Chương
Hơn nữa, tôi con có thể quên đi tất cả những buồn đau ở đây, như vậy cũng tốt.
“Con nhóc này, nói không là có, nói có là không, mấy năm nay chính là không chịu nghe lời mẹt! Đột nhiên lại muốn đi, mẹ còn ở Dương Thành làm gì nữa? Qua vài ngày mẹ sẽ qua đó chăm sóc con!” Mẹ tôi như vậy là ngàn vạn lần không nỡ rời xa tôi.
Nhưng thời gian rồi cũng sẽ trôi đi, tôi an ủi bà ấy rồi đến cổng soát vé, rời khỏi nơi đây, từ bỏ mọi giấc mơ.
Trang Dật Dương, đến khi anh phát hiện tôi đã đi xa, anh sẽ hận tôi chứ?
Nếu có hận, vậy anh hãy hận thật lâu, như vậy mới không uổng phí việc tôi yêu anh như vậy.
Ngồi trên máy bay, điểm đến của tôi là chuyên ngành kiến trúc của trường Đại học quốc gia Singapore. Tôi chọn học ngành kiến trúc, ít nhất có thể cách ước mơ của anh ấy gần hơn một chút, trong lương lai tôi mới có tư cách đứng ngang hàng với cùng một cấp độ.
Tập đoàn Trang Thị kinh doanh chủ yếu vấn là kiến trúc, Trang Dật Dương cũng là học kiến trúc.
Ở đây có rất nhiều người Hoa, nói tiếng phổ thông mọi người đều có thể hiểu, hoàn toàn có thể tự do giao tiếp. Ở đây, nếu tôi muốn về Dương Thành, một ngày là có thể về đến nơi. Nếu đi châu Âu châu Mỹ, khoảng cách như vậy tôi không thích.
Nhập học xong, cuộc sống liền biến thành ba điểm thẳng hàng, ngày nào cũng phải bận rộn, dù sao thì tôi cũng rời xa sách vở được hơn bốn năm rồi, nhặt tất cả mọi thứ lại, độ khó là cực kỳ lớn. Tôi chỉ muốn một ngày có tiếng đồng hồ, như vậy thì có thể giúp tôi nhanh chóng đuổi kịp được bạn học rồi.
Không đến mức mỗi ngày lên lớp tôi đều giống như một con ngốc nghe thiên thư như thế.
Cuộc sống bận rộn khiến tôi mới đến Kent Pidge, Singapore được một tuần đã không có thời gian liên lạc về nước. Tin nhắn Wechat của mẹ tôi, tôi mới trả lời được mấy dòng.
Một đống cuộc gọi Wechat từ Tiêu Viện Viện tôi đều không có thời gian gọi lại. Ngay cả việc Trang Dật Dương không có bất kỳ tin tức nào, lúc đầu tôi còn chưa quen bị anh ấy lờ đi như thế, sau này mới hiểu anh ấy rất bận, nếu tôi không chủ động liên lạc, chỉ có khi nào anh ấy làm xong việc mới có thể nhớ đến sự tồn tại của tôi.
Có thể thấy, anh ấy vân chưa biết tin tôi ra đi, như vậy cũng tốt, trong thời điểm quan trọng, anh ấy buộc phải tập trung, huống hồ sức khỏe của anh ấy còn tệ như vậy, sao tôi có thể khiến anh ấy bận tâm?
Liêu Phàm cũng gọi cho tôi vài cuộc, sau đó thì không tiếp tục nữa.
Những gì ông Trang sắp xếp cho tôi quả thực rất tốt, phòng ký túc xá đơn, một tấm thẻ được nạp đầy năm vạn tệ, để tôi sống ở đây được thoải mái, ăn uống thoải mái. Mệt thì ngủ, cùng không còn nhiều đau buồn nữa.
Cứ thế một tháng trôi qua, cũng sắp đến mùa đông rồi. Nhưng mùa đông ở đây không hề lạnh, cũng không thể nhìn thấy tuyết, giống như mùa thu vậy.
Dường như tôi thực sự đã buông bỏ mọi thứ ở Dương Thành rồi, ở đây cũng có đàn anh theo đuổi tôi, tặng hoa tặng quà, nhưng tôi một mực không nhận.
Tình yêu vườn trường vốn dĩ dễ tan vỡ, mà tôi cũng không muốn bắt đầu một tình cảm mới, nếu không tôi đã chấp nhận Liêu Phàm rồi.
Nhìn đàn anh hết lần này đến lân khác mời mình đi ăn, tôi mỉm cười từ chối: “Tôi có bạn trai ở trong nước rồi “Tôi không ngại đâu, tôi có thể làm bạn trai ở đây của em, giúp em xóa tan nỗi cô đơn!” Đàn anh khóa trên vẻ mặt hoàn toàn không để bụng.
“Tôi rất để bụng!” Giọng nói của Liêu Phàm đột nhiên vang lên, tôi nhìn anh ta từng bước từng bước đi tới, không nhịn được mà bật cười, tôi đã trốn đến tận đây rồi mà anh ta vẫn tìm được?
Lẽ nào thực sự yêu tôi đến mức chết đi sống lại rồi sao? Trong ánh mắt anh ta không có tình yêu, mà lại có chút tiếc nuối và không tán đồng.
Đàn anh đó có lẽ bị dọa sợ chạy mất dép, sau này ở đây chắc không có ai đến làm phiền tôi nữa.