Bỗng có tiếng mở cửa, sau đó là hình dáng của ông bị bà đẩy ra ngoài, sau đó bà đóng cửa lại.
Ông liên tục nói lời xin lỗi, nhưng chẳng có đáp trả gì liền nản lòng quay bước ra ngoài chỗ cô và anh.
Mặt ông buồn rười rượi.
Anh lên tiếng hỏi:
- Bà vẫn chưa tha thứ cho ông sao?
Ông hùng hổ, trợn mắt quát vào mặt anh:
- Còn dám hỏi, là tại ai chứ.
Anh vãn bình thản trả lời:
- Nhưng lần này là ông sai mà, sức khỏe không tốt còn uống rượu, bà chỉ là lo lắng cho ông thôi.
Đúng là anh nói rất có lý, anh cũng chỉ muốn tốt chông mới nói ra.
Vì anh biết chỉ có bà mới trị được ông.
Nhưng tận sâu trong lòng anh vẫn có chút ý niệm riêng.
Đó là do lúc nãy ông cứ chê bai anh trước mặt cô, nên anh cũng muốn trả thù ông một ít.
Anh là người có có thù tất báo nha.
Thế nên đừng có ai dại mà đụng vào anh.
Lần này ông không nói nữa mà thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ, cả tên nhóc này cũng nhận ra bảo sao bà không nhận ra chứ.
Bỗng cô thấy ông buồn và hối lỗi như thế cũng thấy thương liền lên tiếng:
- Hay để con vào xem bà ra sao, có gì con sẽ nói giúp ông.
Nghe cô nói thế mắt ông liền sáng lên, khuôn mặt có chút tươi tỉnh lại hớn hở nói:
- Thật sao, cám ơn cháu.
Cháu đúng là một cô gái xinh đẹp lại còn tốt tính.
Nghe ông khên thế cô ngại ngùng cười.
Chưa xong ông lại nói tiếp.
Nhưng lần này lại chuyển ánh mắt qua anh liếc xéo:
- Một cô gái tốt như cháu sao lại chịu lấy cái tên tiểu tử này chứ, nếu ta mà gặp cháu sớm hơn sẽ giới thiệu cho cháu mấy chàng trai con tối hơn tên này.
- Ông.....
Anh liền đen mặt, còn cô cũng chỉ biết cười.
Anh vuaef có chút thương cảm cho ông, cũng hơi áy náy nhưng khi nghe ông đòi làm mai người đàn ômg khác cho cô thì chút áy náy đồng cảm đó biến mất sạch sẽ.
Nhìn anh và ông mỗi người một câu chọc tức nhau cũng rất sinh động.
Nhưng cô quan sát thấy ông luôn nói mấy lời chê bai anh nhưng thực ra trong ánh mắt lại rất yêu thương anh.
Có lẽ cũng chính vì thế mà anh sẽ luôn nhường không phản kháng lại, nhiều lắm là nói lại một hai câu.
Cô cũng thấy được tình cảm của anh dành cho ông và bà.
Tuy họ không máu mủ ruột thịt, nhưng họ lại không khác gì người thân của nhau.
...---------------...
Trong phòng của ông bà
Bà đang ngồi trên giường đôi mắt nhìn ra ngoài ban công.
Nghe thấy tiếng cửa phòng bà quay ra liền thấy cô trước mắt.
Bà vội lau nước mắt tươi cười nhìn cô.
Rồi bà vẫy tay kêu cô đến chỗ bà.
Cô cũng tiến đến ngồi kế bà.
Bà hỏi:
- Có chuyện gì sao con, thằng Huy đâu?
- Dạ anh ấy đang ở phòng khách nói chuyện với ông.
Bà gật đầu cười hiền hòa với cô.
Nhưng nụ cười đó lại ẩn chứa một lỗi buồn man mát không giống như nụ cười lúc cô vừa gặp bà.
Cô liền an ủi:
- Bà vẫn còn giận ông sao?
- Ta không có giận ông ấy, chỉ là có chút bực tức trong lòng.
Ông ấy biết mình bị bệnh không được uống rượi thế mà còn cố uống.
Nói tới đây bà bắt đầu sụt sùi rơi nước mắt.
Cô thấy thế cũng không biết nói gì hơn, có lẽ đó là do tình cảm của bà dành cho ông quá lớn, bà sợ sẽ mất đi ông mãi mãi nên mớ nổi giận.
Lúc sau bà nói tiếp:
- Con biết không, ông ấy gần đây yếu hơn nhiều rồi, nhưng lại vẫn cố tỏ ra không sao, nhưng bà biết chứ, sao lại không biết được chỉ là bà cũng cố tình lờ đi để hoàn thành vai diễn của ông ấy.
Bà biết là do ông ấy không muốn bà lo lắng mới làm thế.
Nhưng bà lại sợ mất đi ông ấy lắm.
- Con biết mà, bà đừng buồn nữa, lần này là ông không đúng, nhưng ông cũng rất hối lỗi rồi, bà có thể tha thứ cho ông không, ông rất buồn.
Bà lau nước mắt rồi vuốt tóc cô nở một nụ cười nhẹ.
- Ông ấy nhờ con vào đây giúp sao?
Cô ngại ngùng đáp:
- Dạ.
- Ta đã hết giận từ lúc nãy rồi, nhưng phải làm vậy một lần cho ổng sợ, chứ không lại tiếp tục tái phạm cho xem.
- Dạ, bà nói đúng.
Nhìn ông bà con thật ngưỡng mộ, tình cảm của hai ngườ thật đẹp.
- Con gái à, rồi con và thằng Huy cũng sẽ giống ông bà thôi, nếu hai đứa biết trân trọng đối phương.
Cố gắng con nhé, đừng quá nóng nảy, cũng đừng quá giữ cái tôi.
Bởi tình yêu và hôn nhân hoàn toàn khác nhau.
Hai đứa là vợ chồng chính là người thân vì thế càng phải hiểu nhau, nhẫn nhịn nhau nhiều thì mối quan hệ mới có thể bền chặt.
Bà tin hai đứa sẽ làm được.
- Dạ.
- Ước gì ta cũng có một cô cháu gái cùng ta tâm sự như cháu.
- Nếu bà không chê thì cháu sẽ là cháu của bà.
Cháu sẽ thường xuyên tới thăm ông bà.
- Được vậy thì quá tốt rồi, đúng là một cô gái ngoan.
Huy nó phải may mắn lắm mới cưới được cháu làm vợ.
Cô cười ngại ngùng e thẹn.
Rồi cả hai bà cháu cùng cười vui vẻ.
Nói chuyện xong với bà thì cô cũng trở về phòng của cô và anh.
Vừa đẩy cửa vào thì cô đã thấy anh nằm ngủ trên giường rồi.
Cô mỉm cười kh khẽ đi đến bên giường.
Ngồi cạnh ngắm nhìn anh lúc ngủ.
Lúc trước cô cũng thường lén nhìn anh ngủ như thế.
Khuôn mặt đẹp trai này vẫn vậy vẫn khiến cho cô say mê không thể thoát.
Rồi cô chầm chậm đưa tay sờ lên mí mắt, sống mũi, rồi xuống môi anh.
Bỗng cánh tay của cô bị anh nắm lấy rồi anh kéo cả người cô ngã xuống giường.
Anh liền ôm cô vào lòng, mặt cô dúi vào bộ ngực săn chắc của anh.
Anh vẫn không mở mắt nhưng lại nên tiếng:
- Ngủ đi, đến tối anh đưa em đi chơi.
- Dạ.
Cô đáp lại rồi cũng ngoãn ngoãn nằm trong vòng tay anh mà ngủ thiếp đi.
...----------------...
h chiều
Cô vươn vai thức dậy, sờ soạn xung quanh mình thì phát hiện không thấy anh đâu, có lẽ anh đã thức dậy rồi.
Cô cũng ngồi dậy ngó xem chiệc đồng hồ ngay đầu giường.
Không ngờ cô ngủ lâu thế bây giờ đã là h chiều rồi.
Cô đi vào tủ quần áo lấy một chiếc váy dài màu xanh ngọc rồi tiến vào nhà tắm.
Lúc cô đi ra phòng khách thì không thấy ai, cô nghe có tiếng trong bếp liền tiến vào, thì ra là bà đang nấu bữa tối, thế là cô liền lên tiếng:
- Để cháu giúp bà một tay.
Bà nghe tiếng cô thì quay lại cười hiền hậu nói:
- Cháu thức rồi đấy à, không phải giúp gì đâu bà làm xong rồi.
Cháu ra ngoài vườn gọi hai ông với chồng cháu vào tắm rửa rồi ăn cơm.
- Dạ.
Cô nhanh chóng đi ra sau vườn gọi, đây là lần đầu cô ra khu vườn này, ôi nó thật tuyệt.
Ông bà trồng rất nhiều loại rau, củ, quả, thứ gì cũng có, như một cánh đồng thu nhỏ vậy, thật thích.
Nhìn những cây rau xanh mát thật ngon, rồi nào là trái cây chín mọng thơm ngọt.
Nếu có thể cô cũng muốn được sống ở đây.
Một nơi yên tĩnh không xo bồ ồn ao, không khí thì trong lành, gần gũi với thiên nhiên và cô nhận thấy người dân ở đây sống rats thuận hòa, không hề chửi bới.
Điển hình là ông bà, họ rất hiền hậu, nghe bà kể người dân ở đây cũng thế.
Một lúc sau, ông và anh đã tắm rửa sau, cả nhà lại ngồi vào bàn ăn, ăn cơm.
Tuy nhiên không khí có chút kì lạ.
Ông và bà hình như vẫn chưa làm hòa.
Cô đưa mắt qua nhìn anh ý hỏi.
Anh như hiểu ý cô, liền ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Như em nghĩ.
Sau đó mọi người cùng ăn cơm.
Nhưng không khí ăn cơm lại rất căng thẳng không vui vẻ, thoải mái như lúc sáng, mặt ông thì buồn hiu.
Còn bà vẫn bình thường gắp thức ăn cho cô, bảo cô ăn nhiều vào.
Chợt bà gắp cho ông một miếng thịt, rồi nói:
- Không có lần sau.
Ông hiểu ý bà đã tha thứ cho mình liền tươi cười trở lại rồi bắt đầu vừa ăn vừa kể chuyện.
Không khí lại trở nên vui vẻ.
Bữa ăn kết thúc trong vui vẻ.
Cô đòi bà cho cô rửa chén, phải năn nỉ mãi bà mới chịu.
Nhưng bà lại phái anh giúp đỡ cô, còn ông bà thì ra phòng khách ăn tráng miệng coi tivi.
Cô và anh cùng nhau rửa bát cũng xong.
Bỗng anh ở phía sau lưng ghé sát vào tai cô nói:
- Xong rồi thì anh đưa em đi chơi.
- Dạ.
Cô không hỏi gì nhiều xong xuôi cô và anh ra chỗ ông bà ngồi một hồi, rồi xin phép dẫn nhau đi chơi..