"Trời trêu ngươi vì sao mà hoa rơi cố ý không may gặp ngay nước chảy vô tình như thế!...." -tôi lại ngân nga những câu hát u buồn, trong tôi giờ này giống như tên bài hát tôi vừa ngân nga, "Lạnh lẽo"! Nói là phải nhốt Vũ Tâm An lại mãi mãi, nhưng có đôi lúc, Đường Nhân lại tự nguyện mở cửa ánh Trăng để Tâm An bước ra ngoài khóc cùng cơn mưa đêm. Thật lạnh lẽo!
Mọi việc xảy đến với tôi như một giấc mơ từ trên trời rơi xuống. Tình cờ! Tình cờ ư! Cũng vì cái ngày tình cờ của ông Lý mà cuộc sống của tôi hoàn toàn thay đổi. Nhưng cái tình cờ của ông ấy là tốt hay xấu cho cái tình cờ của tôi. Có trời mới biết! Có lẽ cái tình cờ là do cái duyên đã quyết định. Đúng vậy! Nếu không có duyên sẽ không có cái gọi là tình cờ!
"Reng reng reng... "
"Alo, Đường Nhân nghe!"
Cũng lạ lắm à nghen! Bắt đầu từ ngày ông Lý xuất hiện, tôi, từ một Vũ Tâm An không ai nhớ đến, giờ đây ai cũng biết đến, nhưng biết đến với cái tên Đường Nhân Bạch Vũ. Ba Mẹ tôi cũng gọi điện hỏi thăm tôi nhiều hơn trước, cách nói chuyện cũng dễ nghe hơn nhiều. Họ hàng, làng xóm quanh tôi cũng lấy tôi ra để làm đề tài "tám" chuyện, tôi tự dưng lại biến thành "tiêu điểm trong ngày" để họ nhìn ngó, tân bốc và cả soi mói. Họ một chữ "An, con...!", hai chữ "An, cưng...!", mang cái này đến cho, mang cái kia đến tặng, có đôi lúc làm tôi muốn nổi nóng, chất dịch trong não cứ như thể đang sôi lên, sắp tràn ra khỏi hộp sọ. Có người còn mang tôi ra làm "kính chiếu hộ" để dạy con mình nữa chứ. Thật nực cười!
"Mầy nhìn con An kìa, giờ nó là nhà văn đó, nó viết tiểu thuyết. Nó bây giờ là đứa giàu nhất cái xóm này, có tiếng tâm nhất ở đây. Còn mầy... mầy thì sao? Học thêm, học thêm... tối ngày học thêm! Mầy học được gì rồi? Mầy có học thành nhà văn y như nó không?...."
"Sao mầy không nhìn thử con An đi! Mầy với nó bằng tuổi với nhau, nó chỉ học hết , giờ nó viết tiểu thuyết, chữ của nó viết có thể kiếm ra tiền. Ra ngoài, chỉ cần nhắc đến chữ Đường thì ai cũng biết Đường Nhân gì gì đó, còn mầy? Mầy học cao hơn nó, mầy đã học đại học nhưng mầy đã làm được gì? Tối ngày chỉ biết chưng diện, đua đòi, bồ bịch. Mầy làm được gì rồi hả?" (tôi học trễ hai năm nên con bà ta học hơn tôi hai lớp).
"....."
Ha ha... Thương thay cho những con người thực dụng. Trước đây họ nào có nói thế. Họ luôn xem thường tôi, xem thường cả nhà tôi, giờ đây tân bốc tôi lên tận trời xanh!.... Thật tội cho họ! Những con người thực dụng.
"Đường Nhân, chị Linh nè!"
"Hi! Chị Linh! Chào chị, em nhớ chị quá trời luôn ớ!"
"Thiệt hông đó?...."
"Thiệt mà! Em tưởng sẽ không còn cơ hội để nói chuyện với chị nữa!"
"Sao không có cơ hội?"
"Ờ thì....! Ủa, sao hôm nay đổi số rồi!"
"À, điện thoại của chị bị hết pin! Hi!"
"Hi!"
""Mộ đá rêu xanh" lại có vấn đề gì nữa hả chị?"
"Không có! Tất cả mọi thứ đều đã thu xếp ổn thoả. Dàn diễn viên đã chọn xong, chỉ đợi em sang để bấm máy quay!"
"Hả? Liên quan gì đến em nữa? Em có biết gì đâu!"
"Sao không liên quan gì đến em! Em là tác giả của "Mộ đá rêu xanh", vậy sao không liên quan đến em hả?"
"Nhưng em có biết gì đâu!"
"Em đừng lo, Ông Lý mời em sang đây để dự buổi lễ khởi quay, rồi làm một buổi tiệc nho nhỏ cho em, cũng để em giao lưu với các diễn viên và mọi người trong đoàn phim, để em có thể giải đáp những vấn đề liên quan đến vai diễn của họ. Hơn thế nữa họ cũng rất muốn biết cô tác giả nhỏ tuổi tài năng Đường Nhân Bạch Vũ là ai, có dung mạo ra sao! Em là gương mặt không thể thiếu, ai cũng muốn được gặp em trong ngày đầu tiên bấm máy! Em rất quan trọng đó, em phải có mặt!"
"Dạ! Nhưng còn công việc của em, với lại em chưa có đi nước ngoài nên em.... Hi!"
"Hi! Em không cần lo gì hết. Ông Lý sẽ cho người giải quyết hết cho em, em cứ yên tâm. Còn công việc của em, em không thể xin nghỉ phép vài ngày được à?"
"Dạ chị, để mai em xin nghỉ thử vài bữa. Em không biết chủ quản có cho không nữa!.... À! Hôm nào sẽ bắt đầu quay chị?"
"Là ngày tháng này, ngay chủ nhật, bỏ tuần này, tuần sau, chính là tuần kế tiếp!"
"Dạ chị! Có gì thì mai em sẽ cho chị biết nha!"
"Uhm, bye em!"
"Dạ chị!"
Mọi chuyện cứ theo vòng quay của số mệnh đưa đẩy. Tôi cũng không biết nó sẽ đẩy đưa tôi đi đâu. Một cú điện thoại đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống của tôi, vậy thêm nhiều cú điện thoại, cuộc sống của tôi sẽ ra sao? Thuận theo tự nhiên đi! Chuyện gì đến nó sẽ đến, có trốn chạy thì nó cũng sẽ đuổi đến thôi.
......
Sáng hôm sau, tôi đã đến xin chủ quản nghỉ làm ba ngày. Tôi nói thật lý do xin nghỉ cho chủ quản biết, bà ấy suy nghĩ một lúc, lát sau bà ấy nói.
"Tôi không đủ quyền để giải quyết phép cho nghỉ làm nhiều ngày. Việc nghỉ nhiều ngày phải xin giám đốc, bà ấy duyệt thì mới được nghỉ!.... Uhm... Không sao, để tôi đi xin giúp em!"
Nói rồi, chủ quản của tôi đi lên phòng giám đốc. Tôi đợi bà ấy khá lâu, cuối cùng bà ấy cũng đã ra. Và tôi đã được cho nghỉ phép.
"Giám đốc đã đồng ý cho em nghỉ phép, nhưng bà ấy nói sẽ kí cho em nghỉ vào thứ hai, thứ ba, thứ tư tức là ngày --. Còn em xin nghỉ là thứ bảy, thứ hai, thứ ba ngày --. Bà ấy nói thứ bảy có rất nhiều người nghỉ, mà hàng hôm đó sẽ xuất, nên sẽ không duyệt thêm cho bất kì ai nghỉ ngay ngày đó nữa!
"Nhưng truyền của mình có liên quan gì đến hàng xuất đâu? Bã là đang cố tình làm khó đây này!"
"Vậy em muốn nghỉ không?"
"Dạ, nghỉ!" -tôi xụ mặt, trả lời.
"Uhm!"
Nghe như thế, tôi không được vui cho lắm. Chủ nhật là quay nhưng chủ nhật tôi mới được nghỉ, vậy sang đó có kịp không? Tôi còn phải ra Sài Gòn mới có thể lên máy bay, bay sang đó! Vậy có kịp không? Ây da, ăn hiếp người ta.
"Thì chiều ra ca, mầy đi luôn, chắc kịp mà!" -sau khi chủ quản quay đi, mấy chị trong tổ tụm lại nói với tôi.
"Dạ phải vậy thôi chứ biết sao giờ?"
Ở trong công ty, cái tên Vũ Tâm An họ vẫn hay gọi đã dần dần thay bằng Đường Nhân Bạch Vũ. Và cả công ty ai ai cũng biết Đường Nhân Bạch Vũ là ai và cũng không còn mấy ai gọi tôi là An nữa! Tất cả họ đều gọi tôi là Đường Nhân, đứa nào nhỏ tuổi hơn gọi tôi là Đường Tỷ.
Cũng vui, nhưng cũng không vui. Họ đã quên mất Vũ Tâm An, con người thật! Giờ họ chỉ biết Đường Nhân Bạch Vũ, cái hư danh! Vậy họ là thật lòng đối tốt với tôi hay vì Đường Nhân Bạch Vũ mà đối tốt với tôi? Thật mâu thuẫn! Trước đây tôi làm mọi việc chỉ muốn mọi người chú ý đến mình, quan tâm đến mình, giờ tôi đã đạt được cái tôi muốn, nhưng sao tôi lại không thấy vui! Trong lòng thấy khó chịu quá!
....
Cuối cùng cũng sắp đến ngày khởi quay, mai chính là ngày , nhưng.... không phải chứ? Sao tôi lại xui xẻo quá vậy? Giám đốc thông báo tăng ca và không cho bất kì ai xuống ca, bà ta còn sợ có người trốn ca, bà ta đão vòng vòng, "từng tra" quanh xưởng! Muốn "chơi nhau" mà! Làm sao trốn về đây! Làm sao đây? Tôi vô cùng lo lắng, ngồi cũng không yên, cái mông như đang ngồi trên đống than hồng, cái chân như đang gác trên bàn chông. Cứu tôi với! Hu hu hu!
"Đường Nhân! Bà đốc qua bên kia nói chuyện với mấy chủ quản đó rồi, trốn về nhanh đi, còn chuẩn bị đi nữa. Việc của em để chị làm cho. Về đi!" - tăng ca được một lúc quá trời lâu, thì mấy chị xúm lại bảo tôi đi về trước. Việc còn lại, họ sẽ lo giúp tôi.
"Dạ, cảm ơn chị! Em về trước nha! Nói chủ quản giúp em nha! Cảm ơn chị!" -vừa nói dứt lời, tôi đã len lén chạy nhanh ra khỏi công ty.
Ở nhà, chị Linh đã chờ sẵn, xe cũng đã đến. Tất cả chỉ chờ tôi về là có thể xuất phát.
"Sao trễ vậy?" -tôi vừa xuống khỏi xe chị Linh hối hả nắm tay tôi.
"Em tăng.... " -tôi chưa nói hết câu thì bị chị ấy lôi ngược vào nhà.
"Nhanh lên! Trễ rồi, máy bay không chờ mình đâu!"
Tôi nhanh chóng tắm rửa, thay đồ, lấy đồ đạc đã chuẩn bị sẵn, rồi đi nhanh vào xe. Tôi vừa vào xe thì xe đã lập tức chạy. Tôi nhìn qua cửa kính, những người hàng xóm, họ đứng nhìn tôi, họ bàn tán gì đó, có người còn vẩy tay chào tạm biệt tôi, tôi chào lại họ, vậy thôi.
Chiếc xe chạy mỗi lúc một xa, một nhanh. Nó cứ bon bon trên đường như lướt gió. Hàng cây ven đường, nhìn cứ như chúng đang vội vã, chúng chạy vút vút ra phía sau xe chúng tôi. Ánh đèn mờ mờ lọt qua từ khe cửa của những căn nhà đang ngủ say, chúng như mọc chân, như đang thi chạy cùng hàng cây bên đường.
.....
Cảnh đêm ở Sài Thành đẹp thật. Những ngọn đèn lấp lánh trên những tòa nhà cao trộc trời nhìn như những ngôi Sao. Đẹp quá! Sài Gòn nếu nhìn từ trên cao xuống chắc sẽ lung linh lắm!
Đang mông lung nhìn cảnh vật, đột nhiên xe dừng lại, phía trước là.... là sân bay. Sao nó lớn vậy? Máy bay đang bay qua đầu kìa! Nó bự ghê ? Thích quá, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tận mắt sân bay và cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy máy bay trong khoảng cách gần như vậy? Nó to quá!
"Đường Nhân! Đi nhanh em, máy bay sắp cất cánh rồi! Chúng ta đã bị trễ hết một chuyến bay, nếu trễ chuyến bay này, chúng ta phải chờ đến sáng.Nhanh!"
Chị Linh nắm chặt tay tôi, lôi tôi đi, bản thân tôi bị chị Linh lôi đi nhưng mắt cứ nhìn đông ngó tây, nhìn dáo dát xung quanh. Nghĩ lại, lúc đó tôi đúng là "hai lúa lên Sài Thành", hi!
Tôi đã lên máy bay, giờ này chắc cũng sắp sáng rồi! Vậy là không xem được Sài Gòn về đêm từ trên xuống! Máy bay đang cất cánh. Run, máy bay đang run, tôi cũng đang run, chẳng những run mà còn sợ nữa. Đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay đó! Run quá! Không biết ngày mai sẽ như thế nào. Hồi hộp quá, căn thẳng quá, áp lực quá! Tim tôi sắp nhảy ra ngoài rồi! Hít vào thở ra! Bình tĩnh, bình tĩnh!
"Ọt ọt,.... ọt ọt,....!"
"Em đối bụng rồi hả?..... Chị tiếp viên!.... " -chị ấy nghe được tiếng "biểu tình" của cái bụng tôi, chị ấy cười, rồi chị ấy gọi tiếp viên mang cho tôi một ít đồ ăn. Đồ ăn đã mang lên, tôi ăn lấy ăn để.
.....
"Đường Nhân, nhanh lên! Tất cả mọi người đều đang đợi chúng ta đấy! Đúng ra là ông Lý sẽ cùng mọi ra đón em, nhưng chúng ta đã bị trễ, nên giờ tất cả đã ở phim trường, đúng h sẽ làm lễ. Nhanh lên em!" -chúng tôi đã xuống máy bay. Chị Linh vội vội vàng vàng kéo tôi đi nhanh nhất có thể. Tôi không biết gì hết, tôi cứ đi theo chị Linh, chị ấy lôi tôi đi đâu thì tôi theo đó.
Bên ngoài cửa sân bay, đang có sẵn chiếc xe chờ chúng tôi. Vừa ra khỏi cửa, chị Linh đã kéo tôi vào xe, nhanh như chớp, chị ấy cũng đã vào xe và xe lập tức chạy đi nhanh như gió. Trên đường đi, điện thoại của chị Linh cứ reo lên không ngừng, chắc là ông Lý gọi cho chị ấy. Tôi cũng chẳng hiểu họ đang nói gì, tôi không quan tâm, tôi cứ nhìn ra ngoài cửa nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh. Ở bên đây, cảnh cũng đẹp nữa!
Tôi nghĩ "khi làm xong hết việc, mình phải đi vài vòng nhìn ngắm cảnh vật ở đây mới được! Phải chụp lại nhiều hình làm kỉ niệm, lắm khi mới có cơ hội ra nước ngoài, phải tận hưởng! Hihihi! Mình có lận bốn ngày nghỉ phép mà, phải tận dụng! Ha ha!". Nhưng tôi mệt quá, mắt sắp mở không lên rồi! Và tôi đã ngủ thiếp đi.
"Đường Nhân! Đường Nhân! Đến nơi rồi em!" -đang ngon giấc, tôi nghe thấy tiếng gọi liên hồi của chị Linh, tôi mở mắt ra, mắt tôi vẫn còn cay rát, tôi đưa tay dụi dụi. Chị Linh nhanh xuống xe và dẫn tôi ra, tôi vừa ra khỏi xe thì chị Linh đã buôn tay tôi ra.
Trước mặt tôi, chính là phim trường sao? Nắng quá, chói mắt quá, mắt tôi không nhìn rõ được, chỉ thoang thoáng thấy, hình như có rất nhiều người đang ở phía trước và có vài người đang tiến về phía chúng tôi. Chói mắt quá, tôi thật không tài nào mở mắt lên được. Tôi một tay che mắt mình lại, tay kia với tới muốn nắm lấy tay chị Linh và tôi đã nắm được một bàn tay.
"Chị Linh! Mắt em không chịu được ánh sáng, em không nhìn thấy gì hết! Chị có nón kết không? Cho em mượn đi!" -tôi không nghe thấy tiếng trả lời của chị Linh, nhưng tôi lại nghe được tiếng ồn ào, xầm xì ồn ào bàn tán và tiếng bước chân ở quanh đây.
Bàn tay này sao to quá, tay chị Linh đâu có to như vậy đâu? Tôi cũng không nhìn rõ được!
"Đường Nhân, em sao vậy?" -tự dưng tôi lại nghe được tiếng chị Linh gọi tôi ở đằng trước, vậy người tôi đang nắm tay là ai?
Tôi giật mình nhanh chóng buôn bàn tay ấy ra và bước lùi sang một bên.
"Chị Linh, mắt em không chịu được ánh sáng, em không mở mắt lên được!"
Tôi vừa nói xong, chị ấy lập tức dịch lại cho ông Lý đang đứng cạnh, rồi ông ấy nói lớn cái gì đó. Chị Linh bước đến nắm lấy tay tôi và dẫn tôi đi vào trong, vừa đi được vài bước thì có người mang đến cho tôi một cây dù. Chị Linh đã mở dù cho tôi, tôi cũng từ lim dim mở mắt ra.
Trước mặt tôi là một cảnh tượng vô cùng hoành tráng. Đẹp quá đi! Đây là phim trường sao?
"A!.... Đẹp quá! Chị Linh đẹp quá! Nhìn rất giống công viên! Phim trường là vậy đó hả chị? " -tôi phấn khích hò reo.
"Đây không phải là phim trường, nhưng có vài cảnh sẽ được quay ở đây và đây là công viên! Công viên giải trí!" -chị ấy cười cười, nói với tôi.
"Công viên giải trí? Vậy chỗ này có phải quay cảnh Hậu Kỳ lần đầu gặp Vương Uyển Nhi không? Hay cảnh họ tỏ tình? À còn cảnh họ nắm tay nhau dạo chơi nữa! Còn cảnh Lục Đại Thiếu bị Lâm Ái Trân bắt họ dẫn đi chơi ở công viên giải trí! Còn, còn những cảnh khác nữa!..." -tôi hỏi chị ấy, chị ấy lại hỏi Ông Lý. Ông Lý gật đầu.
"Hihihi! Đẹp quá! Chỗ này cứ y như trong tiểu thuyết của mình mang ra vậy! I, kia là xích đu. A, là hồ sen. Hihihi! Vương Uyển Nhi sẽ bị tên giật đồ đụng trúng ở đây. Hi! Đẹp quá!" -tôi như bị cảnh vật ở đây hút mất hồn, nó quá đẹp! Đẹp như trong tiểu thuyết của tôi, còn rất giống nữa! Người của đoàn phim và ông Lý có lẽ đã bỏ ra không ít tâm tư vào bộ phim này. Giống quá!
"Ơ, bên kia chính là khu giải trí, chắc sẽ có rất nhiều trò chơi! Muốn qua bên đó chơi quá!" -tôi kích động reo hò, chạy nhảy khắp nơi như một đứa trẻ được cha mẹ lần đầu dẫn đi công viên chơi và tôi cũng không để ý thấy có rất nhiều ánh mắt đang chăm chú nhìn theo tôi.
Tôi chạy nhanh đến cái xích đu được viết trong tiểu thuyết của tôi, tôi bỏ cây dù xuống, tôi leo lên cái xích đu ngồi đung đưa rất tự tại thư thái. Lúc đó tôi cứ ngỡ mình là Vương Uyển Nhi, nữ vai chính xinh đẹp, đáng thương, chịu nhiều khổ luỵ trong "Mộ đá rêu xanh".
"Ước gì có Hậu Kỳ, đẩy xích đu cho mình!" -tôi nói thầm.
"Đường Nhân! Sang đây đi em!" - tôi chỉ mới vừa mơ mộng một chút thì đã bị chị Linh gọi cho tỉnh mộng.
Bấy giờ tôi mới phát hiện, ở đây có rất nhiều người, người đi đến công viên chơi, người của ông đạo diễn và họ đang nhìn trân trân tôi. Tôi xấu hổ muốn độn thổ. Tôi bước ra khỏi xích đu, nhặt cây dù lên và đi nhanh đến chỗ chị Linh. Tôi nói trong miệng.
"Chắc người của ông đạo diễn đang nghĩ, "không ngờ người viết cuốn "Mộ đá rêu xanh" lại là một người có vấn đề về tâm lý!". Còn những người kia sẽ nghĩ "con nhỏ đó bị tự kỷ hả?". Haizzz.... Chắc là vậy rồi!" -tôi nghĩ họ nghĩ về tôi như vậy đó.
Tôi đi đến chỗ chị Linh, vừa đến nơi, tôi đã cuối đầu và nói xin lỗi tất cả họ, nhưng chắc họ không hiểu tôi gì.
"Đường Nhân, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!" -chị Linh nói với tôi. Giờ này cũng đã h trưa, buổi lễ đã tiến hành.
"Dạ chị!"
Vừa nói dứt lời chị Linh đã dẫn tôi đi cùng mọi người vào sâu trong công viên. Cảnh đẹp ở đây thật không thể kiềm lòng được, tôi đã lấy điện thoại ra và chụp lại hết những cảnh đẹp ven đường tôi đi qua. Những người khác, họ cứ mãi nhìn tôi, tôi cũng không rõ tại sao họ cứ nhìn tôi, họ nhìn, họ còn cười khúc khích nữa. Tôi đâu có gì lạ đâu, nếu có tôi chính là người thấp nhất ở đây, nhỏ tuổi nhất nhất ở đây, và hơi tâm thần phân liệt chút, ngoài ra đâu còn gì. Thôi kệ họ, tôi chẳng quan tâm, miễn sao tôi vui thì được rồi! Tôi nổi hứng làm vài câu thơ.
"Sắc thuỷ, thu đi, lòng nhung nhớ
Mây trời đuổi gió, gửi chút tình
Thu đi, gió cuốn, hương bay mất
Gió cuốn hương nồng, tình thu đi".
Những người khác, họ nghe không hiểu gì hết, họ cứ xù xì nói gì đó tôi nghe cũng không hiểu luôn. Tôi vừa đọc xong mấy thơ, có một chị gái từ phía sau hỏi tới, hỏi chị Linh. Chị Linh quay sang hỏi tôi.
"Đường Nhân! Chị có thể dịch lại mấy câu thơ đó cho họ nghe được không?"
"Họ biết em đang đọc thơ hả?"
"Biết chứ, chỉ có thơ mới đọc có âm điệu thôi!"
"Dạ được! Chị đọc lại cho họ nghe đi!"
Nói rồi, tôi đọc lại từng câu, chị Linh dịch lại từng câu một cho họ nghe. Họ trầm trồ, rồi đưa ngón tay cái của mình lên. Họ khen thơ của tôi hay đó! Và tôi đã ngủ quên trên chiến thắng, tôi quá tự kêu, tôi quên mất là tôi vẫn là Vũ Tâm An, và mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, hành trình kia, tôi chỉ mới bước được vài bước ngắn lưa thưa. Còn chữ duyên của tôi cũng chưa phải là chữ duyên thật sự! Thôi tùy duyên đi!