Sau khi nhìn thấy hắn ôm ấp người khác, trong lòng cô không hiểu vì duyên cớ gì lại rất khó chịu.
Loại cảm giác này mang đến cho cô nỗi bất an khiến toàn thân run rẩy không thôi.
Cảnh Nghi đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra.
Cô không muốn tiếp tục đối diện với hắn nên lóp ngóp bò dậy xuống khỏi giường nhưng lại bị hắn túm hai chân ngã sấp xuống giường, kéo lê đến bên người hắn.
Chẳng mất sức, hắn lật người cô lại, ép chặt cứng.
- Buông tôi ra.
Chóp mũi cao thẳng chạm vào mũi cô, ánh mắt sâu thẳm xoáy sâu vào mắt cô.
Cảnh Nghi hít thở sâu, không cho mình được phép chùn bước trước ánh mắt ấy.
Cô kiên định không nhân nhượng:
- Anh còn nhớ ngày sinh nhật mình đã hứa gì với tôi không?
Trạch Dương nhíu mày, cuối cùng thì cô đã chịu thừa nhận.
Cô đã bám lấy yêu cầu ấy mà muốn rời đi.
- Em vẫn muốn rời đi sao? Tôi cho em sống sung sướng mà em không muốn?
- Tôi không muốn nữa, tôi muốn rời khỏi đây cho anh muốn đưa ai về thì đưa không phải tốt hơn sao? Tôi chán phải thấy anh ân ái cùng người phụ nữ khác rồi, chỉ nghĩ đến thôi là tôi thấy buồn nôn lắm.
Cô biết lời nói này của mình khiến anh ta nổi cáu nhưng cô cần nhắc hắn nhớ.
Thật lòng rời đi cô cũng không có tâm trạng, anh ta có thể đối xử với cô thế nào cũng được nhưng việc cùng lúc anh ta lăn giường với người khác lại về chạm vào mình thì cô không muốn.
Cô nghiêng đầu, tránh ánh mắt hắn.
Hắn chạm lên khuôn mặt của cô, buộc cô phải nhìn mình.
- Thật lòng em muốn rời đi? Buổi tối hôm ấy, vì sao em lại khóc?
Cảnh Nghi thở khó nhọc khi bị đè trên người, hốc mắt phiếm hồng.
- Vì tôi thấy thất vọng với anh, không nghĩ anh lại bẩn đến vậy? Và tôi khóc vì sẽ được rời khỏi anh đấy?
- Không đúng, em yêu tôi không? Tôi hỏi em có tình cảm với tôi không?
Cảnh Nghi cười nhạt.
- Anh đang muốn nghe điều gì? Không, tôi đâu có ngu ngốc mà yêu một người như anh để tự chuốc lấy đau lòng.
Ngay từ đầu tôi đã xác định được kết quả việc mình làm thì sao phải yêu anh? Anh nói đi, không phải đó cũng là điều anh muốn sao? Anh liên tục nhắc tôi đừng có yêu anh còn gì?
Nói một hơi dài, cuối cùng cô cũng không kìm được mà rơi nước mắt, hai môi mím chặt, ánh nhìn sắc lạnh.
Nhìn cô khóc, hắn bóp mạnh cằm cô muốn vỡ vụn, bất ngờ ngồi bật dậy, mặc lại quần áo, không nói thêm một lời, đi nhanh ra khỏi phòng không nhìn lại.
Bây giờ, hắn rất sợ nhìn cô khóc.
Hắn đi khuất, cô mới co người, gục mặt xuống giường khóc nấc.
Dù trong lòng rất đau nhưng cô không nghĩ mình đã yêu hắn.
Cả đêm, Trạch Dương lại không về nhà.
Cô vẫn nằm trên giường lớn, ôm chăn gối ngủ một mình.
Không hiểu trong lòng mình muốn gì nữa, chẳng lẽ cô lại thay đổi đến mức chính mình không còn nhận ra mình nữa.
Sống trong ảo vọng cũng đến lúc phải ngừng lại rồi.
Hắn không về nhà, cô vùi đầu vào công việc.
Cô nhắc mình phải kiếm tiền để rời khỏi sự xa hoa này, rời khỏi hắn càng nhanh càng tốt để lòng không còn đau đớn nữa.
Sau khi Cảnh Nghi gửi bản thiết kế đi cho chị Hạnh thì điện thoại nhận được tin nhắn.
Mở lên là hình ảnh Trạch Dương ôm eo cô gái trẻ đi ra từ quán bar.
Lồng ngực cô nhói lên đau đớn nhưng không muốn tiếp tục rơi nước mắt nữa.
Những ngày hắn không về là ở bên người khác vậy mà cô thì nhớ thương đến quay quắt.
Khẽ cười hắt thê lương nhìn bức ảnh rồi tự giễu mình đã quá hi vọng.
Cô hít thở sâu đưa ra quyết định dứt khoát.
Cô đứng dậy dọn hết đồ của mình đã mang đến vào vali.
Những thứ hắn mua dù là thứ nhỏ nhất cô cũng không mang theo.
Đến như nào thì ra đi như vậy.
Dù hắn không cho nhưng lần này cô sẽ làm theo những gì mình muốn, sẽ tự giải thoát cho chính mình.
Bác Lam gọi cô xuống ăn cơm.
Vừa ngồi xuống bàn thì cô thấy tiếng động cơ xe đi về.
Cô không chào đón mà lặng lẽ ngồi ăn cơm.
Trạch Dương tiến lại bàn vừa định cúi xuống hôn thì cô quay mặt đi lành lạnh nói:
- Chúng ta kết thúc ở đây đi, tôi muốn dừng lại mối quan hệ này.
Dù chúng ta không yêu đương nhưng tôi không muốn dùng chung đàn ông.
Anh có người khác thì cứ đá tôi đi được không?
Lòng bàn tay Trạch Dương xiết chặt, anh nhìn cô đau đáu:
- Cảnh Nghi, thật lòng cô muốn rời đi?
- Đúng vậy? Tại sao anh vẫn cố giữ tôi lại làm gì?
- Cảnh Nghi, cô đang muốn làm loạn phải không? Cô nghĩ tôi không buông bỏ được cô sao?
Cảnh Nghi không hề nao núng, trừng mắt nhìn anh:
- Anh cho rằng tôi muốn làm loạn sao? Anh đã lên giường cùng người khác vậy mà vẫn muốn chạm vào tôi, anh có biết tôi thấy kinh tởm thế nào không hả?
Trạch Dương nhìn cô tức giận nhưng lại tỏ ra vô cùng bình thản.
Anh sẽ cho cô thấy, cô dám bày trò thì sẽ bị vần đến không kịp giẫy giụa.
Cô sẽ không dễ dàng rời khỏi hắn mà đến với Khánh Phi.
Hắn sẽ không để hai người đến với nhau, sẽ để cô toàn tâm toàn ý mà trở về.
Dù cô có đi khỏi đây thì cũng không thể thoát khỏi hắn.
Hắn nhíu mày, lạnh lùng ra lệnh.
- Cô dọn đồ rời khỏi đây đi.
Cảnh Nghi nghe hắn nói nhẹ bẫng như vậy thì sững người.
Cô hoàn toàn không nghĩ hắn lại dễ dàng cho cô rời đi như thế.
Cảnh Nghi đã nghĩ như mọi lần, họ sẽ lại cãi vã một trận nhưng bây giờ hắn dễ dàng để cô đi như vậy nên không biết phải phản ứng thế nào?
- Bây giờ cô lại muốn ở lại?
- Không, tôi sẽ đi khỏi mắt anh, cảm ơn.
Cô bỏ bữa đi về phía phòng ngủ.
Mặc dù đã nghĩ sẽ bước đi hiên ngang nhưng chân lại lảo đảo, cô càng bước nhanh càng muốn ngã quỵ.
Trạch Dương nhìn sự cam chịu của cô, nghe hai chữ "cảm ơn" mà càng tức giận, trong lòng hắn cũng như có một vật nhọn đâm thấu.
Bác Lam nhận được ánh mắt Trạch Dương vội vàng đi lên phòng Cảnh Nghi.
Vào phòng, nhìn Cảnh Nghi đã dọn xong đồ.
Bác nắm tay cô giữ lại khuyên nhủ.
- Cháu với cậu ấy hãy nói chuyện lại với nhau được không? Đừng đi như vậy?
- Đây là điều cháu muốn nên khi anh ta đồng ý chẳng phải cháu nên làm ngay sao? Cảm ơn bác trong thời gian qua.
Cháu đi rồi, bác dọn sạch phòng này, bỏ hết những gì liên quan đến cháu đi.
Phòng này sẽ đón chủ mới, họ sẽ không dùng đồ của người cũ đâu.
Biết chẳng thể thay đổi được điều gì nhưng bà vẫn thấy buồn lòng.
Cảnh Nghi đi rồi, bà cũng sẽ rời đi, chẳng biết có còn gặp lại.
- Cháu sẽ đi đâu?
- Chắc là về nhà ạ, rồi cháu sẽ đi làm, chăm sóc mẹ và Cảnh Anh.
Hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp.
Dù là vẽ ra một mộng tưởng bình yên như thế nhưng sao nước mắt lại rơi.
Cô cũng chẳng hiểu nổi mình.
Chẳng lẽ giữa họ chỉ là say đắm lẫn nhau, chỉ là h am muốn thể xác của đối phương còn lại thì chẳng có gì nữa.
Cô không hiểu anh hay là cô thay đổi nhanh quá, thích ứng nhanh quá.
Khi rời khỏi đây, giữa họ chẳng là gì cả.
Liệu cô sẽ quên được hay là day dứt trong lòng thì cần phải đợi thời gian trả lời.
Nhưng cô không muốn nhớ, anh nói dù đau đến chết cũng phải nhớ nhưng cô không có nghĩa vụ ấy, không muốn làm mình đau đến chết.
Mở tủ đầu giường, lấy chiếc thẻ anh đưa, cô đặt lại ngay ngắn lên mặt bàn, đồ trang sức cũng không lấy thứ gì chỉ cầm duy nhất chiếc nhẫn mà họ cùng nhau mua rồi đứng dậy kéo vali ra khỏi phòng.
Đứng lặng trước cửa phòng hồi lâu, ngắm nhìn lại nó một lần cuối.
Bên sofa đặt nơi ban công phản chiếu hình ảnh của họ, anh hay có thói quen ngồi ôm cô mỗi khi đi làm về.
Cả căn phòng này có lúc là cãi vã nhưng không thiếu những giây phút mặn nồng.
Lúc mới về đây, anh từng nói "Không chỉ một đêm mà em phải ở đây đến khi tôi chán thì thôi.", "Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ cho em những gì em muốn".
Đến hôm nay, cô cũng chờ được anh nói "Dọn đồ rời khỏi đây đi".
Cuối cùng cô cũng đợi được ngày anh chán mình.
Lúc đến cũng nhanh, đi cũng nhanh, thời gian cứ như một giấc ngủ dài, trong đó có cả ác mộng lẫn mơ đẹp.
Bây giờ, đến lúc phải tỉnh giấc, bước xuống và rời đi.
Với Trạch Dương, cô không muốn tiếp tục dây dưa với người không bao giờ thuộc về mình nữa.
Bước chân cô độc nặng nề rời đi, còn anh, có thể đang vui vẻ bên tình mới.
Xuống đến phòng khách, Trạch Dương cũng không còn đó.
Cô tự nghĩ chắc hẳn hắn đã đi đón cô ta rồi mà hốc mũi càng chua xót.
Bác Lam giúp cô bắt xe, quyến luyến lau nước mắt.
- Cháu đi giữ gìn sức khỏe nhé!
- Bác cũng vậy.
Tài xế taxi giúp cô xếp đồ lên xe, Cảnh Nghi nhanh chóng bước lên, mắt nhìn lại nơi đây một lần nữa đến khi nó khuất khỏi tầm mắt.
Bác Lam nghe lời dặn của Cảnh Nghi cũng dọn phòng thật sạch sẽ, lấy đồ mới ra thay trên giường, đốt xông tinh dầu đến mức chính bà cũng không còn cảm nhận được sự quen thuộc nơi đây nữa.
Xong việc, bà nấu đồ ăn tối rồi dọn dẹp hành lí của mình.
Cảnh Nghi đi rồi, bà cũng không muốn ở lại nữa, chỉ đợi Trạch Dương về chào hỏi để rời đi.
Cảnh Nghi về nhà, dọn dẹp lại nhà cửa mới xếp đồ ra.
Vừa định nấu bữa tối thì chuông cửa vang lên.
Mở cửa nhìn thấy Khánh Phi thì vô cùng ngạc nhiên nhưng ánh nhìn dành cho anh đã trở thành nguội lạnh.
Người đứng trước mặt cô không còn là Khánh Phi của ba năm trước.
- Anh đến đây có chuyện gì?
- Nghi, chúng ta bắt đầu lại được không?
Cô mỉm cười lắc đầu.
- Vốn dĩ chúng ta chưa từng có bắt đầu nên cũng chẳng có kết thúc để bây giờ bắt đầu lại.
Hãy quên em đi để có người khác tốt hơn, là ai cũng sẽ làm anh hạnh phúc nhưng người đó không phải là em.
Cô quay người muốn đóng cửa nhưng đã bị giữ lại, Khánh Phi nhanh chóng bước vào trong ôm lấy cô.
- Anh không muốn ai ngoài em cả.
Em đã rời khỏi hắn thì hãy cho anh cơ hội được không?
Khả Như đã từng nói cô trẻ đẹp, rời bỏ Trạch Dương cũng vẫn dễ dàng tìm được một người khác mang lại hạnh phúc cho cô nhưng bây giờ, cô lại không muốn nó.
Mối quan hệ với Trạch Dương là dấu chấm hết cho bất kể loại tình yêu nào của cô.
Cô gỡ Khánh Phi khỏi người mình, nhìn sâu vào mắt anh.
- Xin lỗi, em không thể.
Dù anh không để ý nhưng em lại để ý.
Em đã ở trên giường của Trạch Dương, tiếp nhận anh ta rồi thì không muốn tiếp nhận ai nữa.
Anh về đi, em muốn nghỉ ngơi.
Cô đẩy Khánh Phi ra khỏi nhà, đem cửa đóng lại không chút do dự.
Khánh Phi thất thểu xuống từng bậc cầu thang, anh ta đã đặt niềm tin ở mình, đã nghĩ không có Trạch Dương thì cô sẽ về lại bên anh.
Nhưng tại sao cô lại tuyệt tình như vậy?
Vào xe ngồi nhưng mắt vẫn hướng lên căn hộ tập thể của Cảnh Nghi mà không muốn rời đi.
Anh không bỏ cuộc, rồi dần dần cô sẽ mở lòng lại, sẽ trở về bên anh ta.
Anh ta không về nhà mà lái xe đến quán bar uống rượu, chỉ có uống say vào lúc này mới có thể tạm quên hình ảnh của Cảnh Nghi.
Phía xa, một chiếc Porsche màu bạc đang đứng bên đường nhìn tới.
Tay hắn cầm điếu thuốc hút dở, sáng lập lòe trong đêm.
Hắn gọi điện đi, lạnh lùng.
- Hãy làm cho Khánh Phi bận rộn đi.
Ngồi một lúc, Trạch Dương lái xe dời đi, để lại một cái nhếch môi lạnh lẽo.
Hắn không về Hoa An Viên mà cũng đến Phồn Hoa, trên đường thì gọi cho Mỹ Anh.
- Em đến bar đi, tôi đợi em.
Mỹ Anh vào phòng thấy Trạch Dương ngồi uống rượu một mình thì trong lòng không khỏi reo vui.
Hôm nay, Cảnh Nghi đã đi thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ thay thế vị trí ở Hoa An Viên.
Bây giờ có thể tận hưởng giây phút ngọt ngào bên người đàn ông này.
- Anh uống ít thôi, lát về em sẽ phục vụ anh.
- Thật chứ?
Trạch Dương lấy một chai rượu, rót vào hai cốc đưa đến trước mặt cô ta.
- Nào, uống đi một chút.
- Nhưng em không biết uống.
- Một cốc sẽ không say đâu, có chút men lên giường em sẽ hưng phấn hơn, tôi không thích [email protected] tình với một khúc gỗ.
Nói lời này, hắn lại nhớ đến Cảnh Nghi, cô chẳng khác gì khúc gỗ trên giường cả, luôn cam chịu nhưng chẳng hiểu sao lại luôn k ích thích h am muốn của hắn.
- Em chưa từng...!nên...
- Yên tâm đi, tôi sẽ nhẹ nhàng, không làm em đau.
Chẳng qua em chưa trải qua thôi còn trải qua rồi có thể sẽ trở nên nghiện đấy.
Uống đi.
Mỹ Anh cầm cốc rượu trên tay, uống cạn một hơi.
Trạch Dương nhìn cô uống hết rượu thì nở nụ cười tà mị.
Hắn kéo cô gái ngồi xuống ghế, đưa nốt cốc rượu trên tay lên miệng Mỹ Anh.
Cô ta hiểu ý hắn nên mở miệng để hắn đổ hết rượu trong cốc vào cổ họng mình.
Khuôn mặt cô ta ửng đỏ, thẹn thùng, bám lấy cổ anh ta nheo mắt mơ hồ.
- Sẵn sàng chứ?
- Chúng ta về nhà đi.
- Không cần, ở đây luôn đi.
Mỹ Anh nhoẻn miệng cười, đầu óc trở nên mơ hồ, trong lòng rạo rực, có rượu lại càng hưng phấn.
Cô ta chủ động c ởi đồ ném xuống sàn nhà lạnh lẽo, trên người chỉ còn chiếc q uần lót.
Cơ thể mềm nhũn, hai má ửng hồng, miệng cười chúm chím, nắm tay Trạch Dương tiến đến giường cuối phòng, áp lưng xuống ga giường mát lạnh nhưng cả người bắt đầu nóng rực.
Trong ánh mắt mơ màng, cô ta cảm nhận được Trạch Dương đang hôn lên cơ thể mình.
Trong lúc mông lung, cô ta đón lấy hắn đầy si mê, h am muốn trỗi dậy bừng bừng.
Mắt không mở nổi nhưng cảm nhận được cơ thể đang được chạm vào vô cùng dễ chịu.
Vậy nhưng, khi cơ thể người đàn ông đi vào lại không hề dịu dàng mà vô cùng mãnh liệt khiến cô ta đau đớn nhưng lại không muốn ngừng lại.
Cô ta không mở nổi mắt nhưng vẫn [email protected] tình đầy hào hứng.
Mở mắt tỉnh dậy khi nắng đã vào đến phòng, Mỹ Anh thấy cả người mình vừa đau vừa mỏi nhưng không giấu được niềm vui trong đáy mắt.
Hai chân muốn bước xuống khỏi giường mà đau rần rần.
Đêm qua, ở Phồn Hoa xong thì cô cũng không rõ mình đã về đây bằng cách nào.
Chắc hẳn Trạch Dương đã đưa về đây.
Ra khỏi phòng thấy Trạch Dương đang ngồi sofa uống rượu, trên người mặc áo tắm, tóc vẫn còn ướt thì cô ta lại gần, đặt tay lên vai anh thỏ thẻ.
- Anh dậy sớm vậy?
Hắn vuốt nhẹ tay cô, nháy mắt trêu trọc.
- Không ngờ em lại nhiệt tình như vậy? Còn đau không?
Mỹ Anh bẽn lẽn gật đầu, hai đầu gối vẫn còn run rẩy, tím bầm.
Mỹ Anh động lòng, đôi mắt sáng lấp lánh, không giấu nổi vui mừng đi vào nhà tắm.
Lúc đi ra đã không thấy Trạch Dương còn ở lại liền thay quần áo đi ra ngoài bấm thang máy lên thêm ba tầng.
Ấn cửa phòng rất lâu mới thấy người mở cửa.
Cô ta nhìn Khánh Phi trên người quấn khăn qua loa thì nhíu mày.
- Trong phòng anh có người?
Lúc này anh mới mở tròn mắt nhìn cô gái trước cửa, nhìn lại mình rồi quay mặt vào trong phòng ngủ vẫn mở.
Đúng là trên giường hắn có phụ nữ.
Sao hắn ta không nhớ gì nhỉ? Đêm qua uống rượu ở Phồn Hoa nhưng hình như không uống nhiều đến mức say không nhớ gì?
Nghe thấy tiếng cả hai vào phòng, Phương Vũ Đan mới hé mắt nhìn nhưng vì gần sáng cô ta mới về đây, lại lên giường vật lộn với Khánh Phi nên nằm xuống ngủ tiếp.
- Tôi tưởng đêm qua anh đưa được Cảnh Nghi về chứ? Sao lại là một người đàn bà khác vậy?
- Có chuyện gì mà lên đây vậy? Không sợ hắn ta phát hiện ra sao?
Mỹ Anh ngồi vào ghế, ánh mắt lúng liếng.
- Đêm qua, anh ta đã lên giường với tôi rồi.
- Vậy sao? Cô thấy chưa? Hắn rất nhanh chóng đã quên cô ấy.
Mỹ Anh đưa mắt vào trong phòng.
- Đàn ông chẳng phải đều như nhau cả sao? Đêm qua anh cũng bên người đàn bà khác vậy mà cứ luôn mồm nói yêu.
- Cô im miệng đi.
Việc của cô nữa là lấy thông tin trong máy tính của hắn cho tôi.
Mỹ Anh đứng lên, cười gằn.
- Bây giờ tôi có anh ta rồi, tiền cũng được cho nên sẽ không dại gì đánh cắp thông tin của anh ta.
Nếu anh làm anh ta phá sản chẳng phải tôi cũng ảnh hưởng sao?
- Cô đừng quên, nếu hắn biết cô là do tôi gài vào thì có tha cho cô không? Lúc ấy đừng có quay lại cầu xin tôi giúp đỡ.
Đừng có qua cầu rút ván nhanh như vậy? Cô không biết tôi sẽ làm gì đâu?
Mỹ Anh tức giận, trợn mắt.
Nếu anh ta nói ra thì chắc chắn cô ta chỉ còn đường chết.
Cô ta biết Trạch Dương là người như thế nào?
- Anh dám...
- Vì sao không dám? Cô cứ thử không nghe lời tôi đi.
Tôi sẽ không sao nhưng cô thì có đấy.
- Dù sao tôi cũng đã giúp anh tách anh ta và Cảnh Nghi ra rồi còn gì?
Khánh Phi lại gần, khoác tay trên vai Mỹ Anh.
- Cô có hiểu thế nào là nhổ cỏ phải nhổ tận gốc không? Nếu hắn không chết thì người chết là tôi.
Cô cũng tranh thủ mà bòn rút đi, xong việc tôi sẽ cho cô thêm một khoản tiền nữa.
Nghe lời tôi, cô sẽ có đường sống còn theo hắn thì cô biết hậu quả rồi đấy..