Đã chiều rồi, ánh mặt trời đã không còn soi gọi đến đây, trong công viên này, nơi chúng tôi đang đứng, là ao sen quạnh quẻ chỉ lác đác mỗi vài đóa sen trắng ửng hồng nhô cao đung đưa trên mặt nước của công viên giải trí.
"Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng, lại chen nhụy vàng!"
Sen thật thanh nhã, cao quý, đúng không?
Dưới gốc cây to này, xào xạc, xào xạc những chiếc lá vàng mùa thu mà mùa thu kia đã vô tình lướt qua bỏ lại trên đất ẩm là những chiếc lá héo tàn tan tác, mặc người người dẫm nát. Thu ơi, thu thật vô tình, tại sao đã mang đến cho mọi vật hương sắc của cuộc đời lại hửng hờ sang ngang, chỉ để lại là những chiếc lá mỏng manh héo vàng lạnh giá khi đông tới?
"Thu đi để lại lá vàng
Lá khô quạnh quẻ, vội vàng thu sang
Lá tàn nằm đất ngổn ngang
Hởi thu có thấy, lá tan đất mùn?!"
Lá, cũng chỉ là lá, chỉ để trang trí cho cây, không phải như hoa, được người ta yêu chiều, nhưng dù là hoa hay lá, đến cuối cùng cũng hoà vào đất để chăm bón cho cây.
"Đường Nhân!..."
"Dạ chị!" -đang mơ màng nhặt một chiếc lá khô dưới gốc cây nhìn ngắm vu vơ, bỗng tôi nghe được tiếng gọi của chị Linh, tôi tỉnh người đáp.
"Đường Nhân! Ông Lý nói những cảnh của hôm nay chỉ có bao nhiêu diễn viên, ông ấy hỏi em, em có ý kiến gì về tạo hình của họ, ông ấy muốn nghe thử ý kiến của em. Em là người đã viết ra "Mộ đá rêu xanh" chắc chắn trong lòng em đã có sẵn những hình tượng cho riêng mình. Em hãy nói thử đi!" -tôi vừa đáp lời xong thì chạy lon ton đến chỗ chị Linh, chị Linh cười cười nói với tôi.
Nghe hay nhỉ, ý kiến của tôi về tạo hình của họ sao? Họ là diễn viên, ông ấy là đạo diễn vậy mà muốn nghe thử ý kiến của tôi về tạo hình của họ! Có phải quá đề cao tôi không?
"Uhm, Hihi! Những anh này, không vấn đề. Hậu Kỳ cùng những người bạn của anh ấy cũng không vấn đề, họ quá đẹp trai, quá bảnh! Hihihi! Những chị đống vai phụ cũng rất đẹp. Chị Tiểu Nhu rất đẹp, nhưng chị! Không được!" - tôi nhìn những anh chị kia, tất cả họ đều được, chỉ có Yên Lan sẽ vào vai Vương Uyển Nhi là không được ổn.
"Trang phục đã ổn, cũng ra dáng con nhà nghèo nhưng chỉ có trang điểm là không được! 不行 (không được!)" -tôi nhón chân nói lớn vào mặt Yên Lan. Chị Linh dịch lại cho chị ấy nghe, trông chị ấy có vẻ rất tức giận nhưng ở đây có rất nhiều người, nên chị ấy cố nén lại cơn thịnh nộ. Chị ấy đưa tay nắm nhẹ ra trước bụng mình, diệu dàng nói với tôi.
" ( Vậy Đường Nhân Bạch Vũ, cô muốn như thế nào?)"
Chị ta diễn đấy!
Tôi tháo chiếc cặp xuống, tìm và lấy ra túi khăn giấy ướt, lấy một mảnh đưa cho chị ta và chỉ ngón tay vào môi của mình. Ý của tôi muốn chị ta tự lao son môi trên môi của chị ta. Hình như chị ta hiểu, chị ta nói.
" (Tại sao phải lao son môi, nó có ảnh hưởng gì chứ?)"
Chị Linh dịch lại cho tôi, tôi nói.
"Trước khi gặp Hậu Kỳ, Vương Uyển Nhi là con nhà nghèo, rất bình dị, cô ấy không chưng diện, không đua đòi. Bây giờ nhìn chị trang điểm như thế cứ y như một tiểu thư đang đi tản bộ thư giãn, làm gì giống với Uyển Nhi con nhà nghèo phải lao động vất vả. Còn nữa bây giờ chị trang điểm như thế, vậy khi Uyển Nhi, Hậu Kỳ gặp nhau và biết được tình cảm của mình với đối phương, Uyển Nhi phải trang điểm như thế nào đây, chẳng lẽ trang điểm đậm lên như con tắc kè bông hả, thế thì làm sao ra dáng một thục nữ đang yêu. Còn nữa, còn nữa, khi biết Hậu Kỳ chết, Uyển Nhi muốn trả thù và trở thành một con người nguy hiểm, vậy khi đó phải trang điểm cho Uyển Nhi như thế nào, không lẽ trang điểm như quỷ dạ xoa mới biết Uyển Nhi đã thay đổi, đã trở nên nham hiểm, độc ác. "Mộ đá rêu xanh" của tôi là một câu chuyện "nhẹ", không quá kêu sa lộng lẫy, không quá màu mè. Khi tôi viết "Mộ đá rêu xanh", hình tượng các nhân vật trong đầu tôi là những người đơn giản không lòe loẹt!"
Chị Linh dịch lại và ông Lý nghe cũng có lý, ông ấy bảo Yên Lan phải lao son môi. Chị ta ấm ức nghe theo. Chị ta vừa lao xong, tôi nhìn thẳng vào chị ta, chỉ chỉ vào lông mi của mình. Chị ta hiểu ý của tôi, chị ta tức tối giật lông mi giả của mình xuống. Cùng lúc đó, tôi nhìn thấy trên tay chị ta có đeo hai chiếc nhẫn rất đẹp, tôi chỉ chỉ vào ngón tay mình ra hiệu cho chị ta, lần này chị ta thật sự ấm ức lên tiếng phản bác.
" (Nó thì có liên quan gì?)"
"Tất nhiên là có rồi! Lúc trong lều chị nói rất nhiều, đúng là tôi nghe không hiểu gì cả nhưng tôi nghe được, chị nói là đã đọc tiểu thuyết của tôi, vậy không lẽ chị không biết Vương Uyển Nhi, trước khi gặp Hậu Kỳ, cô ấy chỉ có đeo một chiếc vòng tay bằng vàng do cha cô ấy vì biết bản thân không sống được đến ngày Uyển Nhi trưởng thành nên đã chuẩn bị sẵn quà sinh nhật tuổi cho cô ấy hay sao? Rồi sao khi gặp Hậu Kỳ, nhất là khi họ đang yêu, Hậu Kỳ đã tặng cho cô ấy nhiều quà trong đó có nhẫn và vòng cổ. Nếu bây giờ chị đeo nhẫn, vậy khi Hậu Kỳ tặng chiếc khác, chị sẽ đeo thêm lên hả? Thế chiếc nhẫn Hậu Kỳ tặng đâu có ý nghĩa gì đối với Uyển Nhi và người xem, họ sẽ thấy nó quá bình thường, bởi từ đầu trên tay Uyển Nhi đã có sẵn rồi. Còn nữa, Uyển Nhi là con nhà nghèo! Nhà nghèo đó! Đã không chưng diện, đua đòi thì làm gì có nhẫn đẹp!" -chị Linh dịch lại, ông Lý nghe cũng đúng nên bảo Yên Lan tháo nhẫn ra. Yên Lan bắt buộc phải nghe theo và thực hiện. Tôi lại trong thấy trong túi áo chị ta có một cái điện thoại, tôi đứng gần lại thầm thì hỏi chị Linh.
"Chị ơi! Cái điện thoại đó có rẻ không chị?" -tôi chỉ tay vào cái điện thoại của Yên Lan. Chị Linh nhìn nó rồi trả lời tôi.
"Uhm.... Nếu đổi ra tiền của mình thì nó khoảng mấy triệu VND, cái của Hoàng Tử Minh em đang cầm trên tay cũng khoảng giá đó, hình như đắt hơn!"
"HẢ!?" -tôi nghe chị Linh nói xong, tôi há hốc mồm. Cái điện thoại của Hoàng Tử Minh trên tay tôi cứ như nặng thêm vài chục ký, tôi không giữ được nó nữa, nó rơi khỏi tay tôi, tôi nhanh chóng chụp chụp chụp lại và tôi đã chụp nó lại được.
"Xém chút nữa là làm rơi mất mấy triệu rồi! Mai quá!.... Trời à! Có cần phô trương vậy không? Sài cái điện thoại mấy triệu!" -tôi nhìn trân trân vào cái điện thoại nói lớn với nó. Nói rồi tôi bước đến chỗ của Hoàng Tử Minh, tôi nói với anh ta.
"Nè, anh dám đưa cái điện thoại mấy triệu cho tôi cầm, anh không sợ tôi làm hư nó hả?" -chị Linh dịch lại, anh ta cùng những người ở đó nhìn chằm chằm vào tôi, cười, ông đạo diễn cũng cười tôi. Có lẽ họ nghĩ tôi quê mùa, nghèo nàn nhưng tôi không bận tâm. Tôi nói tiếp.
"Không thèm, trả anh nè. Giữ nó thêm một lát, nếu lỡ nó bị trầy xước gì đó, chắc tôi bán thân để đền lại cho anh quá!" -tôi nắm lấy bàn tay anh ta và đặt điện thoại cẩn thận vào tay anh ta.
Trước khi bỏ nó vào tay anh ta, tôi đưa ra trước mặt cho anh ta xem để anh ta nhìn rõ là nó không bị trầy xước gì hết. Chị Linh dịch lại, anh ta và mọi người nghe xong cười càng lớn hơn. Lúc tôi vừa đặt nó vào tay anh ta, anh ta cố tình làm nó rơi xuống đất.
"Nè.... bị gì vậy, điên hả? mấy triệu lận đó!" -tôi hoảng hốt, nhanh tay cuối xuống nhặt lên, lau lau nó rồi hét lớn vào mặt anh ta. Anh ta nói với tôi.
" (Nó bị trầy rồi, giờ thường lại cho anh đi!)"
Chị Linh dịch lại cho tôi nghe, tôi trợn tròn mắt, hét lớn vào mặt anh ta, chị Linh dịch lại cho anh ta những gì tôi nói.
"Nè!..... Anh muốn kiếm chuyện với tôi hả? Đồ phá của. Đáng ghét!" -nói rồi, tôi tức giận, nắm chặt tay, đấm thẳng vào bụng anh ta, anh ta trúng đòn, ôm bụng la đau. Những người đứng cùng hả hê cười lớn tiếng. Mấy anh diễn vai bạn của Hậu Kỳ vừa cười vừa vỗ vai anh ta, nói gì đó với anh ta. Chị Linh không dịch lại cho tôi nghe, tôi chỉ thấy chị ấy che miệng cười khúc khích, những người khác cũng vậy, riêng chỉ có Yên Lan là không được vui, mặt mày tỏ ra khó chịu thấy rõ.
" (Hậu Kỳ! Cậu chọc Uyển Nhi làm chi để bị đánh vậy!)"
Tôi tức giận đùng đùng, làm mặt dữ dằn với anh ta rồi quay lưng đi đến chỗ ông đạo diễn nói với ông ấy.
"Cái điện thoại của chị Yên Lan đang giữ trong người không được, nó quá đắt. Không được!"
" (Yên Lan! Cái điện thoại của chúng tôi đã đưa cho cô đâu? Cái của cô bây giờ không phù hợp với thân phận hiện tại của Vương Uyển Nhi!)" -đạo diễn Lý nói với Yên Lan.
" (Ờ, xin lỗi đạo diễn, lúc nãy tôi lấy nhầm. Chị Tân, cái của đạo diễn đã đưa lúc nãy đâu rồi!)" -Yên Lan mặt hầm hầm, lấy nó ra đưa lại cho người của mình và đổi lại cái mà ông đạo diễn đã đưa lúc chị ấy đến.
" (Được rồi! Chúng ta bắt đầu quay nào, mọi người trở vào vị trí!)" -ông Lý hô lớn.
"对不起! (Xin lỗi!)" -anh ta đi lại chỗ tôi, xin lỗi tôi, tôi làm mặt giận, không thèm quan tâm, đưa thẳng cái điện thoại đó cho anh ta.
" (Giữ lại đi, lát nữa anh phải nhảy xuống nước, nếu anh giữ nó chắc nó sẽ bị ướt, vậy triệu gì đó của em sẽ bị ướt đó!)" -anh ta cười cười nói với tôi, chị Linh dịch lại, tôi nghe cũng đúng, nếu để bị ướt vậy sẽ bị hư, thế uổng phí quá, tôi thu lại, nhưng tôi nào biết anh ta lại gạt tôi. Cái điện thoại đó là điện thoại "xịn" nhất bây giờ, nó chống va đập, chống thấm nước, ở dưới nước, nó vẫn có thể sử dụng bình thường như trên cạn, với lại nó có bị gì thì có liên quan gì đến tôi. Thế mà tôi nào biết mình bị lừa, tôi khi ấy thật quê mùa! Có lẽ gạt tôi làm anh ta và mọi người thấy rất vui thì phải?
Và tất cả họ đã vào vị trí của mình, máy quay đang chuẩn bị bấm máy. Tôi đứng sau lưng ông đạo diễn, nhìn họ, nhìn họ diễn những vai diễn mà tôi đã viết nên.
Theo như trong tiểu thuyết của tôi thì, khi phát xong bong bóng, Tiểu Nhu có hẹn với bạn trai giàu có mới quen nên đã chia tay với Uyển Nhi và được người bạn trai đó chạy xe đến rước. Còn Uyển Nhi thì trở vào trong công viên dùng bữa, rồi bị tông chúng và bị rơi xuống hồ, Hậu Kỳ nhảy xuống cứu, cùng lúc đó năm người bạn thân thiết của Hậu Kỳ cũng xuất hiện, bởi công viên đó là của sáu người họ cùng hợp cổ phần xây dựng ra.
Khi Hậu Kỳ đuổi theo tên giật đồ chạy vào, bảo vệ nhìn thấy và thông báo cho năm người kia. Hậu Kỳ và họ được mọi người gọi là Lục Đại Thiếu, tức là sáu vị đại thiếu gia, họ là sinh viên năm cuối của trường đại học mà mẹ của Hậu Kỳ làm hiệu trưởng, có thể nói quyền lực của họ ở trường đại học đó như nhóm F trong bộ phim "Vườn sao băng". Họ gồm có Huỳnh Hậu Kỳ, Lâm Triệu Ngọc, Liễu Đông, Quách Thiên Tú, An Phước Toàn và Châu Tuấn, tất cả họ đều là những thiếu gia sang chảnh, được rất nhiều nữ sinh mến mộ.
Còn Vương Uyển Nhi, cô ấy là sinh viên năm nhất của một trường đại học bình thường, trường dành cho những người không tiền, không quyền và học lực yếu. Và số phận đã sắp đặt cho cô ấy làm việc ở công viên giải trí đó, gặp Hậu Kỳ cùng những thiếu gia sang chảnh kia. Câu chuyện về họ cũng bất đầu từ đó.
......
Càng nghĩ đến tác phẩm của tôi, nghĩ đến tình yêu của Hậu Kỳ và Uyển Nhi, nghĩ đến tình bạn chân thành của Lục Đại Thiếu, nghĩ đến kẻ tình si - Đinh Tùng Nhân tôi lại càng thấy chạnh lòng.
Thực tại quá phủ phàng!
Trên đời này làm gì còn cái gọi là tình yêu! Bởi đối với tôi, nó không thật sự tồn tại. Không có cái gọi là tình bạn chân thành, bởi tình bạn chân thành sẽ bị đồng tiền mua mất, họ kết thân với nhau chỉ để lợi dụng lẫn nhau, giàu chơi với giàu, nghèo chơi với nghèo, tính toán thiệt hơn. Không có kẻ tình si, vì tình yêu không tồn tại thì lấy đâu kẻ tình si.
Càng nghĩ lại càng đau! Đời mà! Đâu đơn giản như những câu chữ trên những tờ giấy trắng tinh mà ta có thể tự ý viết lên vài nét mực là hoàn hảo như mong muốn! Buồn cười quá phải không?