Bà Mai sau khi đi về phòng thì không cầm được nước mắt.
Lúc sau ông Minh đi vào thấy vợ đang khóc thì đau lòng ôm lấy rồi dỗ.
- Thôi thôi đừng khóc nữa, chuyện của bọn trẻ cứ để chúng nó tự giải quyết, mình có nói gì cũng vậy thôi.
Bà Mai nức nở ở trong lòng chồng mà nói:
- Có phải lúc đầu tôi không nên làm mai Gia Huy cho con trai mình không? Để giờ thằng bé làm khổ con người ta.
Đáng lẽ lúc đầu tôi không nên che giấu mà nên nói hết sự thật cho Gia Huy.
Đúng rồi tôi phải đi nói nói cho nó biết về bộ mặt thật của Bảo Vy, cô ta không tốt như vẻ bên ngoài.
- Không phải nỗi của bà, bà chỉ là thương nó mới làm thế.
Hơn nữa vấn đề của hai vợ chồng nó không chỉ ở Bảo Vy mà chính là do Gia Huy nó chưa biết cách chấp nhận tình cảm của mình, không dứt khoát.
Cứ để thằng bé suy nghĩ thêm, rồi nói chuyện này sau cũng không sao.
Tôi nhìn ra được nó không còn yêu Bảo Vy nữa.
Còn tình cảm nó đối với Gia Hân, cứ để nó từ từ chiêm niệm ra.
Nó là chưa đủ yêu con bé.
Nói tới Bảo Vy, bà cũng không phải ghét gì cô ta.
Lúc ban đầu khi biết Bảo Vy là người cứu Gia Huy khỏi nguy hiểm, bà rất biết ơn cô ta.
Lúc đầu khi Gia Huy và Bảo Vy quen nhau, bà cũng không những không ngăn cản, mà còn ủng hộ, bởi bà cảm thấy Bảo Vy cũng là một cô gái tốt.
Thế nhưng trong một lần tình cờ, bà Mai cùng con gái là Lyly đi mua sắm bất ngờ bắt gặp Bảo Vy bị một đám phụ nữ đánh hội đồng.
Bà còn đang định chạy vào giúp thì bỗng một người phụ nữ cũng khoảng chừng bằng tuổi bà kéo bà lạo rồi nói:
- Bà đừng giúp con đó, nó bị vậy là đáng, mới có tí tuổi mà suốt ngày giựt chồng người ta, giờ bị vợ của người bắt được đánh là phải.
Bà Mai cùng Lyly có hơi ngơ người ra như không tin vào mắt mình, bà lại hỏi lại người kia:
- Sao cô hiểu rõ là cô gái đó giựt chồng mới bị đánh, nhỡ có hiểu lầm gì thì sao.
Người phụ nữ kia nghe bà Mai nói thế thì bật cười thành tiếng lớn rồi nói:
- Hiểu lầm gì chứ, con bé đó ở ngay sát bên nhà tôi, nó cặp bộ với ai mà tôi chẳng biết.
Với lại tháng nào nó chẳng bị đánh ghen, cả xom này ai chẳng biết.
Mới đầu tưởng hiểu lầm mọi người còn giúp đỡ, thấy riết chẳng ai thèm quan tâm.
Vậy nên bà cũng đừng xen vào, mất công lại rắc rối, nó làm thì nó tự chịu.
Nói xong với bà thì người phụ nữ kia cũng rời đi.
Bà ngơ ngẩn suy nghĩ một lúc lâu, lúc nghe Ly ly gọi bà mới bừng tỉnh, quay qua định tìm kiếm Bảo Vy thì Lyly lên tiếng:
- Chị ta đi rồi.
Rồi hai mẹ con cũng đi về nhà.
Ngay sau hôm đó bà Mai liền cho người điều tra về Bảo Vy.
Và kết quả là đúng như người phụ nữ kia nói, cô ta cặp bồ với rất nhiều đàn ông, còn thường xuyên bị đánh ghen.
Không ngờ một cô gái nhìn có vẻ thanh thuần lại làm ra mấy chuyện đáng ghê tởm như thế.
Điều lúc đó bà lo lắng hơn hết chính là đứa con trai của mình lại đang yêu say đắm con bé đó.
Bà định nói cho Gia Huy biết tất cả, nhưng lại sợ anh không chấp nhận được.
Thế nên bà mới quyết định bắt Gia Huy đi du học.
Mong rằng trong thời gian Gia Huy đi du học thì hai đứa nó sẽ chia tay.
Nhưng không ngờ rằng suốt năm Gia Huy đi du học, hai đứa nó ấy vậy mà vẫn quen nhau.
Bà không chờ được nữa liền hẹn Bảo Vy ra nói chuyện, bà bắt cô ta phải chia tay Gia Huy.
Mới đầu cô ta không chịu giả vờ cầu xin, nhưng khi nghe bà nói về những việc cô ta làm thì Bảo Vy liền thay đổi thái độ.
Cô ta biết không giấu được nữa thì kiêu ngạo ra điều kiện với bà Mai.
Bảo Vy yêu cầu bà Mai đưa cho mình tỉ thì sẽ rời xa Gia Huy.
Nghe Bảo Vy ra điều kiện như thế thì bà tức giận nhưng vì không muốn con trai phải đau lòng vì bị phản bội.
Hơn nữa bà cũng không phải ghét bỏ gì Bảo Vy, tuy cô ta làm những việc không được sạch sẽ nhưng số cô ta đúng là khổ.
Từ nhỏ đã mất mẹ, được người cha nuôi lớn, ba của cô ta chỉ là một người công nhân nghèo khó, thế nhưng lại rất yêu thương Bảo Vy.
Hai người họ cùng nhau tuy nghèo khó nhưng lại rất vui vẻ, hạnh phúc.
Thế nhưng số phận trêu ngươi năm Bảo Vy tuổi, ba cô ta bị tai nạn giao thông và không qua khỏi, hôm đó chính là ngày mà Bảo Vy cứu Gia Huy.
Cũng chính vì cứu Gia Huy nên cô ta mới không được gặp mặt ba mình lần cuối.
Khi gia đình bà Mai cùng Gia Huy biết chuyện đó đã rất áy láy, muốn giúp đỡ Bảo Vy tiền sinh hoạt nhưng lần nào cũng bị cô ta từ chối thẳng thừng.
Điều đó đã để lại ấn tượng trong lòng bà một cô gái chịu thương chịu khó và lòng tự trọng rất cao.
Một cô gái thanh thuần, tự trọng, bản lĩnh.
Thế nhưng có lẽ do xã hội này qua khắc nghiệt, khiến cho một cô gái thanh thuần, tự trọng trở nên sắc xảo, nhưng lại mất đi tự trọng, vô liêm sỉ, sẵn sàng đổi danh dự lẫn nhân phẩm để lấy tiền bạc.
Bà Mai có chút thương cảm đối với Bảo Vy, tiếc cho số phận của một cô gái.
Bà là người từng trải chính vì thế bà cảm nhận cô gái này có phần đáng thương, nhưng cũng không kém phần đáng trách, nên đã đồng ý cho cô ta tỉ.
Không biết Bảo Vy có yêu Gia Huy thật lòng không? Chắc có lẽ là có nhưng khi cô ta coi trọng tiền bạc hơn tình cảm thì thứ tình yêu đó có lẽ đã trở thành tham vọng, sự lợi dụng ích kỉ rồi.
Sau cuộc gặp mặt đó thì cô ta nhắn tin chia tay với Gia Huy luôn.
Bà Mai ngỡ tưởng mọi chuyện đã qua rồi, không ngờ cô ta lại quay về, còn có ý định quay lại cùng Gia Huy, hơn hết là con trai bà cũng muốn day dưa với cô ta.
Biết Gia Huy đã có gia đình thế mà cô ta còn cố ý chen vào.
Khiến cho cuộc sống hôn nhân của Gia Huy bị đảo lộn và nguy cơ trước mắt là có thể tan vỡ.
Lúc trước bà còn thông cảm cho cô ta vì hoàn cảnh nên mới làm những việc đó, nhưng bây giờ ngay chính gia đình bà bị cô ta phá hoại bà mới hiểu được thì ra lúc đó bà nghĩ sai rồi.
Hoàn cảnh chẳng khiến con người ta tốt lên hay xấu đi, con người suốt ngày chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh, nhưng thực chất trong hoàn cảnh đó bạn vẫn có thể có lựa chọn khác nhưng vì chính bản thân mình ích kỉ mới làm điều sai trái.
Thế nên chẳng thể thông cảm cho bất cứ hành vi sai trái nào, và hãy ngưng đổ lỗi cho hoàn cảnh đi.
- ---------------
Ông bà ta thường nói: " Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng".
Nhưng cũng đâu phải lúc này gần mực cũng đen, còn gần đèn thì vẫn sáng đâu.
Hoàn cảnh, xã hội không tạo ra giá trị con người, mà giá trị của mỗi người là do chính chúng ta tạo ra.
Thế nên khi phạm lỗi đừng đổ lỗi mà hãy nhận sai, tự kiểm điểm.
Bởi việc đổ lỗi chỉ là chúng ta làm để cho bản thân cảm thấy đỡ tội lỗi hơn, chứ không có nghĩa giảm bớt được phần nào tội của chính mình tạo ra.
Thế nên thẳng thắng thừa nhận, sửa sai mới giúp nhân cách chúng ta thăng tiến và hoàn thiện..