"Nguyện ước xưa mang theo mình em. Nhìn gió mây thương người quá khứ. Tình yêu xưa vẫn đây, người xa vắng tận phương nào. Lạnh lùng lê bước chân, cô đơn buồn tênh...." -âm nhạc sẽ giúp ta che lấp nỗi buồn, nhưng có đôi khi âm nhạc lại nói lên tiếng lòng ta.
.....
Vết thương của tôi đã được băng lại, tôi cùng họ trở lại cái lều kia. Lúc này Yên Lan đã thay đổi phục trang và đã hóa thành Vương Uyển Nhi. Tôi nhìn chị ta, đúng thật chị ta rất xinh đẹp dù là mặc áo lụa hay áo vải vẫn toét lên vẻ đẹp mặn mà, thuần khiết, nhưng có điều chị ta rất kêu căng, xem thường người khác, lúc nào cũng diễn vai người tốt trước mặt mọi người. Hớ! Tôi khinh! Đây có phải là "bệnh ngôi sao" mà người ta vẫn hay nói không?
" (Em! Tay em không còn đau nữa chứ? Để tôi xem nào!)" -chị ta làm cứ như lo lắng cho tôi lắm vậy, tôi vừa bước vào đã vội chạy đến thăm hỏi tôi. Đúng là diễn viên, bất cứ ở đâu khi nào cũng có thể diễn tròn vai người tốt của mình.
"Nực cười! Chị thích diễn lắm hả? Diễn với ai, chứ đừng diễn với tôi! Tôi đi tuốt trong bụng chị luôn á! Hớ! Xinh mà không đẹp! Nếu chị thật là người tốt thì khi nãy đâu có đứng một bên làm biên đạo, để người của mình kiếm chuyện với tôi, thấy có người vào thì mở miệng nhắc nhở người của mình. Làm bộ làm tịch. Xấu bụng! Chị thích diễn lắm phải không? Vậy cùng nhau diễn đi! Ai sợ ai!" -tôi ưởng ngực, nhón chân, tay chống hông nói lớn vào mặt chị ta. Chị ta ngơ ngơ "như con nai vàng ngơ ngác" nhìn thẳng vào tôi. Nhìn chị ta, tôi lại nhìn thấy quá trời dấu chấm hỏi đang bay vòng vòng trong đầu chị ta, những người đứng cạnh chị ta cũng vậy, không ai hiểu tôi nói gì! Cũng vui, lâu rồi tôi không được nhí nhảnh như thế!
" (Cô là ai mà dám lên mặt với Yên Lan của chúng tôi? Cô là ai vậy? Cô đang nói gì thế, nghe không hiểu? Cô....)" -một chị đội nón kết đen, bước đến nói lớn tiếng với tôi. Chị ta vẫn chưa nói hết lời thì Yên Lan cản lại.
"你是....唐人白武, 对不对? (Cô là Đường Nhân Bạch Vũ, đúng không?)" -Yên Lan bước gần đến hỏi tôi.
"对! (Đúng!)" -tôi kênh kiệu, khoanh tay trước ngực trả lời. Người của chị ta nhìn tôi rồi hoang mang, trầm trồ gì đó.
" (Thật không ngờ! Tôi cứ nghĩ Đường Nhân Bạch Vũ phải là một người ở tuổi trung niên, không ngờ lại còn nhỏ đến như vậy! Em thật tài giỏi!)" -chị ta hai mắt long lanh, bước chậm chậm từ từ nói gì đó tôi nghe không hiểu. Nói rồi chị ta, xoay người hỏi tôi.
"你有男朋友吗? (Em có bạn trai chưa?)"
"我还没有男朋友! (Tôi vẫn chưa có bạn trai!).... Mà chị hỏi làm gì, liên quan gì đến chị?" -tôi bước chậm chậm đến một cái thùng gỗ đen to, tôi lấy đà nhảy lên ngồi, thản nhiên trả lời chị ta. Lúc bấy giờ những anh chị diễn viên kia đã ngồi xuống ghế của mình và đang xem kịch bản, luôn tiện xem náo nhiệt. Chị ta nhìn theo tôi và nói tiếp.
" ( Hả? Em nói gì....? ....Uhm.... Em chưa có bạn trai vậy bằng cách nào em có thể viết được tiểu thuyết ngôn tình, viết ra được những cuộc tình vừa trái ngang, bi thương và đầy lãng mạn như vậy? Tôi đã đọc kịch bản và có xem qua cả tiểu thuyết của đạo diễn đưa. Thật sự phải nói là rất hay! Vừa lãng mạn vừa hài hước, vừa kịch tính, từ ngữ dễ thương, nhí nhảnh. Muốn bi thì có bi, muốn hài thì có hài, muốn nước mắt thì có nước mắt, nói chung là rất hay. Lúc tôi đọc tiểu thuyết, tôi đã khóc rất nhiều đó. Tôi từng nghĩ, nếu Đường Nhân Bạch Vũ mà là nam, tôi chắc sẽ yêu người đó mất thôi!...)" -chị ta cứ thao thao bất tuyệt, nói hoài nói mãi, tôi nghe không hiểu gì cả, nghe đến nhứt cả đầu.
"Hihihi! 谢谢你!.... Hihihi! 我...听...不...懂! (Hihihi! Cảm ơn chị!.... Hihihi! TÔI... NGHE... KHÔNG... HIỂU!)" -chị ta vừa nói xong, tôi nhảy khỏi thùng gỗ, cười tươi cảm ơn chị ta rồi mặt lạnh nói với chị ta. Chị ta như bị dội gáo nước lạnh, tức đến nổ bong bóng. Những anh chị đang ngồi đọc kịch bản có một phen cười hả hê. Chị mập lùn kia tức giận xông ra chỉ tay vào mặt tôi.
"你.... 你...... (Cô..... cô.....)"
"我... 我....我怎么样? 听不懂, 说不懂。怎么样?你想打我吗?(Tôi.... Tôi.... Tôi như thế nào? Nghe không hiểu, nói không hiểu. Sao hả? Chị muốn đánh tôi à?)" -tôi kên mặt lên, làm dáng hung dữ với chị mập đó. Nói rồi, tôi quay lại, bước gần đến chỗ của Yên Lan, nói lớn với chị ta.
"我是越南人, 不是中国人! OK? (Tôi là người Việt Nam, không phải người Trung Quốc! OK?)" -tôi càng nói, chị ta như muốn nổi điên, nhìn thật hả hê.
"Há! Chọc ai đừng có chọc đến Đường Nhân này! Đồ xấu bụng!" -tôi vừa nói vừa đi lại chỗ cái thùng đó và nhảy lên ngồi lại. Đúng lúc đạo diễn và chị Linh bước vào.
" (Thật mai, các cô cậu và Đường Nhân đều ở đây! À, Yên Lan! Cô đã biết Đường Nhân chưa? Đây đây, đây chính là Đường Nhân Bạch Vũ mà cô rất muốn gặp!)"
" (Ơ, tôi đã biết rồi! Tôi vừa nhìn thì đã biết. Chúng tôi đang nói chuyện làm quen với nhau. Cô ấy rất dễ thương, hoạt bát, vui tính cũng khá hài hước và rất dễ gần!)" -chị ta hí hửng nói với đạo diễn, chị ta lại diễn.
" (Đúng đúng, đó cũng là nhận xét của tất cả mọi người!)"
" (Nhưng đôi lúc, cô ấy nói bằng ngôn ngữ của cô ấy, tôi nghe không hiểu mấy!)"
" (Đường Nhân đã từng học qua ba tháng tiếng Trung, nên không biết nhiều chữ, cô ấy chỉ nói được vài câu đơn giản. Mọi người chỉ cần nói chậm chậm từ từ, cô ấy sẽ nghe hiểu được thôi! Mọi người cứ cố gắng tìm hiểu nhau nha!)"
" (Tất nhiên rồi! Ông yên tâm, chúng tôi nói chuyện rất vui! Tôi cũng rất thích cô ấy!)"
"Haizzz.... lại diễn! Gì mà "rất thích cô ấy" sạo ve kêu mùa hạ hoa phượng nở luôn!" -tôi thở dài dài bó tay với chị ta.
"唐人!你说什么! (Đường Nhân! Cô nói gì!)"
"没有, 没有! 我说她是...uhm... 她是优秀的演员! (Không có, không có! Tôi nói chị ấy là... uhm... chị ấy là diễn viên xuất sắc!)" -có lẽ những người có mặt lúc nãy hiểu tôi đang ám chỉ điều gì, còn ông đạo diễn và chị Linh thì không, họ tưởng tôi đang khen Yên Lan, họ tỏ vẻ hài lòng.
Diễn viên xuất sắc sao? Nếu nói Yên Lan là diễn viên xuất sắc thì Vũ Tâm An tôi còn xuất sắc hơn cả xuất sắc. Không phải tôi vẫn luôn diễn trước mặt họ và tất cả mọi người hay sao. Đường Nhân Bạch Vũ! Đường Nhân Bạch Vũ! Họ luôn miệng gọi tôi là Đường Nhân Bạch Vũ, vậy họ có biết Đường Nhân Bạch Vũ cũng là một vai diễn của Vũ Tâm An tôi không. Trước mặt họ, tôi luôn phải diễn vai Đường Nhân Bạch Vũ vui vẻ, hoà đồng, đáng yêu, vô u vô lo, lúc nào cũng ngây ngô, lúc nào cũng cười như người không biết buồn. Nhưng họ nào biết Vũ Tâm An lại là một người trái ngược hoàn toàn với Đường Nhân Bạch Vũ. Họ không biết, họ mãi mãi không biết và tôi sẽ không bao giờ để họ biết Vũ Tâm An là người như thế nào.
" (Được rồi mọi người, chúng ta chuẩn bị diễn cảnh tiếp theo. Đường Nhân, đi thôi!)" -ông ấy nói gì đó với họ rồi quay sang gọi tôi.
"Chị Linh, ông ấy gọi em làm gì?" -tôi hỏi chị Linh, chị ấy cười, nói.
"Tất nhiên là có việc cần em rồi! Em là người viết "Mộ đá rêu xanh" cho nên ông ấy cần em rất nhiều thứ, như là cần em xem qua phong cách, tạo hình của diễn viên, tính cách, biểu cảm của từng nhân vật, v.v... nhiều việc cần đến em nữa!"
"Hả! Không phải gọi em qua đây chỉ để các diễn viên gặp mặt em thôi sao? Sao nhiều việc vậy? Em còn tưởng sẽ được đi chơi! Bốc lột sức lao động!..... A! Đau....!" -tôi nghe chị Linh nói xong, tôi nhảy khỏi thùng gỗ, giọng yếu xìu, chu môi nói với chị Linh. Chị Linh nghe tôi nói xong thì cho tôi một cái búng tay vào đầu thật đau.Chị ấy nói tiếp.
"Em đó, chỉ biết chơi, i như con nít!"
"Hihi! Có đứa con nít nào mà lớn như em không, giỏi như em không, dễ thương như em không? Hihi! Em là độc nhất vô nhị!" -tôi vừa nói vừa đi vừa nhúng nhảy vòng quanh chị ấy, chị ấy cười rồi dịch lại cho ông Lý và mọi người nghe. Chị Linh nói tiếp với tôi.
"Em cứ mãi con nít như thế thì có ai dám rước. Vậy làm sao có chồng? Ế chắc luôn!"
"Con nít thì có sao, không ai rước thì có sao? Tại sao phải lấy chồng, lấy chồng làm gì? Sống một mình có phải tự do tự tại hơn không! Em rất thích mình như bây giờ, rất vui, rất rất vui, không lo gì hết. Em có thể chơi đùa với tất cả mọi người, bất cứ ai mà không sợ gì hết, không ai nói được em. Như thế chẳng phải rất tốt hay sao?" -tôi hí hửng nói với chị Linh, chị Linh cười rồi lắc đầu, chị ấy dịch lại cho họ nghe, họ nhìn tôi rồi cũng lắc đầu cười.
Có lẽ họ nghĩ tôi ấu trĩ, quá con nít, thiếu suy nghĩ, nhưng tôi không ấu trĩ, không con nít, không thiếu suy nghĩ. Tôi suy nghĩ rất nhiều ấy chứ, tôi trưởng thành hơn bất ai ở đây và tôi nói không hề sai. Tại sao phải giam cầm mình trong cái gọi là hôn nhân, tại sao phải vùi trôn cuộc sống tươi đẹp của mình trong cái gọi là tình yêu đó chứ? Tình yêu! Tình yêu sao? Thật tức cười! Tất cả chỉ là giả tạo. Trên đời này làm gì có tình yêu, tất cả chỉ là ảo ảnh của xúc cảm. Không có! Không có! Không có! Thật sự là không có. Trên đời này thật sự không có tình yêu. Tôi sẽ không bao giờ để cái ảo giác đó đánh lừa được mình. Không bao giờ, không bao giờ!...
" (Được rồi, tất cả, chúng ta đi thôi, không còn nhiều thời gian, trời sắp tối rồi! Đi thôi Đường Nhân!)" -nói rồi, ông Lý kéo tôi và tất cả đi ra ngoài, đi đến chỗ ao sen.
Thì ra cảnh đuổi bắt ở trước cổng công viên đã được diễn, cả cảnh Vương Uyển Nhi và Tiểu Nhu phát bong bóng ở trước cổng cũng đã được diễn viên đóng thế mặc bộ đồ gấu trúc diễn. Cảnh kế tiếp này chính là quay cận mặt, chính là cảnh Uyển Nhi bị tông trúng và lăn tròn xuống hồ.
Ông đạo diễn nói với tôi, đa phần các cảnh quay đều sẽ lấy cảnh ở công viên này. Ông ấy phải tìm rất lâu mới tìm ra được một nơi có phong cảnh khá giống như trong tiểu thuyết của tôi. Ngoài công viên này, còn có những nơi khác, ông ấy nói nó cũng gần ở đây. Gần đây cũng có một trường đại học, trường đó tuy quy mô không được giống như trong tiểu thuyết nhưng nhìn chung cũng tạm ổn..... Ông ấy nói nhiều lắm, tôi càng nghe càng phấn khích, tôi thật sự rất muốn ở lại đây để xem tất cả họ hoàn thành bộ phim, nhưng sự thật là không thể, ông ấy nói, bộ phim này dự kiến sẽ kết thúc vào giữa năm sau. Tôi thật sự rất muốn biết "Mộ đá rêu xanh" của tôi khi được làm thành phim sẽ như thế nào, tôi thật sự rất nôn, rất háo hức.
Thế nhưng, khi ấy tôi nào nghĩ đến chuyện sau này. Tôi chỉ biết vui trước mắt, tôi không nhìn thấy được phía trước tôi đang có một vũng lầy rất lớn. Tôi bị hào quang che mắt, dẫn dắt tôi. Tôi cứ mãi bước đi, đi mà không hề nhìn xuống chân xem thử dưới chân mình là gì. Đi, đi mãi, cứ đi mà không biết mình sắp đi quá xa, sắp rơi xuống vững lầy. Tôi khi ấy không biết rằng bản thân mình đang dần bước vào con đường mà mình phải đau khổ như ngày hôm nay.