Đường Nhân Bạch Vũ ơi là Đường Nhân Bạch Vũ! Mọi người chỉ thích Đường Nhân Bạch Vũ, không thích Vũ Tâm An. Tại sao vậy?
Đường Nhân Bạch Vũ, cô chỉ mới tượng hình đã như thế, vậy khi cô đã thành hình, Vũ Tâm An sẽ như thế nào? Chẳng lẽ Vũ Tâm An sẽ mãi mãi biến mất hay sao?
"Tin tin...."
"Tin tin...."
"Tin tin...."
"...."
"Chuyện gì nữa vậy nè? Tin nhắn ở đâu quá trời vậy không biết! Tổng đài hôm nay bị bịnh hả?"
Cũng trong buổi chiều hôm ấy. Sau khi hết giờ nghỉ trưa ồn ào bát xí nháo, tôi lại tiếp tục một buổi làm chiều chả ra làm sao, khi tôi cứ mãi bị những người khác làm phiền. Haizzzz..... Muốn điên luôn!
Đường Nhân Bạch Vũ thì "ngon" lắm hả? Đường Nhân Bạch Vũ cũng chỉ là cái bóng của Vũ Tâm An khi bước ra ánh sáng mà thôi! Tại sao trước kia, không nói trước kia, chỉ nói giờ này phút này của hôm qua, tại sao họ không như giờ này phút này của hôm nay?...
Dễ hiểu!
Mặc kệ họ, tôi vẫn tiếp tục công việc của mình, nhưng đến cái điện thoại cũng không cho tôi yên, nó "ăn hiếp" tôi, nó chọc tôi muốn nổi điên lên. Không hiểu hôm nay là ngày gì, có lẽ do lúc sáng ra ngoài không xem giờ giắc, không xem hướng xuất phát, không xem chân trái phải bước ra nên hết bị người làm phiền lại đến cái điện thoại của tôi. Điện thoại của tôi, nó cứ cách khoảng nửa tiếng đồng hồ thì có một tin nhắn, nghe muốn điên đầu, bực bội quá đi.
"Reng reng reng...."
"Con nghe Ba ơi!"
"An, có chuyện gì vậy?"
"Chuyện gì là chuyện gì Ba?"
"Ngân hàng báo tin nhắn vào điện thoại là tiền nợ ngân hàng đã được thanh lý hết, của Mẹ con cũng vậy! Chuyện này là sao? Tiền đâu mà con trả hết nợ ngân hàng?"
"Đâu có đâu Ba! Con làm gì có tiền mà trả hết! Chắc nó báo nhầm đó, kệ đi Ba!"
"Ừ! Mà lúc tối, Ba nghe bác Hai con gọi điện nói là con viết sách gì gì đó rồi có mấy người nước ngoài muốn mua nó hả?"
"Dạ? Không phải vậy đâu! Con viết tiểu thuyết, người ta muốn lấy tiểu thuyết con viết để dựng thành phim. Chứ không có gì hết!"
"Rồi có tiền gì không! Rồi Ba nghe người ta nói con là nhà văn gì đó là sao nữa?"
"Tiền? Con cũng không biết nữa! Mà nhà văn gì đâu! Ba đừng có nghe người ta nói linh tinh! Con chỉ viết tiểu thuyết, chứ nhà văn gì đâu!"
"Ừ! Lúc tối, bác Hai rồi anh Hai rồi thêm mấy người khác, hết người này đến người kia gọi điện cho Ba với Mẹ con, kể về chuyện của con, Ba nghe họ khen con nhiều lắm! Mẹ con tính điện cho con nhưng thấy khuya rồi nên thôi!"
"Dạ!"
"Ừ! Ở nhà một mình đừng để người ta mắng vốn Ba Mẹ nghe chưa?"
"Dạ!"
"Rồi mấy cái người đó muốn lấy sách của con quay phim, con tính sao?"
"Sao đâu Ba! Con thấy không sao hết!"
"Ừ, vậy thôi! Tùy con vậy! Đừng làm gì để Ba Mẹ phải xấu hổ với người ta thì được rồi!"
"Dạ!"
"Thôi làm tiếp đi!"
"Dạ Ba!"
Mấy người họ hàng, hàng xóm của tôi nhanh thật! Nhanh còn hơn hỏa tiễn. Mới đó mà tin tức của tôi đã vượt khỏi đất liền bay qua đại dương đến nơi hải đảo. Đúng là.... Quá dữ!
Đó cũng là một nguyên nhân khiến tôi phải tự cô lập mình khi ở nhà và không muốn tiếp xúc với họ, bởi họ, tất cả họ, miệng quá to, quá nhiều chuyện. Bất kể chuyện gì, họ cũng có thể mang ra "Alô !", "tám xuyên lục địa!", "tám bay địa cầu!", tám đến ngày tận thế cũng còn tám được! Nhưng nếu họ chỉ "tám" bình thường, "thời sự địa phương" đơn giản thì nói làm gì, vấn đề ở đây chính là "mắm muối, dưa cà, chanh ớt", tất cả đều được họ cho vào, rất "đậm đà gia vị" đó! Có bạn nào đã từng "ném" thử chưa?
Người ta thường nói: Làm sao tránh khỏi miệng đời! Chính là như vậy! Bạn làm đúng, họ cũng nói! Bạn không làm, họ cũng nói! Bạn làm sai, họ càng nói thêm! Bạn làm việc gì họ cũng biết, mà một người biết sẽ có hai người biết, hai người biết sẽ có ba người biết, ba người biết sẽ có thêm một đống người nữa biết. Họ cập nhật tin tức, tổng hợp tin tức còn nhanh hơn vệ tinh Vinasat! Họ phóng tin tức đi còn nhanh hơn sóng FM, AM! Mệt mỏi thật! Sống sao cho vừa lòng nhau? Nên tốt nhất là phải tự cách ly mình, để họ bớt nói lại, bớt soi mói chuyện của bạn.
.....
Sau khi Ba tôi tất điện thoại, tôi sẵn tiện mở tin nhắn lên xem. Trời! Một đống tin nhắn khuyến mãi của Tổng Đài, một đống tin nhắn rác. Tôi đưa tay bấm chọn xóa tất cả, nhưng chưa kịp xóa, tôi thoáng thấy có mấy cái tin nhắn lạ, tôi mở lên xem.
"Chúc mừng quý khách! Hợp đồng xxxx đã được thanh lý thành công!"
"Chúc mừng quý khách! Hợp đồng xxxx đã được thanh lý thành công!"
"Chúc mừng quý khách! Hợp đồng xxxx đã được thanh lý thành công!"
Chuyện gì vậy nè? Không lẽ ngân hàng báo tin nhắn nhầm nữa hả trời! Mà nhầm gì mà nhầm từ Ba Mẹ đến tôi luôn vậy chứ? Còn nữa, tôi vay ba cái ngân hàng, không lẽ nhầm một lúc đến ba cái ngân hàng hả?
"Ô mai chuối! Nhứt đầu quá! Chắc tui chớt quá! Là sao ta.... nói chung là bó tay!" -tôi lẫm bẫm một mình.
"An! Gì nữa vậy cưng?" -chị thật thà trong thấy tôi rầu rĩ, bước đến vỗ vai hỏi tôi, tôi ngẫn mặt trả lời.
"Haizzz.... Biết chết liền ớ chị!"
"Chuyện gì!" - chị ấy lắc đầu hỏi tôi nữa. Tôi cũng lắc đầu, mệt não trả lời.
"Dạ, hổng có gì, mấy cái ngân hàng hôm nay bị khùng thôi chị!"
"Hả?" -chị ấy hơi bị đơ.
"Dạ là vậy đó! Em bó tay chấm cơm, buộc chân chấm mắm!"
Tôi vừa nói xong, chúng tôi trong thấy bà Đốc đang đi tới, những chị khác báo động cho cả tổ, cả tổ vừa khi nãy vẫn còn lộn xộn, mỗi người mỗi làm việc riêng, vừa nghe báo động bà Đốc tới thì cả tổ ai nấy đều nhanh chóng biến thành công nhân gương mẫu chăm chỉ. Tôi và chị ấy cũng vậy, vừa nghe báo động, chị ấy lập tức trở về chỗ ngồi. Và cả tổ, cùng hai người bọn tôi, tức tốc trở thành "tổ may mẫu gương mẫu" khi không có chủ quản ở trong tổ. Quá gương mẫu luôn ấy chứ! Hí hí hí!...
Chiều tang ca, trước cổng công ty, không biết đang có chuyện gì mà ở bên ngoài, đông người và ồn ào hơn thường ngày. Ở bên trong, công nhân thì đang ồ ạt, hối hả ra về, họ bóp kèn xe in ỏi xin nhường đường, ở bên ngoài không biết có chuyện gì xảy ra mà người ta đứng án hết cả cái cổng công ty. Mọi người đã có hơi bực mình rồi đấy!
Hôm nay là ngày gì vậy không biết?
Cũng mai khi sáng tôi không chạy xe đi làm, nếu không cũng bị kẹt xe giống họ rồi. Hi! Tôi nhanh chóng len lỏi qua xe của mọi người và ra khỏi cổng công ty. Vừa ra khỏi công ty....
"Kìa kìa!.... Con An ra rồi kìa!"
"Nó kìa! Nó chính là Đường Nhân Bạch Vũ đó! Nó là cháu gái của tôi đấy"
Đó là tiếng của bà bác và bà thím của tôi, nhưng họ làm gì ở đây? Còn những người này là ai nữa đây? Phóng viên hả?
Vừa ra khỏi cổng công ty, tôi nghe được tiếng nói lớn của bác Hai và thím TƯ của tôi. Tôi Đứng sựng lại nhìn họ, bỗng có mấy người nam nữ lạ mặt, ăn mặc khá lịch sử cầm máy quay chạy vội đến cùng với bác và thím của tôi. Vừa đến chỗ tôi đứng, mấy người lạ mặt kia đã dán máy quay vào tôi, tôi vẫn chưa định hình được chuyện gì đang diễn ra thì họ hỏi chuyện tôi như hỏi cung.
"Xin chào! Cô có phải là Đường Nhân Bạch Vũ không?"
Tôi chưa kịp mở miệng trả lời thì bà bác và bà thím đó, hí ha hí hửng cướp lời tôi.
"Đúng rồi! Đúng rồi! Đây chính là Đường Nhân Bạch Vũ đó! Nó là cháu gái của chúng tôi!"
"Xin hỏi, cô Đường Nhân Bạch Vũ, cô tên là gì?"
"À, nó tên là An! An... Cái gì An... An?...."
"À, là Vũ Tâm An!"
"Tâm An! Cô có thể cho chúng tôi biết cảm nghĩ của Cô khi được đạo diễn nổi tiếng của Trung Quốc, Lý Thuận Phong mời hợp tác không?"
"Tất nhiên Tâm An rất vui rồi!"
"Tâm An! Cô có cảm nhận gì khi được đạo diễn Lý Thuận Phong nhìn trúng tiểu thuyết của Cô và muốn dựng nó thành phim?"
"Tất nhiên là Tâm An nó rất hạnh phúc rồi!"
"Tâm An! Có rất nhiều nhà văn nổi tiếng cũng muốn có được cơ hội giống như Cô, vậy Cô thấy việc được đạo diễn Lý Thuận Phong nhìn trúng tiểu thuyết của mình là một điều mai mắn không?"
"Tất nhiên đó là điều mai mắn với Tâm An nhà chúng rồi!"
"...."
"....."
Haizzz.... Tôi cảm thấy xấu hổ khi hai người họ lại là người thân của tôi. Mà người thân gì? Lúc bình thường có là người thân đâu? Ha! Mắt cỡ quá!
Gì mà "Tâm An nhà chúng tôi!". Hớ! Sao lúc trước họ không nói thế!
Tôi còn nhớ rất RÕ, rất KỈ, nhớ như IN! Phải nói là "KHẮC CỐT GHI TÂM!", "GHI LÒNG TẠT DẠ!". Họ, chồng họ chính là anh em ruột của Ba tôi, con cái ngoan của họ, tất cả đã từng chửi thẳng vào mặt Ba Mẹ tôi chỉ vì dành một miếng đất nhỏ xíu của Nội tôi đã để lại nữa cơ mà! Trong khi mảnh đất đó, ai cũng nói là Ba tôi xứng đáng thừa kế nó, bởi trong những tháng ngày Nội bệnh, người nuôi Nội, chăm sóc Nội chính là Ba của tôi, Mẹ của tôi và người đã lo tiền cho Ba Mẹ tôi trong suốt khoảng thời gian Nội bệnh, chính là hai chị em tôi, nên tôi chỉ mới vào đời đã gánh nợ trên vai, còn em tôi thì chẳng thể mua được cái gì cho bản thân, phải thua thiệt với bạn bè nó.
Tôi còn nhớ, Ba tôi thấy Ân như thế nên đã bó bụng, đứng ra vay nóng, mua cho nó một chiếc xe máy mà nó rất thích, thích từ rất lâu mà vì Nội bệnh nên tháng nào, nó đi biển được bao nhiêu tiền nó đều gửi hết về cho Ba tôi. Thế mà Ba Mẹ tôi bị họ nói.
"Than không tiền nuôi bệnh mà có tiền mua xe!"
Họ từng chảnh choẹ nói với Mẹ tôi như thế đấy! Thế còn con của họ, tụi nó cũng không phải vừa mới mua xe mới, mua điện thoại mới, còn đi du lịch nữa đó hay sao?
Hớ! Người đang làm, trời đang nhìn! Đừng có tự đắt, "thanh giả tự thanh!".
Nhớ đến Ân là nước mắt của tôi lại ứa ra. Em tôi khi ấy đi biển, đi theo tàu ra khơi để đánh cá. Sáng thì ngủ, tối thì thức để đánh cá, ăn uống thiếu thốn, ngày nào cũng lênh đênh trên biển, mỗi tháng chỉ vào bờ được mấy ngày, hết mấy ngày lại tiếp tục lênh đênh. Đi biển thì nhiều tiền lắm, nhưng có ai biết, đi biển chính là đang giỡn với cái chết. Tiền mà mỗi tháng em tôi gửi về, có ai biết đó là tiền gì không? Đó chính là tiền mạng của em tôi, là tiền mạng sống của nó ở trên biển đánh cá mỗi đêm đấy!
Ở trong này, Ba Mẹ tôi, có khi nào mà không thôi lo lắng cho em tôi đâu. Cứ ngày nào nghe được trên Dự báo thời tiết nói gần khu vực đánh cá của nó có bão, hay gió lớn hoặc là bị ảnh hưởng từ bão ở đâu đó là Ba Mẹ không tài nào ngủ được, thức trắng cả đêm để lo cho nó. Mỗi ngày, khi không gọi điện được cho nó là Ba Mẹ tôi ăn uống không được, lúc nào cũng mong ngóng nó, mỗi ngày, chỉ cần Ba Mẹ tôi nghe được giọng của nó, biết nó bình an là Ba Mẹ của tôi mới có thể ha ha, hi hi.
Có những khi, Ba Mẹ tôi nghe Ân nó nói, tàu đánh cá của nó sẽ qua vùng biển của nước ngoài để đánh cá là Ba Mẹ tôi còn lo lắng hơn nữa, bởi họ từng nghe nói, ngư dân Việt Nam đi qua vùng biển của nước khác đánh cá, bị bắt, bị đánh đập, hành hạ rồi giết chết, nên họ sợ lắm.
Cũng vì như thế mà tôi lại càng thương Ân hơn. Tôi thương nó lắm! Càng thương nó, tôi lại càng thương Ba Mẹ tôi hơn nữa! Đối với tôi, Ba Mẹ tôi chính là những Bồ Tát hóa thân xuống trần để gánh chịu bớt khổ nạn cho hai chị em chúng tôi. Tôi thương Ân, tôi thương Ba Mẹ tôi lắm! Cho dù Ba Mẹ tôi lúc nào cũng bất công với tôi, lúc nào cũng thiên vị tôi với Ân, nhưng tôi vẫn thương Ba Mẹ, rất thương Ba Mẹ!
Còn họ, những anh em ruột của Ba tôi, họ làm được gì ngoài trừ kể lể nghèo khổ và công việc nên không thể nuôi bệnh Nội. À không, có một chú, lâu lâu chú ấy có gửi về cho Nội một hai triệu. Nhiều hết biết! Một hai triệu mà mấy tháng mới gửi về một lần, trong khi Nội tôi, mỗi ngày tiền thuốc đến mấy trăm nghìn, chưa nói đến tiền mời thầy đến nhà mỗi tuần để chữa trị cho Nội, còn tiền sinh hoạt của cả nhà.
Và khi đã Nội mất, ai cũng có thời gian để về dành mảnh đất nhỏ xíu mà chim có đậu xuống chỉ có thể đứng được một chân, bởi nếu nó đứng bằng hai chân sẽ phải đứng lấn qua đất của người khác.
Họ, tất cả họ, những người đã từng xỉ vã, khinh rẻ, mắng chửi Ba Mẹ tôi, có một ngày tôi nhất định sẽ để cho họ nhận lấy đắng cay, tôi sẽ để cho họ nếm được cái khổ của Ba Mẹ tôi ngày hôm nay phải chịu, tôi sẽ khiến cho họ phải hối hận, tôi nhất định sẽ bắt họ phải cuối đầu khi nói chuyện với cả nhà của tôi, tôi sẽ cho thấy thế nào mới gọi là giàu.
"Chỉ cần ngày nào Vũ Tâm An tôi còn sống, tôi nhất định sẽ cố gắng thực hiện bằng được những gì mình đã hứa với lòng!"
Và đó cũng là lời hứa của tôi với chính mình, và đó cũng là động lực để Vũ Tâm An này có thể sống tiếp, sống đến ngày hôm nay chỉ để thực hiện lời hứa đó.
....
Trở về với hiện tại, tôi đang bị các phóng viên bao vây để "hỏi cung" trong giờ tang ca của công nhân trước cổng công ty và bà bác và bà thím "yêu dấu" của tôi đang rất hãnh diện, hí ha hí hửng, hớn hở đứng trước ống kính làm dáng, trả lời câu hỏi của phòng viên giúp tôi. Mặc kệ họ, tôi lẵng lặng len lỏi vào những anh chị công nhân của công ty đang đứng xem náo nhiệt và "hóng" chờ ống kính của phóng viên "chụp" vào mặt họ, tôi len lỏi vào họ và một mình ra khỏi cái nơi ồn ào đó.
Tôi lặng lẽ bước đi như không biết gì, không quan tâm đến việc gì.
"An! Lên xe đi, chị chở ra đường lớn cho!" -là chị thật thà, à đúng rồi, chị ấy tên Tuyết. Hihi!
Chị Tuyết chạy xe chậm chậm từ sau tới, gọi nhỏ tôi. Tôi cười tươi rồi, "bay" nhanh lên xe chị ấy. Chị ấy nổ máy và xe chạy từ từ đi. Còn tôi, tôi ngồi rất điệu đà! Hi! Tôi ngồi một bên.
"Ủa? Đường Nhân Bạch Vũ đâu?" -một người phóng viên bất giác không nhìn thấy tôi hỏi lớn.
"Kia, Cô ấy kìa!"
"An!...."
"Cô Đường Nhân!...."
Tôi ngồi sau xe, hí hửng nhìn lại theo tiếng gọi của họ. Tôi nhìn thấy họ, họ nhìn theo tôi gọi tôi, tôi mắt cười, tôi che miệng cười, tôi bật cười lớn tiếng.
"An, gì mà cười dữ vậy cưng?"
"Gì đâu chị! Em nhìn mấy người đó rồi nghĩ lại chuyện em len lén bỏ đi mà không ai biết nên em mắt cười! Ha ha ha!"
Nói rồi, tôi đưa tay, từ trên xe, vẫy chào họ rồi lại bật cười tiếp tục. Bỗng có một chiếc xe hơi chạy nhanh đến và dừng lại phía trước chúng tôi. Xe mở cửa và người bước xuống xe là ông đạo diễn, kế tiếp là chị Linh.
"Chị Tuyết! Chị Tuyết! Cho em xuống, chị dừng ở chỗ chiếc xe đó đi chị!" -tôi lây lây chị Tuyết và chị Tuyết đã dừng xe ở chỗ đó.
"Họ là ai vậy An?" -tôi xuống xe, chị Tuyết nhìn ông Lý và chị Linh, chị Tuyết hỏi tôi. Tôi trả lời.
"Ông ấy là người muốn dựng tiểu thuyết của em thành phim đó chị! Hi!"
"Ờ! Chào ông! Chào chị!.... An vậy chị về trước nha!"
"Dạ chị! Cảm ơn chị nha! Hi!"
Nói xong chị ấy lên ga và chạy xe đi.
"Ơ! Kia là.... Là đạo diễn Lý Thuận Phong!"
"Nhanh lên! Nhanh lên!"
Ở chỗ những phóng viên kia, họ nhìn thấy ông Lý bước ra khỏi xe, họ nhận ra ngay, họ nhanh chóng chạy đến.
"Đường Nhân, lên xe nhanh đi em!" -chị Linh giục tôi.
"Dạ chị!" -tôi nghe chị ấy nói thế và nhìn thấy những phóng viên kia đang đến, tôi không suy nghĩ nhiều, tôi bước nhanh vào xe, rồi chị Linh cũng vào xe, ông Lý lịch sự cuối đầu chào những phóng viên đang tức tốc chạy đến rồi cũng bước nhanh vào xe, xe nhanh chóng chạy nhanh đi.