Mỗi ngày cứ đến rồi cứ lặng lẽ trôi đi, hai chúng ta từ hai người xa lạ lại được số phận đẩy đến gần nhau nhưng em...
"...Vậy nên em buông tay người để anh cố gắng đây mai. Một khi em trở về, hy vọng rằng anh hạnh phúc. Lúc đó ta sẽ là tình bạn tri kỷ hơn bao giờ. Có như thế anh sẽ được nhiều hơn...".
Hai chúng ta có thể như lời bài hát này không?
....
Từ xa xa, trên con đường quanh co đó, lấp ló ánh đèn của một chiếc xe hơi đang tiến thẳng về phía chúng tôi.
"Hey!... (Cuối cùng cũng sắp được nghỉ ngơi rồi!)" -Phan Đăng Phong bước chậm ra phía trước, uốn éo vặn người, nhìn tôi rồi mở miệng cười thân thiện nói gì đó.
Ánh đèn xe mỗi lúc một gần, chưa đầy hai phút kể từ khi tôi nhìn thấy nó, nó giờ đã dừng lại ngay phía trước chúng tôi. Tôi trân trân nhìn ngang qua nó một lượt, nó là một chiếc xe lữ hành màu đen, cùng với khung cảnh và ánh sáng nhè nhẹ của dãy đèn cổ kính huyền diệu nơi đây, nó trở nên huyền bí trong đêm. Bên trong chiếc xe ảo diệu này là những dãi ghế VIP sang trọng sang sát đối diện nhau, cầm lái là một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ vét đen rất oai phong nhìn cứ như vệ sĩ hay quản gia của một gia đình giàu có, quyền lực, có quy tắc, có nề nếp. Haizzz, đúng là xa hoa!
"Lên xe đi em!" -chị Linh hiền hòa vỗ nhẹ lên vai tôi, tôi ngơ ngác nhìn chị cười cười rồi theo dòng người Lục Đại Thiếu bước từng bước lên xe ngồi yên vị.
Xe cất bánh, xe đưa chúng tôi rời khỏi nơi chúng tôi vừa dừng khi nãy. Chiếc xe ấy, chạy mỗi lúc một xa, ngồi trên xe, trong đầu tôi lại tưởng tượng ra khung cảnh mình và mọi người đang ngồi trên một chiếc thuyền, chiếc thuyền ấy bồng bềnh xuôi nguồn trôi chầm chậm trên một con sông hiền hòa với những cuộn sóng nhỏ uốn lượn nhẹ nhàng trong gió đưa chúng tôi đến bờ bến lạ.
"Thuyền ai xuôi dọc theo dòng
Mênh mông sóng nước, nhọc lòng thuyền phu
Cùng thuyền ta cứ chu du
Thả lòng ta hát, hát ru theo dòng!"
"Đường Nhân! Nhìn kìa em!" -mông lung một lát lâu, chị Linh gọi tôi rồi chỉ ngón tay thon thon của mình ra phía sau tôi cũng chính là phía trước xe bởi tôi ngồi đâu lưng với anh láy xe đẹp trai.
"Dạ chị, nhìn gì?" -thấy thế, trong tôi có chút thắc mắc, tôi xoay nhẹ nửa người nhìn theo hướng chỉ tay của chị Linh.
"Oh mai chuối!", kia là... là biệt thự mà chị Linh nói đó hay sao, nó phải gọi là cung điện mới đúng! Thần linh ơi, ngó xuống mà xem! Nó... nó to khủng khiếp, nó ít nhất cũng có mấy chục tầng... nó... nó đẹp quá! Nhìn từ xa nó như một toà cung điện tráng lệ, lộng lẫy xa hoa, nó sáng bừng cả một góc trời, nó lung linh lấp lánh trong đêm tối. Nơi đó chỉ có thể để cho các vua chúa, hoàng tử công chúa ở để trị vì thiện hạ, còn về phần tôi chỉ có thể là người hầu làm những công việc nặng nhọc trong cái cung điện đó mà thôi. Haizzz, chạnh lòng quá!
"Chị ơi, đó là biệt thự mà chị nói đó hả?" -tôi lí la lí lắc, không tin vào mắt mình, hỏi nhanh chị Linh
"Uhm!" -chị Linh tủm tỉm gật đầu.
"Trời! Đó phải gọi là cung điện mới đúng! Điện thoại... điện thoại, điện thoại của em đâu mất tiêu rồi! Ơ, đây rồi! Hi!"
"Em đó! Có gì mà vui dữ vậy?!"
"Vui chứ, vui chứ! Lần đầu tiên trong đời em được thấy một nơi tráng lệ như vậy đấy. Em phải lưu giữ lại để sau này có cái để khoe! Hi!" -vừa nói dứt lời, tay tôi đã nhanh chóng cầm chiếc điện thoại chụp "tách tách".
Phải nói thật, tôi thật sự chưa từng tận mắt nhìn thấy một nơi hoành tráng đến như vậy. Ngồi không yên trên ghế, tôi cứ nháo nhào nhìn khung cảnh hoành tráng lộng lẫy xa hoa ở phía trước đang càng lúc càng to và hùng vĩ mỗi lúc mỗi tiến lại gần tôi hơn.
Đã đến nơi, xe vừa dừng, vừa tắt máy, tôi nhanh như chớp nhảy xuống xe mở to mắt, há to miệng nhìn đắm đuối căn biệt như cung điện nằm sừng sửng ở một nơi rộng hàng nghìn mét vuông này.
"Oh mai chuối! Bự quá trời quá đất luôn, khi nãy nhìn xa nó đã khủng rồi, giờ đứng gần nó cực khủng luôn á!... Chị ơi, chị ơi! Nó bự quá! Bự quá trời luôn! Hi!" -tôi cứ như một đứa trẻ thơ dại chạy nhảy như chim sẻ ríu rít như sơn ca bắt chấp mọi ánh nhìn và những lời bình luận chọc ghẹo. Tôi vô tư ngắm nhìn, chụp ảnh tự sướng.
"Được rồi, được rồi! Chúng ta vào trong thôi em!" -chị Linh giữ tôi lại như cố bắt lấy con chim sẻ đang chạy loạn.
"Vào trong hả chị?"
"Uhm!"
"Yeah! Đi, đi nhanh chị ơi!" -tôi hào hứng háo hức xách tay chị Linh giục chị ấy đi.
"Rung rinh hoa lá trên cành
Vi vu tiếng gió, long lanh mây trời
Mỗi đời đuổi gió, mây ơi!
Hoa bay trùng xướng, muôn đời lá hoa!".