Phong Linh Hiểu một giây trước vẫn còn đang buồn bực xấu hổ, một giây sau đã vì lời nói của Tư Không Tố mà cực kỳ bối rối.
Mặt cô bỗng chốc…… càng đỏ hơn vừa rồi, có thể so sánh với tôm luộc. Toàn thân cô cứng đờ cứ như vậy mà dựa vào người Tư Không Tố, qua một lúc lâu, mới máy móc mà chầm chậm ngẩng đầu, khó có thế tin mà nói ra một câu:”Lời…… lời của anh…… là có ý gì……”
Giọng nói hết sức run rẩy.
Lẽ nào? Lẽ nào!…… Anh ta đang thổ lộ?
Tuy rằng không phải lần đầu cô được người ta thổ lộ, nhưng mà nếu đối tượng thổ lộ đổi thành Tư Không Tố thì loại cảm giác này rất kỳ quái…… >0
Thật giống như bị người ta gõ một cái vào mặt, đầu hỗn độn không thế tỉnh táo được…… Mà trái tim nhỏ bé yếu đuối cứ liên tục đập loạn thình thịch thình thịch, căn bản không có chỗ cho cô tự hỏi……
Mà thần sắc cười như không cười trong mắt anh lại càng làm cho cô lúng túng đến phải cúi đầu, quên mất rằng móng vuốt của con hồ ly nào đó vẫn còn đặt ở bên hông mình……
Thấy bộ dáng Phong Linh Hiểu như hận không thể đào một cái hố để chôn vùi mình vào, Tư Không Tố hơi hơi nhếch môi, khẽ cười nói: “Ý ở trên mặt chữ.”
“Trên mặt chữ……” Phong Linh Hiểu thì thào lặp lại lời của anh, bỗng bừng tỉnh lại, nhất thời vừa thẹn vừa giận. Cô vùng vẫy đẩy anh ra, nhảy dựng lên, nổi giận quát: “Quên cái đại đầu quỷ anh! Tôi còn muốn tiếp tục đi học lấy bằng tốt nghiệp, sau này còn muổn tìm việc làm……” Càng nói càng hổn hển, cuối cùng đành phải lấy một câu nói chẳng hiểu ra sao để chấm dứt. “Tóm lại, tôi mới không muốn ẩn cư thâm sơn làm người hang động gì đó với anh!”
Tư Không Tố cẩn thận suy ngẫm lời cô nói một lần, độ cong của khóe miệng chẳng những không giảm ngược lại càng tăng thêm: “Nói như vậy là Tiểu Linh Hiểu đã thừa nhận quan hệ giữa chúng ta rồi sao?”
“Ai thừa nhận……” Phong Linh Hiểu sửng sốt, đang định phản bác, lại bỗng dưng phát hiện…… lời nói của cô vừa rồi……
Rất mất mặt!!!
Mặt Phong Linh Hiểu tái đi. Để che giấu sự xấu hổ của bản thân, cô chuyển tầm mắt sang một bên căm giận nói: “Tên vô sỉ anh! Uy hiếp tôi cũng thôi đi, vì sao còn muốn đùa giỡn tôi?!”
“Anh không đùa em a, không phải em rất muốn ly hôn với Tố Dạ Mặc Ảnh sau đó xảy ra JQ với Thất Thương sao? Anh chính là một lần thỏa mãn hai nguyện vọng của em nga.” Giọng điệu của Tư Không Tố hết sức chân thành.
Loại giọng điệu này thật sự là cực kỳ đáng đánh, Phong Linh Hiểu chỉ hận không thể lập tức nhào tới hung hăng đánh anh ta một trận. Cô cật lực áp chế cơn giận của mình, dùng ánh mắt giết chết anh: “Anh vẫn còn già mồm át lẽ phải sao! Tôi muốn ly hôn! Ly hôn!”
“Được, vậy em tự làm đi.” Không ngờ Tư Không Tố lại sảng khoái đáp ứng, thoải mái hào phóng mà nhường chỗ, một bộ dáng ung dung thích thì chiều.
Phong Linh Hiểu hoài nghi trừng mắt liếc anh một cái, cũng không khách khí mà đi đến trước bàn máy tính, điều khiển chuột kích chọn Nguyệt Lão, lựa chọn “Ly hôn” –
Nhưng mà, cô lập tức đã biết vì sao Tư Không Tố lại đáp ứng cô dứt khoát như thế.
Bởi vì …… Bởi vì……
Nguyệt Lão: Xin lỗi, nhân duyên giữa bạn và người chơi Thất Thương chính là Mệnh trung chủ định, đời đời kiếp kiếp không thể chia lìa, vì vậy không thể ly hôn.
“……” Phong Linh Hiểu bi ai.
Nguyệt Lão lão nhân, vì sao ngay cả ông cũng muốn đùa giỡn tôi vậy? T_T
Phong Linh Hiểu đã bị đả kích nặng nề bỗng quay đầu lại, ánh mắt ai oán đâm thẳng về phía Tư Không Tố, oán khí dày đặc lao thẳng qua: “Vì sao…… Anh đã sớm biết không ly hôn được có phải không?”
Tư Không Tố vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ: “Phải thì thế nào?”
“Vậy sao vừa rồi có thể ly hôn với Tố Dạ Mặc Ảnh!” Cuối cùng Phong Linh Hiểu sụp đồ!
Khóe miệng Tư Không Tố khẽ nhếch, giải thích: “Vì món đồ vừa nãy anh dùng chỉ có thể hủy bỏ quan hệ vĩnh cửu một lần, mà tác dụng của Chứng nhận chung thủy là vĩnh cửu, nói cách khác……” Nói tới đây, tiếng nói của anh tạm dừng lại, dùng ánh mắt “Em hiểu mà” nhìn cô……
Phong Linh Hiểu lại rơi nước mắt. Cô thật sự đã hiểu……
Nói cách khác, cô kết hôn lấn thứ hai kỳ hạn cũng là vĩnh cửu……
T_T
Cô rất cái cốc……
Cô thừa nhận, thua ở trong tay anh, không phải năng lực cô không bằng người, mà là…… Tư Không Tố, anh quả nhiên là cực phẩm trong vô sỉ!
Thấy Phong Linh Hiểu đờ đẫn không nói lời nào, Tư Không Tố đưa tay sờ sờ đầu cô, cười tủm tỉm nói: “Thế nào, Tiểu Linh Hiểu? Có phải vui mừng đến nói không ra lời hay không?”
Phong Linh Hiểu: “…… = =”
Đúng vậy, cô đúng là nói không ra lời, nhưng mà không phải vì vui mừng, mà vì thể xác và tinh thần đã bị đả kích quá nặng mới đúng!
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ “Không thể nói lời nào” là cái cảnh giới gì……Chỉ ví như hiện tại, cô đối mặt với tên vô sỉ này, không thể mở miệng……
Môi của cô giật vài lần, có điều lời nói bẻ lại gì cũng nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể căm giận mà giậm chân, trừng anh: “Còn không mau gọi điện cho dì La! Chẳng lẽ anh muốn bị nhốt trong này cả đời sao?”
Đối với cách Phong Linh Hiểu nói sang chuyện khác, Tư Không Tố thấy nhưng không trách. Anh mang hàm ý sâu xa mà liếc nhìn cô một cái, không nói gì, tự nhiên xoay người ngoan ngoãn đi gọi điện thoại. Chỉ là, lúc anh xoay người đã dùng âm thanh không thể nghe nói ra một câu mà Phong Linh Hiểu không nghe thấy –
“Nếu như em không ngại……”
Phong Linh Hiểu nhìn Tư Không Tố đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại bắt đầu ấn số. Sau khi diện thoại kết nối được, anh ta nhỏ giọng nói vào ống nghe cái gì đó, chi chốc lát sau, khóe miệng của anh ta lại nhếch lên một nụ cười tà ác ……
Tà ác? Cô xác thực không có nhìn lầm! Khóe miệng của anh ta nhếch lên nụ cười chính xác là mang theo một loại hương vị của âm mưu……
Cô không khỏi rùng mình một cái
Lẽ nào đối thoại của anh ta với dì La có một ít nội dung không tốt? Hoặc là tên Tư Không Tố này lại đang ấp ủ cái quỷ kế gì chăng?
Phong Linh Hiểu còn đang thấp thỏm suy đoán thì Tư Không Tố đã gác điện thoại, đi trở lại, trong con ngươi đen tràn ra ý cười bí hiểm.
“Thế nào rồi? Dì La nói sao?” Thấy anh đến gần, Phong Linh Hiểu lo lắng tiến lên hỏi, “Khi nào thì dì ấy về?”
Tư Không Tố lập tức giả ra một bộ dáng tiếc hận, thất vọng hít một hơi: “Dì nói đêm nay phải tăng ca nên không thể về được. Dì nói chỉ có thể thiệt thòi chúng ta ngủ tạm trong này một đêm, chờ ngày mai dì về rồi sẽ tìm người đến mở cửa”
“……” Phong Linh Hiểu, giây tiếp theo, cô không thể tin mà phát ra một tiếng kêu sợ hãi, “Anh nói bậy! Điểu này sao có thể a!!!”
“Sao lại không thể?” Tư Không Tố nhíu mày, “Không tin em có thể gọi điện hỏi thử xem.”
Phong Linh Hiểu nóng nảy: “Nếu dì La không thể về, chúng ta có thể bảo Thẩm Chính Thái gọi điện kêu người đến sửa a! Nếu không chúng ta tự gọi điện bảo người ta đến cũng được……”
Tư Không Tố dang tay, tỏ vẻ bất lực: “Anh không biết số của cửa hàng sửa chữa.”
“Vậy có thể gọi 114 nha!” Phong Linh Hiểu vắt óc nghĩ biện pháp giải quyết.
“Không được!” Tư Không Tố lập tức từ chối một hơi.
“Tại sao?”
Tư Không Tố nghiêm trang đáp lại: “Chính Thái tuổi còn nhỏ, để người lạ vào sẽ không an toàn.”
Phong Linh Hiểu: “……”
Được rồi, Tư Không Tố, anh quả nhiên là già mồm át lẽ phải, đó là lý lẽ hay là ngụy biện……
Thế là, Phong Linh Hiểu căm uất: “Tư Không Tố, vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?!”
“Không muốn thế nào cả.” Tư Không Tố nhếch môi cười, cười đến vô cùng nhẹ nhàng. Anh thừa cơ hội cô ngây ra mà đưa tay vò loạn tóc cô: “Ngoan, Tiểu Linh Hiểu, đừng rối loạn. Đêm nay liền ngoan ngoãn ở cùng anh một tối đi……”
Phong Linh Hiểu cứng ngắc giật giật khóe miệng, một đợt khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô vô ý thức lùi về phía sau một bước. Sao cái loại giọng điệu này của anh ta…… cực kỳ giống giọng điệu của lưu manh trêu ghẹo thiếu nữ trong phim truyền hình “Mỹ nhân, nàng liền ngoan ngoãn cùng lão gia đi~” v.v……
Tư Không Tố liếc mắt nhìn Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt một cái, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, sau đó xoay người tao nhã đi vào toilet, chỉ để lại người nào đó đã hóa đá……
Phong Linh Hiểu trợn mắt há miệng mà đứng thẳng tại chỗ bất động, hoàn toàn bị gió cuốn đi rồi……
Phong Linh Hiểu một giây trước vẫn còn đang buồn bực xấu hổ, một giây sau đã vì lời nói của Tư Không Tố mà cực kỳ bối rối.
Mặt cô bỗng chốc…… càng đỏ hơn vừa rồi, có thể so sánh với tôm luộc. Toàn thân cô cứng đờ cứ như vậy mà dựa vào người Tư Không Tố, qua một lúc lâu, mới máy móc mà chầm chậm ngẩng đầu, khó có thế tin mà nói ra một câu:”Lời…… lời của anh…… là có ý gì……”
Giọng nói hết sức run rẩy.
Lẽ nào? Lẽ nào!…… Anh ta đang thổ lộ?
Tuy rằng không phải lần đầu cô được người ta thổ lộ, nhưng mà nếu đối tượng thổ lộ đổi thành Tư Không Tố thì loại cảm giác này rất kỳ quái…… >
Thật giống như bị người ta gõ một cái vào mặt, đầu hỗn độn không thế tỉnh táo được…… Mà trái tim nhỏ bé yếu đuối cứ liên tục đập loạn thình thịch thình thịch, căn bản không có chỗ cho cô tự hỏi……
Mà thần sắc cười như không cười trong mắt anh lại càng làm cho cô lúng túng đến phải cúi đầu, quên mất rằng móng vuốt của con hồ ly nào đó vẫn còn đặt ở bên hông mình……
Thấy bộ dáng Phong Linh Hiểu như hận không thể đào một cái hố để chôn vùi mình vào, Tư Không Tố hơi hơi nhếch môi, khẽ cười nói: “Ý ở trên mặt chữ.”
“Trên mặt chữ……” Phong Linh Hiểu thì thào lặp lại lời của anh, bỗng bừng tỉnh lại, nhất thời vừa thẹn vừa giận. Cô vùng vẫy đẩy anh ra, nhảy dựng lên, nổi giận quát: “Quên cái đại đầu quỷ anh! Tôi còn muốn tiếp tục đi học lấy bằng tốt nghiệp, sau này còn muổn tìm việc làm……” Càng nói càng hổn hển, cuối cùng đành phải lấy một câu nói chẳng hiểu ra sao để chấm dứt. “Tóm lại, tôi mới không muốn ẩn cư thâm sơn làm người hang động gì đó với anh!”
Tư Không Tố cẩn thận suy ngẫm lời cô nói một lần, độ cong của khóe miệng chẳng những không giảm ngược lại càng tăng thêm: “Nói như vậy là Tiểu Linh Hiểu đã thừa nhận quan hệ giữa chúng ta rồi sao?”
“Ai thừa nhận……” Phong Linh Hiểu sửng sốt, đang định phản bác, lại bỗng dưng phát hiện…… lời nói của cô vừa rồi……
Rất mất mặt!!!
Mặt Phong Linh Hiểu tái đi. Để che giấu sự xấu hổ của bản thân, cô chuyển tầm mắt sang một bên căm giận nói: “Tên vô sỉ anh! Uy hiếp tôi cũng thôi đi, vì sao còn muốn đùa giỡn tôi?!”
“Anh không đùa em a, không phải em rất muốn ly hôn với Tố Dạ Mặc Ảnh sau đó xảy ra JQ với Thất Thương sao? Anh chính là một lần thỏa mãn hai nguyện vọng của em nga.” Giọng điệu của Tư Không Tố hết sức chân thành.
Loại giọng điệu này thật sự là cực kỳ đáng đánh, Phong Linh Hiểu chỉ hận không thể lập tức nhào tới hung hăng đánh anh ta một trận. Cô cật lực áp chế cơn giận của mình, dùng ánh mắt giết chết anh: “Anh vẫn còn già mồm át lẽ phải sao! Tôi muốn ly hôn! Ly hôn!”
“Được, vậy em tự làm đi.” Không ngờ Tư Không Tố lại sảng khoái đáp ứng, thoải mái hào phóng mà nhường chỗ, một bộ dáng ung dung thích thì chiều.
Phong Linh Hiểu hoài nghi trừng mắt liếc anh một cái, cũng không khách khí mà đi đến trước bàn máy tính, điều khiển chuột kích chọn Nguyệt Lão, lựa chọn “Ly hôn” –
Nhưng mà, cô lập tức đã biết vì sao Tư Không Tố lại đáp ứng cô dứt khoát như thế.
Bởi vì …… Bởi vì……
Nguyệt Lão: Xin lỗi, nhân duyên giữa bạn và người chơi Thất Thương chính là Mệnh trung chủ định, đời đời kiếp kiếp không thể chia lìa, vì vậy không thể ly hôn.
“……” Phong Linh Hiểu bi ai.
Nguyệt Lão lão nhân, vì sao ngay cả ông cũng muốn đùa giỡn tôi vậy? T_T
Phong Linh Hiểu đã bị đả kích nặng nề bỗng quay đầu lại, ánh mắt ai oán đâm thẳng về phía Tư Không Tố, oán khí dày đặc lao thẳng qua: “Vì sao…… Anh đã sớm biết không ly hôn được có phải không?”
Tư Không Tố vẫn bình tĩnh thản nhiên như cũ: “Phải thì thế nào?”
“Vậy sao vừa rồi có thể ly hôn với Tố Dạ Mặc Ảnh!” Cuối cùng Phong Linh Hiểu sụp đồ!
Khóe miệng Tư Không Tố khẽ nhếch, giải thích: “Vì món đồ vừa nãy anh dùng chỉ có thể hủy bỏ quan hệ vĩnh cửu một lần, mà tác dụng của Chứng nhận chung thủy là vĩnh cửu, nói cách khác……” Nói tới đây, tiếng nói của anh tạm dừng lại, dùng ánh mắt “Em hiểu mà” nhìn cô……
Phong Linh Hiểu lại rơi nước mắt. Cô thật sự đã hiểu……
Nói cách khác, cô kết hôn lấn thứ hai kỳ hạn cũng là vĩnh cửu……
T_T
Cô rất cái cốc……
Cô thừa nhận, thua ở trong tay anh, không phải năng lực cô không bằng người, mà là…… Tư Không Tố, anh quả nhiên là cực phẩm trong vô sỉ!
Thấy Phong Linh Hiểu đờ đẫn không nói lời nào, Tư Không Tố đưa tay sờ sờ đầu cô, cười tủm tỉm nói: “Thế nào, Tiểu Linh Hiểu? Có phải vui mừng đến nói không ra lời hay không?”
Phong Linh Hiểu: “…… = =”
Đúng vậy, cô đúng là nói không ra lời, nhưng mà không phải vì vui mừng, mà vì thể xác và tinh thần đã bị đả kích quá nặng mới đúng!
Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ “Không thể nói lời nào” là cái cảnh giới gì……Chỉ ví như hiện tại, cô đối mặt với tên vô sỉ này, không thể mở miệng……
Môi của cô giật vài lần, có điều lời nói bẻ lại gì cũng nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể căm giận mà giậm chân, trừng anh: “Còn không mau gọi điện cho dì La! Chẳng lẽ anh muốn bị nhốt trong này cả đời sao?”
Đối với cách Phong Linh Hiểu nói sang chuyện khác, Tư Không Tố thấy nhưng không trách. Anh mang hàm ý sâu xa mà liếc nhìn cô một cái, không nói gì, tự nhiên xoay người ngoan ngoãn đi gọi điện thoại. Chỉ là, lúc anh xoay người đã dùng âm thanh không thể nghe nói ra một câu mà Phong Linh Hiểu không nghe thấy –
“Nếu như em không ngại……”
Phong Linh Hiểu nhìn Tư Không Tố đi đến bên giường, cầm lấy điện thoại bắt đầu ấn số. Sau khi diện thoại kết nối được, anh ta nhỏ giọng nói vào ống nghe cái gì đó, chi chốc lát sau, khóe miệng của anh ta lại nhếch lên một nụ cười tà ác ……
Tà ác? Cô xác thực không có nhìn lầm! Khóe miệng của anh ta nhếch lên nụ cười chính xác là mang theo một loại hương vị của âm mưu……
Cô không khỏi rùng mình một cái
Lẽ nào đối thoại của anh ta với dì La có một ít nội dung không tốt? Hoặc là tên Tư Không Tố này lại đang ấp ủ cái quỷ kế gì chăng?
Phong Linh Hiểu còn đang thấp thỏm suy đoán thì Tư Không Tố đã gác điện thoại, đi trở lại, trong con ngươi đen tràn ra ý cười bí hiểm.
“Thế nào rồi? Dì La nói sao?” Thấy anh đến gần, Phong Linh Hiểu lo lắng tiến lên hỏi, “Khi nào thì dì ấy về?”
Tư Không Tố lập tức giả ra một bộ dáng tiếc hận, thất vọng hít một hơi: “Dì nói đêm nay phải tăng ca nên không thể về được. Dì nói chỉ có thể thiệt thòi chúng ta ngủ tạm trong này một đêm, chờ ngày mai dì về rồi sẽ tìm người đến mở cửa”
“……” Phong Linh Hiểu, giây tiếp theo, cô không thể tin mà phát ra một tiếng kêu sợ hãi, “Anh nói bậy! Điểu này sao có thể a!!!”
“Sao lại không thể?” Tư Không Tố nhíu mày, “Không tin em có thể gọi điện hỏi thử xem.”
Phong Linh Hiểu nóng nảy: “Nếu dì La không thể về, chúng ta có thể bảo Thẩm Chính Thái gọi điện kêu người đến sửa a! Nếu không chúng ta tự gọi điện bảo người ta đến cũng được……”
Tư Không Tố dang tay, tỏ vẻ bất lực: “Anh không biết số của cửa hàng sửa chữa.”
“Vậy có thể gọi nha!” Phong Linh Hiểu vắt óc nghĩ biện pháp giải quyết.
“Không được!” Tư Không Tố lập tức từ chối một hơi.
“Tại sao?”
Tư Không Tố nghiêm trang đáp lại: “Chính Thái tuổi còn nhỏ, để người lạ vào sẽ không an toàn.”
Phong Linh Hiểu: “……”
Được rồi, Tư Không Tố, anh quả nhiên là già mồm át lẽ phải, đó là lý lẽ hay là ngụy biện……
Thế là, Phong Linh Hiểu căm uất: “Tư Không Tố, vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?!”
“Không muốn thế nào cả.” Tư Không Tố nhếch môi cười, cười đến vô cùng nhẹ nhàng. Anh thừa cơ hội cô ngây ra mà đưa tay vò loạn tóc cô: “Ngoan, Tiểu Linh Hiểu, đừng rối loạn. Đêm nay liền ngoan ngoãn ở cùng anh một tối đi……”
Phong Linh Hiểu cứng ngắc giật giật khóe miệng, một đợt khí lạnh chạy dọc sống lưng, cô vô ý thức lùi về phía sau một bước. Sao cái loại giọng điệu này của anh ta…… cực kỳ giống giọng điệu của lưu manh trêu ghẹo thiếu nữ trong phim truyền hình “Mỹ nhân, nàng liền ngoan ngoãn cùng lão gia đi~” v.v……
Tư Không Tố liếc mắt nhìn Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt một cái, đôi mắt hẹp dài hơi híp lại, sau đó xoay người tao nhã đi vào toilet, chỉ để lại người nào đó đã hóa đá……
Phong Linh Hiểu trợn mắt há miệng mà đứng thẳng tại chỗ bất động, hoàn toàn bị gió cuốn đi rồi……