Wow, nơi này thật tuyệt.
Cô hớn hở, vui vẻ chạy quanh ngó nhìn xung quanh.
Anh đưa cô đến một hòn đảo gần bờ.
Một hòn đảo với vẻ đẹp hoang sơ, đẹp đẽ, pha chút hoang dã, thơ mộng.Không khí ở đây rất trong lành, khiến cho cô vừa đặt chân xuống hòn đảo liền cảm thấy đầu óc thật thư dãn, thoải mái.
Đây đúng là một nơi đáng để đến khi đi du lịch.
Nơi đây vẫn có người sinh sống nhưng cũng không nhiều.
Hòn đảo này có lẽ vẫn chưa đưa vào dự án làm một điểm du lịch.
Nhưng nếu có thì chắc người dân ở đây họ cũng sẽ phản đối.
Bởi nếu trở thành một điểm du lịch sẽ thu hút rất nhiều lượt khách đến tham làm tăng thu nhập cho người dân ở đây.
Nhưng nó cũng kéo theo nhiều hệ lụy như ô nhiễm môi trường tàn phá không khí cũng như vẻ hoang sơ ở đây.
Ngay cả cô cũng không muốn điều đó xảy ra.
Đang mải loanh quanh với những suy nghĩ của mình, thì bỗng có một bóng người bước tới.
Một bà cụ tầm khoảng hơn bảy mươi tuổi, nhưng vẫn còn nhanh nhẹn, bước đi thoăn thoát vừa thấy cô và anh đến thì vui vẻ ra tiếp đón:
- Huy, lâu rồi cháu mới đến, bà rất nhớ cháu đó.
- Dạ, cháu cũng rất nhớ bà.
Nói xong thì anh đến ôm bà.
Cô nhìn thấy thế thì cũng đoán được hai người họ rất thân, sau đó cô cũng cúi đầu rồi lên tiếng chào:
- Cháu chào bà.
Bà cũng tươi cười chào lại.
Rồi nhìn Huy, anh như hiểu được bà đang muốn hỏi gì, liền lên tiếng giải thích trước:
- Giới thiệu với bà cô ấy là vợ của cháu.
- Thật vậy sao, nào nào vào nhà thôi.
Bà vui vẻ cười tươi dắt cô vào nhà.
Vừa đi bà vừa hỏi chuyện:
- Hai đứa kết hôn khi nào thế?
- Dạ năm trước.
Anh trả lời.
Cô thì ngại ngùng nói chuyện với bà một hai câu rồi bà nói đi nấu cơm trưa.
Cô cũng nhanh nhảu vào giúp bà.
Bà cùng cô nói chuyện rất hợp, khiến cho cô liên tưởng tới bà ngoại của mình.
Cô và bà ngoại cũng thường nói chuyện như thế, cô rất thương ngoại, nhưng tiếc là bà ngoại cô đã mất cách đây năm rồi.
Nghĩ tới đây mắt cô hơ ửng đỏ.
Bà Hoa thấy cô trầm lặng thì quay qua nhìn thấy mắt cô hơi đỏ thì lên tiếng hỏi:
- Con sao thế Hân, đau ở đâu sao?
Cô bị tiếng nói của bà làm bừng tỉnh liến f nhanh chóng đáp lại:
- Dạ không sao?
- À ta là bảo mẫu của thằng Huy, mấy năm gần đây ta mới về hưu rồi chuyển đến đây sống.
Ta nuôi thằng bé từ nhỏ hiểu rất rõ tính cách của nó, nó vừa nghiêm túc vừa khó chiều, chắc cũng khiến con đau đầu lắm phải không?
- Dạ cũng không có khó chịu lắm.
- Con đừng bênh nó, ta còn không hiểu tính nó sao.
Nhưng thằng bé tuy bề ngoài lạnh lùng thế nhưng Huy lại là người rất nội tâm, nó là người tốt.
Ta thấy con cũng là cô bé tốt, bởi thế mới có thể thuần phục được thằng bé.
Nghe bà Hoa nói thế thì cô ngại ngùng, mặt đỏ lên.
Cô và bà vừa vừa nấu ăn vừa nói chuyện.
Bà kể cho cô nghe rất nhiều chuyện về anh lúc nhỏ.
Cô vừa nấu ăn vừa lắng nghe lời kể của bà, cô mỉm cười vui bây giờ cô đã được biết thêm nhiều điều hơn về anh.
Mà cũng có lúc đáng yêu, khiến cô thật bất ngờ.
Cuối cùng cô và bà Hoa cũng nấu xong, vừa lúc đó anh và ông Khiêm là chồng bà Hoa cũng về.
Lúc nãy bà đã kêu anh đi ra vườn gọi ông về.
Cô cũng chào ông, ông cũng giống bà rất hiền hòa vui vẻ tiếp đón cô, khiến cô cũng bớt ngại.
Nói chuyện một hồi thì bà cũng hối mọi người vào ăn cơm.
Bốn người ngồi vào bàn ăn, cô thì ngồi kế anh, ai cũng vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả, một người ngày thường ít nói như anh thế mà hôm nay lại nố nhiều hơn.
Cô vẫn có chút ngại nên chỉ nghe mọi người nói chuyện.
Bỗng ông Khiêm lên tiếng nói rồi vỗ vào vai anh:
- Tên tiểu tử này thế mà lại cưới được cô vợ xinh đẹp, dịu dàng như cháu gái.
Nghe ông nói thế thì cô càng ngại ngùng cả anh cũng chỉ cười cười.
Ông lại nói tiếp:
- Cháu gái à, cháu đừng ngại, người nhà cả, ăn món này đi, bà nấu rất ngon đó.
Ông nói rồi cũng gắp một miếng mực xào vào bát của cô, cô cũng cúi đầu cám ơn.
Nãy giờ bà cũng liên tục gắp thức ăn cho cô.
Họ thật sự rất ấm áp hiền hòa đối xử với cô như cháu ruột của mình vậy, cô có chút cảm động.
Lại tới lượt anh gắp cho cô, rồi anh nói:
- Em ăn đi, món này rất ngon.
Rồi anh lại nói tiếp:
- Bình thường cháu đâu thấy khen món bà nấu đâu, nay lại khen có phải ông lại làm sai gì rồi không?
Ông nghe thấy thế thì nét mặt liền trầm xuống, liếc anh một cái.
- Tên tiểu tử này, cháu không nói không được à, sao đợt này cháu lại nói nhiều hơn trước thế.
- Có đâu, cháu chỉ suy đoán thôi.
Không lẽ ông chột dạ.
Anh vừa nói xong thì bà lên tiếng:
- Ông lại làm sai cái gì rồi đúng không?
- Có đâu sao bà lại nghe mấy lời nhảm nhí của tên nhóc này chứ.
- Nói mau.
Bà bắt đầu gắt lên:
- Nói mau.
- Thì..
thì lúc nãy qua nhà ông Lý tôi với ông ấy có uống vài ly à, không có nhiều.
- Ông lại giám lén tôi uống rượu, ông biết bệnh của không được uống rượu mà.
- Tôi xin lỗi mà, bà đừng có giận tôi.
Bà không thèm nói chuyện với ông nữa, ăn mau chóng rồi đứng lên.
- Hai đứa ăn đi, ta xong rồi.
Ông thấy bà đi thì cũng mau chóng đuỏi theo nhưng không quên quay lại lườm anh, còn đang định táng vào vai Huy một cái thì bỗng tiếng bà cất lên:
- Ông thử đánh nó xem.
Thế là ông cười khổ rụt tay lại đi theo bà, ông thật uất ức mà.
Cô nhìn cảnh này vừa thương cho ông vừa buồn cười.
Cô cũng cảm thán đúng là nhà thì phải có nóc, nóc nhà của ông cũng chất lượng lắm cơ, cô cứ tưởng ông là nóc không ngờ nóc lại là bà.
Bởi vì lúc đầu khi nhìn vào cảm thấy ông nghiêm khắc còn bà rất hiền hòa, nhẹ nhàng nhìn không phải là người hung dữ dễ nổi nóng.
Tuy nhiên hồi vẻ mặt của bà rất không vui chỉ vì ông uống mấy ly rượu nhưng chắc có lẽ cũng là vì bà lo cho sức khỏe của ông.
Cô và anh cũng ăn xong rồi thu dọn.
Cả hai cùng ra phòng khách ngồi.
Còn hai ông bà thì đã vào phòng từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa ra ngoài.
Thấy khuôn mặt của cô cứ như đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất nghiêm trọng rồi còn cứ nhìn vào phòng của hai ông bà.
Anh liền hiểu điều cô đang nghĩ đến là gì.
Anh mở miện phá tan bầu không khí yên tĩnh giữa hai vợ chồng:
- Ông Khiêm bị suy gan, nhưng ông ấy lại rất nghiền rượu.
Lúc phát hiện bệnh bà đã cấm ông không được uống rượu nữa, buộc phải cai.
Nhưng ông vẫn lén bà uống.
Cũng vì thế mà bệnh càng ngày càng trở nặng.
- Có một lần ông bị cấp cứu rất nặng, bà cũng phát hiện là do ông lén bà uống rượu.
Vừa qua cửa thần chết khi ông tỉnh lại bà liền vừa khóc vừa nói với ông: " Nếu ông mà còn uống rượu nữa thì bà sẽ bỏ ông đi luôn".
Ông nghe thays vậy liền liên tục xinh lỗi rồi hứa sẽ cai rượu tuyệt đối không uống nữa.
Bởi ông thật sự rất yêu bà, hai người họ có thể nói lac một tình yêu dài lâu, chắn chắn sẽ cùng nắm tay nhau đến cuối đời.
- Cũng từ đó ông cai hẳn rượu bệnh tình cũng trở nên tốt hơn.
Nhưng lâu lâu nếu có dịp vui ông sẽ uống một ít, bà cũng không cấm, chỉ cần không uống nhiều làm hại đến sức khỏe là được.
Cô ngồi nghe anh kể cũng gật gật đầu đồng ý, nhưng vẫn chưa hiểu nếu đã vậy, tại sao lúc nãy ông nói ông chỉ uống một ít bà lại tức giận đến thế.
Không phải Huy cũng nói nếu ông uống một ít vì vui vẻ bà cũng không có cấm cản mà.
Cô liền hỏi anh:
- Vậy sao lúc nãy bà lại tức giận thế?
Anh hướng mắt về căn phòng của ông bà khẽ thở dài đáp lại lời cô:
- Có lẽ bệnh của ông ấy xấu đi rồi, nên bà mới tức giận khi ông uống rượu.
Bà chỉ là muốn ông giữ gìn sức sống lâu hơn với bà một lát.
- Nhưng nhìn ông rất khỏe mà.
- Đó là em chưa biết, nhìn ông ấy còn khỏe nhưng thực chất là đang khó chịu trong người, chỉ là không muốn bà lo lắng nên mới cố tỏ ra không sao thôi.
Nhưng bà và ông sống với nhau mấy chục năm, những thứ đó có thể qua mắt được bà sao.
- À đúng rồi, con cháu của họ đâu.
- Họ không có con.
Bà ấy là bảo mẫu từ nhỏ của anh còn ông là bạn của ông nội anh.
Lấy nhau nhiều năm vẫn không có con, bởi thế họ luôn coi anh như con cháu mà đối xử, anh cũng rất trân quý họ.
Nghe anh kể xong câu chuyện của ông bà cô thật sự bị xúc động.
Tình yêu của họ thật đẹp, dù có cách trở khó khăn nhưng vẫn luôn chọn cùng nhau mạnh mẽ vượt qua.
Thế là trong đầu cô vụt qua suy nghĩ: " Nếu cô và anh cũng được như hai ông bà thì tốt biết mấy".
Vừa nghĩ đến đó trong lòng đột nhiên vui vẻ có chút mong chờ..