắn vào gara, cô khóa cửa phòng lại, ngồi ngoài ban công đeo tai nghe lên nghe nhạc.
Trạch Dương vào nhà, không thấy bóng dáng Cảnh Nghi đâu liền ngó vào bếp.
- Cảnh Nghi có nhà không bác?
- Con bé vừa quanh quẩn ở đây mà, lúc nãy còn cắt hoa vào cắm nữa.
Cậu lên phòng xem.
Hắn chạy vài bước đã lên tới phòng ngủ nhưng đưa tay lên mở thì thấy khóa.
Hắn đập tay lên cửa.
- Cảnh Nghi, mở cửa cho anh ngay.
Tiếng nhạc cũng không át được tiếng đập cửa của hắn nhưng cô cũng vờ như không nghe thấy, mặc cho hắn quát tháo, càng lúc càng đập mạnh.
Cô quên mất đây là nhà hắn nên chỉ một lát cánh cửa đã mở ra.
Cô nhắm mắt lại coi như ngủ quên.
Hắn đỏ mặt tía tai đi về phía cô muốn nổi cáu.
Hắn vắng nhà, cô không quan tâm, hắn về cô còn dám khóa cửa không gặp.
Nhưng thấy cô đang ngồi ngủ an yên thì bao nhiêu nóng bức trong người được hạ hỏa.
Hắn ngồi xuống đem cô ôm vào lòng.
Cảnh Nghi vờ ngủ nên chẳng phản đối được đành phải nằm im.
Hắn gỡ tai nghe của cô đặt xuống.
KHÔ????G Q????Ả????G CÁO, đọc t????????yện tại -- T????????mT ????????yện﹒????n --
- Dậy rồi thì mở mắt đi.
Bị hắn phát hiện ra, cô đành mở mắt nhưng đập vào mắt cô là cổ áo hắn có vết son phụ nữ.
Ánh mắt cô tối sầm, cảm giác khó chịu lại trào lên.
Chắc chắn vết son này của cô gái kia để lại.
Trạch Dương thấy cô ngồi im thì đưa mặt lại gần muốn hôn lên đôi môi đang cắn vào nhau của cô.
Nhưng Cảnh Nghi đã nghiêng đầu, hai tay đẩy trước ngực hắn.
- Anh không thấy bẩn nhưng tôi thì thấy bẩn lắm, đừng hôn người khác rồi lại hôn tôi.
Hắn nhíu mày nhìn ánh mắt khinh miệt, lạnh lùng của cô nổi cau:
- Đừng có dùng thái độ ấy nói chuyện với tôi.
Cô hất mặt đối diện với hắn.
- Vậy tôi phải hoan nghênh anh.
Mang cả dấu vết phụ nữ về nhà còn muốn tôi phải lịch sự sao?
Cô rời khỏi hắn, kéo cổ áo hắn lên cho hắn nhìn rõ vết son trên áo.
- Tôi đói rồi nên xuống ăn cơm.
Nhìn thái độ ấy của cô, hắn không chấp nhận mà vung tay kéo cô ngồi trở lại lòng mình.
Cô càng như vậy hắn sẽ càng làm trái ý.
Đầu lưỡi hắn xông thẳng vào miệng Cảnh Nghi, tay giữ chặt lấy mặt cô không cho phản đối.
Bàn tay luồn vào trong áo nắm lấy b ầu ngực căng tràn của cô mà bóp, ngón tay trêu đùa trên đ ầu ngực đến vặn vẹo muôn hình dạng.
Cảnh Nghi càng đẩy, hắn càng hôn muốn đoạt mạng, cô biết mình có chống đối cũng vô ích, càng chống đối thì chỉ khiến bản thân đau đớn mà thôi.
Cô mặc kệ hắn hôn nhưng hôn thôi không đủ với hắn.
Hắn vén áo cô lên, một đường hôn xuống ngực như kẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy.
Không phải hắn vừa bên cô ta sao? Thật nực cười, cái quái gì đang diễn ở đây vậy?
Cô mặc kệ hắn tự thỏa mãn, còn cô cứ như khúc gỗ trơ mắt ra nhìn hắn hôn, cắn trên người mình.
Hắn đặt cô nằm xuống ghế, nằm sấp lên người cô, bàn tay hắn lần mò xuống dưới, lọt vào trong quần thì cô giữ tay hắn lại.
- Anh đã bao nuôi cô ta rồi sao vẫn còn muốn tôi nữa sao?
Anh cáu tiết quát lớn:
- Không phải đó là điều em muốn sao? Tôi chỉ đang đi theo chỉ dẫn của em thôi.
- Anh điên à? Anh đi gái còn gào thét cái gì hả? Tôi chỉ dẫn anh bao giờ? Chán rồi thì nói thẳng ra sao phải vờ vịt kiếm cớ chứ?.