"Lâm Xung, nàng là Báo Tử Đầu Lâm Xung!". Nhìn thấy Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, Tầm Thiên đạo trưởng sợ hãi hét lên.
"Không có khả năng, ta chưa nghe Lâm Xung cũng đã ký kết Đấu Tinh khế ước!". Hai gã tu sĩ kinh hoảng, đến nữ tu sĩ lúc nãy vừa hùng hùng hổ hổ to mồm nếu có gặp Lâm Xung cũng không sợ, nay vừa nghe đến đại danh Thiên Hùng tinh thì mặt hoa như chàm đổ.
"Đừng hoảng hốt, lập tức giết chết khế chủ của nàng ta!". Vẫn là Tầm Thiên đạo trưởng trấn tĩnh lại đầu tiên, hắn vẫy phất trần liên tục, miệng lẩm bẩm: "Thiên Cương bắc đẩu, vô lượng trần lâu, khởi!". Chỉ thấy phất trần nhất thời giống như vật sống, ngàn vạn sợi tơ biến hóa đủ loại hình dạng rồng rắn, như một cơn lốc xoáy cuốn thẳng tới hướng Lâm Anh Mi. Gã đồng bạn thấy vậy, cũng không chút do dự xuất ra đòn sát thủ là một pháp khí gì đó có hình dạng như lưỡi mác. Nữ tu sĩ cũng nhấc tay lên, một cái vòng tay xanh biếc theo đó liền bay ra, nhằm vào Tô Tinh đánh thẳng tới. Tuy rằng đây chỉ là một pháp khí cấp thấp, nhưng nàng ta đã đưa toàn bộ pháp lực vào đó, khí thế không thể coi thường được.
"Anh Mi, cẩn thận một chút!". Tô Tinh dặn.
Lâm Anh Mi khóe môi khẽ nhếch, trường thương rung lên một cái. Chỉ thấy hàn quang chia thành ba hướng lóe tới. Một âm thanh vỡ vụn thanh thúy phát ra, vòng tay xanh biếc đã bị chém thành bột phấn. Lưỡi mác bên cạnh cũng đã bị nhất đạo hàn quang chém thành hai nửa. Tầm Thiên đạo trưởng bên cạnh vừa bị nhất thương đẩy lùi, vội hét lên: "Đạo hữu nương tay!".
Một tiếng hét thảm vang lên, nữ tu vừa thấy vòng tay bị hủy, đang kinh tâm thất đảm định xoay người chạy trốn, trong nháy mắt này vô tình đã lộ ra nhược điểm không thể bổ khuyết. Lâm Anh Mi liền không chút khách khí, một thương từ sau lưng nàng ta đâm tới cái roẹt, máu hồng bắn ra tới trước hơn cả bảy thước. Gã nam tu sĩ hốt hoảng, tay chân múa may loạn xị ngậu cả lên, chợt thấy trên cổ như có một khối băng chạm nhẹ vào, thì ra cây trường thương đã xỏ qua cổ họng gã như người ta xỏ cá rồi. Máu tươi từ miệng ồm ộc tuôn ra, gã tu sĩ trợn to hai mắt, tựa hồ không thể tin vào chính mình, rồi nhẹ nhẹ nhàng nhàng, cứ như vậy mà đi bán muối.
Tầm Thiên đạo trưởng sắc mặt khó coi đến cực điểm, không nghĩ đến Tinh Tướng lại cưỡng hãn đến như vậy, vừa đối mặt đã đem ba tên đồng bạn của hắn toàn bộ giết đi. Hắn không do dự chút nào, Tinh Trần hậu kỳ pháp lực không giữ lại chút nào, phất trần ngàn vạn sợi tơ dựng đứng lên, hét to một tiếng: "hãy nếm thử Thiên ti vạn lũ triền ti thuật của ta". Phất trần như Giao Long giỡn nước nhằm ba người Tô Tinh đánh thẳng tới. Khí thế thật là làm cho người ta sợ hãi.
Tống Lộ sợ tới mức vội vàng tránh ra sau Tô Tinh. Lâm Anh Mi vừa nhấc trường thương lên đã bị phất trần cuốn lấy, tùy ý Lâm Anh Mi thúc dụ như thế nào cũng không rút ra được. Tầm Thiên đạo trưởng thấy vậy nhe răng cười: "Phất trần này của ta là Tinh Vân pháp khí, ngươi cho dù là Thiên Hùng tinh cũng không thể không chết!".
Lâm Anh Mi thấy Hàn Tinh Lãng Nguyệt thương hoàn toàn bị cuốn lấy, đối phương có tu vi Tinh Trần hậu kỳ lại cộng thêm Tinh Vân Pháp Khí trợ giúp, Báo Tử Đầu sợ hai người Tô Tinh ở phía sau nhất thời có gì không may xảy ra vội lui lại đến bên cạnh Tô tinh: "Thiếu chủ, đi mau!".
"Hiện tại đến phiên ta bảo hộ ngươi". Tô Tinh nhìn vào phất trần khí thế như giao long rời bến bình tĩnh nói.
Tầm Thiên đạo trưởng cười lạnh: "Ngươi chỉ là một tên Hàng Tinh giả vô năng mà cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, hôm nay bần đạo sẽ cho ngươi phải hối hận!". Đạo sĩ miệng lại lẩm bẩm khẩu quyết, tay múa phất trần càng nhanh hơn, trường thương bị cuốn trong đó dần đã không thấy bóng dáng.
Tô Tinh lông mi nhướng lên, tiến tới phía trước, đột nhiên giống như là hơi nước vậy, tự nhiên nhòa đi rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Không thấy Tô Tinh thi triển độn pháp thế nào, đã biến mất trước mặt hắn làm Tầm Thiên đạo trưởng bị dọa nhảy dựng lên, hắn vội vàng tế xuất thần niệm.
Đúng lúc này, từ sau lưng hắn truyền đến một cổ sát ý lạnh như băng.
Không tốt!
Tầm Thiên đạo trưởng sợ hãi nhìn thấy Tô Tinh từ sát một bên khóe mắt hắn xuất hiện, trong tay hắn nắm một thanh Pháp Khí màu bạc. Tầm Thiên đạo trưởng phất trần thập phần lợi hại, nhưng phất trần quá dài, chỗ Tô Tinh xuất hiện lại là một cái góc chết, phần trần nhất thời không thể công tới được. Tô Tinh trong tích tắc này giơ ngân kiếm lên.
"Pằng!".
Ngân quang xẹt lên, nhằm đầu lâu của Tầm Thiên đạo trưởng xuyên thẳng tới.
Đạo sĩ còn chưa muốn tin trước mắt phát sinh chuyện gì, đã cảm thấy đầu mình như bị cái gì xuyên qua. Cũng khó trách hắn, Lương Sơn đại lục làm gì có loại Pháp Khí dạng này, tốc độ thật là quá mau đi, vừa nhìn thấy lọt ra khỏi pháp khí đã đến nơi rồi. Tốc độ so với Tinh Vân Pháp Khí thật là nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Ta, không, cam, tâm!". Tầm Thiên đạo trưởng khóc thét, hai mắt trợn to, hắn chết thiệt là không nhắm mắt mà.
Theo hắn vừa chết, phất trần không có pháp lực truyền vào nữa, khí thế đang như Giao Long rời bến biến mất, rớt xuống đất trở thành bộ dạng một cây phất trần như cũ.
Tô Tinh khẽ hôn nhẹ nòng ngân kiếm, cúi xuống xem thân thể gã đạo sĩ. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lâm Anh Mi thấy vậy nhẹ thở hắt ra, cũng cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương bước lại. Còn Tống Lộ một bên thì đang ngây ra như phỗng, nàng thật ra vì ánh sáng của phần trần, lại bị lưng của tên đạo sĩ che mắt, không biết chuyện gì phát sinh. Chỉ nghe một tiếng kỳ quái vang lên, đã thấy tên đạo sĩ nằm vật xuống đất rồi.
Nhìn nhìn Tô Tinh, tia kinh hoảng trong mắt Tống Lộ chỉ khẽ lóe lên rồi biến mất, chớp chớp cặp mắt trong suốt cười cười có vẻ hơi chút quỷ dị, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Lâm Xung, nàng là Báo Tử Đầu Lâm Xung!". Nhìn thấy Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương, Tầm Thiên đạo trưởng sợ hãi hét lên.
"Không có khả năng, ta chưa nghe Lâm Xung cũng đã ký kết Đấu Tinh khế ước!". Hai gã tu sĩ kinh hoảng, đến nữ tu sĩ lúc nãy vừa hùng hùng hổ hổ to mồm nếu có gặp Lâm Xung cũng không sợ, nay vừa nghe đến đại danh Thiên Hùng tinh thì mặt hoa như chàm đổ.
"Đừng hoảng hốt, lập tức giết chết khế chủ của nàng ta!". Vẫn là Tầm Thiên đạo trưởng trấn tĩnh lại đầu tiên, hắn vẫy phất trần liên tục, miệng lẩm bẩm: "Thiên Cương bắc đẩu, vô lượng trần lâu, khởi!". Chỉ thấy phất trần nhất thời giống như vật sống, ngàn vạn sợi tơ biến hóa đủ loại hình dạng rồng rắn, như một cơn lốc xoáy cuốn thẳng tới hướng Lâm Anh Mi. Gã đồng bạn thấy vậy, cũng không chút do dự xuất ra đòn sát thủ là một pháp khí gì đó có hình dạng như lưỡi mác. Nữ tu sĩ cũng nhấc tay lên, một cái vòng tay xanh biếc theo đó liền bay ra, nhằm vào Tô Tinh đánh thẳng tới. Tuy rằng đây chỉ là một pháp khí cấp thấp, nhưng nàng ta đã đưa toàn bộ pháp lực vào đó, khí thế không thể coi thường được.
"Anh Mi, cẩn thận một chút!". Tô Tinh dặn.
Lâm Anh Mi khóe môi khẽ nhếch, trường thương rung lên một cái. Chỉ thấy hàn quang chia thành ba hướng lóe tới. Một âm thanh vỡ vụn thanh thúy phát ra, vòng tay xanh biếc đã bị chém thành bột phấn. Lưỡi mác bên cạnh cũng đã bị nhất đạo hàn quang chém thành hai nửa. Tầm Thiên đạo trưởng bên cạnh vừa bị nhất thương đẩy lùi, vội hét lên: "Đạo hữu nương tay!".
Một tiếng hét thảm vang lên, nữ tu vừa thấy vòng tay bị hủy, đang kinh tâm thất đảm định xoay người chạy trốn, trong nháy mắt này vô tình đã lộ ra nhược điểm không thể bổ khuyết. Lâm Anh Mi liền không chút khách khí, một thương từ sau lưng nàng ta đâm tới cái roẹt, máu hồng bắn ra tới trước hơn cả bảy thước. Gã nam tu sĩ hốt hoảng, tay chân múa may loạn xị ngậu cả lên, chợt thấy trên cổ như có một khối băng chạm nhẹ vào, thì ra cây trường thương đã xỏ qua cổ họng gã như người ta xỏ cá rồi. Máu tươi từ miệng ồm ộc tuôn ra, gã tu sĩ trợn to hai mắt, tựa hồ không thể tin vào chính mình, rồi nhẹ nhẹ nhàng nhàng, cứ như vậy mà đi bán muối.
Tầm Thiên đạo trưởng sắc mặt khó coi đến cực điểm, không nghĩ đến Tinh Tướng lại cưỡng hãn đến như vậy, vừa đối mặt đã đem ba tên đồng bạn của hắn toàn bộ giết đi. Hắn không do dự chút nào, Tinh Trần hậu kỳ pháp lực không giữ lại chút nào, phất trần ngàn vạn sợi tơ dựng đứng lên, hét to một tiếng: "hãy nếm thử Thiên ti vạn lũ triền ti thuật của ta". Phất trần như Giao Long giỡn nước nhằm ba người Tô Tinh đánh thẳng tới. Khí thế thật là làm cho người ta sợ hãi.
Tống Lộ sợ tới mức vội vàng tránh ra sau Tô Tinh. Lâm Anh Mi vừa nhấc trường thương lên đã bị phất trần cuốn lấy, tùy ý Lâm Anh Mi thúc dụ như thế nào cũng không rút ra được. Tầm Thiên đạo trưởng thấy vậy nhe răng cười: "Phất trần này của ta là Tinh Vân pháp khí, ngươi cho dù là Thiên Hùng tinh cũng không thể không chết!".
Lâm Anh Mi thấy Hàn Tinh Lãng Nguyệt thương hoàn toàn bị cuốn lấy, đối phương có tu vi Tinh Trần hậu kỳ lại cộng thêm Tinh Vân Pháp Khí trợ giúp, Báo Tử Đầu sợ hai người Tô Tinh ở phía sau nhất thời có gì không may xảy ra vội lui lại đến bên cạnh Tô tinh: "Thiếu chủ, đi mau!".
"Hiện tại đến phiên ta bảo hộ ngươi". Tô Tinh nhìn vào phất trần khí thế như giao long rời bến bình tĩnh nói.
Tầm Thiên đạo trưởng cười lạnh: "Ngươi chỉ là một tên Hàng Tinh giả vô năng mà cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn, hôm nay bần đạo sẽ cho ngươi phải hối hận!". Đạo sĩ miệng lại lẩm bẩm khẩu quyết, tay múa phất trần càng nhanh hơn, trường thương bị cuốn trong đó dần đã không thấy bóng dáng.
Tô Tinh lông mi nhướng lên, tiến tới phía trước, đột nhiên giống như là hơi nước vậy, tự nhiên nhòa đi rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Không thấy Tô Tinh thi triển độn pháp thế nào, đã biến mất trước mặt hắn làm Tầm Thiên đạo trưởng bị dọa nhảy dựng lên, hắn vội vàng tế xuất thần niệm.
Đúng lúc này, từ sau lưng hắn truyền đến một cổ sát ý lạnh như băng.
Không tốt!
Tầm Thiên đạo trưởng sợ hãi nhìn thấy Tô Tinh từ sát một bên khóe mắt hắn xuất hiện, trong tay hắn nắm một thanh Pháp Khí màu bạc. Tầm Thiên đạo trưởng phất trần thập phần lợi hại, nhưng phất trần quá dài, chỗ Tô Tinh xuất hiện lại là một cái góc chết, phần trần nhất thời không thể công tới được. Tô Tinh trong tích tắc này giơ ngân kiếm lên.
"Pằng!".
Ngân quang xẹt lên, nhằm đầu lâu của Tầm Thiên đạo trưởng xuyên thẳng tới.
Đạo sĩ còn chưa muốn tin trước mắt phát sinh chuyện gì, đã cảm thấy đầu mình như bị cái gì xuyên qua. Cũng khó trách hắn, Lương Sơn đại lục làm gì có loại Pháp Khí dạng này, tốc độ thật là quá mau đi, vừa nhìn thấy lọt ra khỏi pháp khí đã đến nơi rồi. Tốc độ so với Tinh Vân Pháp Khí thật là nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
"Ta, không, cam, tâm!". Tầm Thiên đạo trưởng khóc thét, hai mắt trợn to, hắn chết thiệt là không nhắm mắt mà.
Theo hắn vừa chết, phất trần không có pháp lực truyền vào nữa, khí thế đang như Giao Long rời bến biến mất, rớt xuống đất trở thành bộ dạng một cây phất trần như cũ.
Tô Tinh khẽ hôn nhẹ nòng ngân kiếm, cúi xuống xem thân thể gã đạo sĩ. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lâm Anh Mi thấy vậy nhẹ thở hắt ra, cũng cầm Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương bước lại. Còn Tống Lộ một bên thì đang ngây ra như phỗng, nàng thật ra vì ánh sáng của phần trần, lại bị lưng của tên đạo sĩ che mắt, không biết chuyện gì phát sinh. Chỉ nghe một tiếng kỳ quái vang lên, đã thấy tên đạo sĩ nằm vật xuống đất rồi.
Nhìn nhìn Tô Tinh, tia kinh hoảng trong mắt Tống Lộ chỉ khẽ lóe lên rồi biến mất, chớp chớp cặp mắt trong suốt cười cười có vẻ hơi chút quỷ dị, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.