Hai người quấn lấy nhau rất lâu, cho đến khi bên ngoài cửa sổ chỉ còn chấm nhỏ rực rỡ của hoàng hôn, nồi nước đun sôi cũng tắt đi lúc nào không biết, ngoại trừ phòng bếp còn ánh sáng thì bên ngoài tối đen.
Bộ quần áo trên người Hiền Vũ Tây sớm đã bị ném xuống đất, cơ thể hai người triền miên liên tục chiến đấu từ bàn ăn xuống cái ghế bên cạnh.
“Đủ rồi… em không còn sức nữa”- Nàng mềm nhũn ngã nằm vào trong lòng hắn, dưới thân hoa huy*t thong thả phun ra nuốt vào dục vọng của hắn.
Trì Hải Bình xoay nàng lại, hôn lên đôi môi đỏ mọng vốn đã sưng tấy, không ngừng xâm lược tránh để nàng nói nhiều.
Nàng bị hôn đến không thể nổi, lúc đầu lưỡi hắn rời đi còn kéo một tuyến bạc, nhưng nằng chẳng còn sức đâu để quản xem hình ảnh này có bao nhiêu dâm mỹ, chỉ cố hết sức mà thở chăm chú nhìn hắn
Hai người tạm thời rời khỏi ghế, hắn đặt nàng nằm trên bàn cơm, hai chân ôm lấy eo hắn, tùy ý công kích lẫn nữa
Thân thể bị đẩy lên cao, xung quanh không có lấy tiếng người, trên bàn cơm lưu lại chút vết tích.
“Ô ân.. A..a..”
Khoái cảm ăn mòn lí trí của nàng và hắn, hắn ra sức đẩy mông không ngừng đập vào bên trong vách tường đang co rút, khiến cho nàng càng thêm rên rĩ. Đột nhiên, thân thể cứng đờ, nàng ôm chặt lấy hắn, hắn lại chôn sâu vào cơ thể nàng, động tác cuối cùng, là đem toàn bộ chất lỏng ấm áp phun vào trong cơ thể nàng.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trì Hải Bình ôm Hiền Vũ Tây đi vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sau đó thay bộ tây trang nhuốm đầy mùi vị tình dục.
Nằm trên giường, Hiền Vũ Tây vỗ nhẽ bụng dưới hỏi: “Nếu có con thì làm sao?”
Mới từ phòng thay đồ bước ra, Trì Hải Bình không nghe rõ nàng hỏi cái gì, nên hỏi lại lần nữa: “EM nói gì?”
“EM nói nếu lỡ có con thì sao?”- Vấn đề này náng chưa từng nghĩ tới, trước kia hai người cũng chưa từng dùng biện pháp tránh thai.. nói không trúng thưởng thì là may mắn!! Hai ngày trước nguyệt sự của nàng vừa tới
“Con?”- Mới nghe thấy chữ mẫn cảm đó, hắn vọt tới bên giường cẩn thận hỏi nàng. “Em mang thai sao?”
Lúc nãy hắn thô lỗ như thế có thương nàng không chứ?
“Không phải, em không có, anh quên mất nguyệt sự của em hai ngày trước vừa tới sao?”- Nàng khẽ thở dài, tiếp tục nói. “Em nói là nếu, đây cũng là một loại giả thiết ai bảo anh không chịu dùng cách tránh thai chứ”
Nàng cũng thật ngu ngơ đợi đến lúc này mới hỏi chuyện quan trọng như vậy, chắc không trùng hợp tới mức đó, bằng không nàng phải vác bụng bầu tới trường sao?
“Là như thế..”- hại hắn cao hứng. Hắn khó kiềm được thất vọng di chuyển tầm mắt xuống dưới bụng nàng. Nếu có cũng không sao!! Trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Em nghĩ, anh cũng đã 30 tuổi, nếu lại đợi em hoàn thành xong đại học, rồi thạc sĩ, chắc anh còn phải đợi đến sáu năm, sợ anh đến lúc đó đã là ông già… cho nên em muốn thảo luận vấn đề này?”- Nàng cầm lấy chăn ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn.
“Thảo luận chuyện gù?”
“Chính là kết hôn a!! Như vậy nếu lỡ chúng ta thật sự gặp tai nạn chết người cũng không sợ”- Nàng cẩn thận phân tích.
Lời nàng nói không phải không có lí, chỉ là có gì đó là lạ…
“Tiểu vũ, mấy cái này nên để anh nó mới đúng chứ?” – Hắn bật cười hỏi, nhìn hai mắt tràn đầy sức sống của nàng
Từ theo đuổi đến trên giường, bây giờ đến cả tiết mục cầu hôn nàng cũng đoạt lấy, hắn thật sự muốn kiểm điểm bản thân hết sức ngu muội, lần nào cũng để nàng lo trước mọi chuyện.
“Ân… cái này hơi khó…. Bởi vì nếu em không chủ động thì làm sao cũng anh ở trong công viên ăn sáng chứ?”
Hảo nữ nhân làm việc còn xem cả thời gian, sao giống tình cảm động vật thế này, nếu không chủ động theo đuổi, đợi bạch mã vương tử chủ đến bên cạnh thì thế giới này cũng đâu có bị hủy diệt.
“Vậy lời cầu hôn cũng nên để anh nói?”- Hắn không có cách nào dùng bộ mặt
lạnh lùng đối với nàng. CHỉ có thể nói nếu hắn tự động lui bước trước thì về sau nhất định bước nào cũng lui.
“Hiền Vũ Tây tiểu thư, vậy em có muốn gả cho anh không?”- Hắn duỗi tay, đầu gối chạm xuống đất, tràn ngập nhu tình nhìn nàng, thu hút mọi sự chú ý của nàng.
Không trực tiếp trả lời, nàng duỗi tay ra giống hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy xin hỏi Trì Hải Bình tiên sinh, anh có nguyện ý lấy một người vợ xấu xí, cá tính kì cục như em không?”
Bàn tay hai người đan vào nhau, kéo lại gần, hắn cùng nàng nhìn nhau mỉm cười, hai miệng đều đồng thành. “Anh/Em đồng ý”
oOo
Chuyện hôn sự của hai người chỉ tổ chức một buổi hôn lễ nhỏ, mời tất cả người thân đến chứng kiến lễ thành hôn của hai người.
Trì Hải Bình ở bên ngoài làm việc, đã ba năm nay không về Trì gia, tính tự mình về nhà đưa thiệp cưới, vừa bước vào cửa đã cảm nhận bầu không khí u ám từ Trì Dục Thiên vây lây hắn.
“Anh tới đây làm gì?”- Trì DỤc Thiên hỏi
“Đến đưa thiệp cưới”- Trì Hải Bình nhìn người em trai lúc nào cũng có địch ý với hắn, cho dù biết hắn chưa từng chân chính trở thành anh trai nhưng hắn cũng rất vui vì cuối cùng cũng còn người nhà bên cạnh.
“Thiệp cưới của ai mà có thể khiến cho tổng giám đốc Trì tự mình mang tới”- Trì Dục Thiên cười nhạo, mở thiệp cưới ra, nhìn thấy tên Trì Hải Bình hắn kinh ngạc. “Anh muốn kết hôn?”
“Ân”
“Hiền Vũ Tây? Không phải là nữ sinh trung học lần trước sao?”- Trì Dục Thiên cau mày không ngờ người anh trai luôn lạnh lùng lí trí lại có thể làm ra chuyện này.
Lấy một nữ sinh trung học, thật vớ vẩn!!
“Mặt khác, anh còn việc muốn nói với em, anh đã cùng luật sự nói chuyện, lúc trước chủ tịch Trì… Không!! Trong di chúc cha nuôi có nhắc đến quyền kinh doanh, chỉ cần ban giám đốc đồng ý, tuy rằng quyền kinh doanh không có cách nào chuyển nhượng nhưng chức vụ có thể thay đổi, vì vậy vị trí tổng giám đốc này, sẽ trả lại cho em”- Gút mắt nhiều năm giữa hai người cuối cùng cũng được tháo xuống.
Nghĩ tới đó, Trì Hải Bình thả lòng nhẹ nhàng mỉm cười.
Cứ ngỡ rằng Trì Dục Thiên sẽ vui sướng không ngờ mặt lại lạnh lùng, không vui hỏi: “Anh là đang thương hại tôi sao? Hay trước hôn lễ hào phóng?”
“Không!! Vị trí đó là của em, anh chỉ là để cho nó vào đúng hướng mà thôi”- Trì Hải Bình không hiểu vì sao hắn lại giận.
Theo lí mà nói, Trì Dục Thiên khi nghe tin này phải cao hứng mới đúng, sao phản ứng lại khác với tưởng tượng của hắn như thế?
“Cái gì gọi là đúng hướng chứ? Anh thì biết gì về di chúc của cha, hơn nữa quan trọng nhất, anh thật sự so với tôi rất có năng lực mới khiến cho ngân hàng phát triểu như thế”- Ánh mắt Trì Dục Thiên sắc bén nhìn hắn. “Tôi từ đầu tuy không phục, bởi vì tôi cho rằng vị trí đó do anh đoạt đi, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi cũng sẽ làm giống như cha, về phương diện tài năng tôi kém xa anh, nên cam nguyện làm ở chi nhánh công ty”
Trì Hải Bình không biết nên nói gì, bởi vì hắn của trước kia và hôm nay thật khác. Hắn tưởng rằng bản thân cướp đi những thứ không phải của mình khiến cho Trì phu nhân không chấp nhận được mà ngã bệnh, Trù Dục Thiên cũng vì điều này mà đoạt đi bạn gái hắn, thậm chí từ đó về sau cũng không hay lui tới.
NHưng hiện tại.. quá khứ trước đây dường như đã biến mất.
“Sao? Anh ngạc nhiên à?”- Trì Dục Thiên nhíu mày. “Nếu tôi nói tôi sớm biết anh là con trai ruột của cha, không biết anh còn kinh ngạc thế nào!”
“EM biết rồi sao?”- Trì Hải Bình rất hoảng sợ, bởi vì hắn không tin cha lại đem chuyện này nói ra.
“Thời gian tôi và anh biết đều giống nhau, ngày đó tôi tới bệnh viện hỏi cho về di chúc, … không ngờ lại nghe được sự thật này”
“Em đã biết, vì sao còn…”- Hắn còn nghĩ chỉ mình hắn giữ lấy bí mật này, một mình giấu giếm rất đau khổ.
“Cho dù biết thì sao? Không biết thì sao?”- Trì DỤc Thiên nhìn người anh trai đang chảy chung huyết thống với mình. “Mấy cái đó đối với tôi chẳng ảnh hưởng gì cả, tôi căn bản không quan tâm”
Hắn đột nhiên đi về trước, chậm rãi nói: “Bởi vì thực lực tôi kém, nên anh thắng tôi là lẽ đương nhiên, chuyện ai là con ruột không quan hệ gì cả”- Nói xong, hắn ngồi xuống ghế, vẻ mặt thoải mái tự nhiên.
Trì Hải Bình sau khi nghe xong, cảm xúc trong lòng nổi loạn, hắn hít một hơi thật sâu muốn bản thân tỉnh táo lại: “Mặc kệ thế nào, chuyện anh vừa nói lúc nãy em cũng nên suy nghĩ! Chỉ cần em mở miệng, anh lập tức mở cuộc họp ban giám đốc”
Nói xong hắn xoay người rời đi, Trì Dục Thiên lại nói: “Anh vừa đi, tôi sẽ quên những lời anh mới nói”
“Tùy em”- Trì Hải Bình không quay đầu lại, nhưng trên mặt mang theo nét cười.
Trì Hải Bình ra khỏi cửa, Á Trúc đã đứng đó đó chờ, nhìn hắn bằng cặp mắt áy náy.
“Anh thật sự muốn kết hôn”- Nàng nhẹ giọng hỏi
“Phải, thiệp cưới để bên trong, em nhớ cùng Trì Dục Thiên tới dự”- Đối mặt với bạn gái cũ, hắn đã mất đi loại cảm giác cứng ngắc, có lẽ khúc mắc đã được tháo gỡ, quá khứ đã trôi qua khiến hắn có thể đối diện với tất cả.
“Hải Bình, em cũng không muốn giải thích về hành động năm đó, nhưng em thật sự thích Trì Dục Thiên, cũng hy vọng anh sẽ hạnh phúc”- Lần đầu tiên trong ba năm Á Trúc nhìn thẳng hắn, trong mắt không còn áy náy nữa/
“Ở cùng cô ấy, anh rất hạnh phúc, Á Trúc”- Nghe thấy nàng nói hạnh phúc, Trì Hải Bình cảm thấy năm đó mình như một đứa trẻ ích kỷ không chia sẽ niềm vui với người khác.
“Vậy em yên tâm, anh rể, chúc anh hạnh phúc”- Nàng mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, cũng không còn gọi tên hắn.
Quá khứ thanh xuân đã qua đi, hôm nay không còn là họ của trước kia, hai người đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, không hề có tiếc nuối.
“Ân, cảm ơn em dâu”- Hắn gật đầu, biết bản thân đã giải thoát khỏi quá khứ.
Nhìn theo bóng xe hắn rời đi, Á Trúc đi vào phòng tiến sát vào lòng Trì Dục Thiên, gương mặt mỉm cười nhìn hắn: “Tốt quá, hôm nay thời tiết rất đẹp, không phải sao?”
“Đúng vậy!”- Hắn cúi đầu hôn lên môi vợ mình.
..
Cuối cùng cũng tới ngày hôn lễ, cô dâu ngoan ngoãn ngồi trong phòng chuẩn bị, bên cạnh còn có Phổ Tư Nam và Ngạc Xuân Dương hai vị phù dâu đặc sắc.
“Vũ Tây, cậu hôm nay rất xinh đó nha”- Nhạc Xuân DƯơng chân thành ca ngợi
Trong phòng nghỉ, tấm gương phản chiếu hình ảnh của cô dâu, lễ phục dài trắng như tuyết làm nổi bật hai bông hoa vàng được thêu rất kỹ, phái dưới còn dệt thành những bông hoa lài lớn nhỏ, cùng với mạn che và trang điểm càng thêm mông lung.
Trên người Hiền Vũ Tây chỉ mang đôi khuyên tai trân châu hợp với vòng cỏ, tuy giản dị nhưng lại toát lên vẻ cổ điển thanh thoát.
“Cám ơn cậu, Xuân DƯơng”- Hiền Vũ Tây cười nhạt, nhìn mình trong gương không biết khi Trì Hải Bình nhìn thấy sẽ có phản ứng ra sao.
“Xuân Dương, chúng ta nên tránh ra, chú rể không kiềm được đến xem cô dâu kìa” Nhàn nhã ngồi một bên Phổ Tư Nam nhìn thấy chú rể đi vào lập tức kéo tay Xuân Dương ra ngoài, để cô dâu có thời gian một mình.
“Tiểu Vũ, hôm nay người nhà hai bên đều tới”- Cái gọi là người nhà đương nhiên bao gồm cả vợ chồng mà Hiền Vũ Tây đã đoạn tuyệt quan hệ.
Trì Hải Bình bất an nhìn nàng đột nhiên cúi đầu không nói câu nào.
“Sao lại gọi họ tới”- Hiền Vũ Tây biểu tình không vui, mắt lóe lên hỏi hắn.
Hắn biết vợ chồng kia kia rất xem trọng tiền tài, phô thương, cho dù bọn họ đến nàng cũng không biết nói gì, nay lại còn mời… nàng thật sự không hiểu hắn nghĩ gì?
“Anh biết em không cần, nhưng anh cảm thấy.. ít nhất cũng nên có vài người thân nhìn thấy em gả cho anh”- Hắn chậm rãi nói ra lí do của bản thân.
“Anh cũng biết em và họ đã đoạn tuyệt quan hệ rồi mà!”:- Nàng cúi đầu nhắc nhở.
“Anh biết, nhưng cả đời hai người đó chưa từng hoàn thành trách nhiệm cha mẹ, ít nhất cũng nên mời họ tham dự.”
“Thật ra… em cũng từng nghĩ sẽ mời họ.. nhưng mà em..”- Hiền Vũ Tây ngẩng đầu, trong mắt chưa sự mau thuẫn.
Nàng cũng không rộng lòng tới mức có thể xem tất cả mọi người là người tốt một cách vô điều kiện, cũng không tha thứ cho đôi vợ chồng cho nên nàng do dự, cuối cùng không mang thiệp mời tới, nhưng nàng không ngờ hắn lại giúp nàng đưa.
Năm tay nàng, cho nàng chút dũng khí: “Không sao!! Đừng miễn cưỡng bản thân, nếu em không thích nhìn thấy họ, anh sẽ mời họ đi ngay”
“Không cần, em còn muốn nói vài câu với họ”- Nàng giữ chặt tay hắn, đã không còn do dự.
Đúng vậy!! Nàng muốn nhân cơ hội này nói cho họ biết trước đây họ quá đáng thế nào, thuận tiện nói luôn, lựa chọn của nàng mới là hạnh phúc chân chính
“Vậy đi thôi”
Sám sớm Hiền Thượng Anh cùng Lưu Tất Trung đang ở trong bữa tiệc mắt to mắt nhỏ, không biết chuyện gì đang diễn ra. Cho đến khi nhìn thấy nam nhân quen thuộc dắt Hiền Vũ Tây mặc bộ lễ phục trắng đi tới hai người mới kinh ngạc.
“Hai người kết hôn”- Hai miệng đồng thanh
“Lát nữa khi cử hành hôn lễ, tôi sẽ mang Tiễu Vũ tới cho mọi người nhìn, hôm nay cô ấy là cô dâu đẹp nhất”- Trì Hải Bình trong lòng vui vẻ khen ngợi Hiền Vũ Tây hôm nay xinh đẹp.
“Không biết cần của hồi môn bao lì xì bao nhiêu đây?” Hiền Thượng Anh vẻ mặt hoảng sợ. “Ta nói trước, ta không giúp bọn mày trả một nửa”
“Một khi đã cắt đứt quan hệ, vì sao còn mời đến đây?”- Lưu Tất Trung trầm giọng hỏi.
“Bởi vì ta muốn chứng minh lựa chọn của ta không sai”- Hiền Vũ Tây nãy giờ đang im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. “Hơn nữa, ta còn phải cảm ơn hai người”
“nếu không có các người, ta tuy nhỏ tuổi cũng không biết đến cái gọi là cô đơn, cũng sẽ không gặp được anh ấy, có thể cuộc sống cứ như vậy trôi qua, Nhưng nhờ các người, ta đã gặp được anh ấy, tìm thấy hạnh phúc cho bản thân, ta nghĩ cũng nên nói một tiếng cảm ơn hai người, có lẽ các người trước kia chưa từng làm chuyện gì cho ta, nhưng sâu trong đáy lòng ta vẫn rất cảm ơn”
“Biết mày sẽ nói như vậy, nên ta cũng không thay đổi quyết định”- Lưu Tất Trung lạnh lùng nhìn nàng.
“Chuyện các người có thay đổi hay không chẳng sao cả, ta chỉ muốn đem những gì mình nghĩ đem nói hết ra”- Nàng không hy vọng họ hiểu lời nói hôm nay của nàng, có lẽ đến chết họ vẫn chỉ biết tranh đoạt tài sản
“Nói xong chưa? Chúng ta có thể đi rồi chứ”- Hiền Thượng Anh không kiên nhẫn nói.
“Đương Nhiên”- Không muốn cản trở, Trì Hải Bình nắm tay Hiền Vũ Tây bước snag một bên dọn đường.
Lưu Tất Trung không ngay lập tức đi theo Hiền Thượng Anh mà đứng trước mặt họ, nhìn Trì Hải Bình, nói ra nghi vấn lớn nhất trong lòng: “Cậu.. là ai?”
“Trì Hải Bình, cũng là tổng giám đốc ngân hành Trung thành”
Là vị tổng giám đốc rất ít xuất hiện của ngân hàng Trung Thành sao? Lưu Tất Trung trong lòng kinh hãi. Xem ra… bọn họ lần này nhìn cá lớn thành cá nhỏ phán đoán sai lầm.
Lưu Tất Trung thầm nghĩ liếc nhìn hai người, rồi đi theo Hiền Thượng Anh rời khỏi bữa tiệc,
“Tiểu vũ… vẫn còn khó chịu sao?”- Nhìn hai người kia bỏ đi mà không hề quay lại, Trì Hải Bình lo lắng hỏi.
“Không! EM không khó chịu”- Những lời nàng vừa nói là những lời chân thật nhất.
“Thật sao?”- Hắn tiếp tục truy hỏi
“Thật mà!! Em bây giờ chỉ mong chờ hôn lễ thôi”- Nàng lộ ra nụ cười tuyệt mỹ thúc giục hắn. “Còn không mau đi, nghi thức sắp bắt đầu rồi!! Anh không muốn những khách đang ngồi phải chờ chúng ta chứ!”
“Để cho họ chờ không phải ý kiến hay”- Cầm lấy tay nàng, Trì Hải Bình nhẹ nhàng hôn lên, sau đó giúp nàng kéo mạn che xuống, đứng bên ngoài lễ đường đợi.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên, cửa mở ra, tấm thảm đỏ trải dài trước mắt, hai người nắm tay nhau mỉm cười, cùng nhau bước tiếp cuộc sống mới.
Báo tường!! Báo Tường!!Đôi tình nhân thứ hai đột nhất vô nhị đã xuất hiện, tổng quản thanh Phong học viện rơi vào lưới tình cùng vị giám đốc giàu có. Theo phóng Viên Mao Tiểu Lục điều tra, xác nhận tổng giám đốc ngân hàng cải trang thành thường dân cùng tổng quản Thanh Phong học viện ăn sáng, hai người tiến triển thần tốc, chính thức kết hôn bắt đầu cuộc sống hôn nhân ngọt ngào.
Hai người này sớm tiến vào giai đoạn ở chung, hơn nữa lại len lén tổ chức, đưa tổng quản Thanh Phong học viện lên vị trí Trì phu nhân.
Ngoài báo của Mao Tiểu Lục, không báo nào có. Đối thủ duy nhất của hội trưởng Thanh phong học viện cùng với phí hội trưởng đã mai danh ẩn ích rất lâu? Phải chăng có nỗi khổ tâm gì? Hay có bí mật tình cảm không cho ai biết!! Mong mọi người đón đọc bản tin kế tiếp
Báo tường!! Báo Tường!!
Đôi tình nhân thứ hai đột nhất vô nhị đã xuất hiện, tổng quản thanh Phong học viện rơi vào lưới tình cùng vị giám đốc giàu có. Theo phóng Viên Mao Tiểu Lục điều tra, xác nhận tổng giám đốc ngân hàng cải trang thành thường dân cùng tổng quản Thanh Phong học viện ăn sáng, hai người tiến triển thần tốc, chính thức kết hôn bắt đầu cuộc sống hôn nhân ngọt ngào.
Hai người này sớm tiến vào giai đoạn ở chung, hơn nữa lại len lén tổ chức, đưa tổng quản Thanh Phong học viện lên vị trí Trì phu nhân.
Ngoài báo của Mao Tiểu Lục, không báo nào có. Đối thủ duy nhất của hội trưởng Thanh phong học viện cùng với phí hội trưởng đã mai danh ẩn ích rất lâu? Phải chăng có nỗi khổ tâm gì? Hay có bí mật tình cảm không cho ai biết!! Mong mọi người đón đọc bản tin kế tiếp
Bộ quần áo trên người Hiền Vũ Tây sớm đã bị ném xuống đất, cơ thể hai người triền miên liên tục chiến đấu từ bàn ăn xuống cái ghế bên cạnh.
“Đủ rồi… em không còn sức nữa”- Nàng mềm nhũn ngã nằm vào trong lòng hắn, dưới thân hoa huy*t thong thả phun ra nuốt vào dục vọng của hắn.
Trì Hải Bình xoay nàng lại, hôn lên đôi môi đỏ mọng vốn đã sưng tấy, không ngừng xâm lược tránh để nàng nói nhiều.
Nàng bị hôn đến không thể nổi, lúc đầu lưỡi hắn rời đi còn kéo một tuyến bạc, nhưng nằng chẳng còn sức đâu để quản xem hình ảnh này có bao nhiêu dâm mỹ, chỉ cố hết sức mà thở chăm chú nhìn hắn
Hai người tạm thời rời khỏi ghế, hắn đặt nàng nằm trên bàn cơm, hai chân ôm lấy eo hắn, tùy ý công kích lẫn nữa
Thân thể bị đẩy lên cao, xung quanh không có lấy tiếng người, trên bàn cơm lưu lại chút vết tích.
“Ô ân.. A..a..”
Khoái cảm ăn mòn lí trí của nàng và hắn, hắn ra sức đẩy mông không ngừng đập vào bên trong vách tường đang co rút, khiến cho nàng càng thêm rên rĩ. Đột nhiên, thân thể cứng đờ, nàng ôm chặt lấy hắn, hắn lại chôn sâu vào cơ thể nàng, động tác cuối cùng, là đem toàn bộ chất lỏng ấm áp phun vào trong cơ thể nàng.
Tình cảm mãnh liệt qua đi, Trì Hải Bình ôm Hiền Vũ Tây đi vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, sau đó thay bộ tây trang nhuốm đầy mùi vị tình dục.
Nằm trên giường, Hiền Vũ Tây vỗ nhẽ bụng dưới hỏi: “Nếu có con thì làm sao?”
Mới từ phòng thay đồ bước ra, Trì Hải Bình không nghe rõ nàng hỏi cái gì, nên hỏi lại lần nữa: “EM nói gì?”
“EM nói nếu lỡ có con thì sao?”- Vấn đề này náng chưa từng nghĩ tới, trước kia hai người cũng chưa từng dùng biện pháp tránh thai.. nói không trúng thưởng thì là may mắn!! Hai ngày trước nguyệt sự của nàng vừa tới
“Con?”- Mới nghe thấy chữ mẫn cảm đó, hắn vọt tới bên giường cẩn thận hỏi nàng. “Em mang thai sao?”
Lúc nãy hắn thô lỗ như thế có thương nàng không chứ?
“Không phải, em không có, anh quên mất nguyệt sự của em hai ngày trước vừa tới sao?”- Nàng khẽ thở dài, tiếp tục nói. “Em nói là nếu, đây cũng là một loại giả thiết ai bảo anh không chịu dùng cách tránh thai chứ”
Nàng cũng thật ngu ngơ đợi đến lúc này mới hỏi chuyện quan trọng như vậy, chắc không trùng hợp tới mức đó, bằng không nàng phải vác bụng bầu tới trường sao?
“Là như thế..”- hại hắn cao hứng. Hắn khó kiềm được thất vọng di chuyển tầm mắt xuống dưới bụng nàng. Nếu có cũng không sao!! Trong lòng hắn thầm nghĩ.
“Em nghĩ, anh cũng đã 30 tuổi, nếu lại đợi em hoàn thành xong đại học, rồi thạc sĩ, chắc anh còn phải đợi đến sáu năm, sợ anh đến lúc đó đã là ông già… cho nên em muốn thảo luận vấn đề này?”- Nàng cầm lấy chăn ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn.
“Thảo luận chuyện gù?”
“Chính là kết hôn a!! Như vậy nếu lỡ chúng ta thật sự gặp tai nạn chết người cũng không sợ”- Nàng cẩn thận phân tích.
Lời nàng nói không phải không có lí, chỉ là có gì đó là lạ…
“Tiểu vũ, mấy cái này nên để anh nó mới đúng chứ?” – Hắn bật cười hỏi, nhìn hai mắt tràn đầy sức sống của nàng
Từ theo đuổi đến trên giường, bây giờ đến cả tiết mục cầu hôn nàng cũng đoạt lấy, hắn thật sự muốn kiểm điểm bản thân hết sức ngu muội, lần nào cũng để nàng lo trước mọi chuyện.
“Ân… cái này hơi khó…. Bởi vì nếu em không chủ động thì làm sao cũng anh ở trong công viên ăn sáng chứ?”
Hảo nữ nhân làm việc còn xem cả thời gian, sao giống tình cảm động vật thế này, nếu không chủ động theo đuổi, đợi bạch mã vương tử chủ đến bên cạnh thì thế giới này cũng đâu có bị hủy diệt.
“Vậy lời cầu hôn cũng nên để anh nói?”- Hắn không có cách nào dùng bộ mặt
lạnh lùng đối với nàng. CHỉ có thể nói nếu hắn tự động lui bước trước thì về sau nhất định bước nào cũng lui.
“Hiền Vũ Tây tiểu thư, vậy em có muốn gả cho anh không?”- Hắn duỗi tay, đầu gối chạm xuống đất, tràn ngập nhu tình nhìn nàng, thu hút mọi sự chú ý của nàng.
Không trực tiếp trả lời, nàng duỗi tay ra giống hắn, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vậy xin hỏi Trì Hải Bình tiên sinh, anh có nguyện ý lấy một người vợ xấu xí, cá tính kì cục như em không?”
Bàn tay hai người đan vào nhau, kéo lại gần, hắn cùng nàng nhìn nhau mỉm cười, hai miệng đều đồng thành. “Anh/Em đồng ý”
oOo
Chuyện hôn sự của hai người chỉ tổ chức một buổi hôn lễ nhỏ, mời tất cả người thân đến chứng kiến lễ thành hôn của hai người.
Trì Hải Bình ở bên ngoài làm việc, đã ba năm nay không về Trì gia, tính tự mình về nhà đưa thiệp cưới, vừa bước vào cửa đã cảm nhận bầu không khí u ám từ Trì Dục Thiên vây lây hắn.
“Anh tới đây làm gì?”- Trì DỤc Thiên hỏi
“Đến đưa thiệp cưới”- Trì Hải Bình nhìn người em trai lúc nào cũng có địch ý với hắn, cho dù biết hắn chưa từng chân chính trở thành anh trai nhưng hắn cũng rất vui vì cuối cùng cũng còn người nhà bên cạnh.
“Thiệp cưới của ai mà có thể khiến cho tổng giám đốc Trì tự mình mang tới”- Trì Dục Thiên cười nhạo, mở thiệp cưới ra, nhìn thấy tên Trì Hải Bình hắn kinh ngạc. “Anh muốn kết hôn?”
“Ân”
“Hiền Vũ Tây? Không phải là nữ sinh trung học lần trước sao?”- Trì Dục Thiên cau mày không ngờ người anh trai luôn lạnh lùng lí trí lại có thể làm ra chuyện này.
Lấy một nữ sinh trung học, thật vớ vẩn!!
“Mặt khác, anh còn việc muốn nói với em, anh đã cùng luật sự nói chuyện, lúc trước chủ tịch Trì… Không!! Trong di chúc cha nuôi có nhắc đến quyền kinh doanh, chỉ cần ban giám đốc đồng ý, tuy rằng quyền kinh doanh không có cách nào chuyển nhượng nhưng chức vụ có thể thay đổi, vì vậy vị trí tổng giám đốc này, sẽ trả lại cho em”- Gút mắt nhiều năm giữa hai người cuối cùng cũng được tháo xuống.
Nghĩ tới đó, Trì Hải Bình thả lòng nhẹ nhàng mỉm cười.
Cứ ngỡ rằng Trì Dục Thiên sẽ vui sướng không ngờ mặt lại lạnh lùng, không vui hỏi: “Anh là đang thương hại tôi sao? Hay trước hôn lễ hào phóng?”
“Không!! Vị trí đó là của em, anh chỉ là để cho nó vào đúng hướng mà thôi”- Trì Hải Bình không hiểu vì sao hắn lại giận.
Theo lí mà nói, Trì Dục Thiên khi nghe tin này phải cao hứng mới đúng, sao phản ứng lại khác với tưởng tượng của hắn như thế?
“Cái gì gọi là đúng hướng chứ? Anh thì biết gì về di chúc của cha, hơn nữa quan trọng nhất, anh thật sự so với tôi rất có năng lực mới khiến cho ngân hàng phát triểu như thế”- Ánh mắt Trì Dục Thiên sắc bén nhìn hắn. “Tôi từ đầu tuy không phục, bởi vì tôi cho rằng vị trí đó do anh đoạt đi, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi cũng sẽ làm giống như cha, về phương diện tài năng tôi kém xa anh, nên cam nguyện làm ở chi nhánh công ty”
Trì Hải Bình không biết nên nói gì, bởi vì hắn của trước kia và hôm nay thật khác. Hắn tưởng rằng bản thân cướp đi những thứ không phải của mình khiến cho Trì phu nhân không chấp nhận được mà ngã bệnh, Trù Dục Thiên cũng vì điều này mà đoạt đi bạn gái hắn, thậm chí từ đó về sau cũng không hay lui tới.
NHưng hiện tại.. quá khứ trước đây dường như đã biến mất.
“Sao? Anh ngạc nhiên à?”- Trì Dục Thiên nhíu mày. “Nếu tôi nói tôi sớm biết anh là con trai ruột của cha, không biết anh còn kinh ngạc thế nào!”
“EM biết rồi sao?”- Trì Hải Bình rất hoảng sợ, bởi vì hắn không tin cha lại đem chuyện này nói ra.
“Thời gian tôi và anh biết đều giống nhau, ngày đó tôi tới bệnh viện hỏi cho về di chúc, … không ngờ lại nghe được sự thật này”
“Em đã biết, vì sao còn…”- Hắn còn nghĩ chỉ mình hắn giữ lấy bí mật này, một mình giấu giếm rất đau khổ.
“Cho dù biết thì sao? Không biết thì sao?”- Trì DỤc Thiên nhìn người anh trai đang chảy chung huyết thống với mình. “Mấy cái đó đối với tôi chẳng ảnh hưởng gì cả, tôi căn bản không quan tâm”
Hắn đột nhiên đi về trước, chậm rãi nói: “Bởi vì thực lực tôi kém, nên anh thắng tôi là lẽ đương nhiên, chuyện ai là con ruột không quan hệ gì cả”- Nói xong, hắn ngồi xuống ghế, vẻ mặt thoải mái tự nhiên.
Trì Hải Bình sau khi nghe xong, cảm xúc trong lòng nổi loạn, hắn hít một hơi thật sâu muốn bản thân tỉnh táo lại: “Mặc kệ thế nào, chuyện anh vừa nói lúc nãy em cũng nên suy nghĩ! Chỉ cần em mở miệng, anh lập tức mở cuộc họp ban giám đốc”
Nói xong hắn xoay người rời đi, Trì Dục Thiên lại nói: “Anh vừa đi, tôi sẽ quên những lời anh mới nói”
“Tùy em”- Trì Hải Bình không quay đầu lại, nhưng trên mặt mang theo nét cười.
Trì Hải Bình ra khỏi cửa, Á Trúc đã đứng đó đó chờ, nhìn hắn bằng cặp mắt áy náy.
“Anh thật sự muốn kết hôn”- Nàng nhẹ giọng hỏi
“Phải, thiệp cưới để bên trong, em nhớ cùng Trì Dục Thiên tới dự”- Đối mặt với bạn gái cũ, hắn đã mất đi loại cảm giác cứng ngắc, có lẽ khúc mắc đã được tháo gỡ, quá khứ đã trôi qua khiến hắn có thể đối diện với tất cả.
“Hải Bình, em cũng không muốn giải thích về hành động năm đó, nhưng em thật sự thích Trì Dục Thiên, cũng hy vọng anh sẽ hạnh phúc”- Lần đầu tiên trong ba năm Á Trúc nhìn thẳng hắn, trong mắt không còn áy náy nữa/
“Ở cùng cô ấy, anh rất hạnh phúc, Á Trúc”- Nghe thấy nàng nói hạnh phúc, Trì Hải Bình cảm thấy năm đó mình như một đứa trẻ ích kỷ không chia sẽ niềm vui với người khác.
“Vậy em yên tâm, anh rể, chúc anh hạnh phúc”- Nàng mỉm cười để lộ lúm đồng tiền, cũng không còn gọi tên hắn.
Quá khứ thanh xuân đã qua đi, hôm nay không còn là họ của trước kia, hai người đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, không hề có tiếc nuối.
“Ân, cảm ơn em dâu”- Hắn gật đầu, biết bản thân đã giải thoát khỏi quá khứ.
Nhìn theo bóng xe hắn rời đi, Á Trúc đi vào phòng tiến sát vào lòng Trì Dục Thiên, gương mặt mỉm cười nhìn hắn: “Tốt quá, hôm nay thời tiết rất đẹp, không phải sao?”
“Đúng vậy!”- Hắn cúi đầu hôn lên môi vợ mình.
..
Cuối cùng cũng tới ngày hôn lễ, cô dâu ngoan ngoãn ngồi trong phòng chuẩn bị, bên cạnh còn có Phổ Tư Nam và Ngạc Xuân Dương hai vị phù dâu đặc sắc.
“Vũ Tây, cậu hôm nay rất xinh đó nha”- Nhạc Xuân DƯơng chân thành ca ngợi
Trong phòng nghỉ, tấm gương phản chiếu hình ảnh của cô dâu, lễ phục dài trắng như tuyết làm nổi bật hai bông hoa vàng được thêu rất kỹ, phái dưới còn dệt thành những bông hoa lài lớn nhỏ, cùng với mạn che và trang điểm càng thêm mông lung.
Trên người Hiền Vũ Tây chỉ mang đôi khuyên tai trân châu hợp với vòng cỏ, tuy giản dị nhưng lại toát lên vẻ cổ điển thanh thoát.
“Cám ơn cậu, Xuân DƯơng”- Hiền Vũ Tây cười nhạt, nhìn mình trong gương không biết khi Trì Hải Bình nhìn thấy sẽ có phản ứng ra sao.
“Xuân Dương, chúng ta nên tránh ra, chú rể không kiềm được đến xem cô dâu kìa” Nhàn nhã ngồi một bên Phổ Tư Nam nhìn thấy chú rể đi vào lập tức kéo tay Xuân Dương ra ngoài, để cô dâu có thời gian một mình.
“Tiểu Vũ, hôm nay người nhà hai bên đều tới”- Cái gọi là người nhà đương nhiên bao gồm cả vợ chồng mà Hiền Vũ Tây đã đoạn tuyệt quan hệ.
Trì Hải Bình bất an nhìn nàng đột nhiên cúi đầu không nói câu nào.
“Sao lại gọi họ tới”- Hiền Vũ Tây biểu tình không vui, mắt lóe lên hỏi hắn.
Hắn biết vợ chồng kia kia rất xem trọng tiền tài, phô thương, cho dù bọn họ đến nàng cũng không biết nói gì, nay lại còn mời… nàng thật sự không hiểu hắn nghĩ gì?
“Anh biết em không cần, nhưng anh cảm thấy.. ít nhất cũng nên có vài người thân nhìn thấy em gả cho anh”- Hắn chậm rãi nói ra lí do của bản thân.
“Anh cũng biết em và họ đã đoạn tuyệt quan hệ rồi mà!”:- Nàng cúi đầu nhắc nhở.
“Anh biết, nhưng cả đời hai người đó chưa từng hoàn thành trách nhiệm cha mẹ, ít nhất cũng nên mời họ tham dự.”
“Thật ra… em cũng từng nghĩ sẽ mời họ.. nhưng mà em..”- Hiền Vũ Tây ngẩng đầu, trong mắt chưa sự mau thuẫn.
Nàng cũng không rộng lòng tới mức có thể xem tất cả mọi người là người tốt một cách vô điều kiện, cũng không tha thứ cho đôi vợ chồng cho nên nàng do dự, cuối cùng không mang thiệp mời tới, nhưng nàng không ngờ hắn lại giúp nàng đưa.
Năm tay nàng, cho nàng chút dũng khí: “Không sao!! Đừng miễn cưỡng bản thân, nếu em không thích nhìn thấy họ, anh sẽ mời họ đi ngay”
“Không cần, em còn muốn nói vài câu với họ”- Nàng giữ chặt tay hắn, đã không còn do dự.
Đúng vậy!! Nàng muốn nhân cơ hội này nói cho họ biết trước đây họ quá đáng thế nào, thuận tiện nói luôn, lựa chọn của nàng mới là hạnh phúc chân chính
“Vậy đi thôi”
Sám sớm Hiền Thượng Anh cùng Lưu Tất Trung đang ở trong bữa tiệc mắt to mắt nhỏ, không biết chuyện gì đang diễn ra. Cho đến khi nhìn thấy nam nhân quen thuộc dắt Hiền Vũ Tây mặc bộ lễ phục trắng đi tới hai người mới kinh ngạc.
“Hai người kết hôn”- Hai miệng đồng thanh
“Lát nữa khi cử hành hôn lễ, tôi sẽ mang Tiễu Vũ tới cho mọi người nhìn, hôm nay cô ấy là cô dâu đẹp nhất”- Trì Hải Bình trong lòng vui vẻ khen ngợi Hiền Vũ Tây hôm nay xinh đẹp.
“Không biết cần của hồi môn bao lì xì bao nhiêu đây?” Hiền Thượng Anh vẻ mặt hoảng sợ. “Ta nói trước, ta không giúp bọn mày trả một nửa”
“Một khi đã cắt đứt quan hệ, vì sao còn mời đến đây?”- Lưu Tất Trung trầm giọng hỏi.
“Bởi vì ta muốn chứng minh lựa chọn của ta không sai”- Hiền Vũ Tây nãy giờ đang im lặng cuối cùng cũng lên tiếng. “Hơn nữa, ta còn phải cảm ơn hai người”
“nếu không có các người, ta tuy nhỏ tuổi cũng không biết đến cái gọi là cô đơn, cũng sẽ không gặp được anh ấy, có thể cuộc sống cứ như vậy trôi qua, Nhưng nhờ các người, ta đã gặp được anh ấy, tìm thấy hạnh phúc cho bản thân, ta nghĩ cũng nên nói một tiếng cảm ơn hai người, có lẽ các người trước kia chưa từng làm chuyện gì cho ta, nhưng sâu trong đáy lòng ta vẫn rất cảm ơn”
“Biết mày sẽ nói như vậy, nên ta cũng không thay đổi quyết định”- Lưu Tất Trung lạnh lùng nhìn nàng.
“Chuyện các người có thay đổi hay không chẳng sao cả, ta chỉ muốn đem những gì mình nghĩ đem nói hết ra”- Nàng không hy vọng họ hiểu lời nói hôm nay của nàng, có lẽ đến chết họ vẫn chỉ biết tranh đoạt tài sản
“Nói xong chưa? Chúng ta có thể đi rồi chứ”- Hiền Thượng Anh không kiên nhẫn nói.
“Đương Nhiên”- Không muốn cản trở, Trì Hải Bình nắm tay Hiền Vũ Tây bước snag một bên dọn đường.
Lưu Tất Trung không ngay lập tức đi theo Hiền Thượng Anh mà đứng trước mặt họ, nhìn Trì Hải Bình, nói ra nghi vấn lớn nhất trong lòng: “Cậu.. là ai?”
“Trì Hải Bình, cũng là tổng giám đốc ngân hành Trung thành”
Là vị tổng giám đốc rất ít xuất hiện của ngân hàng Trung Thành sao? Lưu Tất Trung trong lòng kinh hãi. Xem ra… bọn họ lần này nhìn cá lớn thành cá nhỏ phán đoán sai lầm.
Lưu Tất Trung thầm nghĩ liếc nhìn hai người, rồi đi theo Hiền Thượng Anh rời khỏi bữa tiệc,
“Tiểu vũ… vẫn còn khó chịu sao?”- Nhìn hai người kia bỏ đi mà không hề quay lại, Trì Hải Bình lo lắng hỏi.
“Không! EM không khó chịu”- Những lời nàng vừa nói là những lời chân thật nhất.
“Thật sao?”- Hắn tiếp tục truy hỏi
“Thật mà!! Em bây giờ chỉ mong chờ hôn lễ thôi”- Nàng lộ ra nụ cười tuyệt mỹ thúc giục hắn. “Còn không mau đi, nghi thức sắp bắt đầu rồi!! Anh không muốn những khách đang ngồi phải chờ chúng ta chứ!”
“Để cho họ chờ không phải ý kiến hay”- Cầm lấy tay nàng, Trì Hải Bình nhẹ nhàng hôn lên, sau đó giúp nàng kéo mạn che xuống, đứng bên ngoài lễ đường đợi.
Tiếng chuông nhà thờ vang lên, cửa mở ra, tấm thảm đỏ trải dài trước mắt, hai người nắm tay nhau mỉm cười, cùng nhau bước tiếp cuộc sống mới.
Báo tường!! Báo Tường!!Đôi tình nhân thứ hai đột nhất vô nhị đã xuất hiện, tổng quản thanh Phong học viện rơi vào lưới tình cùng vị giám đốc giàu có. Theo phóng Viên Mao Tiểu Lục điều tra, xác nhận tổng giám đốc ngân hàng cải trang thành thường dân cùng tổng quản Thanh Phong học viện ăn sáng, hai người tiến triển thần tốc, chính thức kết hôn bắt đầu cuộc sống hôn nhân ngọt ngào.
Hai người này sớm tiến vào giai đoạn ở chung, hơn nữa lại len lén tổ chức, đưa tổng quản Thanh Phong học viện lên vị trí Trì phu nhân.
Ngoài báo của Mao Tiểu Lục, không báo nào có. Đối thủ duy nhất của hội trưởng Thanh phong học viện cùng với phí hội trưởng đã mai danh ẩn ích rất lâu? Phải chăng có nỗi khổ tâm gì? Hay có bí mật tình cảm không cho ai biết!! Mong mọi người đón đọc bản tin kế tiếp
Báo tường!! Báo Tường!!
Đôi tình nhân thứ hai đột nhất vô nhị đã xuất hiện, tổng quản thanh Phong học viện rơi vào lưới tình cùng vị giám đốc giàu có. Theo phóng Viên Mao Tiểu Lục điều tra, xác nhận tổng giám đốc ngân hàng cải trang thành thường dân cùng tổng quản Thanh Phong học viện ăn sáng, hai người tiến triển thần tốc, chính thức kết hôn bắt đầu cuộc sống hôn nhân ngọt ngào.
Hai người này sớm tiến vào giai đoạn ở chung, hơn nữa lại len lén tổ chức, đưa tổng quản Thanh Phong học viện lên vị trí Trì phu nhân.
Ngoài báo của Mao Tiểu Lục, không báo nào có. Đối thủ duy nhất của hội trưởng Thanh phong học viện cùng với phí hội trưởng đã mai danh ẩn ích rất lâu? Phải chăng có nỗi khổ tâm gì? Hay có bí mật tình cảm không cho ai biết!! Mong mọi người đón đọc bản tin kế tiếp