Đang rất không vui vì không gặp được Gia Hân thì bỗng có tiếng điện thoại kêu, Gia Huy nhắc máy.
Nghe xong cuộc điện thoại tuy đang tức giận muốn đi tìm ngay lập tức, nhưng lại vẫn phải lên xe trở lại công ty.
- ---------------
Ở một nơi khác, Mái ấm Hạnh phúc
Nơi nuôi dưỡng hơn trẻ em ở mọi lứa tuổi từ trở xuống.
Những đứa trẻ sau tuổi sẽ tự ra ngoài tự lập, đôi lúc cũng sẽ quay lại thăm những đứa trẻ và giúp đỡ các gì ở đây.
- Chị Hân ơi
Gia Hân đang chỉ mấy đứa trẻ làm chong chóng, thì nghe tiếng gọi thánh thót của cô bé An Nhi.
An Nhi cũng là trẻ mồ côi, từ khi mới sinh ra đã ở đây, được các gì chăm sóc.
Năm nãy đã tuổi, là một cô thiếu nữ xinh đẹp, mang một vẻ đẹp ngây thơ trong sáng, cô bé rất hiền, trên miệng luôn là nụ cười tươi rói.
Cô quay lại chỗ phát ra giọng nói trả lời:
- Chị ở đây.
Gia Hân vừa dứt lời thì An Nhi cũng xuất hiện trước mặt cô nói:
- Dạ có gì Vân đang gọi chị.
Cô cười hiền hòa với cô bé cất giọng:
- À vậy chị giao chỗ này lại cho em nhé Nhi, xem bọn trẻ giùm chị một lát, tí chị quay lại.
||||| Truyện đề cử: Ngài Vương, Kết Hôn Nhé! |||||
An Nhi vui vẻ nhận lời:
- Dạ được, chị cứ để đó em.
Nói xong Gia Hân cũng đứng dậy tươi cười cùng mấy đứa trẻ rồi đi vào trong nhà để gặp gì Vân.
Lúc trước khi còn đi học, Gia Hân thường cùng Hoàng Nam đến đây giúp đỡ các gì chăm sóc mấy đứa trẻ.
Đi riết thành thói quen, nên cuối tuần nào cô cũng sẽ đến thăm chúng.
Thường cô sẽ đi cùng Hoàng Nam nhưng lúc anh bận cô sẽ đi một mình và ngược lại nếu cô bận thì Hoàng Nam cũng sẽ đi.
Chính vì thế mấy đứa bé ở đây và cô rất thân thiết, cô coi chúng như em trai em gái mình vậy.
Bởi chúng đã bất hạnh khi không được sinh ra trong một gia đình đầy đủ, nên chúng ta lại càng phải yêu thương chúng hơn.
Gia Hân giữ thói quen này suốt năm cấp và năm đại học.
Lúc cô bắt đầu đi làm vì do công việc nhiều nên cô sẽ ít đến thăm mái ấm hơn, nhưng ít nhát một tháng sẽ đến một lần.
Gia Hân biết chơi rất nhiều nhạc cụ, hát cũng rất hay, nên khi cô đến bọn trẻ thường nài nỉ cô hát cho chúng nghe, rồi dạy cho chúng hát.
Cô cũng rất vui vẻ làm điều này.
Những đứa trẻ ở đây tuy không có bố mẹ, nhưng các gì chính là ba mẹ của chúng.
Các gì giáo dục chúng rất tốt, đứa nào cũng ngoan ngoãn lễ phép, cũng có một số tuy ương bướng nhưng cũng không đến nỗi khó dạy.
Ở đây mọi người sống rất vui vẻ, tình cảm, là một đại gia đình.
Mỗi khi đến đây, Gia Hân đều cảm thấy như được tiếp thêm sức sống, niềm vui.
Rồi khi cô kết hôn, cô lại càng có ít thời gian đến đây hơn.
Còn Hoàng Nam anh cũng ra nước ngoài làm việc nên không thể đến.
Tính từ lần cuối cùng cô đến đây cũng đã tháng rồi.
Sáng sớm hôm nay, Gia Hân vừa ăn sáng ở nhà ba mẹ vừa về đến nhà của hai vợ chồng thì cô có điện thoại, trên đó ghi là Gì Lan.
Gia Hân liền bắt máy:
- Alo, gì Lan gọi con có việc gì sao?
- À không có gì, tại gì thấy con lâu rồi không đến nên gọi, với hôm nay ở Mái ấm có tổ chức ăn mừng cho mấy đứa mới tốt nghiệp .
Gì gọi nếu con rảnh thì đến dự, hơn nữa mấy đứa trẻ ở đây nhớ con, nó cứ hỏi chị Gia Hân suốt.
- Dạ tại dạo này con hơi bận.
Nhưng hôm nay con đến được.
Lát nữa con sẽ đến.
Đầu dậy bên kia thốt lên vui mừng:
- Vậy thì tốt quá.
- Tạm biệt gì.
Cúp máy xong, Gia Hân mau chóng thay đồ rồi lái xe đến mái ấm.
Đây cũng chính là nguyên nhân Gia Huy về nhà nhưng không gặp được cô.
Gia Hân vừa vào tới nhìn thấy gì Vân đang ngồi trên ghế đợi cô, vừa thấy cô vào gì liền lên tiếng:
- Gia Hân đến đây, gì có chuyện này muốn nói với con.
Gia Hân nghe gì gọi thì cũng tiến đến ngồi bên cạnh.
Thật ra ở đây có gì hay còn gọi là sơ và thầy.
Các gì và thầy đều là người theo đạo Công giáo đi tu.
Họ theo tiếng gọi của Chúa đến để giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi.
Chính vì thế những đứa trẻ ở đây đều được rửa tội và học giáo lý.
Thế nên những đứa trẻ ở đây càng trở nên thánh thiện và ngoan ngoãn.
Gia Hân tuy không theo bất cứ đạo nào, nhưng quen biết các gì và thầy lâu, cô cũng có chút hiểu biết về kinh thánh và Chúa.
Gia Hân thắc mắc không biết gì gọi mình vào đây có việc gì, cô cất tiếng hỏi:
- Gì gọi con có việc gì đấy ạ.
Gì Vân hiền từ đáp:
- Con dạo này thế nào?
Cô vui vẻ đáp:
- Dạ con vẫn tốt.
Nhìn cô cười nhưng đôi mắt lại có vẻ đượm buồn, các gì và các thầy khi đi tu đều được đào tạo qua các lớp tâm lý.
Thế nên nhìn biểu hiện ngượng ngạo đó của cô sao có thể qua mắt được gì Vân.
Tuy nhiên gì cũng không cố gặng hỏi cô, mà lại nói:
- Thế thì tốt, vậy hai vợ chồng con thế nào?
Nghe đến đây mặt Gia Hân có chút biến sắc, cô ngặp ngừng một lúc.
Ở đây, người cô thân nhất là gì Vân, nên có một số chuyện cô cũng có tâm sự với gì, do gì cũng khoảng chừng mẹ cô nên có chuyện đôi lúc cô cũng sẽ kể với gì.
Dù sao buồn mà có người tâm sự vẫn tốt hơn là cứ mãi để trong lòng.
Gia Hân coi gì như người mẹ thứ hai của cô vậy, nên cô quyết định sẽ nói thật với gì.
- Dạ, chúng con sắp ly hôn rồi.
Gì Vân bất ngờ, trợn mắt nhìn Gia Hân, sau đó gấp gáp lên tiếng:
- Con đã suy nghĩ kĩ chưa, chuyện này đừng làm bừa.
Gia Hân cũng đã từng nhắc đến chuyện này với gì trước đó.
Gì nói rằng chuyện này phải suy nghĩ thật kĩ.
Bởi vì hai người khi bước vào hôn nhân tiến hành lễ cưới theo đạo Công giáo, nếu đã làm lễ cưới thì không cho phép được ly hôn.
Vì hai người đã đứng trước mặt Chúa mà tuyên thề sẽ yêu thương nhau một đời.
Hơn nữa trong kinh thánh cũng nói tới một câu: " Sự gì Thiên Chúa kết hợp, loài người không được phân ly".
Đây chính là lời Chúa nói trong việc cử hành bí tích hôn phối.
Đó cũng chính là sự trói buộc của hôn nhân về mặt linh hồn.
Ngoài đời thì chúng ta có giấy kết hôn, tuy ngoài xã hội vẫn chấp nhận ly hôn nhưng trong đạo Công giáo thì không.
Tuy bây giờ giáo hội đã thoáng hơn trước nhưng điều luật này vẫn giữ nguyên.
Khi nghe các gì và thầy dạy bọn trẻ về cái này, lúc đó Gia Hân cũng rất tán thành.
Bởi tuy cô không cử hành thánh lễ như người công giáo.
Nhưng cô và Gia Huy vẫn tiến vào lễ đường và có tuyên thề.
Cô cũng quyết tâm rằng sẽ sống cùng anh đến trọn đời.
Nhưng cuộc sống luôn đổi thay, cũng như không thể theo ý mình được.
Có lẽ cô đã quá hấp tấp trong việc kết hôn, mới dẫn đến việc hai người bây giờ sắp sửa ly hôn.
Có lẽ trong cuộc hôn nhân này chẳng ai sai, ai đúng cả.
Đến bước đường này chính là do sự lựa chọn của cả anh và cô.Họ đã quá bồng bột, nghĩ hôn nhân quá đơn giản.
Gì Vân nhìn thấy cô buồn như thế thì cũng thở dài không nói gì thêm.
Lúc trước gì cũng đã khuyên cô hết lời rằng: " Hôn nhân không phải chuyện đùa, thế nên không phải thích thì kết hôn, còn không thích lại muốn ly hôn".
Gia Hân cũng hiểu được đạo lý mà gì nói.
Nhưng biết sao giờ hiện tại cô và Gia Huy đã thế này rồi.
Còn có thể tiếp tục sao.
Gì Vân nhìn cô khó sử thì cũng an ủi:
- Thôi được rồi, chuyện của con gì cũng không muốn can thiệp.
Con cứ nghĩ kĩ đi, dù sao cuối cùng đây cũng là cuộc đời của con.
Gì chỉ mong con hạnh phúc.
Gia Hân biết gì thương mình nên mới nói những lời đó.
Cô cảm động rưng rưng nước mắt, ôm lấy gì nói:
- Dạ, con cám ơn gì.
Để giảm bớt không khí ngột ngạt buồn rầu này nên gì Vân lên tiếng:
- Thôi hôm nay là ngày vui, đừng buồn.
Đi thôi, ra xem bọn trẻ chuẩn bị thế nào rồi.
Cô cũng tươi cười trở lại gật đầu cùng gì đi ra ngoài..