Chương
“Bố!” Trang Vân Đào vội vàng trở lại sau một tiếng đồng hồ, lập tức dùng chân đạp Trang Dật Dương ra, ôm lấy ông Trang khóc.
Trang Dật Dương không muốn ở lại đây thêm nữa, mà lôi tay tôi rời khỏi nhà họ Trang. Trên đường anh ấy không nói một câu, anh mắt chết lặng. Hai ngày sau đó anh ấy không khóc, cũng không ăn uống gì, chỉ nhốt mình trong phòng, tôi đã nói khô cả họng anh ấy cũng không chịu ra.
Hôm nay là ngày đám tang của ông Trang, nếu khách khứa không thấy anh ấy, chắc chắn sẽ nói anh ấy sai, hơn nữa bất kể ông Trang đã làm sai điều gì, giờ phút này cũng đã hình thành nên sai lầm, có nói gì, làm gì cũng không thể thay đổi được. Nhưng nếu anh ấy không đến đám tang, cả đời này sẽ không còn cơ hội bù đắp nữa.
Tôi vội vàng đập cửa, nhưng Trang Dật Dương không chịu ra.
Trang Giai Kỳ chạy đến đây, lập tức đạp cửa, cháu trai biến thành em trai, biến cố như vậy có lẽ cô ta cũng không dễ chịu gì. Nhưng cô ta đang gào lên, “Trang Dật Dương, tôi không quan tâm cậu dùng thái độ gì để đối mặt với bố, nhưng hôm nay cậu nhất định phải đến!
Cậu có thể không làm con trai ông ấy nhưng luôn là cháu trai của ông ấy, cả nhà đã bàn bạc rồi. Sau này sẽ không ai nhắc đến chuyện này nữa, cậu yên tâm!
Cuộc sống của cậu cũng sẽ không thay đổi, mau ra đây!”
Trang Giai Kỳ hôm nay lại khiến tôi cảm thấy được vài phần ấm áp, mặc kệ cô ta đối xử với tôi thế nào, cô ta vẫn luôn rất tốt với Trang Dật Dương, cho dù Trang Dật Dương có làm mất mặt cô ta nhiều lần, cô ta cũng không hề thù lâu.
“Tôi đã gọi một tiếng rồi!” Từ lúc nhận được điện thoại của nhà họ Trang, tôi vẫn luôn gọi cửa, nhưng anh ấy không chịu mở. Tình hình hai ngày nay của Trang Dật Dương, Trang Giai Kỳ cũng gọi điện đến mấy lần hỏi han, tôi đều nói ra tình hình.
Lúc này, có người thân thực sự quan †âm đến anh ấy, có lẽ có thể khiến anh ấy hồi phục tốt hơn. Tôi chỉ muốn anh ấy khỏe hơn và vui vẻ trở lại!
Hai người chúng tôi cùng nhau gõ cửa thêm nửa tiếng nữa, khi chúng tôi sắp từ bỏ, Trang Dật Dương đã mở cửa ra, hoàn toàn biến thành một người khác, mặt mũi tang thương, râu ria xôm xoàm, hai con mắt vô cảm.
“Dật Dương, hôm nay đám tang của bố, cậu phải đi!” Trang Giai Kỳ kéo cánh tay Trang Dật Dương, mắt đỏ hoe. Ông Trang đột nhiên từ trân, có lẽ người làm con gái như cô ta cũng rất đau buồn.
“Dật Dương, em tìm quần áo cho anh rồi, anh đi thay là được!” Tôi cũng tưởng rằng nếu anh ấy đã mở cửa thì chắc chắn sẽ đồng ý đi. Ai ngờ anh ấy đi thẳng qua hai người chúng tôi, đi đến dưới gốc cây lớn trong sân, ngồi đó hút thuốc.
Đây rốt cuộc là có đi hay không?
Nếu như không đi, sau này có hối hận cũng không còn cơ hội. Ông Trang cho dù đã phạm phải sai lầm lới, nhưng người đã mất rồi, chúng ta cũng khó có thể tránh ông ta, ông ta đã trả giá bằng mạng sống của mình rồi.
“Gô về nói với Trang Vân Đào, tất cả những gì ông ấy để lại tôi đêu không cần, nhưng nhà họ Trang tôi sẽ lấy lại, sau đó sẽ tự tay hủy hoại, bảo ông ta chuẩn bị cho kỹ! Đừng ngu ngốc đến mức mất trăng hết trước khi tôi mua lại!” Trang Dật Dương vứt điếu thuốc đi, dữ dăn dùng chân dập tắt, lúc này mặt anh ấy tràn đầy sự thù hận.
“Bố để lại di chúc, tất cả mọi thứ đều là của cậu. Ngoại trừ cho tôi một căn nhà và hai triệu nhân dân tệ, những thứ này tôi đều có thể từ bỏ, cậu đừng hận ông ấy!” Trang Giai Kỳ rơi nước mắt, bộ dạng của cô ta cũng khiến tôi cảm thấy khó chịu theo.
Di chúc của ông Trang gần giống như tôi đoán, áy náy cả đời của ông ta, muốn dùng cách này để bù đắp, muốn đem bí mật này mang theo xuống dưới đất, ai ngờ vẫn bị Trân Lệ Nhã và Châu Tư Dĩnh nói toạc ra.