Cung phản xạ của Ngô Sở Úy thật sự không phải dài bình thường.
Vào tang lễ Trì Sính nhìn thấy vẻ hoang mang trên mặt Ngô Sở Úy, thật ra đó không phải là do bi thương quá độ, mà là vẫn luôn không tin sự thật này.
Kết quả sau khi khóc xong, Ngô Sở Úy mới ý thức được, mẹ già của y thật sự không còn nữa, bất luận y có về nhà thường xuyên thế nào, cũng không còn thấy bóng dáng bận rộn của bà ở nhà bếp nữa.
Mà Trì Sính đến rất đúng lúc, sau khi hai người hòa hợp, nỗi đau mất mẹ của Ngô Sở Úy mới chính thức ập đến.
Mấy hôm nay, công ty Ngô Sở Úy cho nghỉ, đơn vị của Trì Sính cũng nghỉ, đáng lý là thời gian nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng mỗi ngày Ngô Sở Úy đều buồn bã kém vui, làm gì cũng không có tinh thần.
Hơn nữa tinh thần trở nên đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần một chút thứ gì biểu hiện tình mẹ bị y nhìn thấy, cảm xúc sẽ rơi xuống vạn trượng, rất lâu sau mới đỡ được.
Chẳng hạn hôm nay hai người đang ủ trên sô pha xem hài kịch, tâm trạng Ngô Sở Úy vừa mới chuyển tốt, đột nhiên chen vào một đoạn quảng cáo công ít tuyên dương tình mẹ, sắc mặt Ngô Sở Úy lập tức xám xịt không ánh sáng, trầm mặc không nói tiếng nào về phòng ngủ.
Có lúc y cũng sẽ vô cớ nổi giận, đang ăn cơm thì ném đũa bỏ đi.
Mấy hôm nay Trì Sính vẫn luôn cố gắng dỗ cho y vui vẻ, biểu hiện ra lực nhẫn nại vượt hẳn bình thường, bất kể Ngô Sở Úy làm ra làm động cực đoan cỡ nào, hắn cũng tốt tính chịu đựng, chưa từng phát hỏa với Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy ỷ có người thương mình, khổ sở trong lòng đều phát tiết ra hết.
Y đã thật sự trở thành dây nịt của Trì Sính, bất kể đi đến đâu cũng phải thắt, sợ một chút sơ ý sẽ đánh mất.
Chớp mắt đã đến cuối năm, tuy quà tặng luôn tới cửa, trong nhà chất hàng thành núi, nhưng vì để tâm trạng Ngô Sở Úy được tốt hơn, mấy hôm nay Trì Sính luôn mang y đi khắp nơi mua đồ.
Buổi sáng đi sạo siêu thị, hai người đi trước chọn, Cương Tử đi sau đẩy xe.
Ngô Sở Úy cơ bản không cần nói gì, mắt dừng chỗ nào, thứ ở đó sẽ nhanh chóng bị ném vào xe.
Trì Sính biết y thích ăn anh đào, anh đào hơn hai trăm một cân được đóng hộp bê lên xe, Ngô Sở Úy ban đầu không lên tiếng, sau đó thấy Trì Sính lấy hoài không ngừng, cuối cũng cũng ấn tay hắn lại.
“Mắc quá, mua ít thôi.”
Có lúc, Ngô Sở Úy chủ động mở miệng nói một câu, Trì Sính cũng sẽ cảm thấy được an ủi rất nhiều, tốn bao nhiêu tiền cũng không đau lòng.
“Có muốn đồ uống gì không?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy gật dầu.
Trước kia đều là hàng cấm, uống nhiều sẽ bị mập, ảnh hưởng đến thân hình không nói, quan trọng nhất là dễ khiến xương cốt trở nên yếu ớt.
Lỡ đang đến một chút “vận động kịch liệt”, không có xương dẻo dai thì sao mà dược?
Nhưng hiện tại tâm trạng của Ngô Sở Úy là lớn nhất, chỉ cần y vui vẻ y cao hứng, uống bao nhiêu cũng được.
Trì Sính chẳng thèm nhìn, trực tiếp bỏ mấy thức uống mà Ngô Sở Úy thích vào xe.
“Mua một chai là được.” Ngô Sở Úy mở miệng yêu cầu.
Nếu là lúc bình thường, đảm bảo sẽ phải nghe giáo huấn.
“Uống cái gì mà uống? Uống một chai coca có thể mọc thêm một cân thịt, mập cho ai xem?”
Trì Sính không giỏi nói mấy lời trái lòng, sẽ không giống như những người đàn ông tốt theo quy phạm, nói gì mà bất kể em biến thành thế nào tôi vẫn thích em.
Người ta thì trực tiếp nói thật lòng, mọc thêm một cân thịt thì tôi bớt nhìn cậu một cái, cậu tự xem rồi làm đi.
Hiện tại thì khác, Ngô Sở Úy bảo mua thì mua, hơn nữa mua bình lớn.
Vừa muốn bỏ vào trong xe, Ngô Sở Úy đã cản lại.
“Đừng, đợi lát nữa, mua hàng giảm giá đó, bình lớn tặng bình nhỏ.”
Được rồi, một phát muốn hai bình.
Trì Sính hiếm khi tốt bụng: “Được, cậu nói mua gì thì mua đó.”
Biểu cảm trên mặt Ngô Sở Úy cuối cùng cũng dịu đi nhiều.
Sau đó hai người lại vào khu trái cây, Ngô Sở Úy nhìn măng cụt ngẩn người.
“Cũng không biết măng cụt này có ngon không.”
Trì Sính không nói hai lời, trực tiếp mở một trái, lấy hai múi bên trong nhét vào miệng Ngô Sở Úy.
Nhân viên bán hàng nôn nóng: “Này, trái cây của chúng tôi không cho ăn thử.”
Trì Sính đảo mắt nhìn nhân viên bán hàng, nhân viên đó lập tức không dám lên tiếng nữa.
Trì Sính hỏi Ngô Sở Úy: “Ngọt không?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Sính hất cằm, ý bảo Cương Tử bê một thùng lên xe, khi tính tiền đặc biệt tính thêm một cân, chặn miệng nhân viên kia.
Trì Sính lại kéo y đến quầy mỹ phẩm chuyên dụng cho nam, Ngô Sở Úy và Uông Thạc có một khác biệt rất lớn, đó chính là độ yêu thích với gương mặt.
Người trước xem việc rửa mặt là công việc thể lực, có tinh thần mới làm.
Người sau thì xem nó là một công trình, mỗi ngày đều phải nghiêm túc hoàn thành.
Hơn nữa thái độ của y đối với gương mặt của Trì Sính và gương mặt của mình cũng hoàn toàn trái ngược.
Gương mặt Trì Sính thì tùy tiện chào hỏi, cái gì thực dụng thì mua.
Một bình Đại Bảo dùng hai năm.
Đối với gương mặt của y thì tuyệt không hàm hồ, không phải hàng hiệu quốc tế không dùng, trước khi sử dụng phải nghiêm túc xem rõ hướng dẫn.
Đến mức gương mặt già nua sần sùi lúc đập gạch hai năm trước, bây giờ đã trơn mịn, ngay cả một nốt chai cũng không thấy.
“Da anh vốn thuộc dạng da màu mật rất khỏe mạnh, không biết có phải do lao lực quá độ không, dẫn đến da anh hơi tối đi, kem dưỡng này có thể khiến da tái sinh, làm sáng màu da.”
Ngô Sở Úy cầm qua nhìn, lại đưa cho Trì Sính xem.
“Thế nào?”
Trì Sính trực tiếp bảo nhân viên tính tiền.
“Đợi một chút.”
Ngô Sở Úy lại cầm một chai khác hiệu quả không kém, liên tục đối chiếu, lầm bầm: “Chai này tệ ml, chai này tệ ml, chia , một nhân năm là năm, năm nhân chín bốn lăm, năm nhân tám bốn mươi, tổng cộng là tệ một ml, chia , một nhân bảy là bảy, bảy nhân chín sáu mươi ba, hai nhân bảy mười bốn, tổng cộng là tệ một ml…”
Ngô Sở Úy giơ ngón tay lên, tính toán đặc biệt nghiêm túc.
Trì Sính thích hành động keo kiệt này của Ngô Sở Úy, y càng tính toán chi li, chứng minh tinh thần y càng no đủ.
Cho nên hắn không chen vào, ánh mắt tươi cười nhìn y.
Kết quả, đợi Ngô Sở Úy cố gắng tính toán xong xuôi, đột nhiên phát hiện mình quên mất một điền kiện đã biết.
“Ai trả tiền?” Hỏi Trì Sính.
Trì Sính lắc lắc cái thẻ trong tay mình.
“Vậy tôi mua hết.”
Xem như công sức vừa rồi uổng hết.
Tâm trạng Ngô Sở Úy lập tức tốt hơn rất nhiều, cầm túi đồ vui vẻ bước ra.
Y vừa xoay người, ba bốn nhân viên bán hàng cạnh đó ghé vào trước quầy, nghe nhân viên này kích động khoe khoang: “Hai người này tuyệt đối là một đôi, ôi trời mẹ ơi, tình cảm quá trời, vừa rồi tôi chụp lén mấy bức, các cậu xem bức này đi, ánh mắt tiểu công nhìn chằm chằm tiểu thụ.”
Lập tức tiếng thét vang lên.
“Ôi trời, thật dịu dàng, ghen tỵ chết người rồi.”
“Vừa rồi hai người họ đi qua tôi cũng nhắm vào, tiểu công ngầu muốn chết, tiểu thụ thì cực kỳ no mắt.”
“Cậu nhìn bức này đi, ánh mắt tiểu thụ đầy sắc thái, đặc biệt dâm đãng.”
“A a… chịu không nổi rồi!”
“…”
Vốn dĩ, sau khi ra khỏi quầy mỹ phẩm dành cho nam, tâm trạng của Ngô Sở Úy đã tốt hơn nhiều, kết quả trên đường đến quầy trang phục nam, đi ngang quầy trang phục dành cho người lớn tuổi.
Một cái áo treo ở đó giống hệt cái năm ngoái y mua cho bà Ngô, bà Ngô vẫn luôn cất trong tủ, cho đến khi nhập thổ cũng chưa mặc một lần.
Nhân viên bán hàng thấy Ngô Sở Úy đứng đó không đi, liền nhiệt tình lên chào hỏi.
“Chào anh, có gì cần có thể vào xem thử, bây giờ đang giảm giá, cuối năm rồi, mua cho mẹ già một bộ đồ mới đi.”
Gương mặt vừa chuyển ấm của Ngô Sở Úy lập tức âm u đi.
Trì Sính thật muốn bóp chết nhân viên này.
…
Tối khi ngủ, Trì Sính ôm Ngô Sở Úy, cực kỳ muốn làm chút chuyện khác.
Ngô Sở Úy ảm đạm nhìn Trì Sính nói: “Tôi không có hứng đó.”
Trì Sính đương nhiên sẽ không cưỡng ép Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với Trì Sính.
“Tôi sẽ tốt thôi.” Ngô Sở Úy tự vuốt ngực: “Tôi rất có tự tin, qua một thời gian ngắn nữa sẽ tốt thôi.”
Nói xong, chui vào trong ổ chăn nhớ mẹ mình.
Trì Sính xuống giường, lấy một hình người nhỏ tinh nghịch mà Cương Tử mua ở khu đồ chơi, muốn trêu Ngô Sở Úy, để tâm trạng y thoải mái một chút.
“Cậu chọt mông nó, nó sẽ kêu.”
Trì Sính đã từng thử qua trước đó rồi, dù sao hắn không giỏi chơi mấy cái thứ non nớt này.
Ngô Sở Úy cầm lấy nhìn thử, quả nhiên rất thích, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Sau đó, thật sự chọt một cái.
Kết quả nó liền kêu lên.
“Con trai! Con trai! Con trai! Con trai!”
Nếu là người khác, nghe xưng hô này chắc chắn vừa tức vừa buồn cười, dám chiếm tiện nghi của tôi? Nhưng đối với Ngô Sở Úy vừa mất mẹ mà nói, từng tiếng kêu con này, quả thật như đang khoét tim y.
Thứ đó vừa kêu được một tiếng, trong lòng Trì Sính chỉ còn hai chữ - xong rồi.
Quả nhiên, Ngô Sở Úy lại chui vào ổ chăn, lần này triệt để không lên tiếng nữa.
…
Hôm sau, Trì Sính đi tìm Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái đưa ánh mắt đề phòng nhìn hắn: “Anh muốn làm gì?”
“Cho cậu một cơ hội lấy công chuộc tội.” Trì Sính nói: “Ngày ngày Ngô Sở Úy buồn bực không vui, cậu hiểu cậu ấy nhất, cậu nói thử xem tôi phải làm gì mới có thể khiến tâm trạng cậu ấy tốt hơn một chút.”
Khương Tiểu Soái suy nghĩ một lát, nói: “Cậu ấy thích nghe nhạc, không phải anh giỏi hát sao? Về hát vài bài cho cậu ấy đi.”
Trì Sính không nói gì.
Khương Tiểu Soái nhắc nhở: “Cậu ấy không thích nghe nhạc cao điệu, chỉ thích nghe những bài hát lưu hành ở mấy tiệm cắt tóc.
Còn nữa, tốt nhất là những bài mà bảy tám năm trước bị người ta hát mục rồi, anh biết đó, cung phản xạ của cậu ta rất dài.”
“Chẳng hạn?” Trì Sính hỏi.
Khương Tiểu Soái suy nghĩ: “Bài [Đại thành tiểu ái] đi, mấy bữa trước tôi từng nghe cậu ta ngâm nga.”
Thế là, Trì Sính trở về liền học thử, vì đã quá lâu không hát, cảm giác âm nhạc hạ thấp, nghe đi nghe lại N lần mới học thuộc.
Lần đầu làm chuyện mất mặt thế này, đã lớn đầu rồi, còn phải dùng bài hát để dỗ người yêu.
Mãnh nam dịu dàng lên thì đòi cả mạng người đó, đặc biệt là giọng tốt thế này, quả thật làm mê đắm trái tim Ngô Sở Úy.
“Tóc đen quấn thành vòng, quấn quanh tất cả tình yêu dành cho em, qua lớp rèm cửa trong suốt, những lời nói trên miệng hoàn toàn không phải lừa gạt…”
Ngô Sở Úy cảm thấy trước mắt mình xuất hiện vô số cánh hoa hồng, phất pha phất phới, lại tìm về được sự dao động khi mới chớm yêu.
“Xin đừng nói thiên trường địa cửu, tránh cho em cảm thấy anh không chân thật, muốn đơn giản bao nhiêu thì đơn giản bấy nhiêu, là triết lý mẹ đã cho anh biết…”
Ngô Sở Úy đang mê say, đột nhiên, ánh mắt dại ra.
Là triết lý “mẹ” đã cho anh biết, triết lý “mẹ” đã cho anh biết, “mẹ” đã cho anh biết… vô hạn tuần hoàn.
Luyện cho thuận miệng rồi, đợi khi hát ra mới phát hiện không đúng lắm.
Trì Sính nghẹn họng.
Cánh hoa hồng trước mặt Ngô Sở Úy đều biến thành mưa đá, sét đánh dội thẳng lên đầu.
Sau đó, lại chui vào trong ổ chăn len lén lau nước mắt.
Trì Sính âm thầm mài răng, lời bài hát này thật thiếu đánh! Làm quái gì phải nói là triết lý mẹ đã cho anh biết? Không thể là ông nội sao? Không thể là ông ngoại sao?
Sau khi suy nghĩ mấy thứ lung tung, vẫn phải trở về thực tế, dỗ thôi, không dỗ thì có thể làm gì?